Mà lúc này, Hoang Cổ Cấm Địa một dãy núi.
Vài cọng dây leo già to bằng thùng nước vờn quanh một khối đất trống, ở giữa là một cái hồ nước rộng một mét vuông, nước chảy ồ ồ, giống như là cam lộ thần tuyền.
Ở bên cạnh hồ nước có mấy chục cây nhỏ cao hơn một mét, phiến lá to lớn, xanh biếc ướt át, giống như bàn tay người, tựa như có mấy người tí hon nhiều tay đứng ở đó.
Trên đỉnh mỗi cây nhỏ đều có một trái cây đỏ rực, giống như quả anh đào, to bằng quả trứng gà, hương thơm nồng nặc.
“Cửu Diệu Bất Tử Dược!” Chỉ trong một cái sát na, hai cái thân ảnh hiện ra, Đế Thiên An quan sát mấy gốc cây này, cười nói.
Nguyên bản là Thần Tằm nhất tộc Bất Tử Thần Dược, nhưng sau bị Ngoan Nhân Đại Đế bứng trồng, và chia làm chín trồng trong nội thiên địa. Sau này đến Hoang tháp lại đem một ít ra đây trồng.
Vì được phân làm chín, mỗi một gốc cây đều có kỳ lạ công hiệu, từng cây sinh trưởng,
nhưng dù bị phân chín cho ra trái cây, giá trị cũng đủ để Thánh Nhân động tâm. Nếu như chín cây trải qua năm tháng sinh trưởng dài lâu hợp nhất, lại có thể phát sinh tiến hóa, công hiệu còn muốn ở Bất Tử Dược phía trên.
Ngoan Nhân Đại Đế phong hoa tuyệt đại, dùng vô thượng bí thuật thôi diễn, tìm được hai đóa hoa tương tự, Cửu Long kéo Tam Thế Đồng Quan, cũng là vì đem Diệp Phàm dẫn tới Bắc Đẩu.
Bất Tử Thần Dược chuẩn bị cũng là vì cho Diệp Phàm, thậm chí trân quý Vạn Vật Mẫu Khí Căn cũng đưa ra, chính là hy vọng Diệp Phàm đại thành Thánh Thể, lại ăn vào Hợp Đạo Hoa, đánh thức trước kia ký ức, để ca ca mất đi thức tỉnh.
“ Được rồi, cũng nên đi gặp Diệp Phàm rồi! tranh thủ trợ giúp hắn lên Đại Đế, khi đó có về Thần Mộ thêm được an toàn” Đế Thiên An vận dụng linh hồn lực đem chín loại thần được một nữa trên chín dãy núi dời vào không gian của mình, sau đó bước đi.
Vốn hắn định đem Ngoan Nhân kéo ra bên ngoài dạo chơi hồng trần, bất quá nàng không đồng ý mà lựa chọn ở lại đây, chờ Diệp Phàm đại thành Thánh Thể nhớ lại ký ức. Hắn cũng không dây dưa, ôn chuyện một lúc rồi chạy đi tìm Diệp Phàm.
Bây giờ hắn cần nhất chính là đem tiểu tử này tăng trưởng tốc độ, sau đó để hắn nhớ lại ký ức trước kia. Cho dù không nhớ lại đi nữa, chờ Diệp Phàm thành Đế hắn liền có hai cái Nghịch Thiên cấp đồng bọn.
“ Ta vì sao lại biến thành bộ dáng như thế này?"
"Vì sao?"
"Ta không tin..."
"A..."
"Đừng có lại đây!"
Hai mươi ba cái nhân loại tỉnh lại, cũng nhận ra được mình bộ trạng, từng cái từng cái kinh hoảng, nhất là nữ nhân đối với mình dung mạo cực để ý. Đột nhiên phát hiện làn da mình không còn mềm mại, trắng trẻo nữa, trở nên thô dày, già nua vô cùng, thì so với giết nàng còn khó chịu hơn.
Diệp Phàm lớn tiếng an ủi và khuyên giải mọi người, nói: "Không nên tuyệt vọng, trên đời này ngay cả Thần cũng có thực, thì có chuyện gì không thể phát sinh, khẳng định sẽ có biện pháp giải quyết."
Tình cảnh trên đỉnh núi rất bi thảm, mọi người vô cùng đau khổ, nhất là Diệp Phàm và Bàng Bác biến thành một thiếu niên 11, 12 tuổi, thật sự là một đả kích rất lớn. Đại đa số mọi người đều trở nên già nua, vậy mà bọn họ lại phản lão hoàn đồng, có sự so sánh này làm cho trái tim không ít người chảy máu.
"oh my good, Thượng Đế... Người hại ta!" Cade phẫn nộ, dùng cả tiếng Trung lẫn tiếng nước ngoài, biều thị tâm trạng bi thống của chính mình.
"Quỷ, đừng kích động." Bàng Bác đi tới, an ủi, vỗ vai hắn, nói: "Cùng người yêu của mình biến thành già lão, đây chính là chuyện lãng mạn nhất trên đời."
Cade lúc đó liền khóc, giống như một hài tử liên tục khóc ô ô, nói: "Bạn gái của ta... không ở chỗ này, không lãng mạn chút nào cả."
Bàng Bác nhất thời ngẩn ra, liếc mắt nhìn Lý Tiểu Mạn, sau đó không nói gì cả, hướng tới những người khác đi tới.
"Diệp Phàm, các ngươi vì sao không hề già đi?" Chu Nghị là người tỉnh táo lại đầu tiên, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm và Bàng Bác, trong đôi mắt vẩn đục hiện lên hai tia sáng : “ có phải các ngươi gặp được thần linh”
Những người khác cũng tạm thời quên đi sự bi thống của mình, tất cả đều nhìn lại đây.
Thần linh hai chữ này như cọng rơm cứu mạng họ bây giờ.
Mà cũng chính lúc này, một tràng bước chân vang lại, để đám người nghe được, sau đó con mắt ai nấy kinh hỉ. Bởi vừa nhắc đến thần linh, bọn họ đã thấy lại được nam tử rời đi kia.
“ Xin cứu ta!”
“ Thần linh! Làm ơn! Cầu xin người!”
“ Ta không muốn chết”
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, từng cái từng cái quỳ bái, khẩn thiết nói.
“ Nhao nhao cái gì! Thật ồn ào” Đế Thiên An vừa ăn trái cây, lười biếng nói.
Mà lời này vừa ra, đám người liền yên lặng không dám nói, nhưng đôi mắt thành khẩn nhìn về người kia.
“Bọn các ngươi trong phúc mà không biết. Tuy các ngươi bị tước đi thọ mệnh những cũng đã mở ra con đường tu luyện, chỉ cần tu luyện một thời gian liền hồi phục lại thọ mệnh đã mất thôi” Đế Thiên An nhàn nhạt nói : “ sắp tới sẽ có người đến đón các ngươi đến chổ tu hành, chờ vài năm là trở về như cũ, phi thăng độn địa cái gì đều có thể làm được”
Nghe xong đám người bị lão hóa kinh hỉ, nhấc lên sau động.
Diệp Phàm khẩn trương khi thấy người kia đến gần, định cúi người lễ bái.
“ Vô lượng thiên tôn! Thí chủ này có Phật duyên thâm hậu, gân cốt tinh kỳ, tứ chi phát đạt, là vạn người có một. Có bằng lòng xuất gia đi theo bóng lưng Thượng Đế, tìm hiểu ảo diệu của sinh tử” Đế Thiên An chững chạc đàng hoàng, đùa chơi tương lai Diệp Thiên Đế.
Diệp Phàm gương mặt có chút cứng, sắc mặt có phần cổ quái. Kẻ này nếu là thần linh, tuyệt đối là một cái rất có ý tứ thần linh, gãi gãi đầu bạo gan nói : “ Ngài... có cần chuyên nghiệp một chút! Lời kịch này có phần không đúng lắm”
Đế Thiên An giả vờ một bộ hiểu ra, đi đến Bàng Bác trước mặt
“ Ngài muốn nhận ta làm đệ tử, truyển dạy vô lượng thuật pháp” Bàng Bác thần kinh thô có chút kích động nói.
“ Có thể, nhưng mà trước phải tự thiến” Đế Thiên An cười nói : “ ta có một bộ Quỳ Hoa Bảo Điển, đảm bảo ngươi luyện thành, ngàn vạn nam nhân quỳ váy gối”
Bàng Bác miếng há to, lại nghĩ đến việc tự thiến nhịn không được rùng mình.
“Xoát!!”
Đột nhiên, một mùi kỳ lạ xông vào mũi, cây rừng lay động, một con hắc sắc mãnh thú xông ra, đánh về phía mọi người, móng vuốt hàn quang lấp lánh.
Bộ lông dày, dài đến nửa thước, vô cùng dọa người, thân thể của nó giống như con vượn, thế nhưng lại quái dị vô cùng, mọc ra 1 cái đuôi chim dài hơn 1 thước, giống như 1 con Chim yêu tu luyện thành tinh.
Dám Diệp Phàm sợ hãi, bất quá liền qua đi khi thấy con chim này cung cung kính kính cẩn thận đi đến bên cạnh đám người.
“ Leo lên đó, nó đưa các ngươi đi một đoạn ra khỏi cấm địa!” Đế Thiên An nhàn nhạt nói, sau đó cất bước đi trước.
Đám người tuy sợ hãi, bất quá có Đế Thiên An nói ra lời, cộng thêm con chim yêu này tuy hung nhưng quả thật nghe lời người kia, thế là bạo gan mà đi lên, hướng đầu chim yêu kia thân hình mà leo lên.
“ Ngài! Xin hỏi...” Diệp Phàm bạo gan nhìn nam tử trôi nổi ở hư không phè phỡn uống rượu cùng đọc sách kia, nhịn lại nhã rách khi thấy trang bia ghi rõ Bá Đạo Tổng Tài Nghịch Tập Hệ Liệt, nói : “ ngài... chúng tôi đến đây có phải... là do ngài không?”
Đây cũng là tiếng lòng của nhiều người.
“ Ta chỉ là người đi nhờ mà thôi! Nhìn các ngươi thuận mắt mới trợ giúp một hai, phải biết phàm nhân có thể đến Tàng Đế Tinh còn khó hơn lên trời. Các ngươi tuy bị đoạt đi thọ duyên nhưng lại có thể bước lên con đường tu hành, tùy theo thiên tư nhẹ nhẹ có thể sống hai ba trăm, dài lâu sống mấy ngàn năm cũng là có thể.”
Mọi người nghe được càng thêm dao động, hiển nhiên mấy lời này khiến không ít người hướng đến.
“ Có thật... có thật như ngài nói không? chúng tôi! Chúng tôi có thể ư?” Lý Tiểu Mạn cắn môi mà nói.
“ Có thể, ngài có thể dạy cho chúng tôi không?” Lâm Giai hướng nam tử kia dò hỏi.
“ Phải đó!” một vài người bạo gan nói thêm vào.
Đế Thiên An một bộ lảo đảo rồi ngã lên đầu chim yêu, một bộ khó nhọc suy yếu lên tiếng : “ ta chỉ là giang hồ thuật sĩ chỉ giỏi đoán mệnh, xem phong thủy, gạt tiền tiểu cô nương đơn thuần. Có bao nhiêu bản lĩnh chứ, nói không lừa gạt các ngươi chứ ta chỉ là tiểu tu sĩ mà thôi.”
Mọi người im lặng không nói, nghe cũng đã hiểu đối phương không có ý truyền dạy, trong lòng vô cùng hụt hẫng.
Sắc trời dần dần ảm đạm, ánh tà dương cuối trời đã biến mất, chim yêu mang theo đám người đáp xuống Hoang Cổ cấm địa bên ngoài.
“ Lần này tha cho ngươi, còn lần sau chính là đem ngươi hầm canh ăn biết chưa” Đế Thiên An gõ gõ lên đầu chim yêu.
“ Vâng ạ! Tiểu yêu cáo lui” chim yêu sợ sệt ré lên đáp lại, sau đó vỗ cánh nhanh bay về địa bàn mình.
Hôm nay nó vốn đi săn mồi, phát hiện ra một cái con mồi liền công kích. Không nghĩ đến lại đụng phải thiết bảng. Nếu không phải người kia khai ân, chỉ e đã bị giết rồi.
Chim yêu rời đi không lâu, đám người tiếp tục di chuyển.
Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.