Cao thủ của Diêu Quang Thánh Địa và Cơ Gia từ bên trong lao ra, sắc mặt rất khó coi, lớn tiếng ra lệnh cho những người xung quanh cản cái quan tài thủy tinh lại.
Sau đó Chưởng môn Linh Khư Động Thiên và Thái Thượng Trưởng lão cũng vọt ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, bọn họ không muốn từ bỏ, cho dù ở đây có nhiều người như vậy, nhưng bọn họ cũng phải cố gắng 1 lần, nếu không tất cả cố gắng hi sinh đều sẽ như nước chảy về đông.
Còn về mấy tên đại yêu thì vô cùng phẫn nộ, bọn họ không cam lòng, nhưng mà đối mặt với nhiều cường giả nhân tộc như vậy, bọn họ có tâm nhưng cũng không đủ sức, đành thoát khỏi trận chiến, chờ đợi thời cơ.
18 chiếc Chiến Xa Cổ của Cơ Gia xếp thành trận thế, che phủ bầu trời, phong tỏa hướng đi của chiếc quan tài thủy tinh.
Mà tất cả tu sĩ của Diêu Quang Thánh Địa cũng hành động, hoặc cưỡi man thú, hoặc khống chế Thần Hồng, trực tiếp xông tới.
Chiếc quan tài dài chưa tới 1 thước đã bị bao vây, lúc này tất cả cường giả ở trong Cổ Điện đã chạy tới, cơ hồ tất cả đều đưa tay ra chộp về phía nó.
"Chát "
Có tới mười mấy đôi bàn tay to lớn đã giữ chặt được chiếc quan tài thủy tinh, đương nhiên đây không phải bàn tay thật, mà là do thần quang ngưng tụ thành, bọn họ đang liều chết giành giật chiếc quan tài thủy tinh về phía mình.
Mười tám Chiến Xa Cổ của Cơ Gia, tất cả Tu sĩ của Diêu Quang Thánh Địa đều lao vào tranh đoạt, còn sắc mặt của Chưởng môn Linh Khư Động Thiên và 2 vị Thái Thượng Trưởng lão sống sót thì vô cùng khó coi, thực lực của bọn họ rất mạnh, nhưng trong tràng tranh đoạt này thì quả thật là người đơn thế bạc.
Đương nhiên, Bàng Bác chỉ có 1 thân 1 mình, nhưng hắn không từ bỏ, yêu khí ngút trời, lục quang từ trong đôi mặt bắn ra đã dài tới mười mấy mét, khí thế so với trước kia thì mạnh hơn rất nhiều.
"Răng rắc răng rắc "
Đúng lúc này, chiếc quan tài thủy tinh đâu có thể chịu nổi sự trùng kích của nhiều cường giả tới như vậy, bắt đầu rạn nứt, rồi vỡ vụn.
"Ầm "
Sau tiếng nổ, một cỗ yêu khí ngút trời tỏa ra, đánh bay tất cả mọi người, không một ai có thể kháng cự được luồng sức mạnh này.
Bốn chiếc Chiến Xa Cổ của Cơ Gia đứng đầu lập tức nát bấy, 12 vị tu sĩ ở trên xa đã hóa thành cát vàng, trong nháy mắt hóa thành bụi phấn.
Bên Diêu Quang Thánh Địa cũng tổn thất thảm trọng, có tới mười mấy người trực tiếp bị hào quang cắt nát, cả người và man thú đều hóa thành huyết vụ, chết rất oan ức.
Chưởng môn Linh Khư Động Thiên và 2 vị Thái Thượng Trưởng lão sắc mặt trắng như tuyết, bị đánh bay ra ngoài tới vài trăm mét, miễn cưỡng mới ổn định được thân thể, hiển nhiên bọn họ cũng bị thương.
Lúc này, bên trong quan tài thủy tinh tỏa ra một cỗ khí tức sinh mệnh cường đại, có thể so với đại dương mênh mông, cho dù tất cả khí tức sinh mệnh của mọi người ở đây cộng lại, cũng không thể nào so với nó.
Ở nơi tán phát ra vô tận yêu lực, có một trái tim, chỉ to bằng nắm tay, trong suốt óng ánh như Mã Não, huyết sắc thần hoa bao phủ bên ngoài, vô tận yêu lực và khí tức sinh mệnh cường đại là do nó tỏa ra.
"Bùm", "Bùm", "Bùm"...
Tiếng tim đập truyền ra, mỗi tiếng đập là trái tim lại rung lên một cái, nó cũng không mất đi sinh cơ, đây là 1 trái tim có sức sổng rất mạnh mẽ!
Lúc này, chẳng ai có thể tới gần nó, mỗi lần trái tim rung lên một cái, làm cho mạch máu của mọi người căng phồng, dường như muốn nổ tung, trái tim thì đau đớn, rất nhiều người máu trào ra khỏi miệng, biết là mình không chống đỡ nổi, cho nên bay ngược ra rất xa.
Một trái tim thật đáng sợ, chỉ mỗi lần rung động của nó đã làm cho mọi người không thể nào chịu được nổi!
"Đại Đế chi Tâm ... là Thánh tâm của Yêu tộc đại đế chúng ta!".
Mấy tên Đại Yêu ở trên bầu trời khiếp sợ vô cùng, nhịn không được thét lên.
Đại Đế chi Tâm trong suốt, đột nhiên rung động, rồi phóng lên cao, hóa thành một đạo huyết sắc thần quang, bay về phía bầu trời xa xôi.
"Ngăn cản nó lại, tuyệt không thể thả nó rời đi!"
Một vị lão nhân của Diêu Quang Thánh Địa quát to, trên mặt đầy lo lắng.
"Chặn lại nó, không tiếc bất cứ giá nào, phải giam cầm được nó!"
Một vị lão giả của Cơ Gia cũng quát lớn: "Đó là trái tim của yêu tộc đại đế, là cội nguồn sức mạnh của hắn, nếu như bị một tên Đại Yêu khác tiếp nhận được, rất có khả năng lại sản sinh một Đại Đế khác!"
Khi mấy người còn đang truyền lệnh, thì mấy tên Đại yêu cũng xông lên, nhưng có một bóng người còn nhanh hơn bọn hắn, y hóa thành một đạo lục quang, chỉ trong nháy mắt đã cướp đến tước Đại Đế Chi Tâm, tùy thời có thể rời đi.
Nhưng chính ngay lúc y đem tay bắt lấy Đại Đế Chi Tâm, trong cái sát na Đại Đế Chi Tâm đã biến mất cùng với cả bóng ảnh kia.
“ Bùm! Bùm! Bùm!”
Đại Đế Chi Tâm tịp tục đập lên liên hồi, bất quá nó xuất hiện lại ở bên dưới mặt đất, rơi vào tay một cái nam tử vô cùng bắt mắt.
“ Đế Tâm, nếu là trước kia bản tọa đúng là vì ngươi mà đỏ mắt đấy” Đế Thiên An cười nói, đem lực lượng phong ấn lên.
Thứ trên tay này chính là Đại Đế trái tim, bên trong ẩn chứa nồng đậm huyết mạch của Thanh Liên Đại Đế, còn cả lực lượng truyền thừa để lại. Chỉ cần Yêu tộc tu sĩ kế thừa tương lai có thể thành Đế, nhất là Thanh Liên Đại Đế một mạch lại càng hiệu nghiệm.
“ Là ngài ấy!” Diệp Phàm cùng đám đồng bọn ẩn nấp ở lân cận thấy được cái thân ảnh kia liền vui mừng hò reo.
Chặng đường lịch luyện này có thể nói là hiểm cảnh cùng gặp bất trắc vô cùng, một trong đó chính là Bàng Bác bị Yêu đạo chiếm giữ thân xác.
“ Đại Đế Chi Tâm ở đó! Mau bắt lấy hắn” Cơ Gia người thấy được một vị trưởng lão hô lên, sau đó lao nhanh đến.
Cơ Gia phái ra Chiến Xa Cổ quây lấy, Diêu Quang Thánh Địa đồng dạng, mỗi bên ăn ý vây một nữa trên bầu trời khép lại vòng vây.
“ Ahhhh” Bàng Bác thống khổ kêu lên, yêu khí ngút trời bùng phát, dao động năng lượng kịch liệt tản ra, nhưng chỉ ngắn ngủi liền biến mất.
Yêu hồn chiếm giữ bên trong thân xác Bàng Bác liền bị Hỗn Độn Diễm đánh tan nát, quyền khống chế cơ thể lại trở về với hắn.
“ Quá tốt! quá tốt” Bàng Bác lấy lại cơ thể mình chiếm cứ, vui sướng nói, bị yêu hồn kia chiếm xác hắn làm sao mà nguyện ý được.
“ Nơi này là phần mộ của Thanh Liên Đại Đế, vốn là Yêu tộc căn nguyên, Đại Đế Chi Tâm nên thuộc về hậu nhân của Thanh Liên Đại Đế. Các ngươi nhân tộc đến đây tham dự náo nhiệt làm gì?” Đế Thiên An đã đem không gian gia cố quanh Đại Đế Chi Tâm, bằng không Bàng Bác không có yêu hồn chèo chống đã sớm chết.
“ Nói đúng lắm! Đây là Yêu tộc chúng ta, đám nhân tộc cút đi” một số đại yêu nghe được có kẻ ra mặt, hô hoán.
“ Không nhiều lời, giao ra Đại Đế Chi Tâm, bằng không ngươi liền chết” Một cái Cơ gia trưởng lão sắc lạnh nói.
“ Ồ! Giết ta ư! khẩu khí lớn lắm đấy!” Đế Thiên An cười nói.
Lời vừa nói xong, chỉ thấy Cơ gia trưởng lão quỷ dị bị thiêu đốt, không kịp nói lên một tiếng bị đốt thành tro tàn.
Một cái trưởng lão có tu vi mạnh mẽ cứ thế mà chết đi.
“ Bản tọa vốn không có ý định sát sinh! Cớ sao lại cứ ép ta ra tay đây chứ” Đế Thiên An chậm bước đi, phất tay nhẹ một cái, như sóng thần cuồng phong quét qua trên không đem toàn bộ Cơ gia cùng Dao Quang Thánh Địa cuốn đi mấy dặm.
“ Bản tọa không thích sát sinh! Nơi này là Yêu Đế phần mộ, Đại Đế chi uy không phải là bọn các ngươi có thể khinh nhờn!” Đế Thiên An nói xong lại đạp không mà đến Cổ Điện phía trước.
“ Không hổ là siêu cấp bắp đùi, nhẹ nhàng phẩy tay đã đem đám người kia quét, ta đến bao giờ mới đạt được thực lực này” Bàng Bác nhìn mà hưng phấn, cảm khái một câu phi thân đuổi theo.
Hắn vừa nhảy lên không, Diệp Phàm đám người liền nhảy lên theo, có vị kia chống lưng bọn hắn còn sợ cái gì.
“ Bàng Bác! Ngươi không sao chứ?” Diệp Phàm hướng huynh đệ mình dò la
Lâm Giai quan hệ với hai người khá tốt, hỏi thăm : “ thế nào rồi! yêu hồn đó có phải đã xong rồi”
Bàng Bác nhe răng cười đáp : “ không sai!”
Đế Thiên An bước đi thong thả trên không, bất quá chỉ năm bước đã chỉ xích thiên nhai cướp đến tòa Cổ Điện, dừng chân ở trước cửa ngọc năm màu.
Tòa Cổ Điện do Ngũ sắc Thần Ngọc tạo thành, giống như từ thời Thái Cổ phá không bay tới đây, người khác nhìn vào có thể cảm thấy được sự vương vấn của thời gian, và mùi vị của lịch sử.
Cổ Điện trong suốt lấp lánh, nền của Cổ Điện có khắc không ít hình khắc cổ xưa, hình khắc Rồng thì cứng cáp uy nghiêm, hình khắc Phượng thì mềm mại bay bổng, khắc Huyền Quy thì chậm chạp, nặng nề, khắc hình Kỳ Lân thì hùng tráng, mạnh mẽ, Long – Phụng - Quy - Lân, nét vẽ như bạc, hào hùng tráng lệ, đúng là văn tự của Đế yêu thời Thái Cổ.
Những văn tự cổ này có một lực lượng thần bí, làm cho tất cả mọi người đều chấn động, bị thần quang ngũ sắc đánh bay, không một ai có thể đến gần Cổ Điện mà mở Ngọc Môn.
"Tu Phàm, Tu Đạo, Ta Tu Chân! Tu Kiếp, Tu Người, Ta Tu Tâm!"Tác việt, mong mọi người ghé qua. Thất Nguyệt Tu Chân giới