Có lẽ là cảm ứng được Đế Thiên An đã đến, cung điện thượng Yêu tộc Đế văn lập loè thần quang, muốn ngăn cản kẻ trước đi vào.
"Những yêu văn này đang động đậy!"
Lúc này, đám Diệp Phàm đám người đến sau đều cả kinh, từng con tiểu Long một đang chậm rãi bò ra khỏi nền móng, từng con từng con Phượng hoàng đang giương cánh muốn bay ra, từng con Huyền quy đang chậm rãi bò...
Yêu văn của yêu tộc Đại Đế đã chuyển động, từ nền móng của Cổ Điện bò lên dần phía trên, cuối cùng bao trùm toàn bộ Cổ Điện, giống như là đang khắc chú văn, thần bí khó lượng, mỗi nét đều có yêu lực chuyển động.
“ Vị cường giả này, đã ngươi đã nói Đại Đế Chi Tâm thuộc về yêu tộc, xin hãy giao lại cho Yêu tộc” nhìn thấy đám cường giả Nhân loại bị đẩy lùi, chỉ còn một vì cường giả mang theo đám nhân loại nhỏ yếu kia đến, không ít đại yêu tiến đến, trong đó một cái lão Giao, trên đầu mọc một cái sừng, dưới bụng mọc chân, mở miệng nói.
“ Đúng vậy! Đại Đế Chi Tim thuộc về Yêu tộc chúng ta” đám đại yêu nhao nhao phụ họa lấy.
“ Thanh Liên Đại Đế hậu nhân còn chưa gấp, bọn tiểu yêu các ngươi gấp cái gì? Còn nhao nhao nữa, bản tọa đem các ngươi giết hết giờ” Đế Thiên An không chút để ý, nhàn nhạt nói.
Mấy lời này quả thực có sức sát thương đáng sợ, kẻ này dể dàng giết một cái cường giả nhân loại, lại còn nhẹ nhõm đem đám người kia quét lui, thực lực hiển lộ rõ trước mắt, hắn quả thực có khả năng giết bọn họ.
“ Lời này của đại nhân là thật! chỉ cần hậu nhân của Thanh Đế đến, ngài sẽ trả lại Đại Đế Chi Tâm ư?” một cái đại yêu khác Yêu tộc hỏi.
Đế Thiên An không đáp, bàn tay vươn ra Hỗn Độn Diễm ngưng tụ thành một cây trường kích, hỏa diễm nóng bóng tràn khắp không gian.
“ Không muốn chết, tốt nhất lùi ra xa một chút” Đế Thiên An nhắc nhở một câu, sau đó đem trường thương nâng lên.
Vô luận là yêu tộc đại yêu hai nhân tộc ở gần Đế Thiên An đều tự giác lui về sau, đem mắt giương nhìn muốn xem kẻ này phá hủy Đại Đế chi mộ.
“Ầm”
Hỗn Đôn Diễm oanh kích ở cung điện thượng, cả tòa cung điện đột nhiên chấn động, thần quang nháy mắt ảm đạm xuống dưới.
Trong nháy mắt, khi trường thương hỏa diễm đâm vào cửa ngọc ngủ sắc, thân hình của các tu sĩ run lên, rất nhiều người không khống chế được Thần Hồng nữa, từ trên bầu trời ngã xuống.
Tất cả tu sĩ đều khiếp sợ vô cùng, uy áp trong ngắn ngủi tỏa ra khiến mọi người không thở nổi, không có cách nào kháng cự được, làm cho linh hồn một số tu sĩ thống khổ vô cùng, nếu nói may mắn nhất có lẻ chính là đám người Diệp Phàm đi theo được bảo vệ.
Một kích đã đánh tan phần mộ Yêu Đế, tỏa ra yêu khí ngập trời, tràn về mọi hướng.
Cổ Điện hùng vĩ phát ra âm thanh ầm ầm, cuối cùng hoàn toàn vỡ vụn.
Cùng lúc, những đạo hào quang vô tận từ trong Cổ Điện bắn ra, tất cả các vũ khí thông linh trong Phần mộ Yêu Đế đều bỏ chạy.
Trong đó có mấy đạo ánh sáng đặc biệt chói mắt, lấp lánh dị thường, giống như những vầng thái dương nhỏ sáng rực một góc trời, không cần nói cũng biết, đây chính là những linh bảo cường đại.
“ Giam!” Đế Thiên An trực tiếp dùng linh hồn lực cầm cố, đem toàn bộ các linh bảo cường đại này giam cầm, mặc sức bọn chúng giãy dụa kéo đến gần, sau đó vận dụng không gian pháp tắc dời vào nội thiên địa.
Tuy những vũ khí này với hắn vô dụng, nhưng bên người lại rất cần. Nếu đã gặp không lý gì bỏ qua được.
Đám đại yêu vốn đỏ mắt khi thấy bảo vật, vừa rồi ngắn ngủi uy áp kia để sâu tận linh hồn lẫn huyết mạch bọn họ sợ run. Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn bảo vật bị đào đi, ai bảo kẻ kia quá cường đại.
Đế Thiên An cất bước đi vào trong, phần mộ Yêu Đế đã hoàn toàn vỡ nát, gạch đá vụn bay tứ phương, tất cả giờ chỉ còn lại có một chùm sáng, quang mang đẹp mắt.
"Ầm "
Lúc này, đoàn quang hoa đẹp mắt này không có phân tán đi khắp nơi, mà lại trong đó lại đột ngột lao ra một trùm ánh sáng, làm cho nhật, nguyệt, trăng sao đều lu mờ.
Quá chói mắt rồi, giống như là thái dương đang vỡ vụn!
Đám yêu tộc cường giả cũng phải nhắm mắt lại, hai mắt họ đau đớn vô cùng.
“ Thanh Liên Đế Binh!” Đế Thiên An không một chút ảnh hướng lên tiếng, tronmg mắt hắn thấy được đó là một đóa tinh oánh dịch thấu màu xanh lá hoa sen, lưu chuyển vô cùng huyền ảo đạo vận, tản ra vô hạn sinh cơ.
“ Vù!!”
Thanh Liên Đế Binh phá không bay đi, năng lượng cường đại của nó không gì so sánh được, giống như một tiểu vũ trụ trong tinh không đang rung chuyển, ba động cường đại vô cùng, mênh mông khó dò.
Nhưng vào lúc này, chuyện làm cho người ta giật mình đã xảy ra, núi lửa bên dưới một tòa núi đá tự tách đôi, một đạo lục hà nhu hòa từ bên trong phóng ra, tỏa ra từng đạo lục quang.
Quang mang nhu hòa và thánh khiết, làm cho người ta cảm thấy trong lòng bình yên, lục khí sinh cơ bừng bừng, quyện lại với nhau thành một ốc đảo trên bầu trời.
Một Bảo Bồn Lục sắc từ dưới đất phóng lên, hút lấy chí bảo của Yêu tộc.
Tụ Bảo Bồn được Lục sắc Ngọc Tủy điêu khắc thành, xanh đến trong suốt, sáng lấp lánh, trông như 1 áng mây xanh trên bầu trời, quang mang nhu hòa tỏa ra, làm cho tinh thần mọi người được thư thái.
Người đứng trước Tụ Bảo Bồn là phong hoa tuyệt đại, diễm lệ chấn thiên hạ, dung mạo nàng tuyệt thế, thánh khiết vô bì.
“Ong!”
Chỉ thấy, Đế Thiên An vận chuyển không gian chi lực, một đạo hư không vết rách xuất hiện ngay trước Thanh Liên Đế Binh, ngay khi Thanh Liên Đế Binh kịp rơi vào Tụ Bảo Bồn liền chui vào, một cái không gian lổ hổng khác hiện ra, Thanh Liên Đế Binh vừa vọt ra liền bị Đế Thiên An chộp lấy.
Thanh Liên Đế Binh cảm ứng được Đế Thiên An không phải là Thanh Đế huyết mạch, tự hành bùng phát lực lượng muốn thoát đi.
“ Thanh Liên Đại Đế kinh tài tuyệt diễm, nàng là hậu nhân của Đại Đế, đến mộ của cha mình sao lại ẩn nấp như vậy. Chỉ lấy Thanh Liên Đế Binh, lẻ nào bỏ qua Thanh Đế Chi Tâm rồi” Đế Thiên An cười, xoay người đi ra, đem không gian lực bao trùm lên quanh mình, chặn mọi lực lượng của Đế Binh tản ra : “ nàng giờ định chạy hay là đến gặp ta lấy lại đây?”
Nữ tử trầm mặc, sau đó tung người phi hành đến vị trí Cổ Điện.
Đây là một nữ tử cực kỳ mỹ lệ, như hoa lan trong cốc vắng, vô cũng xuất trần, lại vô cùng dịu dàng, nàng đứng đó, hòa hợp với thiên địa, dường như nàng đã hợp nhất với thiên địa linh tú nơi đây.
Diệp Phàm, Bàng Bác, Chu Nghị đám nam nhân không tin trên đời có việc gì hoàn mỹ, nhưng thiếu nữ đứng kia lại làm cho bọn hắn có cảm giác xuất trần, không phải bởi vì nàng có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, mà khí chất trên người nàng cũng đã siêu trần thoát tục, không nhiễm bụi trần.
Dù là Lâm Giai, Lý Tiểu Mạn, Vi Vi có chút nhan sắc tự tin vào dung mạo không khỏi có tâm trạng tự ti mặc cảm, dường như mọi thứ xinh đẹp trên thế gian đều vì nàng mà ảm đạm đi.
Nữ tử tuyệt thế này cũng chỉ tầm 18, 19 tuổi, tóc đen nhẹ bay, lông mi thật dài, đôi mắt nàng huyền ảo mông lung như giọt nước, môi hồng, răng trắng lập lòe như ánh trăng đêm rằm, chiếc cổ nhỏ tú lệ, băng cơ ngọc cốt, ngũ quan xinh xắn, tuyệt sắc dung nhan, lại còn những đường con mê người trên ngọc thể, làm cho người khác có cảm giác, nàng tinh khiết vô ngần, xứng đáng với 2 từ hoàn mỹ.
Diệp Phàm là một người kiên nghị và tự tin, chưa bao giờ bị sắc đẹp làm ảnh hưởng, sau giây phút ngẩn ngơ, thì lập tức lấy lại được bình tĩnh.
“Thanh Đế bất tài hậu nhân Nhan Như Ngọc tham kiến tiền bối” Thanh âm như chim hót véo von, vô cùng êm tai vang lên.
“ Người đẹp, tên cũng đẹp” Đế Thiên An khen một câu, sau đó nhẹ phất tay đem hai thứ chí bảo trên tay mình thả đến trước người Nhan Như Ngọc : “ Vốn là đồ của Thanh Đế lưu lại, vốn nên thuộc về nàng”
Nhan Như Ngọc nhìn hai chí bảo kia bay đến mình, trong lòng kinh hỉ vạn phần, còn nghĩ muốn lấy được còn phải đợi người kia mở ra yêu cầu, không nghĩ đến lại dể dàng như vậy có được.
Đại Đế Chi Tâm cùng Thanh Liên Đế Binh rơi vào người Nhan Như Ngọc, cảm nhận được huyết mạch tương liên liền an lặng xuống.
“ Tiền bối chi ân, Như Ngọc khắc ghi tâm khảm” Nhan Như Ngọc vui mừng hớn hở, vội đem dời vào không gian riêng của mình, cảm kích nói.
Thanh Liên Đại Đế dù là Đại Đế cuối cùng của Yểu tộc, Nhan Như Ngọc là hậu nhân theo lý có thể quát tháo bốn phương Yêu tộc. Bất quá Thanh Đế đem Đế Binh lẫn không ít bảo bối lại cất giấu dưới mộ mình.
Một vạn năm trước lại xảy ra kinh biến, nơi này từng là Yêu tộc Thanh Liên Đại Đế địa bàn lại bị phân một nữa cho Nhân tộc chiếm giữ. Nhan Như Ngọc có danh là hậu nhân bất quá thực lực không mạnh, một số Đại Yêu thấy Thanh Đế ngả xuống tự có ý riêng của mình.
Lại không chiếm được truyền thừa, Nhan Như Ngọc có thể nói là ủy khuất vạn phần, rõ ràng là mộ của cha mình mà không thể đường đường chính chính đến lấy. Mà phải nhờ vào một số Yêu tộc đại yêu còn nhớ ân tình của Thanh Đế.
Yêu Thần Lục Bộ truyện hậu cung pha chút bi thương.