Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 27: Vết bẩn màu đen




Sáng hôm sau, khi Trương Thục Phân thức dậy, trời đã sáng rõ.

Bà ấy vừa chửi mắng: "Con nhỏ thối tha, sao không có động tĩnh gì vậy!", vừa vội vàng buộc tóc, vừa rửa mặt qua loa, chuẩn bị đi dọn dẹp, vì tám giờ phải mở cửa tiệm!

Nhưng khi bà ấy nhìn ra tiệm tạp hóa, mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, hàng hóa thiếu cũng đã được bổ sung, ngay cả vết dầu mỡ cũ cũng đã được lau sạch.

Trương Thục Phân sững sờ, nhìn thấy trên quầy có một tờ giấy, chữ viết nguệch ngoạc như gà bới của Hàng Du Ninh:

"Mẹ, con đi tìm chị, chị ấy nói con có thể ở ký túc xá của chị, chị sẽ giúp con ôn thi đại học."

Và ngay lúc này, chiếc xe buýt chuyến sớm đi vào thành phố đang chạy qua cây cầu lớn bắc qua sông. Gió thổi bay mái tóc ngắn của Hàng Du Ninh, đúng vậy, cô đã bỏ nhà ra đi.

Đây là lần đầu tiên cô nổi loạn trong đời.

Cô không biết thứ gì đã cho cô can đảm, có thể là trước đó cô đã bắt được hung thủ - một chuyện mà khó khăn lắm cô mới có thể tự mình hoàn thành trong cuộc đời, nó làm cô tự tin hơn.

Cũng có thể là câu nói của chị cô "Dù thế nào, chị cũng sẽ lo cho em."

Tóm lại, tối qua trằn trọc trên giường, cô bỗng nảy ra một chút tham vọng nhỏ nhoi, cô muốn thử xem sao.

Không phải vì bố, không phải vì mẹ, mà chỉ đơn giản là vì bản thân cô, cô muốn thử xem có thể làm cho mình tốt hơn một chút không.

Nếu thành công, cô sẽ tốt nghiệp đại học, kiếm được rất nhiều tiền, cô sẽ đưa hết cho mẹ.

Nếu không thành công…

Cô sẽ trở về xin lỗi mẹ.

Giết người là phạm pháp, mẹ có giận đến đâu cũng sẽ không đánh chết cô, đúng không! Nghĩ đến đây, cô lại thẳng lưng lên.

Hơn nữa còn có chị giúp đỡ cô.

Hàng Nhã Phỉ làm việc tại một công ty ngoại thương, công ty đã phân cho cô ấy một căn phòng ký túc xá ở gần đó, chỉ cần đi vài trăm mét là có thể nhìn thấy Tây Hồ.

Hàng Du Ninh đến nơi thì đã tới giữa trưa, ánh nắng chói chang, áo sơ mi của cô đã ướt sũng vì mồ hôi.

Cô sử dụng điện thoại công cộng để gửi tin nhắn cho máy nhắn tin của Hàng Nhã Phỉ, đứng đợi trước cửa ký túc xá của cô ấy.

Trong hành lang, gió mát lạnh thổi qua, cô ôm quả dưa hấu mua trên đường, xem sách toán. Cô vẫn chỉ ở trình độ cấp hai, không, thực ra từ cái môn toán hình học ở tiểu học, cô đã không hiểu rõ rồi, chỉ biết tô đen hết hình hộp chữ nhật hay hình lập phương.

Bây giờ cô đọc sách giáo khoa mà như đọc thiên thư vậy.

So với chị gái, cô thực sự rất ngốc, luôn không thể tập trung.

Từ nhỏ Hàng Nhã Phỉ đã có thể ngồi yên một chỗ, ngay cả khi mọi người nộp giấy trắng, quậy phá trốn học, cô ấy chỉ ở nhà, cứ làm hết bài này đến bài khác, từ sáng đến tối.

Cô bé Hàng Du Ninh nhón chân lên nhìn bóng lưng của chị, trong lòng rất hâm mộ.

Cô muốn trở thành người như chị, biết mình muốn gì, sau đó kiên trì phấn đấu.

Bây giờ Hàng Du Ninh vẫn không biết mình muốn gì, cô cũng không thật sự muốn thi đại học, cô chỉ không muốn kết hôn, cũng không muốn… như cục bột trong tay mẹ cả đời.

Có vẻ như chỉ có con đường thi đại học này thôi.

Lần này, cô nhất định sẽ nghe lời chị, chăm chỉ học tập, rồi giúp đỡ chị làm việc…

Hàng Du Ninh áp mặt vào vỏ dưa mát lạnh, vừa hạ quyết tâm vừa từ từ nhắm mắt lại.

Khi cô tỉnh dậy, ánh hoàng hôn đã nghiêng về phía tây, có vài nhóm người túm năm tụm ba tan làm đi qua bên cạnh cô.

Đáng lẽ Hàng Nhã Phỉ cũng phải về rồi, nhưng không thấy bóng dáng đâu cả.

Hàng Du Ninh lau sạch nước miếng, nhón chân nhìn về phía xa, có một người đến, không phải, lại một người nữa, cũng không phải.

Cô chờ đến khi trăng non treo trên bầu trời, vẫn không thấy Hàng Nhã Phỉ quay về.

Hàng Du Ninh hơi ngơ ngác, lẽ ra Hàng Nhã Phỉ thấy tin nhắn, biết cô đã đến, chắc chắn sẽ về nhanh thôi, nhưng bây giờ đã qua giờ tan ca rồi, tại sao cô ấy vẫn chưa về?

"A Ninh, sao em lại ở đây?"

Hàng Du Ninh ngẩng đầu lên thấy một cô gái đeo kính, trông đầy trí thức.

Cô biết cô ấy, đó là đồng nghiệp sống cùng phòng với Hàng Nhã Phỉ, tên là Tô Mai, cô gọi là chị Mai.

Hàng Du Ninh hơi ngại ngùng đứng dậy, nói: "Em đến tìm chị em ạ, chị ấy chưa tan ca sao chị?"

"Chị gái em tan ca lúc sáu giờ rồi, em không thấy cô ấy sao?"

"Không ạ!"

"Em đã nhắn tin cho cô ấy chưa?" Tô Mai mở cửa, nói: "Vào trong ngồi đi."

Căn phòng ký túc xá không lớn, nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng, sàn nhà lát gạch men, không có một vết bụi bẩn nào. Bàn được phủ chiếc khăn trải bàn ren, bên trên còn đặt một lọ hoa, hai bông sen tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.

Mỗi lần Hàng Du Ninh đến, cô đều cảm thấy không biết để tay chân ở đâu.

Cô cảm thấy nơi này cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ cao cấp, cao cấp tới mức làm cô thấy ngượng ngùng, chỉ muốn trốn về tiệm tạp hóa ngay lập tức.

Chị Mai dùng điện thoại bàn trong phòng gọi cho Hàng Nhã Phỉ giúp cô, vẫn không có động tĩnh gì, cô ấy cũng thấy nghi hoặc, suy nghĩ một lúc, nói: “Chắc cô ấy đi hẹn hò rồi.”

“Dạ... Sao cơ? Hẹn hò với ai ạ?”

“Bạn trai chứ ai nữa, em không biết hả? Dạo này người đó hay tới tìm cô ấy lắm.”

Hàng Du Ninh giật mình há to miệng, như con chim cút ngốc nghếch.

Mặc dù có rất nhiều người theo đuổi Hàng Nhã Phỉ, nhưng cô ấy luôn công bằng từ chối tất cả bọn họ, giữ khoảng cách xa xôi ngàn dặm.

Hồi Tết, khi mẹ Trương Thục Phân chỉ vừa nhắc đến chuyện này, Hàng Nhã Phỉ đã tức giận đập cốc, vậy nên... bạn trai?

"Anh ấy trông như thế nào? Tên gì, chị có biết không ạ?" Hàng Du Ninh không kiềm được sự tò mò mà hỏi.

"Anh ấy rất ưa nhìn, lịch lãm. Còn tên thì chị không để ý lắm."

Chị Mai cười dịu dàng, nói: "À mà em đói rồi đúng không? Để chị nấu cho em bát mì nhé."

Hàng Du Ninh định từ chối, nhưng bụng cô lại réo ầm ĩ, giống như nuôi cả trăm con chuột bên trong vậy.

Dẫu sao cô cũng nhịn đói suốt tám tiếng đồng hồ rồi.

Chị Mai đẩy gọng kính, cười bảo: "Chờ một chút nhé!"

Cô ấy là kiểu con gái của một gia đình dòng dõi trí thức điển hình, nói chuyện nhỏ nhẹ, êm tai và dịu dàng.

Trong bếp, tiếng nước sôi vang lên, Hàng Du Ninh ngồi một mình ở phòng khách, đấu mắt với quả dưa hấu tròn trịa trước mặt.

Bỗng nhiên, cô chú ý thấy dưới quả dưa có một vết bẩn nhỏ.

Ban đầu cô nghĩ do dưa hấu làm bẩn, nhưng sau đó nhận ra không phải. Vết đó giống như một giọt mực rơi xuống, lan rộng thành một hình dạng kỳ quặc, trông như một con nhện...

"Reeng.."

Tiếng chuông điện thoại chói tai reo vang làm Hàng Du Ninh giật mình suýt nhảy dựng lên. Chị Mai vội vàng ra nghe điện thoại, sau đó đưa cho Hàng Du Ninh: "Chị em gọi đấy."

Cô vừa mới nghe máy đã nghe tiếng hét phẫn nộ từ đầu dây bên kia: "Hàng Du Ninh, em có bị điên không hả? Ai cho phép em đến đây? Em đã hỏi ý kiến ai chưa?"

Hàng Du Ninh bị mắng đến mức đầu óc quay cuồng, vô thức giải thích: "Không phải chị, chị đã nói em có thể đến đây ôn thi đại học..."

"Ôn thi c ái ấy mà ôn thi! Chị nói cho em biết, ngay bây giờ, lập tức, cút về chỗ của mình!" Giọng cô ấy càng lúc càng dữ tợn: "Để chị về mà thấy em, chị sẽ đánh gãy chân em!"

Hàng Du Ninh lí nhí cúp máy, cảm thấy hơi thất vọng, nhưng chỉ một chút thôi.

Cô không hiểu tại sao chị mình lại thay đổi thái độ, nhưng chắc chắn cô ấy có việc quan trọng hơn. Hàng Du Ninh đã quen với việc bị bỏ rơi, luôn có người và việc quan trọng hơn cô trong cuộc đời họ.

“Chị Mai, em, em về đây ạ.”

Đương nhiên chị Mai cũng nghe thấy tiếng mắng trong điện thoại, cô ấy lúng túng giả bộ không nghe thấy, chỉ nói: “Chắc không còn chuyến xe buýt nào để em về nhà nữa đâu nhỉ?”

“Chạy mấy bước, chắc sẽ theo kịp ạ.”

Sau đó về bị mẹ cười nhạo... Lần nổi loạn đầu tiên trong đời lại kết thúc trong sự bẽ bàng như vậy.

"Ít nhất em cũng ăn hết bát mì đi!”

Chị Mai bê một bát mì thịt bằm với dưa cải muối nóng hổi ra, đặt trước mặt Hàng Du Ninh. Cô nói: "Thôi, em không ăn đâu, không kịp đâu."

Nhưng mông cô như dính chặt vào ghế, tay vô thức vươn tới đôi đũa.

Chị Mai mỉm cười nhìn cô ăn, hỏi một vài việc trong gia đình: "Nhà em có mấy chị em vậy?"

"Chuyến này đi, mẹ em có biết không?"

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.

"Chị em về rồi à?" Chị Mai đứng dậy mở cửa: "Sao không mang theo chìa khóa vậy?"

Hàng Du Ninh giật mình hoảng sợ, vì cô biết Hàng Nhã Phỉ là người nói sẽ đánh gãy chân cô thì chắc chắn không phải đe dọa suông.

Miếng mì nghẹn trong cổ họng, cô ho đến mức trời đất đảo lộn, mãi mới bình tĩnh lại được.

Lúc này, cô mới nhận ra bầu không khí trong phòng yên lặng đến đáng sợ.

Chị Mai đã mở cửa, nhưng không nói lời nào, đứng im tại chỗ.

Hàng Du Ninh đứng dậy và quay đầu lại.

Một người đàn ông mặc áo mưa đang đứng trước cửa. Khuôn mặt gã ẩn trong bóng tối mờ mịt, không nhìn rõ được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.