Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 28: Bây giờ cô ấy rất nguy hiểm




Từ nhỏ ngày sinh tháng đẻ của Hứa Dã và Hàng Nhã Phỉ đã không hợp nhau.

Hồi nhỏ, có một nhóm học sinh nam không chịu nghe giảng, chỉ cần Hứa Dã hé miệng một tí thôi, một giây sau đã có thể thấy Hàng Nhã Phỉ giơ tay thật cao: "Em thưa cô, Hứa Dã nói chuyện riêng trong giờ học ạ."

Hàng Nhã Phỉ rất xinh đẹp, mọi người gọi cô ấy là "Đại đội trưởng" hoặc "Một đóa hoa".

Chỉ có Hứa Dã ở gọi cô ấy là "phiền phức" sau lưng cô ấy. Chỗ nào cũng có mặt cô ấy, chuyện gì cô ấy cũng muốn quản lý.

Lúc này, anh vẫn phải chờ "phiền phức" xuống. Trong cái thời tiết khắc nghiệt này, bọn họ đã chờ hơn một tiếng đồng hồ.

Tống Chi Giang đã bực mình đến mức hút hết nửa gói thuốc lá, tức giận nói: "Nói nhẹ thì là không tôn trọng người khác, nói nặng thì đây là cản trở người thi hành công vụ.”

"Anh bảo ai cản trở người thi hành công vụ?"

Cô ấy vừa nói vừa bước ra, mặc một chiếc váy sơ mi cổ tròn màu trắng sữa, mái tóc xoăn bồng bềnh xoa tung, trông như một con búp bê.

Mặt Tống Chi Giang bỗng đỏ bừng lên, ho khẽ một tiếng, nói: "Tôi, tôi không có ý đó."

"Thế ý anh là gì?"

Hứa Dã mất kiên nhẫn nói: "Hàng Nhã Phỉ, bọn tôi tìm cô vì chuyện quan trọng, đừng có thái độ đó, cứ như ai cũng mắc nợ cô ấy!"

Đúng vậy, dường như tất cả đàn ông đều như trời sinh mắc nợ Hàng Nhã Phỉ, không bao giờ dám đứng thẳng lưng trước mặt cô ấy.

Ở Đông Bắc là thế, mà đến Giang Nam vẫn vậy.

Hàng Nhã Phỉ quan sát Hứa Dã, người mà cô ấy đã không gặp suốt mười năm. Anh đã rũ bỏ lớp ngụy trang khi nằm vùng, đầu cắt cua, mặt mày tuấn tú, dù mặc đồ bình thường nhưng vẫn toát lên phong thái nghiêm nghị lẫm liệt.

Nhưng anh vẫn gầy, gầy như một con sư tử mặt dài.

"Hứa Dã, cậu mặt dày thật đấy, cậu hại em gái tôi bây giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện, ai cho cậu mặt mũi đến đây la lối như thế hả?"

Câu nói này đánh trúng điểm yếu của Hứa Dã, sắc mặt anh trở nên khó coi, im lặng không nói thêm lời nào.

Tống Chi Giang vội vàng hòa giải, nói: "Đồng chí Hàng Nhã Phỉ, lần này chúng tôi tìm cô có việc quan trọng. Chúng ta tìm một nơi thích hợp để nói chuyện nhé."

Họ tìm một chỗ ngồi bên cạnh Tây Hồ, dưới ánh nắng chói chang, tiếng ve kêu râm ran.

"Có phải vì vụ án của Cố A Phúc không?" Hàng Nhã Phỉ khoanh tay hỏi: "Nói trước nhé, nếu các anh tìm tôi thì không được làm phiền mẹ và em gái tôi nữa."

Hứa Dã ghét nghe điều này nhất, mặt lạnh tanh nói: "Tôi không cần ai phê duyệt để gặp em gái tôi."

Hàng Nhã Phỉ nói: "Cậu họ Hứa, em ấy họ Hàng, sao con bé là em gái cậu được!"

Cô ấy quay sang Tống Chi Giang: "Đồng chí cảnh sát, anh có lo chuyện này không? Từ nhỏ cậu ta đã giành giật em gái với tôi, đây chẳng phải là hành vi lừa gạt buôn bán trẻ em sao?"

Tống Chi Giang cười xòa, thúc giục Hứa Dã để anh bắt đầu nói vào việc chính.

Không ngờ Hứa Dã cũng cáu lên, anh đóng sập cuốn sổ lại, nói: "Dựa vào việc nếu em ấy ở bên tôi, con mẹ nó dù có phải đập nồi bán sắt, tôi phải đi bán máu, tôi cũng không để em ấy chỉ học đến cấp hai!"

Hàng Nhã Phỉ sầm mặt, cô ấy muốn nói gì đó nhưng mãi không thốt nên lời.

Hai người họ có quá nhiều mâu thuẫn tích tụ, đáng lẽ không nên để Hứa Dã đến liên lạc, nhưng người hiểu rõ vụ án và hung thủ nhất chỉ có mình anh.

Hứa Dã hít một hơi thật sâu, giọng điệu hòa hoãn lại để giải quyết việc chung, nói: "Cô từng nghe về vụ án Nhện Đen rồi nhỉ?"

"Nhện Đen" là một kẻ giết người hàng loạt nổi tiếng từ năm 1978, các báo lớn liên tục đưa tin về sự tàn ác và kh ủng bố của gã, đương nhiên Hàng Nhã Phỉ biết.

Hứa Dã nói: "Gã đã xuất hiện lại."

Hàng Nhã Phỉ mất kiên nhẫn, hỏi: "Liên quan gì đến tôi?"

"Cô còn nhớ không, năm Ninh Ninh chín tuổi, nhà cô có người đột nhập cướp của chứ?"

Hàng Nhã Phỉ do dự một lát, rồi nói: "Nhớ, nhưng chẳng phải gã đã bị bắt rồi sao..."

Trương Thục Phân nói với cô ấy và Hàng Du Ninh rằng người đó đã bị bắt và bị tử hình.

Vì vậy họ cũng yên tâm và dần quên vụ việc đó.

"Không, gã đã thoát khỏi hiện trường vụ cháy." Hứa Dã nói: "Chúng tôi nghi ngờ cao độ rằng gã chính là kẻ giết người hàng loạt, Nhện Đen."

Dưới ánh sáng chỗ tối chỗ sáng, sóng gợn lấp lánh của Tây Hồ, cộng thêm sự xuất hiện bất ngờ của Hứa Dã sau mười năm, làm Hàng Nhã Phỉ cảm thấy như có ảo giác không chân thực.

Hàng Nhã Phỉ bối rối hỏi: "Nhện Đen chỉ giết phụ nữ sống một mình, sao gã lại đến nhà tôi? Và bây giờ... gã đang ở đâu?"

"Gã đã biến mất suốt mười năm nay. Lần này, có tổng cộng mười chín phụ nữ trên khắp cả nước báo cáo rằng họ đã nhận được thư có biểu tượng con nhện đen." Hứa Dã nói: "Đây thường được coi là dấu hiệu cảnh báo trước khi gã ra tay."

"Nhưng tôi không nhận được gì cả!" Hàng Nhã Phỉ nói.

"Nhưng cô còn nguy hiểm hơn bất kỳ ai, vì tôi đã nhận được cái này."

Hứa Dã lấy một xấp ảnh ra. Trong ảnh là Hàng Nhã Phỉ bị chụp trộm, khi cô ấy vội vã bắt xe buýt, thử quần áo ở trung tâm thương mại, hoặc đang dùng dao nĩa trong một nhà hàng kiểu Tây...

Tất cả các bức ảnh đều có một điểm chung: Trên đó đều bị vẽ thêm một con nhện đen bằng mực đen, tám cái chân dài nhỏ bao trùm lấy gương mặt xinh đẹp của Hàng Nhã Phỉ.

“Đây là...”

“Tôi nhận được nó.” Anh nói: “Có thể coi là một kiểu khiêu khích của Nhện Đen đối với tôi và lực lượng cảnh sát.”

Hàng Nhã Phỉ cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng khuôn mặt tái nhợt và đôi môi run rẩy của cô ấy đã để lộ đôi chút yếu đuối.

Tống Chi Giang không kìm được mà an ủi: "Đồng chí, cô đừng sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô."

"Nói thẳng vào vấn đề đi." Hàng Nhã Phỉ lạnh lùng nói: "Các anh muốn tôi làm gì?"

"Hợp tác với chúng tôi, bắt gã."

"Nhện Đen" không thể xuất hiện cùng lúc ở nhiều nơi trên toàn quốc.

Vì vậy, có thể những lá thư đe dọa chỉ dùng để che mắt, che giấu nạn nhân thực thụ mà gã nhắm đến.

Những bức ảnh chụp Hàng Nhã Phỉ cẩn thận, tỉ mỉ như thế cho thấy gã đã ẩn nấp xung quanh cô ấy.

"Có thể đây chỉ là một phần kế hoạch nhằm đánh lừa các anh thì sao?" Hàng Nhã Phỉ lại hỏi: "Tôi vẫn không hiểu tại sao gã lại dùng tôi để đe dọa cảnh sát."

Hứa Dã im lặng một lúc, nói: "Tóm lại, tôi có lý do tin rằng, cô chính là nạn nhân tiếp theo."

...

Cảnh sát đã bố trí mai phục xung quanh ký túc xá và nơi làm việc của Hàng Nhã Phỉ.

Bên cạnh cô ấy luôn có cảnh sát chìm bảo vệ 24/7.

Hứa Dã đã dồn rất nhiều tâm sức, anh vô cùng hy vọng có thể bắt được Nhện Đen trong một lần.

Ngoài việc thực hiện được mong muốn nhiều năm qua...

Còn một lý do khác, nếu bây giờ anh bắt được Nhện Đen, Hàng Du Ninh sẽ được an toàn.

Trước đây, khi Hứa Dã nằm vùng ở bến phà Kê Minh, anh đã điều tra kỹ lưỡng những người ra vào khu Tưởng Gia Lý - Nhện Đen là người Đông Bắc, năm nay tầm khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, nhưng trong Tưởng Gia Lý không có ai đáng ngờ.

Tuy nhiên, anh biết chắc chắn mục tiêu cuối cùng của Nhện Đen là Hàng Du Ninh.

Hàng Du Ninh chín tuổi đã khiến gã suýt chôn thây trong biển lửa, gần như kết thúc kiếp sống tội ác của gã.

Chắc chắn gã sẽ báo thù, chỉ là vấn đề thời gian.

Hiện giờ, xung quanh Hàng Du Ninh cũng được cảnh sát bảo vệ, nhưng Hứa Dã vẫn luôn ở trong trạng thái lo lắng thấp thỏm tột độ mỗi ngày.

Bắt được tội phạm sớm ngày nào, anh sẽ có thể ở bên cạnh em gái mình sớm ngày ấy.

"Đó là em gái tôi, cậu tránh xa con bé ra, đừng để tôi phải nói lần thứ hai." Hàng Nhã Phỉ nói.

Hứa Dã không tranh cãi với cô ấy, vì chẳng có kết quả tốt đẹp gì cả. Anh luôn nhớ hồi Hàng Du Ninh còn rất nhỏ, lúc vẽ tranh vào dịp Lễ Quốc tế Thiếu nhi, trong khi các bạn khác vẽ bố mẹ, cô đã vẽ "Anh trai của em".

Anh trai giúp cô diệt trừ "bốn thứ hại", cô thích anh trai nhất.

Sai lầm lớn nhất của anh là khoe khoang bức tranh đó trong lớp, vì nó đã bị đại đội trưởng Hàng Nhã Phỉ xé nát với lý do "làm việc không liên quan đến bài học trong giờ học".

Suốt mười năm anh và Ninh Ninh xa nhau, mỗi lần nghĩ về chuyện đó, anh đều cảm thấy vô cùng căm giận.

Anh chỉ có một cô em gái, nhưng khi nhớ cô, anh không có bất cứ thứ gì bên người để làm kỷ niệm cả.

Thậm chí anh còn sợ rằng, nếu thời gian trôi qua, gặp nhiều người hơn, anh sẽ quên mất cô.

Cả chú Hàng, cả nỗi oan và mối thù hận khắc sâu vào trong xương...

...

Hứa Dã nằm mơ cũng không ngờ rằng, ngay khi mọi thứ đã được bố trí ổn thỏa, Hàng Nhã Phỉ lại bỏ trốn.

Cô ấy không từ chức, không mang theo bất kỳ hành lý nào, tất cả mọi người đều nghĩ cô ấy chỉ đi ăn trưa ở căng tin. Thế rồi, cô ấy biến mất không dấu vết.

Đến khi cô ấy gọi điện lại thì cô ấy đã ở Thâm Quyến.

"Tôi cảm thấy các anh cứ ôm cây đợi thỏ như thế không có ý nghĩa gì hết." Cô nhỏ ngu ngốc ấy vẫn còn mạnh miệng: "Nhưng điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống và công việc của tôi, vì vậy tôi rời đi."

"Cô bị nhét mấy cân cứt chó vào đầu à, Hàng Nhã Phỉ!" Hứa Dã chửi ầm lên: "Con mẹ nó tôi đã chuẩn bị cả tháng trời! Cô có biết cô đang nguy hiểm đến mức nào không!"

"Vậy các cậu cứ đến tìm tôi đi." Hàng Nhã Phỉ thản nhiên nói: "Nếu các anh không tìm được tôi thì gã cũng không tìm được, thế chẳng phải tôi sẽ an toàn sao."

Hứa Dã thật sự không biết phải nói gì, chỉ có thể đá mạnh vào tường: "Hàng Nhã Phỉ, cô đúng là bị lừa đá vào đầu rồi..."

Tính tình Hàng Nhã Phỉ không tốt lành gì, nhưng lần này, cô ấy điềm tĩnh chịu đựng cơn giận dữ của anh. Đến khi anh chửi đã rồi, cô ấy mới nói: "Em gái tôi đã đến tìm tôi."

"Nếu những gì các anh nói về chuyện chỗ ở của tôi bị Nhện Đen theo dõi là thật..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.