Một tiếng sấm nhỏ vang lên, không khí ẩm ướt và ngột ngạt.
Dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông ngồi đối diện Hàng Du Ninh, cẩn thận lau kính mắt, đôi mắt hơi lồi lên giống mắt cá vàng vẫn luôn quan sát cô.
Căn phòng im lặng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng Hàng Du Ninh húp mì.
"Sao hôm nay lại đến phòng em vậy?" Giọng của chị Mai vọng ra từ trong bếp, cố gắng tỏ ra vui vẻ.
"Mưa quá, anh đi ngang qua nên ghé vào trú mưa." Anh ta trả lời rồi quay sang nói với Hàng Du Ninh: "Cô cứ ăn đi."
Hàng Du Ninh đặt đũa xuống, đáp: "Tôi không ăn nữa, tôi... tôi phải đi bắt xe buýt cho kịp!"
"Đừng đi!" Chị Mai vội vàng bước ra, vừa đưa trà nóng cho người đàn ông, vừa nói: "Bữa nay em ở lại đây đi, trời tối đen mù mịt, lại sắp mưa nữa, một cô gái trẻ ra ngoài không an toàn đâu!"
Người đàn ông cũng nói: "Cô cứ yên tâm, tôi nghỉ một lát rồi đi ngay."
Hàng Du Ninh không hiểu tại sao, lúc nãy chị Mai không có ý giữ cô ở lại, nhưng giờ lại nhất quyết muốn cô ở lại.
Cô chỉ đành lúng túng nói: “Không được, em... Chị em sắp về rồi, chị ấy sẽ giận lắm.”
“Nếu em gặp chuyện gì trên đường cô ấy mới nổi cáu!” Chị Mai nói: “Nghe lời chị, tắm rửa, ngủ một giấc, sáng mai chị sẽ đưa em đi.”
Một tia chớp xé toạc bầu trời, tiếng sấm ầm ầm, hạt mưa hắt vào cửa kính như roi quất.
Hàng Du Ninh vùng khỏi tay chị Mai, lùi lại một bước, nói: “Em, em thật sự phải đi rồi!”
Ngay lúc đó, cửa lại bị gõ vang.
Âm thanh gõ cửa rất gấp gáp, gõ liên tục một hồi lâu, nhưng ba người trong phòng không ai động đậy, đứng đứng đờ đầy quái lạ.
Âm thanh gõ cửa ngừng lại, cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng đáng sợ.
Hàng Du Ninh nuốt nước bọt, định nói gì đó.
Bỗng nhiên, khóa cửa rung chuyển dữ dội, kèm theo một tiếng ầm lớn, cửa bị đá văng ra.
Hàng Du Ninh sợ đến mức suýt thì ngã ngồi xuống đất.
Cô thấy Hứa Dã thở hổn hển đứng ở cửa, toàn thân ướt sũng.
“Cậu! Cậu làm gì vậy? Nhã Phỉ không có ở đây!” Chị Mai hơi tức giận, nâng kính mắt lên, nhìn Hàng Du Ninh, giới thiệu: “Đây chính là bạn trai của chị em…”
Hả?
Hàng Du Ninh há hốc miệng, lần cuối cùng cô sốc đến mức này là con lợn nái mẹ cô nuôi sinh ra mười ba con lợn con.
Hứa Dã không giải thích, trước tiên kéo Hàng Du Ninh lại, kiểm tra cô một lượt, sau đó mới nhìn về phía người đàn ông kia, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Người đàn ông kia ngẩn ra, vô thức trả lời: “Tôi, tôi là Trang Trạch Thư, là… là…”
Chị Mai tự nhiên tiếp lời: “Là bạn trai của tôi, cậu muốn làm gì? Ai cho cậu làm hỏng cửa nhà tôi! Cậu mà lại gần nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”
“Xin lỗi, mọi người không mở cửa nên tôi hơi sốt ruột, tôi sẽ sửa lại cửa cho các cô.” Hứa Dã nói: “Thế tại sao vừa nãy các cô không mở cửa?”
Trang Trạch Thư mở miệng định trả lời nhưng ngay sau đó anh ta lại cảm thấy khó hiểu, tại sao anh ta phải trả lời chứ?
Chỉ tại Hứa Dã mạnh mẽ hùng hồn quá làm anh ta không thể kiềm chế được việc muốn tự chứng minh mình trong sạch.
Hàng xóm đều ngó nghiêng, ngay cả người điềm đạm nhất cũng không thể nhịn được mà nổi nóng. Trang Trạch Thư nói: "Liên quan gì đến anh? Chúng tôi đang ăn cơm yên ổn, sao chỉ vì anh gõ cửa mà chúng tôi phải mở..."
Tất cả bỗng nhiên im bặt ngay sau giây đó, vì Tống Chi Giang vội vàng chạy tới và giơ thẻ cảnh sát ra.
Hóa ra chỉ là hiểu lầm.
Trang Trạch Thư quả thực là bạn trai của Tô Mai, anh ta là giáo viên toán ở trường trung học Tây Hồ, hai người sắp kết hôn. Đi ngang qua đây trời đổ mưa nên anh ta ghé vào tránh mưa.
Hứa Dã đã điều tra những điều này trước đó, đều khớp cả.
Còn tại sao không mở cửa, Tô Mai giải thích: "Nhã Phỉ có chìa khóa, giờ này đã muộn, chắc chắn sẽ không có ai đến. Vì vậy, khi nghe tiếng gõ cửa, tôi có hơi ngạc nhiên ngây người một lúc."
Cô ấy ngây người tận ba phút.
"Xin lỗi, do tôi lỗ m ãng, làm mọi người hoảng sợ." Hứa Dã đã sửa khóa xong, còn để lại một ít tiền.
Anh không muốn gây ra sự lo lắng, chỉ đơn giản giải thích: "Khu vực này không được an toàn lắm, dạo này chúng tôi đang nâng cao cảnh giác. Mọi người cũng nên chú ý an toàn."
Trang Trạch Thư tỏ vẻ không hài lòng nhưng không dám nổi nóng với cảnh sát, chỉ nói một câu: "Biết rồi."
Đến khi Hứa Dã và Tống Chi Giang chuẩn bị rời đi, Hàng Du Ninh vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ, Hứa Dã hỏi cô: "Tối nay nhà họ tổ chức tiệc à?"
Hàng Du Ninh đáp: "Dạ? Chắc là không!"
"Không thì sao em còn đứng đó?"
Hàng Du Ninh vội vã chạy theo.
Xuống dưới tầng, Hứa Dã và Tống Chi Giang đều lộ rõ vẻ thất vọng mà mắt thường có thể nhìn thấy. Họ đã canh giữ suốt mười ngày, nhưng chẳng tìm ra manh mối nào, Hàng Nhã Phỉ đã bỏ trốn.
Hứa Dã cố gắng vực dậy tinh thần, an ủi: "Cũng tốt thôi, đầu óc Hàng Nhã Phỉ chẳng hơn người bị tâm thần là mấy. Tôi không tin không có cô ta thì tôi không phá được vụ này."
Tống Chi Giang nghiêm túc nói: "Tôi không cho phép anh nói về Nhã Phỉ như vậy."
Hứa Dã: "..."
Lúc này Hàng Du Ninh đã lơ mơ buồn ngủ, nghe vậy thì giật mình: "Ý anh là gì? Các anh phá án liên quan gì đến chị em?"
Hứa Dã và Tống Chi Giang nhìn nhau, Hứa Dã trả lời: "Có bọn trộm lảng vảng gần đây, vì anh và chị em cũng coi như có quen biết nên muốn nhờ cô ấy để ý giúp anh, nhưng cô ấy không chịu."
Hàng Du Ninh nghe vậy thì yên tâm, nói: "Chị em bận lắm."
Để đảm bảo an toàn, cảnh sát canh giữ xung quanh khu ký túc xá chỉ để lại hai người trực đêm, còn lại rút về.
Cảnh sát canh gác gần ký túc xá đã rút, Tống Chi Giang cũng về nhà. Hứa Dã đẩy xe đạp, bảo Hàng Du Ninh lên xe: "Lên đi, anh đưa em đến trạm xe buýt!"
Hàng Du Ninh rất vui vẻ, lúc này cô đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Lúc này mưa cũng đã ngớt, Tây Hồ như tấm vải trong suốt ánh bạc, gió đêm lành lạnh thổi qua những cành liễu.
Hứa Dã chở Hàng Du Ninh đi qua những con phố, giống như hồi nhỏ ở Đông Bắc.
Chỉ có điều khác biệt duy nhất là bây giờ cô đã là một cô gái trưởng thành, không thể ngồi trên thanh ngang của xe nữa. Cô chỉ có thể ngồi ở yên sau, ôm lấy eo anh.
Hứa Dã hỏi: "Sao em lại chạy đến tìm chị em vậy?"
"Chị em nói em có thể ở nhà chị ôn thi đại học."
"Ồ."
Hứa Dã lại hỏi: "Vết thương của em sao rồi? Đỡ hơn chưa?"
"Thỉnh thoảng vẫn hơi chóng mặt."
"Nếu còn chóng mặt thì đừng chạy ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt!"
"Vâng."
"Em ôn thi thế nào rồi, định thi trường nào?"
"Anh Tiểu Dã." Đột nhiên Hàng Du Ninh ngắt lời anh.
"Hả?"
"Anh có thể đừng kiếm chuyện để nói nữa được không? Em buồn ngủ, muốn ngủ một lát!"
“Con bé vô lương tâm này! Chẳng phải anh sợ hai đứa lâu rồi không gặp nhau, em sẽ ngại nên mới kiếm chuyện nói sao! Vậy mà em còn xoi mói anh!” Hứa Dã thầm mắng trong lòng.
Nhưng Hàng Du Ninh đã tựa đầu vào lưng Hứa Dã, hơi thở của cô nhẹ nhàng, giống như một con thú nhỏ lông xù.
Hứa Dã hì hục đạp xe, bản thân anh cũng không nhận ra nụ cười trên khuôn mặt mình lúc này ngốc nghếch cỡ nào.
Hứa Dã đã đạp rất nhanh nhưng khi đến trạm xe buýt, chuyến cuối đã không còn.
"Phải làm sao đây? Hay là... anh đưa em về nhé?"
"Được ạ."
"Được cái gì mà được."
Đạp xe từ nội thành về Tưởng Gia Lý ít nhất cũng mất ba, bốn tiếng. Hơn nữa...
Hứa Dã ngẩng đầu nhìn trời, mây đen đang giăng kín trời, sắp mưa rồi.
Anh đang nghĩ xem có nên đưa cô về ký túc xá của Hàng Nhã Phỉ không.
Nhưng trong đầu anh cứ quanh quẩn sự kỳ lạ của Tô Mai và Trang Trạch Thư lúc nãy. Dù họ có gia cảnh trong sạch, mối quan hệ xã hội đơn giản, nhưng trong vụ án này, một xíu không đúng thôi cũng có thể tiềm ẩn nguy hiểm to lớn.
Anh không muốn để Hàng Du Ninh gặp nguy hiểm.
"Hay là em về tạm chỗ anh ngủ một đêm nhé?"
"Được ạ." Hàng Du Ninh mơ màng đáp lời, cô thật sự rất mệt, đến mức không mở mắt ra nổi.
Hứa Dã là cảnh sát được điều động từ nơi khác đến, các mối quan hệ của anh vẫn còn ở Liêu Thành. Hiện giờ, anh đang thuê một căn phòng ở khu tập thể ngay cạnh đồn cảnh sát.
"Em đừng chạy lung tung, đợi anh một lát."
"Dạ."
Hứa Dã để Hàng Du Ninh đứng chờ ngoài hành lang, còn anh thì vào trước. Mẹ kiếp, bình thường phòng còn nhìn tạm được, sao hôm nay lại bừa bộn thế này!
Anh lăng xăng dọn dẹp một hồi, nhét hết đống đồ lộn xộn vào vali, thay bộ ga trải giường và vỏ chăn mới, sau đó mới mở cửa cho Hàng Du Ninh vào.
Hàng Du Ninh tựa vào tường, đầu gật gù lên xuống, nửa tỉnh nửa mê.
Hứa Dã cõng cô lên lưng, vậy mà cô cũng không dậy.
Hứa Dã không nhịn được mà phàn nàn: "Có phải thường ngày mẹ em hay bắt em làm việc nhà không?"
Hàng Du Ninh mơ màng vâng một tiếng.
Anh đặt Hàng Du Ninh xuống giường, định gọi cô dậy rửa mặt đánh răng nhưng lại không nỡ.
Thế là anh đi lấy một chiếc khăn nóng, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Ánh đèn bàn màu vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt của Hàng Du Ninh. Thật kỳ lạ, có những người lớn lên, xương cốt to ra, các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên sắc sảo hơn.
Nhưng Hàng Du Ninh lớn lên lại lớn theo tỉ lệ của cô khi còn nhỏ.
Vẫn là chiếc mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, làn da trắng sáng, trắng đến mức có thể nhìn thấy rõ mạch máu.
Hứa Dã bỗng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cảm giác thỏa mãn lan tỏa khắp cơ thể.
Nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy, anh nghĩ. Anh khẽ vén lọn tóc ướt của Hàng Du Ninh sang một bên, trong lòng thầm hứa hẹn: Lần này, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.
Sau khi lau mặt xong, anh lại mang một chậu nước ấm đến để rửa chân cho cô.
Làm xong tất cả, Hứa Dã mới nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài trời đã bắt đầu mưa, dù là giữa mùa hè, nhưng cũng có chút se lạnh.
Trong lòng Hứa Dã như có một mặt trời ấm áp. Anh bước nhanh mấy bước, làm động tác ném bóng rổ, bác hàng xóm bên cạnh nhìn thấy, cười tươi hỏi: "Mưa to thế này, cháu đi đâu thế?"
Hứa Dã trả lời: "Em gái cháu đến nhà cháu ở, cháu qua ký túc xá chen chúc một hôm bác ạ."
"Ôi trời, chu đáo ghê! Em gái đến có vui không?"
"Vui lắm đấy." Bác ấy thấy chàng trai Đông Bắc thường ngày ít cười, lúc này cúi đầu nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Anh đáp: "Cháu cực kỳ vui luôn ạ.”