Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 32: Lần đầu tiên phản kháng




Dưới nhà Hứa Dã có một cây ngô đồng Pháp xanh um.

Hàng Du Ninh và Trương Thục Phân đứng đối diện nhau.

Không khí mùa hè oi bức đến mức như có thực thể dính nhớp.

Sau một loạt mắng chửi, giằng co và vùng vẫy, Hứa Dã dẫn hai người xuống dưới, tìm một nơi yên tĩnh để hai mẹ con nói chuyện.

Những gì cần chửi đã chửi, cần đánh đã đánh, Hàng Du Ninh vẫn im lặng, cứ đứng yên đó, giống hệt Hàng Tầm.

Trương Thục Phân bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, những ngày tháng sống cùng Hàng Tầm như quay trở về, tĩnh lặng đến chết chóc, làm người ta tuyệt vọng.

“Về nhà!”

Bà ấy nói một câu rồi quay người bỏ đi.

Nhưng lần này, Hàng Du Ninh không đi theo.

Trương Thục Phân quay đầu lại nhìn cô, thiếu nữ đứng dưới tán cây, bóng tán lá đong đưa in xuống mặt cô, lúc sáng lúc tối.

Ngọn lửa trong lòng bà ấy bùng lên, bà ấy xông lên nắm lấy cánh tay cô: “Mày đúng là không biết xấu hổ! Lấy chồng đàng hoàng thì không muốn! Lại nhất quyết chạy đến đây cho đàn ông cưỡi miễn phí! Nếu không phải chị mày nói với mẹ, chắc mày đã xoạc háng ra để phất lên rồi đúng không?”

Đây là thói quen nhiều năm của Trương Thục Phân, hễ tức giận là phải dùng những lời lẽ độc ác, chua ngoa nhất để tấn công, bất kể người đối diện là hàng xóm hay đứa con gái mà bà ấy liều mạng sinh ra.

Hàng Du Ninh không giải thích một câu nào.

Cô hất mạnh tay Trương Thục Phân ra và nói: “Tại sao mẹ lại lừa con?”

“Mẹ lừa mày cái gì chứ?”

“Người năm đó không phải là kẻ trộm, thậm chí gã còn chưa bị bắt!”

Đột nhiên Trương Thục Phân bị con gái hất tay ra, hơi ngẩn người, phải mất một lúc mới nhận ra cô đang nói gì.

Bà ấy vội nói: “Ai nói với mày thế? Chuyện cũ bao nhiêu năm rồi, mày nhắc lại làm gì?”

Hàng Du Ninh nói: “Mẹ chỉ cần nói cho con biết, mẹ có lừa con không!”

Khoảnh khắc đó, cô không còn là cô gái hiền lành thích cười nữa, ánh mắt của cô lạnh lùng như lưỡi dao được tôi luyện qua nước tuyết, những kẻ giết người đều đã từng run sợ trước ánh mắt như thế.

“Mẹ... mẹ không phải vì muốn tốt cho mày sao!” Trương Thục Phân nói: “Mày nhát như cáy ấy, mẹ mà nói với mày người đó chưa chết, nửa đời sau của mày sẽ sống trong sợ hãi!”

“Đúng thế.”

Hai hàng nước mắt bất ngờ tuôn xuống, Hàng Du Ninh nhìn chằm chằm vào bà ấy: “Nhưng nửa đời sau của con cũng sẽ dùng để báo thù cho bố con!”

Trương Thục Phân bị biểu cảm của cô làm cho sững sờ.

“Rõ ràng con đã nói với mẹ, người đó có liên quan đến cái chết của bố con, gã còn có đồng bọn!” Cô áp sát Trương Thục Phân: “Nhưng mẹ nhất quyết không tin con, mẹ chưa từng nói lại lời con nói với cảnh sát đúng không?”

“Sao, sao mẹ nói được chứ!” Trương Thục Phân vội nói: “Đó đều là lời nói vớ vẩn của con nít, sao mẹ có thể nói với cảnh sát chứ!”

Hàng Du Ninh cảm thấy máu dồn lên não.

Năm đó Trương Thục Phân nói với cô rằng người đó đã bị bắt, thậm chí cô không có cơ hội gặp cảnh sát, cả nhà họ đã lên tàu đi về phía Nam.

Bao nhiêu năm qua, người đó, kẻ đã hại chết bố cô, vẫn sống yên lành!

“Tại sao mẹ lại tự ý quyết định! Tại sao mẹ không thể tin con dù chỉ một lần!”

Hàng Du Ninh gào lên trong cơn cuồng loạn, đây là lần đầu tiên cô hét vào mặt Trương Thục Phân, như một con thú hoang nổi điên, dùng tiếng gào để trút hết mọi tủi nhục trong bao năm qua.

Trương Thục Phân bị cô làm cho sợ hãi, đứng ngây người nhìn cô, dường như không nhận ra con gái mình nữa.

Hứa Dã vốn đang đứng chờ không xa, thấy tình hình không ổn bèn tiến tới kéo tay Hàng Du Ninh: “Ninh Ninh...”

“Đừng chạm vào em!” Hàng Du Ninh hất mạnh tay anh ra, cô dùng lực rất mạnh, khiến người đàn ông cao một mét tám như Hứa Dã cũng bị đẩy lùi mấy bước.

Người đi đường đều quay lại nhìn, có người định báo cảnh sát.

Hàng Du Ninh biết dáng vẻ của mình lúc này trông rất đáng sợ, nhưng cô không thể kiềm chế được sức mạnh cuồng loạn bên trong cơ thể, cô nắm chặt tay, toàn thân run rẩy: “Tại sao mẹ không tin con, mẹ là mẹ của con, tại sao mẹ không chịu tin con!”

“Được rồi Ninh Ninh, em bình tĩnh lại!”

Hứa Dã lao tới, cưỡng chế kéo cô đi.

Hàng Du Ninh đã hoàn toàn mất lý trí, cô không ngừng vùng vẫy, gào thét nói lộn xộn: “Con biết con là kẻ vô dụng, mẹ coi thường con! Nhưng con cũng là con gái của mẹ, tại sao mẹ không tin con dù chỉ một lần!”

Trương Thục Phân nhìn đứa con gái đang phát điên, lùi lại hai bước rồi ngồi phịch xuống đất.

Hứa Dã gần như lôi kéo Hàng Du Ninh vào trong hành lang.

Nhưng vừa thả tay ra, Hàng Du Ninh đã xông ra, dòng máu của Trương Thục Phân trong người cô đang quấy phá, cái tính liều lĩnh, nhất định phải làm tổn thương người khác đến cùng!

“Con không về! Con cũng không xem mắt! Tối qua con ngủ với anh trai con rồi, vì anh ấy cho con ăn no, cho con đi học! Vì anh ấy tốt với con!”

Câu cuối cùng, cô hét lên khản cả giọng, cổ nổi đầy gân xanh.

Cuối cùng Trương Thục Phân sụp đổ, bà ấy vừa khóc vừa định đánh cô: “Con nhỏ chết tiệt, mày không biết xấu hổ! Chân mày không biết khép chặt được thì khổ cả đời thôi…”

...

Cuối cùng anh em Tống Chi Giang đưa Trương Thục Phân khóc sướt mướt về nhà.

Hứa Dã đỡ Hàng Du Ninh về, áo sơ mi cổ tròn của cô bị kéo biến dạng, nửa bờ vai lộ ra ngoài, trên khuôn mặt sưng đỏ có vết máu, cô ngồi thẫn thờ trên giường.

Hứa Dã cởi áo của mình, khoác lên cho cô, Hàng Du Ninh ngồi bất động, mặc anh làm gì thì làm.

Hứa Dã c ởi trần, ngồi xổm trước mặt cô, một lúc lâu mới nhớ ra câu an ủi duy nhất có thể nói: “Người đó, sau này không còn phạm tội nữa.”

Đôi mắt đen láy của Hàng Du Ninh chậm rãi chuyển động, lặng lẽ nhìn anh.

“Thật đấy.” Hứa Dã nói: “Đến giờ Nhện Đen vẫn không có hồ sơ tội phạm, em đọc báo hẳn biết điều đó.”

“Nhưng gã suýt giết anh.”

Hàng Du Ninh nói nhỏ, ngón tay trắng nõn chỉ vào eo Hứa Dã, ở đó có một vết sẹo dài kinh khủng, kéo dài vào tận trong quần.

“Đúng không?”

Rõ ràng cô không chạm vào anh, nhưng Hứa Dã vẫn cảm thấy rùng mình, ngạc nhiên trước sự nhạy bén của cô: “Sao em biết?”

“Gã dùng dao, một con dao rất dài, rất hiếm gặp.” Cô nói.

Hứa Dã thở dài: “Em đoán đúng, sau khi gã trốn thoát, anh đã tìm được gã.”

Đêm khuya năm 1979, khi Hứa Dã phát hiện gã đã trốn thoát, anh liên hệ với đám anh em giang hồ của mình ngay lập tức.

Năm đó cảnh sát đã tìm kiếm ở các bến xe, trạm tàu hỏa và những tuyến đường lớn.

Nhưng Hứa Dã nghĩ gã không thể chạy xa ngay được, nếu có chạy thì gã cũng sẽ chạy theo các con đường nhỏ.

Lúc bấy giờ, anh quen đủ loại những người ngoài rìa xã hội, từ trộm cắp, bắt cóc trẻ con đến ăn mày... Cuối cùng cũng nghe ngóng được rằng trên thuyền cá của lão đại Hồ có một kẻ khả nghi.

Trên thuyền của lão đại Hồ bày đ ĩa phim khiêu d@m quanh năm, mấy cô gái xinh đẹp ngồi vắt chân ở đó. Khi có người đến “kết bạn”, lão sẽ lái thuyền ra giữa biển.

Ngoài ra, đây còn là nơi tiêu thụ đồ trộm cắp, buôn lậu, toàn là những việc có thể ăn đạn. Quả thực, lão đại Hồ cũng bị kết án tử hình trong cuộc truy quét tội phạm.

Nhưng đó là chuyện sau này. Khi ấy, trên thuyền của lão xuất hiện một vị khách với gương mặt đầy băng gạc.

Một tên trộm bám vào tàu hỏa đã nhìn thấy, ông ta từng trộm đồ của Hứa Dã, anh bắt được nhưng không chấp nhặt. Ông ta niệm tình anh tốt bụng nên đã nói cho anh biết.

Một mình Hứa Dã đến đó.

"Gã nhận ra anh nên bỏ chạy, anh đuổi theo, cả hai cùng rơi xuống biển." Hứa Dã kể lại một cách nhẹ nhàng.

Nhưng anh không nhắc đến việc đôi tay khô khốc của gã đó đã ôm chặt anh, cố kéo anh chìm xuống đáy biển đen ngòm.

Anh cũng không kể rằng, khi anh nổi lên mặt nước đã bị tay chân của lão đại Hồ vây quanh. Nếu không phải anh báo cảnh sát trước thì đêm đó anh đã bị diệt khẩu rồi.

Anh chỉ nói: “Hôm đó sóng rất lớn, anh tưởng gã đã chìm xuống biển. Quả thật gã đã im ắng gần mười năm… Không ngờ, gã vẫn chưa chết.”

Hàng Du Ninh hỏi: "Vết sẹo này có từ lúc đó phải không?"

Hứa Dã đáp: "Phải, khi anh vào phòng thì phát hiện gã không có trong đó. Còn chưa kịp quay đầu lại thì gã đã nhảy ra từ sau cửa, thế là anh bị đâm một nhát."

Anh cười khẽ nói: "Anh suýt nữa đã đi gặp Marx."

"Đau không?"

"Đã không còn đau từ lâu rồi." Anh xoa đầu Hàng Du Ninh.

Hàng Du Ninh vùi đầu xuống đầu gối, rất lâu sau mới nói: "Gã cao khoảng một mét tám, cổ rất dài, tay chân cũng dài, nói chuyện có giọng Đông Bắc, em chỉ nhớ được bấy nhiêu..."

Hứa Dã ừ một tiếng, cảnh sát đã nắm rõ những thông tin này từ lâu.

"Nếu lúc đó em nói cho cảnh sát những điều đó... có lẽ gã đã bị bắt rồi." Hàng Du Ninh khẽ nói.

"Chưa chắc đâu, gã có khả năng chống điều tra rất giỏi." Hứa Dã nói: "Chuyện này không liên quan đến em, em chỉ là một đứa trẻ thôi."

Hàng Du Ninh lắc đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt.

Hứa Dã nhìn cô, những cảm xúc phức tạp như đau lòng, giận dữ và thương xót giao hòa khiến anh cảm thấy như sắp nổ tung.

Nhưng anh giơ tay lên, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt ấy.

"Sau này anh bảo vệ em, đừng khóc, ngoan."

Hàng Du Ninh lắc đầu, khẽ nói: "Em không cần anh bảo vệ em, em chỉ cần anh tin em thôi. Anh, anh tin em được không?"

Từ lúc gặp lại, Hứa Dã luôn kiềm chế việc tiếp xúc cơ thể với Hàng Du Ninh.

Cô đã lớn rồi, lại mảnh mai yếu đuối, dường như chỉ mạnh tay một chút thôi cô cũng sẽ vỡ tan, cô không còn là cô nhóc nhỏ xíu để anh hết véo lại xoa nữa.

Nhưng lúc này, anh bỗng ôm Hàng Du Ninh vào lòng, siết chặt như thể muốn cô hòa vào cơ thể mình.

"Anh mãi mãi tin em." Anh nghe thấy mình gần như nghiến răng mà nói: "Không cần biết ai không tin em, anh vẫn luôn tin em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.