Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 33: Cả ngày nay Tô Mai không đi làm




Những ngọn đèn rực rỡ sáng lên, Tống Chi Giang và Tống Chi Phương vừa tiễn Trương Thục Phân lên xe buýt, cả hai về nhà.

Tống Chi Phương nói: "Đúng là chịu không nổi, làm gì có người mẹ nào lại nói con mình như thế chứ. Còn tát con trước mặt người khác nữa."

"Chắc cũng tức quá hóa rồ thôi. Nếu em bỏ nhà ra đi, qua đêm ở nhà con trai, mẹ chúng ta còn điên hơn."

Tống Chi Phương im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Anh nói xem, rốt cuộc cô ấy và Hứa Dã có quan hệ gì..."

"Sao có thể, vừa nhìn là biết cô bé đó còn chẳng hiểu gì về mấy chuyện này đâu, ngây ngô lắm."

"Cô ấy không hiểu, nhưng còn Hứa Dã thì sao? Em cảm thấy ánh mắt của anh ấy nhìn cô ấy..."

Trước đây Tống Chi Phương từng gặp Hứa Dã. Anh miệng lưỡi sắc bén nhưng rất hài hước, quan hệ với mọi người khá tốt. Tuy nhiên, dù là các cuộc họp trong công việc hay khi ăn uống, chơi bài với anh em, anh luôn có vẻ lạnh lùng khó hòa hợp với người khác.

Nhưng khi anh ở bên cạnh Hàng Du Ninh, ánh mắt của anh rất ấm áp. Dù ai nói chuyện với anh, trong mắt anh chỉ có cô gái bé nhỏ ấy.

Hơn nữa cô ấy cũng để ý thấy dù Hứa Dã miệng lưỡi rất sắc bén, nhưng anh chưa bao giờ nói lời khó nghe với Hàng Du Ninh, thậm chí đùa cũng không. Dù cô nói hay làm gì, trong mắt anh luôn có sự dịu dàng đậm sâu không thể xóa nhòa.

Tống Chi Giang nói một câu phá hỏng bầu không khí: "Mấy cô gái bọn em đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao quá nhiều rồi. Hứa Dã là sinh viên đại học chính quy đàng hoàng đấy! Sao có thể thích một cô nhóc như vậy được."

Lúc đó, đa số cảnh sát đều chỉ tốt nghiệp chuyên khoa, nhưng sau đó Hứa Dã đã học đại học chính quy tại Học viện Kỹ thuật Cảnh sát Trung Quốc, rồi còn đào tạo sâu ở lớp thạc sĩ giám định tư pháp tại Bắc Kinh.

Vì thế, Tống Chi Giang mới muốn ghép đôi anh với Tống Chi Phương.

"Cô bé Ninh Ninh ấy à, không có việc làm, trông cũng chẳng xinh đẹp gì." Tống Chi Giang cố ý nói một cách thô lỗ: "Anh thấy, em và cậu ấy còn hợp nhau hơn!"

"Tống Chi Giang, anh muốn bị đánh à!" Tống Chi Phương đá anh ấy một phát.

Ngay lúc đó, máy nhắn tin ở eo Tống Chi Giang rung lên.

Anh ấy nhìn qua, sắc mặt chợt thay đổi.

"Sao vậy?"

"Em về nhà trước đi." Anh ấy nói: "Anh phải đến đồn một chuyến."

"Rốt cuộc có chuyện gì?"

Tô Mai xảy ra chuyện rồi.

...

Cả ngày nay Tô Mai không đi làm.

Công ty đã bị chuyện Hàng Nhã Phỉ nghỉ việc đột xuất làm cho hãi lắm rồi, khi không liên lạc được với Tô Mai qua điện thoại, họ cử người đến ký túc xá của cô ấy.

Sau khi tan làm, quản lý Phạm đến gõ cửa nhưng không ai trả lời, anh ta bèn gọi người đến phá khóa.

Cửa mở ra, mọi thứ bên trong phòng đều gọn gàng sạch sẽ. Quản lý Phạm gọi thử: "Nhã Phỉ? Tô Mai? Hai người có ở nhà không?"

Không có ai trả lời.

Anh ta bảo người phá khóa rời đi, còn mình thì mở cửa một phòng ngủ. Mùi hương phụ nữ tràn ngập, đó là một mùi hương nhè nhẹ, quyến rũ.

Quản lý Phạm vẫn luôn âm thầm có chút tình cảm với Hàng Nhã Phỉ, mùi hương này giống như một cái móc nhỏ, kéo những suy nghĩ đen tối trong đầu anh ta ra.

Trời đã tối, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy trên bàn có rất nhiều chai lọ, còn có một cái bình hoa, bên trong cắm vài nhành sen.

Anh ta không bật đèn mà nằm uỵch xuống giường, đầu vùi vào gối tham lam hít hà, rồi anh bắt đầu lục lọi khắp nơi, đồ của con gái lúc nào cũng thơm phức. Không biết liệu có thể tìm thấy đôi tất da mà Nhã Phỉ từng đi không, nếu có qu@n lót thì càng tốt...

Anh ta không cẩn thận làm đổ bình hoa trên bàn, choang một phát, những cành sen rơi xuống đất.

Quản lý Phạm giật mình, vội vàng bật đèn lên để dọn dẹp. Đột nhiên, anh ta nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của vệt nước, trên trần nhà...

Anh ta từ từ ngẩng đầu lên...

Thợ phá khóa ở ngoài cửa nghe thấy một tiếng hét kinh hoàng, hoảng hốt chạy vào.

Anh ta nhìn thấy phòng ngủ bừa bộn, quản lý Phạm ngồi bệt dưới đất, toàn thân run rẩy, chỉ tay lên trần nhà.

Ở đó có vô số đường nét chằng chịt, to lớn và đen kịt.

Anh ta ngẩn người một lúc mới nhận ra đó là một con nhện.

Trên trần phòng ngủ có hình vẽ một con nhện khổng lồ màu đen.

...

Cảnh sát Dư giận dữ quát lên: "Mấy cậu làm ăn kiểu gì vậy hả! Thế này là đang bôi cứt lên mặt chúng ta đấy! Bước tiếp theo có phải kẻ đó sẽ chạy thẳng đến đồn cảnh sát để giết người luôn không hả!"

Ông ấy không thể không nổi giận, ai cũng biết Nhện Đen chuẩn bị gây án.

Đã chuẩn bị kỹ lưỡng suốt một thời gian dài, vậy mà vụ án vẫn được thực hiện ngay trước mắt họ.

Tống Chi Giang nhỏ giọng giải thích: "Phó Cục trưởng Dư, người bị đe dọa là Hàng Nhã Phỉ. Sau khi cô ấy rời đi, chúng tôi đã để lại một nửa người theo dõi xung quanh..."

"Theo dõi được gì! Người đã bị bắt ngay dưới mí mắt các cậu rồi đấy!" Cảnh sát Dư tức đến mức bật cười, nói: "Sống hay chết còn chưa rõ! Cậu còn theo dõi!"

Sau khi biết chuyện Hàng Nhã Phỉ rời khỏi đó, cảnh sát được sắp xếp ở xung quanh đã rút, chỉ còn lại hai cảnh sát theo dõi hiện trường.

Sáng hôm sau, sau khi Tô Mai đi làm, hai cảnh sát đó mới rời đi.

Ai ngờ, cô ấy không đi làm mà vào khoảng chín giờ lại quay về ký túc xá.

"Có lẽ cô ấy để quên đồ nên quay về. Vào thời điểm đó, cảnh sát đã rút quân và hầu hết mọi người đã đi làm." Một cảnh sát báo cáo: "Nghi phạm đã lợi dụng lúc này để vào ký túc xá, có lẽ nhắm vào Hàng Nhã Phỉ."

Nhưng không ngờ lại gặp Tô Mai.

Cảnh sát tiếp tục báo cáo: "Sau một cuộc giằng co kịch liệt, Tô Mai bất tỉnh và bị nghi phạm mang đi. Trước mắt, hiện trường có rất nhiều dấu chân và dấu vân tay lạ."

Cảnh sát Dư hỏi: "Đã so sánh với Nhện Đen chưa?"

"Không khớp. Nhện Đen có cỡ giày nam 45, trong khi dấu chân này nhỏ hơn, cỡ 40." Cảnh sát báo cáo đúng sự thật: "Không loại trừ khả năng có đồng phạm, hoặc Nhện Đen cố tình đánh lạc hướng cảnh sát."

Cảnh sát Dư thở dài, nói: "Gã đã mang một người phụ nữ trưởng thành đi, dù là mang toàn thân hay chia nhỏ đều không thể không có ai nhìn thấy. Hãy điều tra từ góc độ đó!"

Phương pháp họ thường dùng nhất và cũng hiệu quả nhất khi điều tra là chiến thuật "biển người", kiểm tra mỗi một người có khả năng gây án. Khối lượng công việc cực kỳ lớn nhưng rất nhiều vụ án lớn đã được phá nhờ cách làm này.

Tuy nhiên, điểm yếu cũng rất rõ ràng: Nó cần rất nhiều nhân lực, nếu hướng điều tra có sai sót sẽ lãng phí thời gian vàng để phá án.

Đột nhiên, Hứa Dã lên tiếng: "Tôi có một suy nghĩ, có thể không phải do Nhện Đen thực hiện mà đây là một vụ án mô phỏng."

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh.

Hứa Dã đã thức trắng đêm để sắp xếp tất cả các chứng cứ thu thập được trong căn phòng của Tô Mai.

Do sự phá hoại của quản lý Phạm và sự thiếu kinh nghiệm của cảnh sát vào hiện trường trước đó, hiện trường đã bị hư hại nghiêm trọng.

Anh chỉ có thể dựa vào những gì còn lại để phục dựng.

"Đầu tiên là con nhện trên trần nhà, tôi đã thử, rất khó." Anh khua tay, nói: "Cổ tay sẽ run, mực dễ khô, phải xuống lấy thêm mực nhiều lần, vẽ mất rất nhiều thời gian."

Hứa Dã tiếp tục: "Nhện Đen có vẻ ngông cuồng, nhưng thực tế rất thận trọng. Hình vẽ mà mỗi lần gã để lại đều rất nhỏ, vừa không dễ gây chú ý, vừa tốn ít thời gian, giảm nguy cơ bị bắt."

Ngay lập tức, một cảnh sát phản bác: "Có thể nhiều năm trôi qua, gã đã thay đổi phong cách cũng không chừng."

Hứa Dã nói: "Dù là phong cách nào thì cũng không thể ngu ngốc đến mức tự tìm đường chết. Vẽ con nhện này tốn hơn một tiếng đồng hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ví dụ như Tô Mai đột nhiên tỉnh dậy và hét lên thì sao? Hoặc có ai đó bất ngờ đến gõ cửa thì sao?"

Có người nói: "Có thể Tô Mai đã chết, hoặc bị thương nặng..."

Hứa Dã phản bác: "Đây chính là điểm mấu chốt. Chúng tôi đã kiểm tra vết máu bằng đèn tử ngoại và không phát hiện ra dấu vết máu nào trong căn phòng."

Nếu hai người đã trải qua một cuộc ẩu đả dữ dội ở hiện trường hoặc nếu Tô Mai bị giết trong lúc vật lộn, xác suất để lại vết máu ở hiện trường sẽ cực kỳ cao.

Hứa Dã tiếp tục: "Gã hoàn toàn không lo sợ có bất ngờ xảy ra, điều này cho thấy gã rất quen thuộc với môi trường này, biết lúc nào sẽ không có ai đến. Tôi suy đoán, gã là người quen của Tô Mai."

Mọi người ồ lên.

Hứa Dã nói thêm: "Có khả năng gã và Tô Mai đã xảy ra tranh cãi, hiện trường ẩu đả lẫn hình vẽ Nhện Đen đều là chiêu trò của hung thủ nhằm đánh lạc hướng điều tra.

Một người khác lại hỏi: "Vậy thì vấn đề quay lại, tại sao trong quá trình đó Tô Mai không kêu cứu?"

Hứa Dã ngập ngừng một lúc, đột nhiên trong đầu anh lóe lên một hình ảnh của đêm hôm đó, khi anh mở cửa bước vào.

Hàng Du Ninh vừa ăn hết một bát mì, sau đó cô buồn ngủ và thiếp đi trên lưng anh.

...

Hứa Dã nhận một cuộc gọi rồi rời đi, trước khi đi anh dặn Hàng Du Ninh nghỉ ngơi thật tốt.

Hàng Du Ninh vẫn muốn chờ anh về, cô còn rất nhiều điều muốn hỏi.

Nhưng hôm nay cô đã khóc quá nhiều, nghẹo đầu cái đã ngủ quên mất, đèn bàn vẫn còn sáng.

Tới khi cô thức dậy, không biết đèn bàn đã được tắt từ khi nào, căn phòng tối mù tối mịt.

"Cộp cộp cộp."

Có tiếng bước chân ngoài phòng khách.

Ban đầu, cô tưởng Hứa Dã về, nhưng ngay sau đó, cô nhận ra điều bất thường.

Đó là tiếng giày cao gót, linh hoạt, lanh lảnh... cộp cộp cộp.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng, dừng ở đầu giường cô.

Hàng Du Ninh chậm rãi ngẩng đầu lên, trước mắt cô là chị Mai!

Cô ấy mặc một chiếc váy đỏ, gương mặt khuất trong bóng tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cô ấy đang cười.

Trong tay cô ấy là một bát mì.

"A Ninh." Chị Mai chậm rãi cúi xuống, ghé sát Hàng Du Ninh, nói: "Em chưa ăn hết mì đã đi rồi, chị mang đến cho em này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.