Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 37: Cánh cửa




Chương 37: Cánh cửa
Đêm thứ tư.
Không ai dám ngủ.
Tiếng thở ấy vẫn ở đó.
Lần này, nó không còn nhẹ nhàng nữa.
Mà có nhịp điệu.
Chậm. Rất chậm.
Như thể có ai đó đang cố tình để bọn họ nghe thấy.
Không ai dám quay đầu. Không ai dám rời khỏi giường.
Mỗi người đều nắm chặt v·ũ k·hí, bùa chú, nhưng chẳng ai có dũng khí ra tay.
Sáng hôm sau.
Không có ai ở giường thứ tám.
Cả phòng im lặng. Không ai nói gì.
Nhưng khi bước ra cửa, tất cả bỗng khựng lại.
Ngay trên cửa gỗ, có một dòng chữ khắc sâu:
“Hôm nay, ai vắng mặt?”
Lần này, cả phòng không ai dám chớp mắt.
Họ đếm lại số người.
Bảy.
Sáng hôm qua là tám.
Mỗi đêm, một người biến mất.
Không tiếng động. Không dấu vết.
Chỉ còn lại dòng chữ trên cửa.
Một gã đệ tử không chịu nổi nữa, rút kiếm, hét lớn:
"Đừng hòng lừa ta! Ta không tin quỷ thần!"
Hắn lao ra ngoài cửa, chạy thẳng vào màn đêm.
Không ai cản.
Không ai dám.

Sáng hôm sau.
Không có ai ở giường thứ ba.
Trên cửa, dòng chữ mới khắc lên, sâu hơn lần trước.
“Hôm nay, ai vắng mặt?”
Sáu người còn lại lặng lẽ nhìn nhau.
Không ai nói gì, chỉ có tiếng hít thở nặng nề.
Một đệ tử run rẩy bước đến cánh cửa, đưa tay chạm vào dòng chữ.
Máu rịn ra từ đầu ngón tay.
Không phải khắc, mà là rạch bằng máu tươi.
Hắn vội rụt tay lại, thì thào:
"Không thể tiếp tục như thế này..."
Một kẻ khác ngồi trong góc, ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm:
"Chúng ta vốn không tồn tại..."
Không ai dám đáp lời.
Đêm đó, họ quyết định không ngủ.

Sáng hôm sau.
Vẫn còn sáu người.
Nhưng trên cửa, dòng chữ mới hiện ra.
"Không thể trốn được."
Sáu người đứng c·hết lặng trước cánh cửa.
"Không thể trốn được."
Chỉ bốn chữ, nhưng như có một luồng khí lạnh lẽo tràn vào xương tủy.

Một người run giọng:
"Chúng ta… đã can dự vào thứ gì rồi?"
Không ai trả lời.
Trong phòng không có gió, nhưng nến lay động, bóng đổ dài trên mặt đất.
Một người lặng lẽ đưa tay lên, chạm vào v·ết m·áu đã khô trên cửa.
Chữ không bị lem.
Máu cũng không còn mùi tanh.
Như thể nó đã tồn tại ở đó từ lâu lắm rồi.
Khoảnh khắc đó, họ đều hiểu.
Dòng chữ này không phải mới xuất hiện.
Nó đã luôn ở đó.
Chỉ là đêm qua, họ mới có thể nhìn thấy.
ẦM!
Cánh cửa mở tung.
Bên ngoài trống rỗng.
Không có ai.
Nhưng bỗng dưng, họ nhận ra
Giờ đây, chỉ còn lại năm người.
Không ai nói.
Không ai dám.
Sáu người… không, năm người, lặng lẽ nhìn nhau.
Một người đã biến mất.
Không dấu vết. Không tiếng động. Không ai nhớ được gương mặt hắn.
Chỉ có một cảm giác mơ hồ, rằng đáng lẽ phải có sáu người.
Không ai biết ai là kẻ đã biến mất.
Không ai biết có thực sự có sáu người hay không.
Chỉ có một điều chắc chắn:
Họ không dám hỏi.
"Đi tiếp chứ?"
Một người cất giọng, khàn khàn như tiếng gió lướt qua mộ phần.
Không ai phản đối.
Không ai dám phản đối.
Cả năm bước ra ngoài, vào màn đêm sâu hun hút.
Cánh cửa đóng lại phía sau họ.
Bên trong, ánh nến lay động.
Bóng đổ lên tường, vẫn có sáu cái bóng.
Trong màn đêm lạnh lẽo, năm người lặng lẽ bước đi, không ai dám quay đầu.
Nhưng trong tâm khảm, mỗi người đều có cùng một suy nghĩ:
Người thứ sáu… là ai?
Không ai nhớ nổi.
Không ai dám hỏi.
Chỉ có cảm giác mơ hồ rằng có một thứ gì đó đang lặng lẽ quan sát họ, một cái nhìn không có hình dạng, không có nguồn gốc, nhưng lại len lỏi vào tận đáy linh hồn.
Tiếng bước chân vang vọng trên con đường đá cổ xưa.
Lúc đầu, có năm tiếng.
Một lát sau, vẫn năm tiếng.
Nhưng rồi…
Bảy tiếng.
Từng bước, từng bước một, thêm một âm thanh nữa vang lên, không nhanh, không chậm, không lạc nhịp.
Ai cũng nghe thấy.
Không ai dám nói.
Không ai dám chạy.

Chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Mãi đến khi...
Một người đột ngột dừng lại.
Bốn người còn lại bước thêm vài bước, rồi cũng dừng.
Một cơn gió nhẹ lướt qua.
Trong không gian tĩnh lặng, giọng nói khẽ khàng vang lên:
"Vừa rồi… ai dừng trước?"
Không ai đáp.
Không ai nhớ được.
Bởi vì...
Không có ai trong bọn họ dừng lại đầu tiên.
Bốn người đứng bất động.
Một cảm giác lạnh lẽo từ cột sống lan lên, như có một bàn tay vô hình đang đặt lên gáy từng người một.
Nhưng chẳng ai quay đầu.
Tất cả đều hiểu một điều: kẻ quay đầu sẽ không còn là chính mình nữa.
Lặng im kéo dài.
Chỉ có tiếng gió rít qua khe đá, như tiếng ai đó thì thầm giữa cõi u minh.
Rồi, từ trong bóng tối, một giọng nói cất lênkhông rõ đến từ đâu, không biết là ai, nhưng mang theo một sự chắc chắn tuyệt đối:
"Người cuối cùng..."
Tim bốn người thắt lại.
"... đã không còn ở đây nữa."
Lời vừa dứt, bốn người lập tức quay sang nhìn nhau.
Một.
Hai.
Ba.
Chỉ còn ba người.
Họ không hét lên. Không bỏ chạy.
Chỉ có một sự nhận thức lạnh lẽo tràn vào timkẻ vừa mất đi, cách đây một giây, vẫn còn đứng cạnh họ.
Không có âm thanh. Không có dấu vết.
Không có cả ký ức.
Một cơn gió quét qua.
Bên tai, có tiếng thì thầm mơ hồ:
"Ta đã luôn ở đây."
Không ai nhớ ra người đã biến mất là ai.
Không ai dám hỏi.
Ba người còn lại chỉ lặng lẽ nhìn nhau, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc nhưng không dám mở miệng.
Bởi vì... nếu hỏi, có lẽ chính mình cũng sẽ là kẻ tiếp theo.
Tuy vậy, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khi họ nhận rakhoảng trống giữa họ không rộng ra.
Như thể, từ đầu tới giờ, nơi đó... chưa từng có ai đứng.
Không ai bỏ chạy, bởi họ biết sẽ không thoát.
Không ai cầu cứu, bởi họ hiểu sẽ không ai nghe.
Không ai nhìn vào bóng tối, bởi họ sợ nhìn thấy chính mình.
"Chúng ta..." Một người mở miệng, giọng khô khốc. "Chúng ta đến đây để làm gì?"
Không ai trả lời.
Bởi vì không ai nhớ.
Bóng tối xung quanh bỗng nhiên dày đặc hơn.
Một làn hơi lạnh buốt lướt qua gáy họ.
"Người tiếp theo..."
Lời nói như một tiếng vọng mơ hồ, nhưng ai cũng biết: nó đang chọn.
Bốn người còn lại...
Không, chỉ còn ba.

Khoảnh khắc trước đó, ai cũng biết có bốn người. Nhưng bây giờ, chỉ còn ba.
Không ai biến mất.
Không ai rời đi.
Chỉ là... bọn họ nhớ nhầm.
Nhớ nhầm rằng có bốn người. Nhớ nhầm rằng có một ai đó từng đứng ở đây. Nhớ nhầm rằng... họ đã từng nghĩ về điều đó.
Sự im lặng đáng sợ bao trùm.
Cảm giác như có một ai đó đang đứng ngay sau lưng, nhưng khi quay lại, chỉ là bóng tối vô tận.
Ai cũng biết, nếu tiếp tục đứng đây, đến lượt mình, sẽ quên mất chính mình.
"Chúng ta nên đi." Một giọng nói khẽ vang lên.
Không ai phản đối.
Bởi vì không ai nhớ được lý do để phản đối.
Bọn họ chậm rãi rời đi, bước chân nặng nề như thể bị một sức nặng vô hình kéo xuống.
Sau lưng họ, bóng tối cười khẽ.
Nó không vội.
Bởi vì đêm nay vẫn còn rất dài...
Tiếng Gõ Cửa
Đêm khuya.
Một đệ tử trẻ tuổi của tông môn, Trần Tịch, đang ngồi trong phòng, đốt một ngọn nến yếu ớt.
Bên ngoài cửa sổ, gió lặng.
Bên trong căn phòng, hơi thở hắn chậm dần.
Kẽo kẹt.
Cửa khẽ lay động, dù không có gió.
Trần Tịch không để ý.
Hắn cúi đầu nhìn vào cuốn sách trước mặt, dòng chữ trên trang giấy dường như đang biến đổi.
Chữ trắng, nền đen.
Từng dòng chữ trước mắt hắn… không còn là thứ hắn từng đọc.
“Trần Tịch, ngươi còn nhớ ta không?”
Đột nhiên, hắn cảm thấy khó thở.
Cảm giác như có ai đó đang quan sát hắn từ phía sau.
Hắn chầm chậm quay đầu lại.
Không có ai.
Nhưng... cánh cửa phòng, vừa rồi đóng chặt, giờ đã khẽ mở.
Và rồi
Kõõõõõõõõõõõõõõõõ....
Có ai đó gõ cửa.
Gõ từ bên trong.
Kẻ Gõ Cửa
Trần Tịch toát mồ hôi lạnh.
Tim hắn đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Kõõõõõõõõõ...
Tiếng gõ vẫn vang lên.
Nhưng rõ ràng hắn đang ở trong phòng một mình.
Cạch.
Cánh cửa chầm chậm mở rộng thêm một chút.
Bóng tối từ hành lang ngoài len lỏi vào phòng, như thể nó đang có ý thức.
Trần Tịch cắn răng, đứng bật dậy.
Nhưng ngay khi hắn vừa nhấc chân lên
"A, ngươi không còn nhớ ta thật sao?"
Một giọng nói nhẹ như hơi thở vang lên ngay bên tai.
Trần Tịch giật mình quay phắt lại!
Không có ai.
Chỉ có... bóng của chính hắn.
Nhưng bóng hắn lúc này không còn giống hắn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.