Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 38: Cái Bóng




Chương 38: Cái Bóng
Bóng đó đang cười.
Bóng Cười
Trần Tịch sững người.
Bóng của hắn… đang cười.
Không thể nào.
Hắn chớp mắt.
Nhưng nụ cười kia không biến mất.
Thậm chí… nó còn rộng hơn.
Như thể ai đó đang dùng dao rạch toạc khóe miệng nó ra.
"A, ngươi vẫn không nhớ ta thật sao?"
Giọng nói đó vang lên lần nữa.
Lần này, nó không còn nhẹ như hơi thở nữa.
Mà là vang vọng.
Chấn động.
Như thể ai đó đang nói ngay bên trong đầu hắn.
Trần Tịch lùi lại.
Nhưng bóng của hắn không lùi.
Nó vẫn đứng nguyên đó.
Cái đầu nghiêng sang một bên, như đang quan sát hắn.
Rồi nó cử động.
Bóng của hắn… nhấc chân lên.
Nhưng chân của hắn không hề nhúc nhích.
Giống như… bóng đã tự tách ra khỏi hắn.
Và nó đang tiến lại gần.
Trần Tịch bật người về sau.
Nhưng vô dụng.
Cái bóng vẫn tiến tới.
Nụ cười của nó ngày càng lớn, ngày càng méo mó.
Không phải chỉ là một nụ cười đơn thuần nữa.
Mà là…
Một cái miệng.
Một cái miệng đang mở rộng.
Như thể muốn nuốt chửng hắn.
"Ngươi sợ sao?"
Giọng nói kia lại vang lên.
Lần này, nó gần hơn.
Sâu hơn.
Như thể…
Nó không còn chỉ ở trong đầu hắn nữa.
Mà ở ngay sau lưng hắn.
Trần Tịch xoay phắt người lại.
Không có ai.
Nhưng hơi thở lạnh lẽo vẫn còn đó.
Ngay bên tai hắn.
Và cái bóng kia…
Đã biến mất.
Không.
Nó chưa biến mất.
Nó đã thay đổi.
Nó đã nhập vào chân hắn.
Và nó đang di chuyển.
Như một dòng chất lỏng chảy ngược.
Dần dần…
Leo lên cơ thể hắn.
Trần Tịch cứng đờ.
Lạnh.
Một cơn lạnh xuyên thấu xương tủy.
Hắn há miệng muốn hét lên.
Nhưng không thể.

Một cái gì đó đang chặn lại.
Một thứ tối đen.
Một thứ nhầy nhụa.
Một thứ đang bò lên đến tận môi hắn.
Và rồi… nó thì thầm.
"Bây giờ… ngươi nhớ ra ta chưa?"
Người Không Có Bóng
Tại một góc tối trong Hắc Nguyệt Thành, một tửu quán tồi tàn vẫn còn sáng đèn.
Người trong quán rất ít.
Thậm chí... gần như không có ai.
Ngoại trừ một lão già với mái tóc bạc trắng, đôi mắt đục ngầu như thể đã chứng kiến quá nhiều điều kinh khủng.
Và một người khác.
Một kẻ khoác áo choàng đen, lặng lẽ ngồi trong góc khuất nhất.
"Tửu quán này sắp đóng cửa rồi."
Lão già lẩm bẩm.
Nhưng kẻ áo choàng đen không phản ứng.
Hắn chỉ đưa tay lên.
Và đặt một thỏi linh thạch thượng phẩm lên bàn.
Lão già khẽ rùng mình.
Không phải vì linh thạch.
Mà vì...
Bàn tay kia.
Không có bóng.
Lão già ngậm chặt miệng.
Bàn tay run rẩy rót một chung rượu, đặt trước mặt kẻ áo choàng.
Rồi lẳng lặng lùi lại.
Lùi thật xa.
Nhưng không dám bỏ chạy.
Lão đã thấy quá nhiều chuyện.
Lão đã biết quá nhiều điều.
Những kẻ không có bóng.
Không bao giờ được nhắc đến.
Và không ai sống sót sau khi nhắc đến.
Nhưng hôm nay...
Một kẻ như vậy đã xuất hiện ở đây.
Kẻ đó nhấc chung rượu lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.
"Ngươi có vẻ sợ hãi."
Giọng nói không nhanh không chậm.
Không có gì đáng sợ trong giọng nói ấy.
Nhưng lão già lại cảm thấy tủy sống lạnh buốt.
Bởi vì...
Giọng nói kia không có âm vang.
Nó không vọng lại từ bất kỳ đâu.
Như thể...
Nó không thuộc về thế giới này.
Kẻ Không Có Tên
Lão già cố nén hơi thở, bàn tay vô thức siết chặt tà áo, như thể chỉ cần một chút sơ suất là mạng sống sẽ lập tức tan biến.
Kẻ áo choàng đen nhẹ nhàng đặt chung rượu xuống, đầu khẽ nghiêng như đang quan sát phản ứng của lão.
"Ta có một câu hỏi."
Lão già cứng đờ.
Hơi rượu bỗng chốc trở nên cay độc như dao cắt vào cổ họng.
"Tên của ngươi là gì?"
Một câu hỏi đơn giản.
Nhưng lão lại không dám trả lời.
Bởi vì...
Khi đối diện với một kẻ không có bóng,
Không nên có danh tính.
Lão già nuốt nước bọt, run rẩy lắc đầu.
Kẻ áo choàng khẽ gật đầu, tựa như hài lòng với câu trả lời đó.

"Rất tốt. Ngươi hiểu quy tắc."
Hắn nâng chung rượu lên lần nữa, chậm rãi uống.
Lão già cố gắng không run.
Trong quán chỉ còn tiếng gió len lỏi qua khe cửa, mang theo hơi lạnh từ bóng đêm bên ngoài.
Hồi lâu, kẻ áo choàng đặt chén rượu xuống, giọng nói vẫn bình thản.
"Vậy thì, ta sẽ hỏi câu thứ hai."
Lão già cảm thấy da đầu tê rần.
Bởi vì quy tắc chỉ có một.
Kẻ không có bóng,
Kẻ không có tên,
Chỉ được phép hỏi một câu.
Vậy mà...
Hắn lại hỏi tiếp.
Lão muốn chạy.
Nhưng không thể.
Chỉ có thể đứng im và nghe.
"Ngươi đã bao giờ thấy... một kẻ giống ta chưa?"
Lão già há miệng.
Nhưng không nói được gì.
Trong lòng lão vang lên một suy nghĩ duy nhất.
Không thể trả lời.
Dù có hay không.
Bởi vì trả lời... là c·hết.
Câu Trả Lời Không Được Nói
Lão già cảm thấy họng mình khô khốc, bàn tay dưới bàn bất giác run lên.
Câu hỏi của kẻ áo choàng đen vẫn lơ lửng giữa không trung.
“Ngươi đã bao giờ thấy… một kẻ giống ta chưa?”
Lão biết dù trả lời “có” hay “không” cũng đều là sai.
Bởi vì kẻ không có bóng không nên có đồng loại.
Nhưng...
Nếu không trả lời, liệu có thể sống sót?
Hơi rượu lặng đi.
Không gian trong quán trà như bị đóng băng.
Lão già hít một hơi thật sâu, rồi từ từ lắc đầu.
Không cần lời nói.
Chỉ cần cử chỉ.
Kẻ áo choàng đen nhìn lão một lúc lâu.
Rồi hắn mỉm cười.
Một nụ cười không có chút hơi ấm.
“Ngươi là một kẻ biết điều.”
Lão già bắt đầu thở dốc.
Mồ hôi thấm đẫm lưng áo.
Nhưng…
Hắn vẫn chưa rời đi.
“Nhưng có một điều ta thắc mắc.”
Lại nữa sao?
Lão cảm thấy tim mình như muốn vỡ ra.
Câu hỏi thứ ba.
Nhưng hắn chỉ được phép hỏi một câu.
Lão muốn hét lên.
Nhưng không dám.
Chỉ có thể im lặng nhìn.
Kẻ áo choàng đen đặt nhẹ tay lên bàn, ánh mắt vẫn bình thản.
“Tại sao ngươi lại run rẩy?”
Lão già há hốc miệng.
Hắn đã biết.
Hắn đã biết.
Kẻ không có bóng…
Không nên biết cảm xúc của người khác.

Nhưng hắn biết.
Hắn đã vượt qua quy tắc.
Lão già muốn đứng dậy bỏ chạy.
Nhưng…
Khi lão vừa cử động,
Kẻ áo choàng đen đã biến mất.
Trước mặt lão, chỉ còn một chiếc bóng đen kỳ dị trải dài trên bàn.
Không phải bóng của lão.
Mà là bóng của hắn.
Kẻ không có bóng… cuối cùng đã có bóng.
Cái Bóng Không Biến Mất
Lão già không dám cử động.
Bóng đen trên mặt bàn vẫn ở đó, rõ ràng như thật.
Nhưng điều đáng sợ là
Không có ai ở đó cả.
Lão đã sống trong tu chân giới cả trăm năm.
Chưa từng thấy thứ gì… đáng sợ như thế này.
Không có thân xác.
Nhưng có bóng.
Bình trà trên bàn run rẩy, nước nóng tràn ra.
Nhưng lão không quan tâm.
Bởi vì bóng đen kia bắt đầu chuyển động.
Không nhanh, mà rất chậm.
Như thể đang thử nghiệm… đang kiểm soát.
Lão già cắn răng, cố gắng giữ cho mình không run.
Chỉ cần không nhìn.
Chỉ cần không phản ứng.
Có lẽ nó sẽ rời đi.
Nhưng khi lão nhắm mắt lại…
Có thứ gì đó vừa chạm vào cổ lão.
Một luồng khí lạnh đến tận xương tủy.
Lão già chỉ kịp giật mình.
Rồi nghe thấy một giọng nói
“Lần này, đến lượt ngươi không có bóng.”
Lão mở bừng mắt.
Bóng đen trên bàn biến mất.
Nhưng khi lão nhìn xuống chân mình…
Cái bóng của lão
Không còn ở đó nữa.
Kẻ Không Bóng
Lão già hít thở gấp.
Bóng của mình biến mất.
Đây không phải ảo giác.
Không phải thuật pháp quỷ dị.
Mà là một loại quy tắc.
Một quy tắc mà lão chưa từng nghe qua.
Kẻ mất bóng… sẽ trở thành gì?
Lão không biết.
Nhưng có một thứ lão chắc chắn.
Hắn vẫn còn ở đây.
Lão cảm nhận được một ánh mắt…
Ngay sau lưng mình.
Không phải nhìn chằm chằm.
Mà đang quan sát.
Như thể đang chờ xem lão sẽ làm gì.
Lão cố gắng vận chuyển linh lực.
Nhưng không thể.
Không có lực cản.
Không có trói buộc.
Chỉ là
Linh lực của lão… không còn thuộc về lão nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.