Chương 51: Lơ lửng
Từ đỉnh đầu hắn, tro tàn xoay tròn thành một vòng sáng.
Đêm nay, cửa đã mở.
Và kẻ bên trong
Sẽ bước ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từ trong lòng đất, một luồng khí tức bất tường chậm rãi lan ra.
Những bóng đen quỳ xung quanh rung lên bần bật, như những ngọn nến trước cuồng phong.
Kẻ trước bệ thờ vẫn không nhúc nhích.
Hắn cắm cây hương xuống đất, mắt nhìn vào khoảng không sâu thẳm.
“Mười ba ngàn năm… cuối cùng cũng có người gọi ta tỉnh giấc.”
Giọng nói khàn đặc, vọng ra từ hư không.
Và ngay khoảnh khắc ấy
ẦM!!!
Một bàn tay khổng lồ từ dưới lòng đất vươn lên!
Móng tay đỏ thẫm như máu khô, run rẩy siết chặt bầu trời phía trên.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Những đường rách tựa như vải bị xé toạc xuất hiện trong không gian.
Bóng tối rỉ xuống như mực đổ, thấm vào mặt đất, thấm vào những bóng đen quỳ dưới kia.
“Ngươi là ai?”
Kẻ trước bệ thờ khẽ nghiêng đầu, không có chút hoảng loạn nào.
Giữa màn đêm xoáy động, một khuôn mặt méo mó từ từ hiện lên từ kẽ hở không gian.
“Là ai ư? Ha ha ha… Ta là kẻ đáng lẽ không nên tồn tại.”
Bàn tay khổng lồ siết chặt, kéo toạc bầu trời.
ẦM!!!
Một cánh cổng xoáy sâu hiện ra, mở đường cho kẻ bước ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng đợt chấn động lan tỏa từ lòng đất, như thể một thứ gì đó đang trỗi dậy.
Bóng tối từ cánh cổng xoáy sâu không ngừng tuôn ra, nhuộm đen cả bầu trời.
Không gian rạn nứt, đổ sụp, những vùng ánh sáng bị nuốt trọn.
Kẻ trước bệ thờ vẫn đứng yên.
Bàn tay hắn khẽ siết lại, nhưng không động thủ.
Bởi vì hắn biết.
Hắn không cần phải ra tay.
Bởi lẽ, thứ bước ra từ đó
Không thuộc về thế giới này.
“Hơn mười ba ngàn năm trước, ta đã chờ khoảnh khắc này.”
Giọng nói rền vang, như thể ngàn vạn linh hồn đang đồng loạt gào thét.
Ầm!
Một bàn chân khổng lồ, đen kịt như vực sâu, giẫm xuống mặt đất.
Lập tức
Cả vùng đất chìm vào tĩnh lặng.
Những bóng đen quỳ gối trước bệ thờ, tất cả hóa tro ngay lập tức!
Một bước chân, vạn vật tiêu tán.
Từ trong vực sâu xoáy động, một thân ảnh cao lớn dần hiện ra.
Áo choàng tả tơi, đầu đội vương miện gãy nát.
Mặt nạ không trọn vẹn, chỉ lộ ra một con mắt đỏ rực.
Và rồi…
Hắn cất bước.
Ầm!
Mỗi lần bàn chân hắn chạm xuống, mặt đất sụp đổ.
Những dãy núi xa xa cũng rung chuyển.
Hắn đi đến trước bệ thờ, nhìn xuống kẻ đứng đó.
Một sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm.
Hai kẻ đối diện nhau.
Một kẻ đến từ hiện tại.
Một kẻ từ quá khứ mịt mù.
Và rồi…
Kẻ trước bệ thờ khẽ mỉm cười.
“Ngươi đến chậm rồi.”
Ầm!
Một luồng khí đen bắn thẳng lên trời, nhuộm cả không gian thành đêm tối.
Bệ thờ rung chuyển.
Cả vùng đất gào thét.
Thứ trước mặt không còn là một sinh vật đơn thuần.
Nó là một khái niệm.
Một tàn dư của quá khứ, bị lãng quên, bị phản bội, bị xóa khỏi lịch sử.
Và giờ đây
Nó trở lại.
“Ngươi nói ta đến chậm?”
Giọng nói vang vọng, ngập tràn mỉa mai.
Bóng đen hơi nghiêng đầu, con mắt đỏ rực nơi mặt nạ hơi co lại.
“Thế thì... Ngươi đã làm được gì rồi?”
Kẻ trước bệ thờ không đáp.
Chỉ mỉm cười.
Một nụ cười nhạt nhòa, nhưng lại như ẩn chứa thiên cơ.
Và rồi…
Ầm!
Mặt đất bị một thứ gì đó hút chặt, mọc lên những rễ cây đen kịt.
Thứ bóng tối trước mặt hơi khựng lại.
Nó cảm nhận được.
Sự khác thường.
Một loại ràng buộc vô hình.
Rễ cây bò dọc theo chân nó, một hơi thở trầm lắng nhưng không thể kháng cự lan tỏa.
“Ta chưa làm gì cả.”
Kẻ trước bệ thờ bình thản đáp.
“Nhưng ngươi… đã đứng trên trận pháp của ta rồi.”
Ầm!
Bóng tối run rẩy.
Rồi một tiếng cười bật ra.
Rền vang.
Méo mó.
Điên cuồng.
“Ngươi nghĩ ta chưa tính đến sao?”
“Ngươi nghĩ... có thể giam ta sao?”
Bệ thờ nứt toác.
Cả không gian vỡ vụn.
Và rồi
Một bàn tay đen tối từ phía sau đặt lên vai kẻ trước bệ thờ.
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Ta ở đây từ trước rồi.”
Khoảnh khắc bàn tay đen tối chạm lên vai, không gian sụp đổ.
Không phải theo nghĩa vật chất nứt vỡ, mà là ý niệm tan rã.
“Ngươi... không thể đã ở đây từ trước.”
Kẻ trước bệ thờ không quay đầu lại.
Giọng nói vẫn bình thản, nhưng trong đáy mắt ẩn chứa gợn sóng dao động.
“Chúng ta chưa từng gặp nhau.”
Bàn tay đen bóp chặt.
Không đau đớn.
Nhưng cảm giác như toàn bộ bản ngã đang bị bẻ gãy.
“Ngươi nói đúng.”
“Nhưng cũng sai.”
Bệ thờ tự động cháy lên.
Những ngọn lửa vô thanh liếm dần vào không gian trống rỗng.
Mọi thứ trở nên mơ hồ.
Không còn trước hay sau.
Không còn bên trong hay bên ngoài.
Mọi thứ hòa làm một.
Kẻ trước bệ thờ bỗng nhận ra.
Hắn chưa bao giờ ở đây.
Bởi hắn vốn chưa từng tồn tại.
“Ngươi hiểu rồi chứ?”
“Đây không phải một trận chiến.”
“Đây là sự phản chiếu.”
Bàn tay đen buông xuống.
Không còn nắm chặt vai hắn nữa.
Mà là
Nắm lấy bàn tay hắn.
Một cái bắt tay.
Mọi thứ trở lại như cũ.
Bệ thờ nguyên vẹn.
Không gian tĩnh lặng.
Bóng đen đứng trước mặt hắn
Không còn là một kẻ địch.
Mà là hắn.
“Vậy... ta có nên bước tiếp không?”
“Ngươi nghĩ sao?”
Một nụ cười thoáng qua.
Rồi
Bọn họ cùng bước đi.
SÓNG NGẦM TRÊN NÚI HOANG
Ngọn núi hoang vắng, gió rít lạnh lùng.
Đỉnh núi chìm trong mây mù đặc quánh, tựa như ẩn giấu một bí mật không ai chạm tới.
Tại một bãi đất bằng trên lưng núi, hai bóng người đối diện nhau.
“Ngươi chắc chắn muốn biết?”
Một giọng nói khàn đục, tựa như vang vọng từ thời viễn cổ.
Người đối diện không đáp.
Chỉ gật đầu.
Lão giả khoác áo xám bạc, khuôn mặt nhăn nheo như chạm khắc từ đá.
Lão ngước nhìn trời.
“Vậy... hãy xem thử.”
Lão đưa tay.
Một tấm gương đồng từ trong tay áo lặng lẽ xuất hiện.
Không chạm đất, không dao động
Chỉ trôi lơ lửng giữa hư không.
Người kia bước tới.
Trong tấm gương đồng, không phải bóng phản chiếu.
Mà là
Một ngọn núi khác.
Vẫn là ngọn núi này.
Nhưng cảnh vật đảo ngược.
Mặt đất lởm chởm xương trắng.
Bầu trời đen kịt.
Và trên đỉnh núi
Một sinh vật khổng lồ, không có hình dạng cụ thể, đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Không phải trong gương.
Mà là từ phía sau.
Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai hắn.
“Ngươi đã thấy rồi chứ?”
Lão giả vẫn đứng yên.
Nhưng giọng nói giờ đây đến từ phía sau.
Người kia không quay đầu.
Bởi hắn biết, nếu quay lại
Hắn sẽ không còn là chính mình nữa.
Hắn không quay đầu.
Nhưng hơi thở dồn dập.
Lòng bàn tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt, cảm giác cơn đau nhói giúp hắn duy trì tỉnh táo.
Tấm gương đồng vẫn lơ lửng.
Nhưng cảnh vật trong đó bắt đầu xoay tròn.
Xương trắng sụp đổ, bầu trời vặn vẹo, và sinh vật khổng lồ phía sau hắn
Bắt đầu cười.
Không phải âm thanh vang lên từ tai.
Mà là vang vọng từ trong tâm trí hắn.
"Ngươi nghĩ mình là ai?"
Hắn bật thốt lên.
"Ta là chính ta!"
Tiếng cười vang dội hơn.
"Chính ngươi? Ha ha ha... vậy thì, chính ngươi là ai?"
Hắn không đáp.
Bởi ngay lúc này
Tấm gương đồng đột nhiên tối đen.
Không phản chiếu bất cứ thứ gì nữa.
Hắn nhìn xuống đôi bàn tay mình.
Chúng đang tan biến.
Như tro bụi bị gió cuốn đi.
Cả người hắn đổ sụp.
Không phải ngã xuống
Mà là tan rã.
Hắn mở miệng muốn hét lên.
Nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Tất cả chìm vào bóng tối.
Và trước khi ý thức biến mất hoàn toàn
Hắn nghe thấy giọng nói kia, thì thầm bên tai.
"Ngươi đã trở thành một phần của ta rồi."
BÓNG ĐEN DƯỚI VỰC SÂU
Bóng tối.
Vô tận.
Không có cảm giác thời gian trôi qua.
Không có ánh sáng.
Chỉ có một tiếng vang xa xăm trong tâm trí hắn.
"Ngươi là ai?"
Hắn muốn trả lời.
Nhưng hắn quên mất mình là ai.
Tay?
Chân?
Cơ thể?
Không có gì cả.
Hắn chỉ là một ý niệm lơ lửng trong hư vô.
"Không có tên, không có hình hài... thì cũng không có tồn tại."
Một cảm giác kinh hoàng xé toạc ý thức hắn.
Không!
Hắn không thể biến mất!
Hắn không thể để bản thân bị nuốt chửng!
Ý thức hắn bùng cháy.
Một luồng sáng xuyên thủng màn đêm.
Trong khoảnh khắc đó, hắn thấy được.
Một vực sâu không đáy.
Những bóng đen vặn vẹo bò lên từ đáy vực.
Hàng trăm, hàng nghìn con mắt mở ra trong bóng tối.
Và tất cả...
Nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn không thể cử động.
Không thể trốn chạy.
Một bàn tay đen kịt vươn ra.
Nó chạm vào hắn.
Và ngay lập tức
Ký ức hắn quay trở lại.
Hắn thấy chính mình.
Trên ngọn núi hoang.
Tấm gương đồng vỡ vụn dưới chân.
Cơn gió lạnh rít gào.
Và phía trước hắn
Một bóng người mờ ảo.
Không có khuôn mặt.
Không có giọng nói.
Chỉ có một nụ cười nhợt nhạt.
"Chào mừng ngươi... trở lại."
Khoảnh khắc ấy, toàn thân hắn đông cứng.
Là ai?