Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 50: Ngôi chùa




Chương 50: Ngôi chùa
Như thể bản thân không còn thuộc về chính mình nữa.
"Ngươi… chờ ta?"
Bóng người kia gật đầu, dáng vẻ vô cùng tùy ý.
"Ngươi chạy vào đây, ngươi nghĩ ai dẫn đường cho ngươi?"
Lời nói rơi xuống.
Tu sĩ trung niên sắc mặt đại biến.
"Là ngươi!"
Ầm!
Kiếm quang bùng lên, hóa thành một đạo kiếm ảnh phóng thẳng về phía trước.
Không cần biết kẻ này là ai, không cần biết động cơ của hắn, chỉ biết…
Không thể để hắn sống!
Nhưng
Kiếm quang cắt xuyên qua cơ thể đối phương.
Không có cảm giác v·a c·hạm.
Không có tiếng máu chảy.
Không có… bất kỳ phản ứng nào.
Là ảo giác?!
Không.
Không phải ảo giác.
Chỉ là… kẻ đó chưa từng tồn tại ở đây ngay từ đầu.
"Bổn tọa chưa từng đứng trước mặt ngươi."
Một giọng nói vọng từ bốn phương tám hướng.
Tu sĩ trung niên tim đập loạn xạ.
Cảm giác bị xoay vòng vòng trong một mê cung vô hình khiến hắn chóng mặt.
Là giả đạo!
Mọi thứ…
Không có thật.
Ngay cả chính bản thân hắn, liệu có thật không?
Sự tồn tại này, có phải là của hắn?
Hắn cắn răng.
Phải thoát ra!
Nhưng…
Ngay khoảnh khắc hắn muốn vận chuyển linh lực
Một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
"Ngươi còn chưa hiểu à?"
"Ta vốn dĩ đã đứng sau lưng ngươi từ lâu rồi."
Tu sĩ trung niên rùng mình.
Cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn tay đặt trên vai như thể cắt đứt tất cả cảm giác của hắn.
Không đau đớn.
Không có dấu hiệu linh lực b·ạo đ·ộng.
Nhưng
Không còn đường lui.
"Ngươi là ai?"
Hắn gằn giọng.
Bàn tay kia chỉ nhẹ nhàng đặt xuống, không có lực đạo, nhưng lại như trói buộc toàn bộ thần hồn của hắn.
Hắn không thể nhúc nhích.
Không thể suy nghĩ.
Chỉ có thể lắng nghe.
"Ngươi đã quên ta rồi sao?"
Giọng nói kia vang vọng ngay bên tai.
Không… Không đúng.
Giọng nói này, từ ngay trong đầu hắn phát ra!
"Không cần lo lắng. Không ai nhớ ta cả."
"Chỉ có ta nhớ các ngươi."

Tu sĩ trung niên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Một đoạn ký ức xa xăm nào đó đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Một ánh mắt.
Một bóng người.
Một giọng nói...
... rất quen thuộc.
"Ngươi… rốt cuộc là ai?!"
"Ta là ai ư?"
Bàn tay trên vai hắn bỗng dưng siết chặt.
Một cơn đau xuyên thẳng vào thần hồn.
"Ta chính là ngươi."
ẦM!
Đầu óc hắn nổ tung.
Tất cả sụp đổ.
Hắn đột nhiên nhìn thấy… chính mình.
Bản thân hắn
Đứng ngay sau lưng mình.
"Không… Không thể nào!"
Tu sĩ trung niên gào lên, nhưng giọng nói của hắn vang vọng kỳ lạ.
Không gian xung quanh bỗng dưng xoay chuyển.
Hắn cảm thấy mình đang rơi.
Không phải rơi vào vực sâu
Mà là rơi vào chính cơ thể mình!
Hắn nhìn thấy bản thân đang đứng đó, mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng vô cùng quen thuộc.
"Ngươi nghĩ mình là ai?"
"Ngươi nghĩ… ngươi vẫn là chính ngươi sao?"
Tu sĩ trung niên há miệng, nhưng không thể nói ra một lời nào.
Cơ thể hắn không còn là của hắn.
Tay chân hắn không còn nghe theo ý chí hắn.
Hắn bị nuốt mất rồi sao?
Không.
Hắn chưa từng tồn tại.
Một giọng nói khác thì thầm vào tai hắn.
"Giờ thì nhớ rồi chứ?"
"Chúng ta chưa từng tách rời."
Tu sĩ trung niên rùng mình.
Hắn nhận ra điều kinh hoàng nhất.
Hắn không có tên.
Hắn không có thân phận.
Hắn không có quá khứ.
Hắn chỉ là…
Một cái bóng.
Một cái bóng được tạo ra để thay thế cho một kẻ nào đó.
Và giờ đây, kẻ đó đã trở lại.
"Giờ thì đi đi."
Bản thể của hắn mỉm cười, vươn tay.
Bàn tay đó đặt lên trán hắn.
Rồi đẩy.
ẦM!
Thần hồn hắn vỡ vụn.
Không còn ai nhớ đến hắn nữa.
GÓC ĐỘNG PHỦ HOANG VẮNG, NGƯỜI TRỞ LẠI
Bóng tối tan dần.
Người kia đứng thẳng dậy.
Hắn đưa tay lên nhìn.

Bàn tay này, thân thể này…
Hắn đã lấy lại được nó.
Bao nhiêu năm ẩn nấp, bị quên lãng, bị thay thế.
Nhưng giờ đây, hắn đã trở về.
"Cuối cùng…"
Hắn thì thầm, cảm nhận linh lực chảy trong huyết mạch.
Không mạnh mẽ.
Không yếu đuối.
Vừa đủ để không ai nghi ngờ.
Vừa đủ để không ai sợ hãi.
Hắn nhắm mắt.
Ký ức tràn về.
Những khuôn mặt xa lạ, những cái tên mơ hồ.
Hắn đã từng là ai?
Hắn không cần biết.
"Quan trọng là…"
Hắn mở mắt, ánh nhìn bình thản.
"Từ giờ… ta sẽ sống như thế nào?"
Hắn quay người, bước ra khỏi động phủ.
Không ai biết hắn đã từng bị thay thế.
Không ai biết hắn đã từng biến mất.
Không ai biết kẻ đang bước ra ngoài không phải là kẻ đã từng sống ở đây.
Chỉ có một sự thật
Hắn đang đứng đây.
Và hắn là kẻ nắm quyền quyết định.
NGÔI CHÙA BỎ HOANG, LỜI THÌ THẦM TRONG ĐÊM
Gió rít qua những khe cửa mục nát.
Ánh trăng lụi dần, chỉ còn màn đêm sâu thẳm.
Ngôi chùa lặng lẽ như một phần của quá khứ.
Nhưng… nó không hề trống rỗng.
“Ngươi có nghe thấy không?”
Một giọng nói vang lên từ bóng tối.
Bên trong đại điện bụi phủ dày đặc.
Những pho tượng không còn nguyên vẹn.
Nhưng có một thứ… vẫn còn tồn tại.
Một bóng người ngồi xếp bằng trước bệ thờ.
Không ai biết hắn đã ở đây bao lâu.
Không ai biết hắn đang chờ đợi điều gì.
Chỉ biết rằng… đêm nào cũng vậy.
Hắn lắng nghe.
“Ngươi có nghe thấy không?”
Lời thì thầm vang vọng trong gió.
Hắn không đáp.
Chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Bởi vì… hắn đã nghe thấy.
TIẾNG CHUÔNG VANG TRONG ĐÊM
Keng... keng... keng...
Một hồi chuông vang lên trong ngôi chùa hoang.
Không ai gõ.
Không ai động vào.
Nhưng nó vẫn vang lên.
Từng âm thanh chậm rãi, réo rắt, như thể có một bàn tay vô hình đang kéo chuông.
Người ngồi trước bệ thờ khẽ mở mắt.

Trong đôi mắt ấy phản chiếu ánh lửa lập lòe.
Nhưng trong chùa không có đèn.
“Ngươi đã đến rồi sao?”
Hắn thì thầm.
Bên ngoài gió nổi lên.
Những cành cây va vào nhau, rít lên như tiếng than khóc.
“Ngươi có nghe thấy không?”
Giọng nói lại vang lên.
Lần này, nó không chỉ có một.
Mà là vô số tiếng thì thầm chồng lên nhau.
Những pho tượng đổ nát khẽ run lên.
Bụi rơi xuống như tro tàn.
Người ngồi xếp bằng vẫn không nhúc nhích.
Chỉ khẽ cười.
“Ta đã nghe thấy.”
Hắn vươn tay ra.
Bàn tay hướng về phía chiếc chuông lớn giữa đại điện.
Chuông dừng lại.
Mọi thứ lặng ngắt.
Nhưng... đêm nay, cánh cửa đã mở.
ĐÊM TÀN, CỬA MỞ
ẦM!
Cửa chùa tự động mở ra.
Ngoài sân, đất đá vỡ vụn, tro bụi bay mờ mịt.
Những bóng đen đứng lặng lẽ trong màn sương dày đặc.
Không mắt.
Không mũi.
Không miệng.
Nhưng chúng đang nhìn hắn.
"Ngươi còn nhớ lời thệ nguyện chứ?"
Một giọng nói không thuộc về thế gian vang lên.
Người ngồi trước bệ thờ không đáp.
Chỉ đưa tay lên trán, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn vô hình.
Ngay lập tức
Tất cả bóng đen đồng loạt quỳ xuống!
"Chúng ta... đang chờ người..."
Giọng nói trở nên khàn đục.
Từ lòng đất, từng cánh tay xương xẩu vươn lên, níu lấy vạt áo hắn.
Hắn vẫn không động đậy.
Chỉ khẽ thở dài.
"Đêm nay, cánh cửa đã mở."
Ngoài kia, một con mắt khổng lồ mở ra giữa bầu trời đêm.
Vù vù vù…
Gió rít qua từng vách tường mục nát.
Từ khoảng sân đầy tro bụi, những bóng đen không đứng dậy.
Chúng quỳ bất động, thì thầm những âm thanh méo mó.
“Kẻ giữ thệ nguyện… Đêm nay… Người đến…”
Người đàn ông trước bệ thờ vẫn không lên tiếng.
Hắn chỉ nhẹ nhàng vươn tay, nhặt lên một cây hương đã tắt từ lâu.
Dưới ánh mắt trống rỗng của những bóng đen, hắn khẽ búng tay.
Tách!
Đốm l·ửa b·ùng l·ên trên đầu hương.
Và ngay khoảnh khắc đó
ẦM!
Toàn bộ ngôi chùa rung chuyển.
Những vết nứt mở rộng trên mặt đất, kéo dài như những con rắn khổng lồ bò trườn.
Những bàn tay xương trắng trồi lên khỏi lòng đất, chắp lại thành một ấn ký kỳ dị.
“Lời nguyền đã hiện…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.