Chương 58: Bóng Ma Thiên Tuyệt
Bởi vì, hắn không thuộc về lịch sử.
Hắn không có quá khứ, không có tên tuổi, chỉ có hiện tại.
Mọi quy tắc, mọi truyền thừa, mọi đạo lý
Không liên quan đến hắn.
Chỉ có một điều duy nhất:
Hắn đến đây để thu hoạch.
Nữ tử huyết sắc đưa tay lên.
Trên đầu ngón tay nàng
Là một vệt sáng đỏ rực, như sợi chỉ nối liền vận mệnh của toàn bộ thung lũng.
"Chủ nhân… ai sẽ là kẻ c·hết trước?"
Bóng người kia cuối cùng lên tiếng.
Giọng nói bình thản.
Nhưng không có chút cảm xúc.
"Không phải là bọn họ."
"Mà là"
HẮN ĐƯA NGÓN TAY CHỈ THẲNG VỀ HƯ VÔ.
BÙM!
Không gian vỡ nát.
Một kẻ đang ẩn nấp trong tầng không bị kéo ra.
Bị xé toạc khỏi hư không.
Bị ném thẳng xuống mặt đất.
Yêu khí tản mát.
Mùi máu nồng nặc.
Kẻ đó run rẩy nhìn lên.
"Ngươi… làm sao có thể nhìn thấy ta?"
Bóng người kia không đáp.
Chỉ nhìn xuống.
Nhìn một kẻ không nên tồn tại.
Một kẻ không thuộc về lịch sử.
Kẻ Không Nên Tồn Tại
Bịch!
Thân ảnh kia rơi thẳng xuống nền đất, mặt cắm vào lớp bùn tanh nồng đầy máu và xác yêu thú.
Gió lạnh rít gào.
Lão giả tóc trắng run rẩy lùi lại.
"Không thể nào… kẻ này vốn đ·ã c·hết từ tám trăm năm trước… sao có thể…?"
Bóng người áo đen không bận tâm.
Hắn chỉ lạnh nhạt cúi xuống.
Nhìn thẳng vào kẻ không nên tồn tại.
Người nọ bật cười.
"Thú vị thật… ha ha… ta ẩn mình tám trăm năm, vậy mà ngươi lại tìm ra ta chỉ bằng một ánh mắt?"
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập điên cuồng.
"Vậy ngươi có biết"
HẮN BẤT NGỜ XUẤT THỦ!
BÙM!
Không khí vỡ nát.
Hắn hóa thành hàng trăm ảo ảnh, mỗi bóng đều phát ra yêu khí ngập trời.
"LÀ TA LÀ AI KHÔNG?!"
ẦM!!!
Bóng áo đen vẫn không động.
Không tránh né.
Không phản kháng.
Chỉ lặng yên đứng đó.
Một hơi thở trôi qua.
Bỗng nhiên
XẸT!
Toàn bộ hư ảnh yêu ma tan biến.
Tên kia lảo đảo lùi lại.
Nhìn xuống
Tay hắn đã đứt.
Không một ai nhìn thấy bóng áo đen ra tay.
Chỉ có kết quả hiện hữu trước mắt.
Tên kia đứng sững.
Trán đổ mồ hôi lạnh.
"Ngươi… rốt cuộc là ai?"
Bóng áo đen chậm rãi tiến lên một bước.
Mặt đất nứt vỡ.
Áp lực trùng trùng, như thiên địa đè xuống.
Ánh trăng mờ dần.
Không gian trở nên tối tăm.
Chỉ có một giọng nói vang vọng.
"Ngươi không cần biết ta là ai."
"Ngươi chỉ cần biết"
HẮN ĐƯA TAY RA.
Nắm lấy hư không.
ẦM!
Thời gian ngưng đọng.
Cả thung lũng đột nhiên lặng im.
Kẻ trước mặt bỗng chốc mất đi ánh sáng trong đôi mắt.
"Ta đến để thu hoạch."
RẮC.
Thân thể tên đó tan thành cát bụi.
Không một giọt máu chảy ra.
Không một tiếng thét nào kịp phát ra.
Chỉ có tro tàn bay trong gió.
Lão giả tóc trắng không dám thở mạnh.
Hắn đã hiểu.
Kẻ này…
Không thuộc về thế gian.
Không thuộc về lịch sử.
Thậm chí, có thể chưa bao giờ tồn tại.
Tên Gọi Bị Quên Lãng
Sau khi cơn gió quét qua, thung lũng yêu tộc chìm vào một sự im lặng c·hết chóc.
Bóng áo đen quay lưng bước đi.
Lão giả tóc trắng vẫn đứng đó, đôi mắt đầy hoảng sợ.
Hắn muốn mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc.
Cuối cùng
"Ngươi… rốt cuộc là ai?"
Bước chân bóng áo đen khựng lại.
Hắn hơi nghiêng đầu, nhưng không nhìn thẳng.
Một giọng nói vang vọng.
"Ngươi không cần biết."
Lão giả cắn răng.
"Nhưng… nếu ngươi không tồn tại… thì vì sao thế gian lại vẫn truyền lưu về một bóng hình như vậy?"
Gió lặng đi.
Bóng áo đen trầm mặc.
Rất lâu sau, hắn chỉ nói ba chữ.
Ba chữ khiến cả không gian rung động.
"Huyết Ảnh Ma."
ẦM!
Mặt đất chấn động.
Hư không rung lên.
Thời gian như ngưng trệ.
Đôi mắt lão giả mở lớn.
Ba chữ ấy đã từng là cơn ác mộng trong truyền thuyết.
Nhưng ai cũng tin rằng kẻ mang cái tên đó đã bị diệt sát vĩnh viễn.
"Không thể nào… Ma Hoàng bảy trăm năm trước… sao có thể?!"
Bóng áo đen không trả lời.
Hắn chỉ bước đi.
Mỗi bước chân, hư không đều nứt toác.
Gió lạnh cuốn theo huyết sắc.
Màn đêm càng thêm dày đặc.
Cho đến khi không còn thấy bóng dáng hắn nữa.
Lão giả rụng rời ngã quỵ.
Lòng tràn đầy hoảng loạn.
Bởi vì hắn biết
Nếu Huyết Ảnh Ma thực sự còn tồn tại…
Thì thế gian này sẽ không còn bình yên.
tại 1 sơn môn hoang vắng
Sơn Môn Lụi Tàn
Bên ngoài sơn môn hoang vắng, mây đen che khuất ánh trăng.
Tấm biển gỗ đổ nghiêng, chữ khắc trên đó mờ nhạt, chỉ còn có thể lờ mờ nhận ra ba chữ:
"Thiên Tuyệt Tông".
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua.
Giữa tông môn đổ nát, cỏ dại mọc lan, v·ết m·áu khô rải rác trên nền đá.
Giữa cảnh hoang phế ấy, một người mặc đạo bào cũ kỹ, gầy gò như bộ xương khô, chậm rãi bước ra.
Hắn ngước nhìn trời đêm, giọng khàn đặc:
"Bảy trăm năm rồi…"
Hơi thở hắn thấp thoáng tà khí.
Tay hắn vuốt nhẹ lên bức tường rêu phong, nơi vẫn còn những dấu vết kiếm khí khắc sâu.
Đột nhiên
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng hắn:
"Ngươi vẫn chưa c·hết."
Người mặc đạo bào khẽ giật mình, nhưng không quay lại.
Hắn cười khẩy, đáp:
"C·hết? Ta đâu dễ c·hết vậy."
Phía sau hắn, một thân ảnh quấn trong hắc bào, mặt che kín, đôi mắt lạnh như băng.
Người này không có hơi thở, không có khí tức
Như thể không phải con người.
"Ngươi… còn nhớ vì sao tông môn này lụi tàn không?"
Người mặc đạo bào im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn bình thản đáp:
"Nhớ hay không, có quan trọng gì? Chẳng phải tất cả đã bị lãng quên rồi sao?"
Gió lạnh thổi qua.
Người áo đen khẽ nghiêng đầu, giọng khô khốc:
"Có những thứ có thể bị quên lãng… nhưng có những thứ sẽ luôn tồn tại."
Người mặc đạo bào cười nhạt.
"Thật sao?"
Hắn nhấc chân, chậm rãi bước qua bậc đá nứt vỡ.
Ánh mắt hắn lướt qua đống tàn tích, qua những bức tượng gãy đổ, qua những thanh kiếm han gỉ.
Bỗng nhiên, hắn dừng lại.
Bởi vì ở trung tâm tông môn, một thứ vẫn còn đó.
Một thanh kiếm cắm trên tảng đá
Không một vết bụi.
"Chuyện này… không thể nào…"
Người mặc đạo bào lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt.
Người áo đen vẫn đứng im, chỉ nhàn nhạt nói:
"Ký ức có thể bị xóa bỏ, nhưng kiếm ý thì không."
Trong phút chốc
Thanh kiếm khẽ rung.
Một luồng sát khí bùng lên.
Bóng đêm bỗng hóa thành sát lục.
Kiếm Ý Trấn Hồn
Gió lạnh thổi gào, cỏ dại cúi rạp, tàn tích hoang tàn rung chuyển.
Thanh kiếm cắm trên tảng đá
Rung động!
Từ thân kiếm tỏa ra một luồng kiếm ý lạnh lẽo, không mạnh mẽ ngút trời, nhưng lại như có linh hồn.
Người mặc đạo bào tái mặt, bàn tay siết chặt tay áo, hơi thở nặng nề.
"Kiếm của… Kiếm Thánh… sao có thể… vẫn tồn tại?"
Người áo đen vẫn lặng lẽ đứng đó, đôi mắt lấp lóe u quang.
Hắn không đáp, chỉ bước về phía thanh kiếm.
Mỗi bước chân, kiếm ý càng bạo liệt.
Nhưng hắn không hề dừng lại.
Người mặc đạo bào bỗng lui về sau.
Hắn nghiến răng, trong mắt hiện lên sự kinh hãi.
"Ngươi… là ai?"
Người áo đen dừng lại trước thanh kiếm, bàn tay chậm rãi vươn ra.
"Ngươi không cần biết."
Khoảnh khắc tay hắn chạm vào chuôi kiếm
ẦM!
Một t·iếng n·ổ vang vọng giữa đêm khuya.
Luồng kiếm ý trấn áp toàn bộ không gian, tựa như thời gian đình trệ.
Trong khoảnh khắc
Trời đất chìm trong sát khí.
Tàn tích run rẩy.
Những mảnh gạch vụn bay lên không trung, như thể đang bị một lực lượng vô hình nhấc lên.
Người mặc đạo bào mồ hôi lạnh tuôn rơi, đôi mắt mở to không dám chớp.
"Đây là… trấn hồn kiếm ý?"
Người áo đen không nói, chỉ nắm chặt thanh kiếm, nhấc lên.
Lưỡi kiếm rời khỏi tảng đá.
Trong khoảnh khắc đó, cả sơn môn run chuyển.
Từ trong lòng đất, một luồng ánh sáng mờ ảo bùng lên.
Người mặc đạo bào biến sắc.
"Không… không thể nào… nơi này… là phong ấn!"
Người áo đen khẽ liếc nhìn hắn, giọng trầm thấp:
"Ngươi đã quên rồi sao?"
"Thiên Tuyệt Tông… chưa từng diệt vong."
"Nó… chỉ đang ngủ say."
Người mặc đạo bào toàn thân run rẩy, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng không thể thốt nên lời.
Lúc này
Từ dưới lòng đất, một đạo quang mang đỏ rực bùng lên.
Một thanh âm xa xưa vang vọng giữa trời đất.
"Kẻ nào… đánh thức ta?"
Bóng Ma Thiên Tuyệt
ẦM!
Từng tia sáng đỏ bắn ra từ lòng đất, không khí như vặn vẹo, sát khí lan tràn.
Người mặc đạo bào lập tức vận linh lực hộ thể, hai chân run lên.
"Linh hồn chưa tan… phong ấn chưa bị phá… nhưng lại có người đánh thức tàn niệm này?!"
Người áo đen nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt không dao động.
"Thiên Tuyệt Tông, năm xưa bị diệt, có kẻ nào thực sự c·hết đi chưa?"
Trong luồng sáng đỏ
Một bóng người mơ hồ xuất hiện.