Chương 59: Canh Bạc Sự Sống
Linh hồn hư ảo với đôi mắt đỏ như máu, mái tóc trắng dài che phủ khuôn mặt.
Thân ảnh ấy đứng lơ lửng, quanh thân tràn đầy tử khí.
"Là ngươi…"
Giọng nói trầm thấp mang theo ý vị của thời gian, của oán niệm.
Người áo đen khẽ cười.
"Thì ra, ngươi vẫn còn ý thức."
Bóng người không đáp, chỉ từ từ tiến tới.
Mỗi bước chân
Đất trời rung chuyển, linh khí biến thành từng luồng hắc khí quỷ dị.
Người mặc đạo bào đã sớm mặt không còn chút huyết sắc, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
"Ngươi… ngươi thực sự muốn thả nó ra sao?!"
Người áo đen nhấc thanh kiếm, ánh mắt bình thản.
"Thả hay không… không còn quan trọng nữa."
Hắn chậm rãi giơ kiếm lên.
Trong khoảnh khắc đó
Bóng người đột nhiên ngẩng đầu.
Đôi mắt đỏ rực, hận ý ngập trời!
"Giết hết!"
ẦM!
Cả không gian nổ tung.
Sát khí tràn ngập, tử khí cuồn cuộn như đ·ại h·ồng t·hủy.
Người áo đen chỉ khẽ nhếch môi, vung kiếm chém xuống.
"Vậy thì, để ta xem… ngươi còn sót lại bao nhiêu sức mạnh năm xưa."
Tàn Niệm Hóa Quỷ
ẦM!
Một kiếm rạch ngang thiên địa!
Lưỡi kiếm chém xuyên tầng tầng hắc khí, xé toạc oán niệm.
Bóng người hư ảo gào lên, đôi mắt đỏ ngầu bừng cháy như địa ngục.
"Ngươi… NGƯƠI LÀ AI?!"
Người áo đen không đáp, chỉ nhẹ lắc cổ tay.
Kiếm quang xoay tròn, lực đạo quét ngang, cuốn theo hư ảnh tan vỡ.
Nhưng
Bóng người kia không hề biến mất.
Oán khí hội tụ lại, từng mảng da thịt mơ hồ xuất hiện.
Tàn niệm đang hóa quỷ!
"Không thể diệt ta!"
Hư ảnh gào lên một tiếng, một luồng hắc phong cuồn cuộn phóng ra.
Người mặc đạo bào hốt hoảng lùi lại, cảm nhận sát khí thấu xương.
"Đây là… Ma Quỷ Hoàn Sinh?!"
Người áo đen khẽ nheo mắt, hừ lạnh một tiếng.
"Dùng tàn niệm mà muốn tái sinh… cũng đáng khen."
Vút!
Thanh kiếm trong tay đột nhiên rung động, toàn bộ sát khí xung quanh bị hút vào thân kiếm.
Hắn giơ tay điểm nhẹ.
Một tia kiếm quang mảnh như sợi chỉ bắn ra.
Nhìn như đơn giản, nhưng…
Bóng người quỷ dị kia bỗng nhiên cứng đờ!
"Ngươi đã…"
Hắn không kịp nói hết câu, cả thân ảnh lập tức sụp đổ!
Không phải b·ị c·hém nát
Mà là bị t·hiêu r·ụi từ bên trong!
"Ngươi dùng gì?!"
Tiếng hét tan biến theo gió.
Người áo đen chỉ lạnh nhạt thu kiếm.
"Hóa quỷ thì sao? Đã c·hết rồi, thì mãi mãi vẫn là kẻ c·hết."
Hắc khí tản đi, sơn môn hoang vắng lại chìm trong yên tĩnh.
Nhưng trên đất
Chỉ còn lại một viên ngọc đỏ như máu, lấp lánh dưới ánh trăng mờ.
Huyết Ngọc Hấp Hồn
Người áo đen cúi xuống, ngón tay khẽ chạm vào viên ngọc đỏ như máu.
ẦM!
Một luồng hàn ý bỗng xộc thẳng vào thần hồn!
Hắn khẽ nhíu mày, nhưng không lập tức buông tay.
"Hấp Hồn Ngọc…"
Trong tích tắc, vô số hình ảnh xoáy tròn trong tâm trí.
Lửa cháy ngập trời.
Xác c·hết chất đống.
Oán niệm thấu tận thiên địa.
Một giọng nói vang lên
"Ngươi muốn thấy… quá khứ của ta sao?"
Bỗng nhiên, hình ảnh trước mắt thay đổi.
Hắn thấy một thiếu nữ mặc huyết y, tay cầm trường kiếm, đứng giữa bãi chiến trường đẫm máu.
"C·hết hết đi…"
Mỗi lần kiếm quang lóe lên, một sinh mạng lại tiêu tán.
Nhưng kỳ lạ thay
Những người bị g·iết không hề phản kháng.
Họ đứng yên, mắt trống rỗng, mặc cho lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể.
Như thể
Họ đ·ã c·hết từ lâu!
"Huyết Tàn Niệm…"
Người áo đen thì thào.
"Ngươi là ai?"
Thiếu nữ nhẹ xoay đầu lại.
Đôi mắt đỏ nhìn thẳng vào hắn.
"Ngươi có dám biết không?"
ẦM!
Hình ảnh bỗng nhiên vỡ tan.
Người áo đen giật mình mở mắt.
Viên Huyết Ngọc vẫn nằm yên trong lòng bàn tay.
Nhưng lúc này
Nó không còn đơn thuần là một viên ngọc nữa.
Mà là một cánh cửa!
Một lối vào.
Dẫn đến một bí ẩn chưa từng được khai mở.
Huyết Ngọc Mở Lối
Người áo đen hít một hơi thật sâu, ánh mắt khẽ động.
"Một cánh cửa sao…"
Hắn cảm nhận được một lực hút vô hình, như thể có một thế giới khác ẩn giấu bên trong viên Huyết Ngọc.
Một ý niệm thoáng lóe lên.
"Nếu ta bước vào… sẽ gặp thứ gì?"
Nhưng hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ
ẦM!
Huyết Ngọc tỏa ra một luồng sáng đỏ như máu, kéo hắn vào sâu trong ý thức!
Xoẹt!
Hắn cảm giác thân thể như bị xé nát, linh hồn rơi vào một không gian vô tận.
Ầm!
Khi mở mắt ra
Hắn thấy mình đang đứng giữa một vùng đất hoang vu, bầu trời đen kịt, gió rít gào như quỷ khóc.
Ở phía xa
Một tòa cung điện đổ nát đứng sừng sững giữa biển máu.
"Đây là đâu?"
Hắn cẩn thận quan sát, nhưng ngay lúc này
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng bước chân vang vọng.
Từ trong màn sương đen, một bóng dáng huyết y dần hiện ra.
"Ngươi…"
Chính là nữ tử trong huyễn cảnh khi nãy!
Nàng vẫn mặc huyết y, vẫn cầm trường kiếm nhuốm máu, nhưng ánh mắt trở nên sâu thẳm, lạnh lẽo như vô tận hắc động.
Nàng cất bước tiến đến gần, kiếm khẽ nâng lên.
"Ngươi đến đây… là để c·hết sao?"
Một cơn gió lạnh thổi qua
Hơi thở t·ử v·ong bủa vây tứ phía!
Kiếm Đạo Vong Linh
Người áo đen siết chặt tay, ánh mắt lạnh băng.
"Kiếm ý của nàng…"
Hắn cảm nhận được một luồng kiếm ý khủng kh·iếp, như thể có hàng vạn oan hồn đang gào thét trong huyết y của nữ tử kia.
Nàng bước thêm một bước, kiếm hơi nâng lên, hàn khí tràn ra lạnh đến tận xương tủy.
"Nếu không muốn c·hết, vậy hãy dùng kiếm nói chuyện."
Hắn khẽ híp mắt.
"Kiếm đạo vong linh sao…?"
Rẹt!
Người áo đen bước lên một bước, hai ngón tay khẽ vươn ra.
Keng!
Một thanh kiếm từ trong hư không ngưng tụ, kiếm khí lẫm liệt, nhưng mang theo một luồng tà dị khó tả.
"Vậy thì để ta xem… Kiếm đạo của ngươi có đủ g·iết ta không."
Nữ tử khẽ nhếch môi.
"Hãy thử xem."
Vù!
Khoảnh khắc đó
Bầu trời rạn nứt.
Huyết kiếm vẽ ra một đường huyết sắc dài mấy trượng, chém thẳng về phía hắn.
Người áo đen không né tránh, kiếm trong tay hơi run lên, ánh mắt lạnh lùng như nhìn xuyên thấu thiên địa.
"Kiếm… Táng Hồn!"
ẦM!
Hai kiếm v·a c·hạm
Không gian nứt vỡ!
Mặt đất sụp đổ!
Nhưng ngay lúc này
Một thanh âm quỷ dị vang lên.
"Hắn… vẫn chưa c·hết."
Người áo đen cảm giác có thứ gì đó vừa bước ra từ bóng tối…
tại 1 quán v·ũ k·hí
Lão Giả Bán Kiếm
Bên trong một quán v·ũ k·hí cũ kỹ, ánh nến leo lét soi rọi những thanh đao, kiếm đã phủ bụi. Khách đến đây chẳng có ai, chỉ có một lão già ngồi thu lu sau quầy, chốc chốc lại nhấp một ngụm trà nguội.
"Lão già kia!"
Một nam tử mặc y phục xám tro, gương mặt đầy vẻ cao ngạo, bước vào, gõ mạnh lên quầy.
Lão giả hơi ngước mắt lên, ánh mắt đục ngầu, chậm rãi nói:
"Cần gì?"
Nam tử xám cười lạnh.
"Nghe nói ngươi từng là thợ rèn số một thiên hạ?"
Lão giả cười khẩy.
"Ta chỉ là một lão già bán sắt vụn."
Nam tử xám hừ nhẹ, lấy ra một tấm ngân phiếu đặt mạnh lên bàn.
"Luyện cho ta một thanh kiếm!"
Lão giả liếc mắt nhìn ngân phiếu, cười nhạt.
"Ngươi muốn kiếm thế nào?"
Nam tử xám nhếch môi.
"Một thanh có thể g·iết bất kỳ ai, dù là Hóa Thần cũng phải c·hết."
Quán v·ũ k·hí lặng như tờ.
Một cơn gió thổi qua, làm tấm màn tre nơi góc phòng khẽ lay động.
Lão giả cười cười, chậm rãi đứng dậy, đi về phía sau.
"Đi theo ta."
Nam tử xám cao mày, nhưng cũng theo sau.
Sau tấm màn tre, một gian phòng tối om, chỉ có một lò rèn cũ kỹ. Lão giả chậm rãi đưa tay mở một cái rương.
Cạch!
Bên trong… là một thanh kiếm rỉ sét.
Nam tử xám sững người, rồi bật cười ha hả.
"Lão già, ngươi đùa ta sao?"
Lão giả không đáp, chỉ thổi nhẹ một hơi lên thanh kiếm.
Ngay lập tức
Không khí đông cứng.
Mặt đất rạn nứt.
Nam tử xám cảm thấy như có hàng ngàn lưỡi kiếm vô hình chĩa thẳng vào mình!
Ánh mắt lão giả thoáng lóe lên vẻ nguy hiểm.
"Kiếm này, từng g·iết qua một vị Tiên Nhân."
Nam tử xám hít sâu một hơi.
"Bao nhiêu?"
Lão giả cười nhạt.
"Ngươi… có dám cầm không?"
Thanh Kiếm Đẫm Máu
Nam tử xám cảm thấy toàn thân lạnh toát. Áp lực từ thanh kiếm rỉ sét này quá mức đáng sợ!
Hắn cắn răng, cố trấn định, vươn tay nắm lấy chuôi kiếm.
"Ta không tin! Chỉ là một thanh sắt vụn mà thôi!"
Vừa chạm vào
ẦM!
Một luồng sát khí khủng kh·iếp bùng phát, xuyên thấu tâm hồn hắn!
Trong nháy mắt, hắn thấy chính mình… b·ị c·hém thành trăm mảnh!
Cảnh tượng máu me đầm đìa, tiếng hét thảm vang vọng trong đầu.
"Aaa!"
Hắn vội rút tay lại, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra như mưa.
Lão giả cười nhạt.
"Ngươi thấy rồi đấy."
Nam tử xám thở hổn hển, nhìn lão già với ánh mắt kinh hoàng.
"Cái… cái quái gì vậy?!"
Lão giả vuốt ve chuôi kiếm, ánh mắt xa xăm.