Chương 63: Trần Bất Nghi giả hay thực
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Trần Bất Nghi… Kẻ này rốt cuộc là giả hay thật?”
Một kẻ khác mỉm cười quỷ dị:
“Quan trọng gì đâu? Nếu thiên hạ tin hắn là thật, hắn sẽ là thật. Nếu thiên hạ tin hắn là giả… hắn sẽ là giả.”
“Vậy còn Hoàng Bất Bại?”
Bóng người ngồi ở chính giữa khẽ cười, đưa tay chỉ vào gương đồng.
“Kẻ này… thật đến mức giả.”
“Hắn trung thành tuyệt đối, không nghi ngờ sư tôn, không tự suy nghĩ. Hắn là con rối hoàn hảo nhất.”
Cả phòng rơi vào im lặng.
Bỗng, một bàn tay nhẹ nhàng lật úp chiếc gương đồng xuống.
Bóng người ngồi ở chính giữa khẽ cười nhạt.
“Nhưng nếu có một ngày, Hoàng Bất Bại tin rằng Trần Bất Nghi là giả, thì sao?”
Không ai trả lời.
Bởi vì nếu điều đó xảy ra…
Giả sẽ hóa thành thật, thật sẽ hóa thành giả.
Và khi ấy…
Một tông môn sẽ sụp đổ.
Khu Rừng Hoang Vắng Kẻ Không Tồn Tại
Gió lạnh gào thét giữa những tán cây khô cằn, một khu rừng hoang vắng nằm sâu trong lòng đại lục, nơi chẳng ai đặt chân đến.
Thế nhưng, hôm nay, có người đến.
Một bóng người khoác áo choàng đen đứng giữa bãi đất trống, lặng lẽ quan sát. Trước mặt hắn, là một bia đá phủ đầy rêu phong, trên đó chỉ khắc một dòng chữ mờ nhạt:
"Mộ của Kẻ Không Tồn Tại."
Hắn cúi xuống, tay vuốt nhẹ lên lớp đá lạnh lẽo, ánh mắt bình tĩnh đến kỳ lạ.
“Cuối cùng cũng đến lúc rồi.”
Hắn thì thầm.
Ngay khoảnh khắc đó, mặt đất chấn động!
Từ dưới bia đá, một bàn tay khô quắt đột ngột vươn lên!
Cả khu rừng gào thét, tiếng cười khẽ vang lên trong bóng tối.
“Hóa ra… ta vẫn chưa c·hết.”
Một kẻ đã bị cả thế giới lãng quên…
Sống lại.
Sống Lại Kẻ Không Tồn Tại
Bàn tay khô quắt vươn lên từ lòng đất, những ngón tay rạn nứt như xác c·hết đã ngủ yên quá lâu.
Bóng người áo đen không lùi bước. Hắn chỉ lặng lẽ quan sát, đôi mắt không chút gợn sóng.
Từ dưới bia đá, một thân ảnh gầy gò từ từ bò lên. Làn da xám ngoét, đôi mắt trống rỗng, như thể hắn không thuộc về thế giới này.
"Ngươi còn nhớ ta không?" Bóng áo đen chậm rãi lên tiếng.
Kẻ bò ra từ lòng đất đột ngột dừng lại. Một tia sáng chập chờn lóe lên trong đôi mắt vô hồn.
"Nhớ...?"
Giọng nói khản đặc, đầy hoài nghi.
Bóng áo đen cười nhạt, cúi xuống thì thầm bên tai kẻ vừa sống lại.
Chỉ một câu.
Toàn thân kẻ kia run lên bần bật, đôi mắt bỗng chốc tràn ngập nỗi kinh hoàng.
"Không... thể nào..."
Hắn lảo đảo lùi lại, bàn tay siết chặt vào ngực, như thể có thứ gì đó vừa bóp nghẹt trái tim hắn.
"Giờ thì nhớ chưa?"
Bóng áo đen nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
Kẻ Không Tồn Tại mở to mắt, hơi thở đứt quãng.
"Ta... không đáng... để trở lại..."
"Không cần biết ngươi đáng hay không." Bóng áo đen thì thầm. "Ngươi đã trở lại rồi."
Trăng lạnh treo cao, bóng tối nuốt trọn khu rừng.
Hai bóng người đứng lặng giữa mảnh đất hoang vắng, như thể một bí ẩn từ nghìn năm trước sắp sửa bị khai mở.
Sự Thật Không Ai Nhớ Đến
Kẻ Không Tồn Tại rũ người xuống, cơ thể run rẩy như thể vừa trỗi dậy từ một cơn ác mộng kéo dài cả thiên niên kỷ.
Bóng áo đen không vội, hắn chỉ chắp tay sau lưng, lặng lẽ quan sát.
"Ngươi... là ai?" Giọng nói khản đặc, như thể dây thanh đã mục nát theo thời gian.
Bóng áo đen cười nhạt.
"Ngươi đã quên ta sao? Cũng phải... Kẻ bị thế giới lãng quên làm sao có thể nhớ về người khác?"
Kẻ Không Tồn Tại khẽ rùng mình.
Có gì đó không đúng.
Hắn nhớ... rõ ràng hắn đ·ã c·hết.
Hắn nhớ... rõ ràng không ai còn nhớ đến hắn.
Vậy tại sao hắn lại ở đây?
Hắn ngước nhìn bóng áo đen, như thể tìm kiếm một câu trả lời.
Bóng áo đen chỉ cười khẽ, giọng nói trầm thấp như gió đêm len lỏi qua những tán cây rừng.
"Ngươi không cần nhớ ta."
Hắn bước tới một bước, cúi xuống thì thầm.
"Chỉ cần nhớ... Thế giới này chưa bao giờ công bằng."
Lời vừa dứt, toàn thân Kẻ Không Tồn Tại run bần bật.
Đôi mắt mở to, như thể đột nhiên nhớ ra điều gì đó kinh hoàng.
Gió rừng nổi lên, cuốn theo những lời nói chưa kịp thốt ra.
Bóng áo đen lùi lại một bước, ánh mắt bình thản, như thể hắn đã nhìn thấy kết cục từ rất lâu.
Giữa khu rừng hoang vắng, một cơn gió quét qua, xóa sạch mọi dấu vết của quá khứ.
Lời Nguyền Giả Tạo
Ầm!
Một t·iếng n·ổ vang lên từ sâu trong khu rừng. Cây cối rung chuyển, lá rụng tán loạn như có một thế lực vô hình vừa b·ị đ·ánh thức.
Kẻ Không Tồn Tại ngã quỵ xuống đất, tay ôm chặt lấy đầu, rên rỉ đầy đau đớn. Trong đầu hắn, từng mảnh ký ức bị xé rách, vá lại rồi lại xé rách lần nữa.
Hắn nhớ ra một điều khủng kh·iếp.
Hắn chưa từng tồn tại.
Hắn chỉ là một lời nói dối được sinh ra từ một giấc mơ của kẻ khác.
Bóng áo đen quan sát tất cả, không chút cảm xúc.
"Ngươi hiểu rồi sao?"
Kẻ Không Tồn Tại hít sâu một hơi, đôi mắt đẫm đầy hỗn loạn.
"Ta... Ta là gì?"
Bóng áo đen không trả lời ngay.
Hắn chỉ chậm rãi giơ tay, ngón tay vẽ một vòng tròn lên không trung.
Từ khoảng không trống rỗng, một dòng chữ hiện ra.
"Ngươi là lời nguyền."
Ầm!
Kẻ Không Tồn Tại cảm thấy linh hồn mình chấn động.
Hắn muốn phủ nhận.
Nhưng ký ức hắn không có thật.
Tên tuổi hắn không có thật.
Ngay cả thân thể này... cũng không phải của hắn.
Gió rừng lại nổi lên, cuốn theo một bí mật bị che giấu suốt bao nhiêu năm.
Bóng áo đen khẽ cười.
"Nhưng đừng lo."
Hắn bước đến gần, thì thầm bên tai.
"Lời nguyền có thể bị phá... Hoặc có thể trở thành chân lý."
Bóng áo đen vươn tay, chạm nhẹ vào trán Kẻ Không Tồn Tại.
"Chọn đi."
Giữa khu rừng âm u, số phận của một thực thể chưa từng tồn tại đang đứng trước một ngã rẽ.
Tòa Tháp Phật và Vị Khách Không Mời
Tòa tháp Phật cũ kỹ, hoang vắng, bị phủ trong lớp bụi thời gian. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua những khe hở trên mái, rọi xuống nền đất nứt nẻ, phủ đầy lá khô.
Bên trong, một tượng Phật lớn ngồi lặng lẽ, đôi mắt nhắm nghiền, như đang quan sát mà cũng như chẳng hề bận tâm đến thế gian.
"Chốn này... cũng có người đặt chân đến sao?"
Một giọng nói vang vọng trong không gian, trầm thấp, đầy âm điệu cổ quái.
Bên ngoài, gió thổi mạnh, kéo theo từng xoáy cát lượn vòng quanh tòa tháp. Một bóng người từ từ bước vào, tay áo phất nhẹ theo từng cơn gió.
Hắn dừng lại trước tượng Phật, ngước nhìn lên.
"Lâu quá rồi, nhỉ?"
Tượng Phật không đáp.
Nhưng một vết nứt chầm chậm lan dài trên gương mặt đá.
Bóng người cười nhạt.
"Ta đến để thu lại thứ thuộc về mình."
Từ sâu trong lòng tháp, một âm thanh lách tách vang lên.
Một bàn tay từ trong tượng Phật thò ra, móng tay dài như vuốt quỷ.
Ầm!
Toàn bộ tòa tháp rung chuyển.
Người kia vẫn bình thản đứng đó, mắt hờ hững như đã đoán trước được điều này.
"Ngươi... vẫn chưa siêu thoát sao?"
Tiếng cười khàn đục vang lên từ bên trong tượng.
"Siêu thoát? Không... Ta chỉ đang đợi một kẻ như ngươi."
Bóng người khẽ thở dài.
"Vậy thì... tiếp tục đi."
Hắn đưa tay ra.
Từ trong lòng bàn tay, một ánh sáng đen tối dần lan rộng, nuốt chửng cả không gian.
Oán Linh Tháp Phật
Ầm!
Một t·iếng n·ổ trầm đục vang lên, tượng Phật vỡ toang. Từng mảnh đá rơi rào rào xuống nền đất, để lộ bên trong một bộ xương khô quấn đầy xích sắt đen kịt.
Ánh sáng đen từ bàn tay bóng người nọ quét qua, khiến sợi xích run rẩy dữ dội.
"Ngươi… đến thật rồi."
Một giọng nói khàn khàn, như vang vọng từ địa ngục u minh. Bộ xương khô cử động, đôi hốc mắt bùng lên ánh lửa đỏ rực.
"Bảy trăm năm… bảy trăm năm rồi… cuối cùng ngươi cũng quay lại."
Bóng người hờ hững nhìn xuống.
"Bảy trăm năm qua, ngươi vẫn cứ chấp niệm như vậy sao?"
Bộ xương cười khùng khục.
"Ta không chấp niệm… mà là bị giam cầm."
Những sợi xích rung lên, như sống dậy, trườn bò khắp nền đất, tạo thành một vòng vây.
Bóng người không hề lùi lại. Hắn chỉ giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng điểm xuống.
Ầm!
Một luồng lực vô hình quét ngang không gian. Những sợi xích gãy nát ngay tức khắc. Bộ xương gào lên đau đớn, hốc mắt bùng cháy mạnh mẽ hơn.
"Ngươi… dám!"
Bóng người không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng bước tới.
Một bàn tay vươn ra, nắm chặt lấy chiếc đầu lâu.
"Ngươi vẫn nghĩ rằng… ta đến đây để giải thoát cho ngươi?"
Lửa đỏ trong hốc mắt bùng lên điên cuồng.
"Không… KHÔNG…!"
Rắc!
Bóng người siết chặt tay.
Bộ xương vỡ tan thành tro bụi.