Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 62: Thanh Hư Cốc




Chương 62: Thanh Hư Cốc
Bất Đạo Nhân cười lạnh, vung tay.
Mặt đất rạn nứt, hàng trăm sinh vật nửa sống gào thét lao ra. Mỗi kẻ đều là bán thần, bán ma, bán tiên, thân thể vặn vẹo, chỉ còn lại bản năng chiến đấu.
Nhưng chúng không lao vào kẻ đối diện.
Chúng quay lại t·ấn c·ông chính Bất Đạo Nhân.
Khi Nhận Thức Chiến Thắng Hiện Thực
"Ngươi... đã làm gì?"
Bất Đạo Nhân thất kinh, cố gắng triệu hồi lại đám sinh vật của mình. Nhưng vô ích.
"Ngươi tin rằng ngươi điều khiển được chúng, nhưng ta đã thay đổi nhận thức của ngươi."
"Ngươi tin rằng chúng là v·ũ k·hí của ngươi, nhưng ta đã khiến chúng tin rằng kẻ địch của chúng chính là ngươi."
"Bất Đạo? Ngươi không hiểu. Ta không cần phải mạnh. Ta chỉ cần thiên hạ tin rằng ta mạnh hơn ngươi."
Từng sinh vật nửa sống lao lên, cắn xé chính kẻ đã tạo ra chúng.
Bất Đạo Nhân gào thét, nhưng tiếng gào của hắn không còn là thực nữa.
Vì Giả Đạo đã khiến thiên hạ tin rằng hắn chưa từng tồn tại.
Hắn đã bị xóa khỏi nhận thức của thế gian.
Giả Đạo Định Đoạt Thực Tại
Bóng người kia mỉm cười, quay lưng bước đi.
Trước khi biến mất, hắn để lại một câu nói.
"Bất Đạo dùng thực nghiệm để tạo ra thần."
"Ta không cần thực nghiệm."
"Chỉ cần tất cả tin ta là thần, thì ta chính là thần."
Thiên Địa Biến, Giả Hư Thành Thực
Tại Thanh Hư Cốc, một vùng đất linh khí tràn đầy nhưng bị lãng quên giữa tu chân giới, một sự kiện kỳ lạ đang diễn ra.
Hư Không Kiếm Tông một môn phái chưa từng được ai biết đến, bỗng xuất hiện giữa cõi đời.
Một Tông Môn Không Tồn Tại
Trên vách núi cao, một tấm bia đá cổ xưa sừng sững hiện ra, trên khắc ba chữ: Hư Không Kiếm.
Thế nhưng, chỉ những ai tin vào sự tồn tại của nó mới có thể nhìn thấy.
Một lão giả tóc trắng đứng trước tấm bia, ánh mắt thâm sâu.
"Từ hôm nay, Hư Không Kiếm Tông là một trong thập đại tông môn của tu chân giới."
"Không ai có thể phủ nhận nó."
Một đệ tử run rẩy hỏi:
"Nhưng... tông môn này chưa từng tồn tại, cũng không có đệ tử, không có lịch sử..."
Lão giả bật cười.
"Sai rồi."

"Từ hôm nay, mọi người sẽ nhớ đến nó."
"Họ sẽ nhớ rằng tổ sư khai phái là Vô Ảnh Kiếm Quân, từng đánh bại Thánh Chủ của Tinh Hải Thánh Địa."
"Họ sẽ tin rằng Hư Không Kiếm là kiếm đạo chí cao, vô hình vô ảnh, một kiếm có thể xuyên thấu vạn vật."
"Và khi tất cả đều tin..."
"... thì nó sẽ trở thành sự thật."
Khi Lịch Sử Bị Tái Hiện
Chỉ trong một ngày, tin tức về Hư Không Kiếm Tông lan khắp tu chân giới.
Các đại năng bỗng nhớ lại rằng tông môn này từng tồn tại, từng có những trận chiến huy hoàng, từng vang danh thiên hạ.
Trong các điển tịch cổ, những trang sách vốn trống rỗng bỗng xuất hiện những ghi chép về Hư Không Kiếm Đạo.
Ngay cả các lão quái vật bế quan vạn năm cũng giật mình:
"Không thể nào! Năm đó chính ta đã giao chiến với Hư Không Kiếm Quân, kiếm đạo của hắn thực sự đáng sợ!"
Thực tế, họ chưa từng đối mặt với Hư Không Kiếm Quân.
Nhưng khi ký ức và lịch sử đều nói như vậy, thì ai có thể phủ nhận?
Sự Tranh Đoạt Giữa Giả Đạo Và Thực Tại
Các đại tông môn chấn động.
"Không đúng! Chúng ta chưa từng nghe đến Hư Không Kiếm Tông!"
Nhưng càng tra xét, họ lại càng thấy môn phái này đã xuất hiện từ rất lâu.
"Nếu vậy... có lẽ chỉ là ký ức của chúng ta có vấn đề."
Và khi ý nghĩ đó nảy sinh, thì Hư Không Kiếm Tông chính thức trở thành thực tại.
Một tông môn không hề tồn tại, chỉ qua một đêm đã trở thành tông môn mạnh nhất trong lịch sử.
Đây là Giả Đạo chân chính Không cần có thật, chỉ cần có người tin.
Và một khi tất cả đều tin, thì giả cũng hóa thực.
"Từ hôm nay, Hư Không Kiếm là kiếm đạo mạnh nhất thiên hạ."
"Và kẻ nào phủ nhận... sẽ bị chính lịch sử xóa bỏ."
tại 1 quán trọ giữa sa mạc
Quán Trọ Hồn Sa
Nơi biên giới giữa Tây Hoang và Nam Hoang, giữa vùng cát cháy khô cằn, có một quán trọ cũ kỹ mang tên Hồn Sa.
Kẻ lữ hành gọi nó là Quán Trọ Vong Linh, vì những ai từng đặt chân vào đều mang theo bí mật… và không phải ai cũng rời đi toàn vẹn.
Kẻ Lạ Mặt Trong Đêm
Đêm nay, gió cát thét gào bên ngoài.
Bên trong quán trọ, một lữ khách vận áo choàng đen, giấu mình dưới lớp mũ rộng, lặng lẽ bước vào.
Lão chưởng quầy nhếch mép, ánh mắt lão già nua nhưng sắc bén:
"Một mình đi qua sa mạc? Lữ khách… người là kẻ sống, hay đ·ã c·hết?"

Lữ khách không đáp, chỉ rút ra một thỏi bạc đặt lên quầy.
Lão chưởng quầy cười khẽ:
"Ở đây không nhận bạc, chỉ nhận ‘chuyện cũ’ của khách."
"Nói một câu chuyện, đổi lấy một chỗ ngủ."
Lữ khách im lặng một hồi, rồi cất giọng khàn khàn:
"Năm xưa, có một kẻ… đã đánh lừa cả tu chân giới."
"Hắn không có tu vi, không có kiếm đạo, không có pháp lực."
"Nhưng cuối cùng… hắn lại trở thành Chí Tôn."
Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Lão chưởng quầy nhíu mày, đôi mắt lộ ra một tia quỷ dị:
"Ngươi nói… đến Giả Đạo?"
Khi Giả Đạo Gặp Huyết Ảnh
Bên góc quán trọ, một nam tử toàn thân bao phủ bởi huyết khí đột ngột mở mắt.
Hắn nhìn chằm chằm lữ khách, giọng trầm đục vang lên:
"Ngươi có biết… kẻ nào đang tìm ngươi không?"
Lữ khách khẽ cười:
"Nếu ta không biết, thì ta đâu có đến đây?"
Huyết ảnh trong góc phòng chậm rãi đứng dậy, khí tức sát phạt tràn ngập:
"Ngươi không thể lừa gạt ta."
"Giả Đạo… không thể áp chế Huyết Đạo!"
Khoảnh khắc đó, cả quán trọ như chìm vào sát khí.
Lão chưởng quầy khẽ thở dài, bàn tay đặt trên quầy gỗ, thì thầm một câu:
"Lại có thêm một kẻ muốn c·hết ở đây rồi…"
Huyết Đạo Đối Đầu Giả Đạo
Bên trong quán trọ Hồn Sa, không gian như đông cứng.
Bàn ghế, cát bụi, ánh đèn dầu leo lét… tất cả đều như bị sát ý bao trùm.
Huyết Ảnh đứng lên, áo bào đỏ rực như máu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào lữ khách.
"Ngươi nói Giả Đạo có thể lừa thiên hạ? Nhưng trước mặt Huyết Đạo, mọi giả dối đều vô dụng."
Lữ khách mỉm cười nhạt:
"Có thật vậy không?"
Sự Im Lặng Đáng Sợ
Huyết Ảnh bước tới một bước.
Khí tức như biển máu cuồn cuộn, sát khí nồng đậm ép xuống toàn bộ quán trọ.

Lữ khách vẫn đứng yên, không rút v·ũ k·hí, không vận linh lực.
Nhưng ánh mắt hắn lại mang theo một sự chế giễu nhàn nhạt.
Huyết Ảnh nhíu mày.
Cảm giác này… là gì?
Hắn là Huyết Đồ Tu, g·iết người không chớp mắt. Lẽ ra, lữ khách trước mặt phải run sợ, phải lộ sơ hở, hoặc ít nhất cũng phải có chút phản ứng.
Nhưng không…
Lữ khách đứng đó, giống như đã biết trước kết cục của trận chiến này.
Một Đạo Một Kiếp
Huyết Ảnh cười lạnh:
"Ngươi đang cố diễn trò gì?"
Lữ khách lắc đầu:
"Ngươi biết không? Giả Đạo không đánh thắng bằng kiếm, cũng không thắng bằng sát khí."
"Mà là thắng bằng niềm tin."
Bên ngoài quán trọ, gió cát vẫn rít gào.
Bên trong, mọi thứ chìm trong một khoảnh khắc tĩnh lặng đến đáng sợ.
Huyết Ảnh đột nhiên cau mày.
"Không đúng… tại sao…"
Tay hắn run rẩy, cơ thể cứng lại. Một luồng cảm giác hoảng loạn mơ hồ dâng lên trong lòng.
"Tại sao ta… lại cảm thấy mình thua rồi?"
"Rõ ràng ta chưa xuất thủ… nhưng lại không dám xuất thủ?"
Huyết Ảnh chợt hiểu ra.
Hắn đã bị Giả Đạo lừa rồi.
Không có kiếm khí, không có pháp thuật.
Nhưng chỉ bằng vài câu nói, lữ khách đã khiến hắn mất đi ý chí chiến đấu.
Lữ Khách Chậm Rãi Rời Đi
Lữ khách quay người, bước qua cánh cửa quán trọ, đi vào màn đêm sa mạc.
Huyết Ảnh vẫn đứng yên tại chỗ.
Hắn không thể đuổi theo.
Không phải vì có người ngăn cản, mà vì… trong tâm trí hắn, cuộc chiến đã kết thúc.
Sau lưng quầy trọ, lão chưởng quầy cười nhạt, thì thầm một câu:
"Giả Đạo, quả nhiên đáng sợ."
Thiên Tiếu Tông Một Góc U Ám
Dưới ánh trăng mờ ảo, một gian phòng cũ kỹ nằm ẩn sâu trong lòng núi, cửa gỗ nứt nẻ, tỏa ra một cảm giác âm trầm khó tả. Đây là nơi bí mật nhất của Thiên Tiếu Tông nơi chỉ những kẻ đạt đến cảnh giới Đại Giả Đạo mới có tư cách đặt chân vào.
Bên trong, năm bóng người khoác hắc bào ngồi quanh một chiếc bàn gỗ đen.
Trên bàn, một chiếc gương đồng cũ kỹ phản chiếu một cảnh tượng Trần Bất Nghi của Thiên Kiếm Tông đang đứng trên đỉnh Thiên Kiếm Phong, phía sau hắn là Hoàng Bất Bại đang quỳ một chân, chờ lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.