Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa

Chương 13: Chương 13




Sau này lại nghe nói, hoàng đế hỏi Bùi tướng quân: “Tất cả những người từ biên quan trở về, trẫm đều đã phong thưởng, chỉ còn mình khanh vẫn chưa yết kiến, khanh có điều gì muốn nói?”

Bùi tướng quân đáp: “Có. Vi thần tính cởi giáp quy điền, về nhà bán tào phớ.”

Hoàng đế nhất thời nghẹn lời, bởi vì hắn thực sự cảm thấy, Bùi Nhị Lang kia thanh sắc nhàn nhạt, biểu tình lại mang theo vài phần nghiêm túc, dường như thật sự không quá để t@m đến phong thưởng của hoàng đế.

Phải biết rằng, ở kinh thành, tam phẩm võ quan vốn đã vô cùng quý giá, Bùi Nhị Lang lại có thể thản nhiên như thế, thực khiến người khác phải nhìn lại một lần nữa.

Sau khi tự mình hồi phủ, Bùi Nhị Lang liền không hề nhàn rỗi. Huyện lệnh lão gia yến tiệc có thể không tham, nhưng những vị phủ doãn tam phẩm, thậm chí là nhị phẩm vỗ đài, thì thể diện vẫn phải giữ.

Hơn nữa, chỉ từ thái độ của bọn họ mà nhìn, ta liền mơ hồ cảm thấy, tiền đồ tương lai của Bùi Nhị Lang, tất sẽ không thể đo lường nổi.

Dự đoán này về sau được chứng thực, bởi vì không lâu sau, Hàn tiểu tướng cùng mấy người khác tới cửa hàng ăn tào phớ, giữa lúc chuyện trò cũng nói cho ta hay, Trấn Bắc tướng quân Phùng Kế Nho vô cùng xem trọng Bùi Nhị Lang, còn có ý muốn chiêu hắn làm con rể.

Phùng gia ở Hoa Kinh là trâm anh thế tộc chân chính, hoàng thân quốc thích.

Phùng tướng quân không chỉ là huynh trưởng ruột của Phùng Quý phi trong cung, mà còn là cữu cữu ruột của Khang Vương điện hạ, đồng thời cũng là cháu trai bên ngoại của đương kim Thái hậu.

Phùng gia có ba vị tiểu thư chưa xuất giá, lần này Phùng tướng quân cố ý muốn đem con gái nhỏ của chính thất gả cho Bùi Nhị Lang, trong đó ý tứ, không nói cũng hiểu.

Bùi tướng quân, là muốn bước lên mây xanh mà đứng.

Nghe đến đây, ta nhịn không được liền hỏi Hàn tiểu tướng: “Vị Phùng tiểu thư kia là người như thế nào?”

“Thế gia tiểu thư, tự nhiên không tệ. Chỉ là nghe nói nàng là con gái út của chính thất, bị trong nhà nuông chiều đến có phần kiêu căng, lòng dạ lại cực kỳ cao ngạo.”

Hàn tiểu tướng nói tới đây, liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi hạ giọng nói nhỏ với ta: “Bất quá tẩu tẩu yên tâm, ở trước mặt tướng quân chúng ta, nàng không kiêu ngạo nổi. Tướng quân lần đầu đến Phùng phủ, Phùng tiểu thư vừa nghe nói cha nàng muốn đem nàng gả cho tướng quân, liền tính toán ra oai phủ đầu, định giở trò đùa bỡn hắn một phen, kết quả là tướng quân căn bản không thèm để tâm tới nàng. Trái lại là Phùng tiểu thư, vừa gặp người liền ngây ra, từ đó về sau rất ít ra khỏi cửa, nghe nói hiện tại ở nhà thêu hoa, dưỡng tính tình đó.”

Hàn tiểu tướng mặt đầy vẻ đắc ý, ta cũng gật gật đầu: “Nhị thúc nhà ta xuất thân hàn môn, tuy xứng đôi với quý nữ thế gia, chỉ sợ bị người ta khinh thường, như vậy cũng tốt.”

“Sao có thể bị khinh thường được chứ! Hắn là Bùi Ý, suất lĩnh một ngàn binh mã, dám vượt qua Hồn Hà, Lộc Sơn, lấy một mình quyết đoán mà ra lệnh tàn sát mấy ngàn man nhân phụ nữ trẻ nhỏ. Phân quyết đoán kia, ai dám coi khinh?”

Nhưng phụ nhân chung quy là phụ nhân. Tuy biết rõ Bùi Nhị Lang ra lệnh tàn sát phụ nữ trẻ nhỏ là quyết định đúng đắn, nhưng khi Hàn tiểu tướng nhắc lại, ta vẫn cảm thấy n.g.ự.c nghẹn lại, trong lòng không khỏi hụt hẫng.

Nhị thúc Bùi gia, thật ra là người có tâm địa tàn nhẫn.

Nhưng mặc dù tâm hắn có phần tàn nhẫn, thì vẫn là nhị thúc của Bùi gia ta. Chưa thành thân, vẫn cần ta – quả tẩu này – lo liệu cho chu toàn.

Tỷ như lần này hắn trở về nhà, ngoài bộ giáp y tiết cừu đang mặc trên người ra, lại không mang theo lấy một kiện quần áo dư.

Biên cương khí hậu khắc nghiệt, mà kinh thành lại chưa tới mức giá rét như thế. Buổi sáng sớm và chiều tối mặc tiết cừu còn được, nhưng ban trưa lại khá oi bức.

Huống chi, hiện giờ hắn không tránh khỏi phải dự yến cùng các vị đại nhân vỗ đài.

Vì thế, ta liền bớt chút thời gian tới tiệm vải, chọn vài cuộn vải tốt, dự tính làm cho hắn hai bộ bào sam.

Trước kia đều là theo nhãn quang của ta mà chọn, nay hắn đã trở về, tự nhiên không thể thiếu phần hỏi qua ý kiến hắn.

Cho nên đợi đến tối muộn, khi ta đang ngồi dưới ánh nến, dùng da dê đen may đệm lót cho túi, chợt nghe hậu viện dưới lầu truyền đến tiếng động, tiếp theo là giọng Tiểu Đào: “Nhị ca, huynh lại uống rượu rồi.”

“Ừm.” Bùi Nhị Lang thanh âm nhàn nhạt đáp lại.

Sau đó là tiếng bước chân tới gần, cách một bức tường, phòng bên kia có tiếng cửa mở ra.

Ta buông kim chỉ, đứng dậy ra ngoài hỏi.

“Nhị thúc, ta chiều nay đi tiệm vải mua mấy cuộn vải, định may cho ngươi bào sam. Ta muốn dùng lụa xanh làm tay áo bó viên cổ, sắc xanh đen kia có chút trầm, thích hợp may cổ áo dạng thẳng, tay áo thì thu nhỏ lại. Sau đó dùng vải phỉ sắc viền cổ và tay áo, ngươi thấy thế nào? Nếu không thích, ta còn mua thêm hai cuộn khác màu…”

Trong phòng, ánh nến lấp lóe. Bùi Nhị Lang đứng bên cửa sổ, khi quay đầu nhìn ta, mày kiếm khẽ nhướn, thanh âm trầm thấp, trong đó mang theo chút ý cười và ánh nhìn ôn hòa:

“Ngươi làm chủ là được rồi.”

Bùi gia Nhị Lang, tính tình lạnh lùng, sắc mặt cũng lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.