Tiết Ngọc - Bùi Ý - Mễ Hoa

Chương 14: Chương 14




Lần này trở về, tuy càng thêm trầm mặc, nhưng ta vẫn cảm thấy hắn đối đãi với người nhà thân thiết hơn không ít. Ít nhất cũng không còn luôn là một gương mặt băng giá, đôi khi trong mắt còn có ý cười thoáng hiện.

Ta gật đầu, cách một đoạn khoảng cách, vẫn có thể ngửi được mùi rượu trong phòng, liền nói: “Nhị thúc uống rượu sao? Ta xuống lầu nấu bát nước đường gừng, ngươi trước cứ ngồi nghỉ.”

Phòng bếp nhóm lửa, nấu nước đường cũng đơn giản, chỉ chốc lát liền xong.

Đợi ta đem bát nước đường đặt lên khay, bưng lên lầu thì không thấy bóng dáng Bùi Nhị Lang đâu.

Ta đặt bát nước đường lên bàn, rồi xoay người trở về phòng mình.

Quả nhiên, cách một bức tường, Bùi Nhị Lang đang ở bên trong.

Dưới ánh nến lay động trên giá, dáng người hắn thẳng tắp, đang cúi đầu nhìn mấy cuộn vải, cùng giỏ kim chỉ ta để trên bàn.

“Nhị thúc, nước đường nấu xong, đặt trên bàn rồi.” Ta nói.

“Ừm.” Hắn lên tiếng, lại không rời đi.

Ta hơi nghi hoặc, hắn lại bất chợt nở nụ cười, mở miệng: “Không phải định may quần áo sao, không đo kích cỡ một chút?”

Ta phục hồi tinh thần, “À” một tiếng, từ trong giỏ cầm ra thước đo.

Bùi Nhị Lang lúc này vẫn đang mặc bộ tiết cừu ta mới may, sắc lam nhạt, sấn trên người hắn cao gầy, khiến dáng vóc càng thêm ngọc lập.

Hắn lặng lẽ đứng đó, dưới ánh nến, dung nhan rõ ràng góc cạnh, mày kiếm anh tuấn, chậm rãi mở hai tay ra.

Ta cầm thước gỗ, có chút do dự: “Trên người ngươi cái này không vừa sao?”

“Ừm, có chút chật.”

“Chật à? Vậy thì ta nới phần eo một chút là được.”

“Cứ đo đi, phần vai và lưng cũng hơi chật.”

Bùi Nhị Lang thanh âm trầm thấp, từng lời từng câu chỉ dẫn, trong giọng nói dường như mang theo mệnh lệnh nhiều hơn là thương lượng, có lẽ là do nhiều năm chinh chiến nơi sa trường tôi rèn mà thành, khiến cho ngay cả lúc trò chuyện cũng hàm chứa vài phần không cho kháng cự.

Ta đành phải tiến thêm một bước, buông mộc thước trong tay xuống, mở miệng nói:

“Nhị thúc thứ lỗi, vòng eo chỗ này, ta dùng tay lượng thì càng chuẩn hơn mộc thước.”

“Ân, làm phiền.”

Ta đứng đối diện hắn, đưa tay ra, bởi hắn thân hình cao lớn, trong ánh sáng chập chờn, thân ảnh ta dưới bóng hắn lại hiện ra đặc biệt nhỏ gầy.

Đỉnh đầu ta còn chưa tới cằm hắn, chỉ có thể cao ngang bờ vai.

Mà hắn vốn là người luyện võ, dáng người rắn rỏi cường tráng, chỉ một nửa bờ vai đã đủ che lấp cả khuôn mặt ta.

Khoảng cách gần đến mức tay ta vừa đặt lên vòng eo hắn, từng tấc từng tấc đo lường, tuy hết sức nghiêm cẩn, song dưới ánh đèn, hai thân ảnh lại như quấn quýt vào nhau, phảng phất ta cả người đều rơi vào lồ ng n.g.ự.c hắn, dây dưa bất phân.

Bùi Nhị Lang thân thể mạnh mẽ, vòng eo căng chặt, trên người mùi rượu lẫn khí tức lẫm liệt đan xen, dường như ùa tới vây kín ta, khiến lòng người khẽ run.

Ta bèn động tác thật nhanh thật nhẹ, ngón tay khẽ khàng chạm vào eo hắn, vòng quanh một vòng liền lập tức thu về.

Trong lòng còn đang ghi nhớ số đo vừa lượng, thì chợt nghe hắn gọi tên ta:

“Tiết Ngọc.”

“Á?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, người vẫn còn đứng rất gần, gần đến mức ta có thể thấy rõ từng nét trên khuôn mặt hắn khi hắn cúi đầu xuống.

Tóc đen như mực, đuôi mày tựa núi xa, lông mi rậm dài phủ xuống đôi mắt thâm trầm, tựa hồ cất giấu rất nhiều tâm sự mà người ngoài không thể biết.

Hắn khẽ mím môi, mà đầu óc ta vừa rồi còn đang nhớ số đo bỗng chốc trống rỗng, trong lòng khẽ rung, tựa hồ bỏ lỡ điều gì đó quan trọng.

Bốn mắt nhìn nhau, ta thần sắc ngơ ngác, không khỏi lúng túng.

Hắn thanh âm khàn khàn, nói tiếp:

“Vai lưng còn chưa lượng.”

Ta lúc này mới bừng tỉnh, chợt phát hiện tay mình khẽ run, lưng thấm mồ hôi lạnh.

Ánh mắt hắn vừa rồi, dường như không giống với vị Bùi nhị thúc thường ngày kia.

Ánh nhìn sắc bén đến cực điểm, như sói dữ trong đêm đen, lóe lên ánh sáng u ám mờ mịt.

Quả thật không hổ là vị Bùi tướng quân hung hãn trên chiến trường, trong lời đồn đãi rằng thủ đoạn tàn khốc, ch .t người như ma, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến người khác hồn phi phách tán.

Ta có phần khiếp sợ hắn.

Cố trấn định nỗi lòng, khi đo vai lưng hắn, ta chủ ý tìm lời nói chuyện, mong xua đi bầu không khí có phần quái dị này.

“Nhị thúc, ngày đó người cùng Hàn tiểu tướng trở về, nói đến cái gì ‘nếu không có lá thư kia, còn không biết có mạng tới Thao Châu ăn tào phớ’, rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Bùi Nhị Lang trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi mở lời:

“Chúng ta khi đánh hạ Võ Tì huyện, từng phái một đội nhân mã vòng đường theo Hồn Hà. Lúc đó thời tiết khắc nghiệt, tuyết rơi mấy ngày liền, không ngờ nửa đường lại gặp đại doanh của người Thiết Lặc hạ trại. Quân địch đông, phần thắng lại nhỏ, mà lại liên quan đến chuyện trọng yếu, nên ta mang người rút lui về Lộc Sơn.

“Thiết Lặc hạ trại ba ngày, chúng ta cũng co ro nơi Lộc Sơn ấy ba ngày. Trời quá lạnh, đêm đầu tiên ch .t hơn mười người, hôm sau m. t vài trăm. Ngày thứ ba, ta liền nói với bọn họ, Bùi gia ta ở Thao Châu, huyện Vân An có mở tiệm tào phớ, nếu bọn họ sống sót, ta sẽ đưa họ đi ăn tào phớ với canh lòng gà.

“Bọn họ không tin, bảo ta là giáo úy lừa người. Ta đúng lúc mang theo lá thư ngươi gửi tới, liền lấy ra đọc cho bọn họ nghe, lúc ấy bọn họ mới chịu tin.

‘Trong nhà mọi sự an lành, Thái mẫu ăn uống điều độ, chỉ là Tiểu Đào lười học, không chịu dụng công. Tiệm tào phớ ngày càng đông khách, láng giềng đều nói có hương vị năm xưa Bùi đại bá làm ra. Nay lại bán thêm lòng gà canh, một chén mười lăm văn, có thêm bún, có thể ăn kèm bánh. Mùa đông húp một chén, vừa ấm bụng vừa ấm lòng. Chờ Nhị thúc bình an trở về, nhất định phải nếm thử một lần.’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.