Tiêu Dao Lục

Chương 113: Mời Đấu




Cứ như vậy, đoàn làm phim bị Diệp Thiên dày vò trọn vẹn bốn ngày mới quay xong phân cảnh này. Lần này Lý Kinh Hồng không khóc, nhưng ẩn sâu trong cái thở dài sau cùng kia là một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có.
Đoàn làm phim thu xếp đồ đạc trở về, Tiểu Băng vẫn chưa quay lại nên Diệp Thiên chỉ có thể tự mình lái xe. Quản lý của Ninh Tố Vân gọi điện đến báo có việc bận, để nàng theo đoàn làm phim cùng về. Mấy ngày qua quay đi quay lại một cảnh chỉ có hai người, nhờ vậy mà quan hệ tốt đẹp hơn khá nhiều. Diệp Thiên ngỏ ý cho Ninh Tố Vân đi nhờ xe, nàng cùng rất vui vẻ nhận lời.
Trở về Kiến Minh Thành, Diệp Thiên gọi điện thông báo sơ qua tình hình cho Vương Lỗi rồi nhanh chóng đăng nhập vào Vùng Đất Thần Thánh. Lý Kinh Hồng cho phép đoàn làm phim nghỉ ngơi một ngày rồi mới quay tiếp phần cuối. Hiện tại đẳng cấp nhân vật của Diệp Thiên đã lên đến bảy mươi, cấp chế tạo cùng nguyên vật liều đều đủ, hắn muốn tranh thủ thời gian một ngày này chế tạo cho mình một bộ trang bị cao cấp.
Chế tạo trang bị trong Vùng Đất Thần Thánh cực kỳ phức tạp, mọi bộ phận đều yêu cầu độ chính xác cao, nếu không khi lắp ghép vào sẽ có độ bền kém, chỉ số yếu, trở thành phế phẩm. Vì vậy các chiến đội hàng đầu tham gia thi đấu đều có một nhóm chuyên nghiên cứu, lựa chọn vật liêu riêng chế tạo cho chức nghiệp của bọn hắn. Thậm chí cùng một nhân vật, cùng một món vũ khí có thể chế tạo ra vài phiên bản, mỗi phiên bản có chỉ số cùng dòng hiệu ứng khác nhau, được thay đổi tùy theo tình hình trận chiến, chiếc lược để phù hợp với các nhân vật khác trong đội.
Diệp Thiên không có suy nghĩ phức tạp như vậy. Hắn chỉ muốn chế tạo một bộ tăng chiến lực cá nhân lên mạnh nhất, không cần phối hợp với bất kỳ ai. Về phần vật liệu thích hợp, nhưng bãi quái riêng của Diệp Thiên đều chỉ rơi ra vật liệu chuyên dụng cho chức nghiệp Huyết Pháp Sư của hắn. Đây là ưu ái chỉ riêng chức nghiệp huyền thoại mới có.
Dành ra cả một ngày để chế tạo trang bị, thậm chí vứt bỏ hơn mười món không hài lòng. Sau cùng Diệp Thiên cũng có một bộ trang bị thỏa mãn. Đang muốn tìm một khu vực để thử sức mạnh mới thì nhận được một cuộc điện thoại. Khi tiến vào trò chơi, người chơi có thể đặt điện thoại vào khe trên khoang chứa, kết nối thẳng với nhân vật. Khi chơi vẫn có thể nói chuyện điện thoại bình thường. Diệp Thiên bấm vào nút xanh liền nghe được âm thanh của Tần Khinh Tuyết:
- Diệp Thiên, ngươi đang làm gì?
- Hôm nay đoàn làm phim được nghỉ, ta đang chơi game.
- Vùng Đất Thần Thánh?
- Phải.
- Có một người muốn thách đấu với ngươi trong trò chơi này…
Tần Khinh Tuyết còn chưa nói hết câu, Diệp Thiên đã vui vẻ đáp:
- Rất tốt, ta còn đang muốn thử nghiệm sức mạnh của bộ trang bị mới.
Tần Khinh Tuyết vội nói tiếp:
- Không phải. Hắn mời ngươi đến đấu trường tu chỉnh liên sever. Ở đó mọi chỉ số đều bị cân bằng, có thể thiết lập yêu cầu tùy chỉnh. Đối phương muốn khóa mọi kỹ năng, chỉ dùng các kỹ thuật cơ bản giao chiến.
Diệp Thiên hơi khó hiểu:
- Ý của ngươi là đấu tay không?


- Chính là như vậy. Quyết đấu loại này cũng không hiếm. Dù sao Vùng Đất Thần Thánh có thể mô phỏng động tác thực tế, bao gồm mọi thao tác, phản ứng cũng như kỹ xảo chiến đấu. Thậm chí có người dùng nó để huấn luyện võ thuật, quân lính. Loại hình chiến đấu này cũng khá được ưa chuộng.
Diệp Thiên nghe nói vậy cũng có chút hứng thú. Hắn đã quen dùng sức mạnh tuyệt đối áp đảo người khác. Tại nơi này mọi chỉ số đều được san bằng, chiến đấu đều dựa vào kỹ thuật và phản xạ, quả thật có chút độ khó. Với Diệp Thiên, có độ khó tức là thú vị, dù sao thứ gì quá dễ dàng cũng sẽ nhàm chán.
- Được, ta sẽ lập tức đến đấu trường tu chỉnh, ngươi gửi ta số phòng cùng mật mã.
- Tốt.
Đến đấu trường tu chỉnh, sau khi chọn phòng nhập mật mã, Diệp Thiên liền được đưa đến một quảng trường lớn. Đây là loại sàn đấu đơn giản nhất trong các loại đấu trường. Diện tích nhỏ, không có các công trình che chắn, hai bên đối đầu trực tiếp cho đến khi hết máu. Không có chiến thuật, đơn thuần là kỹ năng.
Đối thủ của Diệp Thiên là một nhân vật mang tên Điệp Hoa Bất Lãng. Danh tự bán nam bán nữ, Diệp Thiên cũng không đoán được là ai. Chẳng qua đối phương nhờ Tần Khinh Tuyết liên hệ với Diệp Thiên, hẳn là đã biết ít nhiều thông tin về hắn.
Diệp Thiên còn chưa kịp lên tiếng, Điệp Hoa Bất Lãng đã chắp tay làm động tác chào hỏi, sau đó lao thẳng về phía hắn. Nơi đây mọi chỉ số cân bằng, kỹ năng bị khóa, cho nên tất cả đều dựa vào võ thuật cơ bản để chiến đấu. Tuy không muốn thừa nhận nhưng Diệp Thiên không thông thạo thứ này, hắn cũng chưa từng luyện tập qua võ thuật. Thứ có thể dựa vào chỉ là năng lực quan sát cùng phản xạ vượt xa phàm nhân mà thôi.
Cái này cũng không thể trách Diệp Thiên. Thân là Đế Tử, hoài thai hơn ngàn năm, trong thời gian đó hấp thu đủ loại thiên tài địa bảo, vừa ra đời đã trực tiếp bước vào Thần Cảnh. Thần Cảnh còn phải đi học tập võ thuật của phàm nhân sao? Bọn hắn đơn thuần học các thần kỹ, đạo pháp, ngộ đạo với uy lực hủy thiên diệt địa mà thôi. Chưa kể khi đó Diệp Thiên còn quá trẻ lại không ưa thích những thứ này. Trừ âm nhạc là sở thích, hắn chỉ học thêm Thư Đạo do bị mẫu thân Tần Khuynh Mộng ép buộc mà thôi. Về sau thức tỉnh, tu vi trực tiếp vấn đỉnh thiên địa, trong huyễn cảnh ngàn năm cũng chỉ để chơi đùa. Ngoại trừ lúc rảnh rỗi học thêm một ít đỉnh cấp thần pháp như Thái Thanh Du Thiên Bộ hay lĩnh ngộ vài tiểu đạo, Diệp Thiên chẳng làm gì khác. Hắn thừa hưởng toàn bộ Đạo từ phụ mẫu, về phương diện này đã không thua kém bất kỳ ai. Cũng chính vì như vậy, cảm giác nhàm chán quá mức mới khiến hắn rời bỏ Thái Hư Thần Cung để đến vị diện xa xôi này.
Điệp Hoa Bất Lãng lao đến, do không có kỹ năng hệ thống nên chỉ dùng những động tác đơn giản nhất như vung quyền đánh lên. Diệp Thiên dựa vào phản xạ, không khó để né được một quyền này. Thế nhưng ngay khi hắn đang định phản công, Điệp Hoa Bất Lãng đã bất ngờ nghiêng người, cúi đầu chống một tay xuống đất, đầu gối cong lên nện thẳng đến ngực Diệp Thiên. Phản xạ của Diệp Thiên thừa sức bắt kịp hành động này, đáng tiếc thân thể của hắn bị trò chơi hạn chế nên không theo kịp. Hắn chỉ vội đưa tay đến chắn trước ngực, sau đó bị đầu gối của Điệp Hoa Bất Lãng đánh lên, đẩy lui ra xa.
Không có cảm giác đau đớn, chẳng qua có hơi khó chịu. Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên bị thua thiệt ở phương diện chiến đấu. Chẳng qua hz9S2 hắn cảm thấy rất thú vị. Ít nhất trò chơi này thực sự có thể hạn chế năng lực của hắn, không giống huyễn cảnh kia bị Diệp Thiên tùy ý phá vỡ.
Ổn định lại thân hình, lần này Diệp Thiên chủ động công kích. Hắn hai tay vung quyền, một chân quét ngang mặt đất, chỉ để một chân làm trụ. Tư thế tương đối cổ quái nhưng lại công kích ở nhiều góc độ khác nhau. Chẳng phải võ thuật cao siêu gì, đơn giản là khả năng khống chế thân thể và giữ thăng bằng tốt, cộng thêm năng lực phán đoán siêu đẳng biết mình phải tấn công như thế nào để đạt hiệu quả cao nhất.
Quả nhiên lối công kích này khiến Điệp Hoa Bất Lãng khá bất ngờ. Chẳng qua năng lực của đối phương không tệ, động tác lưu loát làm ra hành động ứng phó. Nhưng đúng lúc hắn tưởng đã ngăn cản được công kích của Diệp Thiên, một cái đầu gối không biết từ phương vị nào đã nện thẳng vào ngực Điệp Hoa Bất Lãng.
Đánh lui đối thủ, Diệp Thiên nở nụ cười hài lòng:
- Xem như hòa nhau. Đến, chúng ta tiếp tục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.