Tiêu Dao Lục

Chương 114: Thắng




Hai bên lao vào, quyền qua cước lại, không ai nhường nhịn ai chút nào. Tất cả hành động của Diệp Thiên đều dựa vào tầm mắt và phản xạ, nhưng cũng có đôi khi Điệp Hoa Bất Lãng biến chiêu quá nhanh. Cho dù mắt hắn nhìn ra kịp nhưng thân thể cũng không thể theo kịp. Điệp Hoa Bất Lãng ra tay khá tùy ý, biến chiêu liên tục, rất khó dự phán hành động. Hơn nữa do chỉ số hạn chế quá lớn, ưu thế nổi bật nhất của Diệp Thiên là sức mạnh áp đảo không còn, chiến đấu tương đối căng thẳng.
Tuy nói là căng thẳng, sau cùng chiến thắng vẫn là của hắn. Võ thuật thuần túy nhất chính là né được đòn và đánh trúng đối thủ. Cho nên chỉ riêng tầm mắt và phản xạ của Diệp Thiên đã mạnh hơn bất kỳ loại võ thuật nào. Thanh máu hoàn toàn trắng, âm thanh tuyên bố Điệp Hoa Bất Lãng vang lên. Diệp Thiên mới nở nụ cười:
- Cũng không tệ. Đã rất lâu rồi ta mới có cảm giác khó khăn thế này. Nhưng vẻn vẹn chỉ là một chút mà thôi.
Điệp Hoa Bất Lãng khẽ lắc đầu, nhàn nhạt đáp:
- Trò chơi chỉ là trò chơi, chung quy không cách nào phát huy được năng lực thật sự.
Diệp Thiên không khỏi im lặng, chẳng lẽ tên này cho rằng ở ngoài đời thật sẽ thắng được hắn sao? Ở ngoài kia ta dùng một ánh mắt cũng có thể giết chết ngươi. Chẳng qua Diệp Thiên cũng lười nói thẳng, thủ hạ bại tướng, không cần đả kích đối phương anebo thêm nữa.
Điệp Hoa Bất Lãng cũng không tiếp tục đề tài này. Thua chính là thua, hắn không phải kẻ không dám thừa nhận thất bại của bản thân.
- Diệp Thiên, ta đã nghe nhiều lời đồn đãi về ngươi. Hôm nay…
Diệp Thiên không đợi Điệp Hoa Bất Lãng nói hết đã cắt ngang:
- Dừng, nếu muốn chiêu dụ gia nhập gì đó thì không cần nói. Trận chiến hôm nay khá thú vị, nếu có cơ hội sẽ tiếp tục, tạm biệt.
Hắn nói xong liền trực tiếp đăng xuất. Cho dù chỉ là trong trò chơi, kẻ có năng lực chiến đấu như vậy tuyệt đối không phải người bình thường. Cộng thêm việc tên này do Tần Khinh Tuyết giới thiệu, đoán chừng không có ý đồ gì tốt. Diệp Thiên đương nhiên sẽ không cho đối phương cơ hội nói nhảm.
Nhìn Diệp Thiên biến mất, gương mặt Điệp Hoa Bất Lãng trở nên trầm tư, sau đó cũng rời đi. Trên một chiếc xe lưu động nằm trong khu rừng bên cạnh Kiến Minh Thành, một nam nhân từ trong khoang trò chơi bước ra. Hắn nhìn vào điện thoại đang rung lên, bên trên là một dãy số quen thuộc liền bắt máy. Đầu bên kia liền vang lên âm thanh của một nữ nhân:
- Kết quả thế nào?
- Hắn thắng.
Đầu dây bên kia im lặng không đáp, nam nhân liền nói tiếp:
- Tuy trong trò chơi không chứng minh được nhiều, nhưng người này đúng là có chút năng lực. Ngươi cố hết sức chiêu dụ, nếu không được nhất định phải diệt trừ. Ám Dạ Quân Vương chúng ta không cho phép một biến cố lớn như vậy tồn tại.
- Ám Dạ, ta…
Không đợi nàng đáp lại, Ám Dạ đã tắt máy, gương mặt trầm ngâm nhìn vào khoảng không vô định:
- Ta thua sao?

Tần Khinh Tuyết tắt máy, biểu cảm trên gương mặt có phần khó coi. Nàng biết sớm muộn Diệp Thiên và Ám Dạ cũng sẽ đối đầu, thậm chí đã chuẩn bị mọi việc, dựng lên sàn đấu cho bọn hắn. Thế nhưng Tần Khinh Tuyết không ngờ Ám Dạ sẽ chú ý đến Diệp Thiên sớm như vậy. Chuyện này khiến mọi kế hoạch của nàng đảo lộn, cho dù dốc hết sức để kéo dài thời gian cũng không được là bao. Tần Khinh Tuyết hiểu tính cách của Ám Dạ, tuy hắn giao lại quyền điều hành của Ám Dạ Quân Vương cho nàng nhưng một khi đã đưa ra quyết định phải tuân theo một cách tuyệt đối, hơn nữa còn phải xử lý trong thời gian ngắn nhất.
Thuyết phục không được liền loại bỏ, đủ thấy Ám Dạ xem trọng Diệp Thiên đến mức nào. Thậm chí Tần Khinh Tuyết có chút hối hận vì đã sắp xếp cho hai người gặp nhau theo cách này. Hiện tại chỉ có thể cố gắng tranh thủ thời gian, được bao nhiều thì hay bấy nhiêu mà thôi.
Suy nghĩ một lát, Tần Khinh Tuyết bắt máy lên gọi cho Diệp Thiên. Đầu dây bên kia nhanh chóng câu thông, Diệp Thiên thoải mái nói:
- Đối thủ không tệ, sau này rảnh rỗi sẽ tìm hắn chơi đùa.
Tần Khinh Tuyết khẽ cười, nàng ưa thích Diệp Thiên như vậy. Mọi chuyện trong mắt hắn đều rất đơn giản, không phải ảo tưởng mà là thực sự đơn giản. Có cảm giác chỉ cần Diệp Thiên ra tay, tất cả đều chỉ là trò chơi của một mình hắn, nhẹ nhàng không áp lực.
- Hắn không nói gì với ngươi sao?
Diệp Thiên thẳng thắn thừa nhận:
- Còn có thể nói gì? Mười người đến tìm ta có tám kẻ mời gia nhập tổ chức, một kẻ yêu cầu giúp đỡ, kẻ cuối cùng chắc chắn có mục đích gì đó nhưng không nói ra. Tóm lại không phải chuyện gì tốt, không cần nghe.
Tần Khinh Tuyết che miệng cười. Khó trách vừa rồi nàng cảm thấy giọng của Ám Dạ có gì đó không đúng. Với thân phận và năng lực của hắn, đây là lần đầu tiên bị từ chối thẳng như vậy, thậm chí còn chưa kịp nói ra ý định. Đã hiểu được đầu đuổi mọi chuyện, Tần Khinh Tuyết nói thêm vài câu rồi tắt máy. Vốn dĩ nàng định dặn dò Diệp Thiên vài chuyện trong thời gian sắp tới, nhưng nghĩ lại với năng lực của hắn có thể xử lý tốt, không cần nhiều lời vô ích.
Diệp Thiên cảm thấy Tần Khinh Tuyết muốn nói gì đó nhưng sau cùng vẫn không nói ra. Có điều hắn cũng không hỏi, chín phần là có liên quan đến tên Điệp Hoa Bất Lãng kia, không phải chuyện gì tốt lành.
Diệp Thiên dừng chơi Vùng Đất Thần Thánh cũng không chỉ vì Điệp Hoa Bất Lãng. Vương Lỗi nói chiều nay sẽ đến gặp hắn. Vốn vị đại diện này còn muốn nghỉ thêm vài ngày, nhưng nghe nói trợ Lý Tiểu Băng có việc rời đi, hắn buộc phải đến thay thế. Nhất Thế Vô Song đã quay đến phần cuối, vài ngày nữa sẽ đóng máy. Tiếp theo sẽ có tiệc liên hoan, họp báo, chạy quảng cáo trước và trong khi phim chiếu lên. Vương Lỗi không sợ Diệp Thiên không tham gia, hắn chỉ lo tên này gây chuyện mà thôi. Cuộc họp báo lần trước đối với Vương Lỗi là một trải nghiệm nhớ đời. Hắn nhiều ngày liên tục không ngủ, chỉ huy đoàn đội của giải trí Quang Minh làm việc mới dẹp yên được. Nếu lần này Diệp Thiên lại gây chuyện, e rằng trái tim của Vương Lỗi sẽ không chịu nổi.
Chuông cửa vang lên, nhìn đồng hồ chỉ mới hơn ba giờ chiều, xem ra Vương Lỗi khá gấp, còn đến sớm hơn đã hẹn. Bước ra mở cửa, Diệp Thiên mới thấy người đến không phải Vương Lỗi mà là Lý Mộ Vũ. Tuy hắn không nói địa chỉ nhà của mình cho Lý Mộ Vũ, nhưng với năng lực của nàng muốn tìm ra cũng không có gì khó.
Mỹ nữ đến nhà vốn là chuyện vui, nhưng Diệp Thiên lại không cảm thấy như vậy. Trong số những mỹ nữ hắn quen, ngoại trừ Ninh Tố Vân, tất cả tiếp cận Diệp Thiên đều vì mục đích không thuần khiết. Tần Khinh Tuyết có một loại quan hệ giao dịch, nàng giúp hắn hắn đền đáp. Thời Niệm Băng không nói, nữ nhân này chỉ muốn giết Diệp Thiên, tất nhiên hắn sẽ chỉ xem đó là một trò chơi. Chu Tử Uyển, quen biết một thời gian, Diệp Thiên biết nàng là loại người ngoài nóng trong lạnh. Cố ý tiếp cận hắn khả năng cao là vì hoàn thành nhiệm vụ nào đó của hệ thống. Đến phần Lý Mộ Vũ, tư tưởng của nàng là vấn đề lớn nhất. Có lẽ là do sinh ra ở trong gia đình quân đội, được huấn luyện từ nhỏ, trong lòng ăn sâu những thứ đạo lý như trung thành, hết lòng quốc gia nên mọi thứ Lý Mộ Vũ làm đều hướng về mục đích này. Diệp Thiên không nói đây là đúng hay sai, nhưng đối với hắn chắc chắn là một chuyện rất phiền phức.
Bất quá nghĩ thì nghĩ, làm diễn viên cũng đã được vài tháng, hắn cũng có một ít kỹ năng cơ bản. Diệp Thiên nở nụ cười công nghiệp:
- Tìm ta có việc?

Hãy chia sẻ cho mọi người để ad up chương nhanh hơn nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.