Diệp Thiên im lặng mất vài giây. Hắn cũng không thể nói rằng hắn và những tên kia không giống nhau. Đúng là càng nắm trong tay nhiều sức mạnh, quyền lực, tham vọng của con người lại càng lớn. Nhưng Diệp Thiên khác biệt, hắn nắm trong tay sức mạnh đủ để có được bất kỳ thứ gì mình muốn một cách rất đơn giản, chính vì vậy mà không còn tham vọng gì nữa. Diệp Thiên muốn chỉ là một cuộc sống bình yên, một nghề nghiệp nào đó có chút khó khăn, kích thích. Trước mắt diễn viên là nghề mà hắn lựa chọn, tương lai thì không chắc, có thể một lúc bất chợt nào đó không còn hứng thú nữa sẽ từ bỏ. Dù sao tính cách của Diệp Thiên chính là như vậy, tùy hứng, muốn làm gì liền làm cái đó.
Chẳng qua đầu óc của Diệp Thiên khá nhanh nhạy, vẫn kịp thời nhảy số:
- Ta nói là đa số, mà ta không giống những kẻ đó. Sức mạnh, quyền lực…sau cùng những thứ này đều chỉ là công cụ để đạt được thứ mình muốn. Mà thứ ta muốn là một cuộc sống bình yên, không phải tranh đoạt, làm bá chủ thế giới.
Lý Mộ Vũ nhíu mày:
- Cách nói của ngươi rất giống như một kẻ đã trải qua vô số chuyện, cảm thấy chán ngán thế tục tranh đoạt. Tuy nắm trong tay sức mạnh rất lớn nhưng chỉ mong cuộc sống điền viên.
Tuy không phải nhưng ví dụ này cũng khá ổn. Diệp Thiên khẽ gật đầu, xem như thừa nhận thuyết pháp của Lý Mộ Vũ. Nhưng hắn không nghĩ đến, suy nghĩ trong đầu Lý Mộ Vũ lúc này là “Quả nhiên…”. Cái gật đầu của Diệp Thiên đã chứng minh suy đoán của nàng. Thật ra Diệp Thiên không hề mất trí nhớ, hắn chỉ mượn sự kiện kia để vứt bỏ quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới. Mà quá khứ kia chắc chắn cực kỳ hắc ám, đến mức một kẻ như Diệp Thiên cũng muốn đoạn tuyệt với nó. Nàng không biết quá khứ đó là gì, cũng không định điều tra. Mọi điều tra về quá khứ của Diệp Thiên đều chẳng thu được gì. Đó là gia gia nàng đã vận dụng hết khả năng. Có thể che đậy kín đến mức đó, đào tạo ra được một kẻ mạnh như Diệp Thiên, tổ chức kia nhất định khủng bố đến một trình độ không ai tưởng tượng được. Hiện tại Diệp Thiên đã thoát ly nó, Lý Mộ Vũ đương nhiên không muốn kéo hắn trở lại vũng nước đục này.
Diệp Thiên không biết trong lúc vô tình Lý Mộ Vũ đã bổ não ra một cái kịch bản phim hành động hoành tráng. Hắn chỉ cười nói:
- Được rồi, không nói những chuyện này. Vô sự không đến tam bảo điện, ngươi tìm ta hẳn là có việc?
Nhắc đến chính sự, Lý Mộ Vũ liền ngồi thẳng người:
- Nếu ngươi đã biết về sự kiện trực tiếp, hẳn cũng đoán ra được lần này Huyền Nghi chúng ta thiệt hại không nhỏ?
Diệp Thiên gật gù:
- Ừm, những tên kia đều có thân thủ lợi hại hoặc chuẩn bị cẩn thận, đủ các loại vũ khí hiện đại, Hồn Khí hỗ trợ. Nhất là đối thủ của Tần Tuyên Võ, nếu không phải có đồng đội và vũ khí hỗ trợ, e rằng đối phương chỉ cần một quyền cũng đủ đập nát hắn. Ngươi này cho dù không phải Tông Sư cũng sẽ không kém nhiều.
Phát trực tiếp có khá nhiều người nhưng Diệp Thiên chỉ nhận ra Tần Tuyên Võ, kẻ lần trước làm rách y phục của hắn. Có quen biết liền để tâm một điểm, không khó để nhận ra vấn đề này. Có điều qua màn ảnh rất khó xác định tu vi thực sự. Diệp Thiên chỉ dựa trên ký ức đối với Tần Tuyên Võ, đối chiếu một chút rồi đưa ra phán đoán.
- Phải, Tần thúc thúc bị thương không nhẹ, đoán chừng phải tĩnh dưỡng ba đến năm tháng mới có thể hoàn toàn bình phục. Huyền Nghi cũng có khá nhiều người bị thương, thế nhưng không có ai tử vong. Dường như đối phương cố ý nương tay.
Diệp Thiên tỏ vẻ hiểu biết:
- Những đoạn phát trực tiếp này là ấn tượng ban đầu của người dân về tu luyện giả. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng, có thể quyết định thái độ về sau. Bọn hắn muốn tạo dựng hình tượng những nhân vật mạnh I5za7e mẽ, lấy sức một người chống lại vạn quân nhưng không quá tàn bạo, huyết tinh phản cảm. Chỉ có tên đối đầu với Tần Tuyên Võ bản tính khá bạo lực, tuy đã kiềm chế bản thân hết mức nhưng trong lúc phấn khích vẫn suýt giết vài người. Chẳng qua ảnh hưởng không lớn.
Lý Mộ Vũ cũng thừa nhận suy đoán này:
- Vì lý do này, Huyền Nghi không có thiệt hại về người, nhưng thương tích từ lớn đến nhỏ khiến chúng ta khó lòng hoạt động bình thường trong thời gian ngắn. Chưa kể đến những tu luyện giả đến từ ngoại quốc hỗ trợ cũng rất bất mãn, cho rằng chiến dịch lần này thất bại là do tinh tức tình báo của Thương Huyền Quốc có điểm thiếu sót.
- Lẽ nào bọn hắn nói không đúng sao?
Lý Mộ Vũ nghẹn họng, quả thật là do tình báo thiếu sót dẫn đến việc bị Ám Dạ Quân Vương dắt mũi. Nhưng cái này cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu bọn hắn. Nhưng tên tu luyện giả ngoại quốc kia cũng có tình báo riêng. Bọn hắn mang tiếng là đến giúp đỡ, thật ra đang thực hiện nhiệm vụ từ cấp trên, bao gồm cả quan sát thực lực của Huyền Nghi, tổ chức tu luyện giả dưới quyền chính phủ Thương Huyền Quốc.
- Tóm lại, lần này Huyền Nghi thiệt hại rất lớn lại bị các nước khác chỉ trích, tình thế vô cùng bị động. Cần có biện pháp trấn an bọn hắn, đương nhiên tốt nhất chính là bắt được một trong những tên đầu sỏ kia.
Diệp Thiên thầm thở dài, quả nhiên vẫn là nhờ vả. Tất nhiên hắn sẽ không đồng ý, loại chuyện truy bắt người này rất tốn thời gian. Nhất Thế Vô Song đã quay đến phần cuối, Diệp Thiên cần tập trung cao độ. Đây chính là tác phẩm đầu tay, nhất định phải nghiêm túc. Hơn nữa giúp Lý Mộ Vũ cũng tức là chống lại Tần Khinh Tuyết. Diệp Thiên sẽ không làm loại chuyện hai mặt này, tốt nhất là đứng ngoài không dính dáng vào. Hắn không thích Ám Dạ Quân Vương cũng chẳng ưa chính phủ Thương Huyền Quốc. Đều là phiền phức, tránh xa được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
- Không cần nói nữa, ta sẽ không tham dự.
Lý Mộ Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tựa như đã biết trước việc này:
- Tốt, ta sẽ báo lại với gia gia. Ban đầu ta đã nói với hắn ngươi nhất định sẽ không tham dự, nhưng hắn vẫn yêu cầu ta đến gặp ngươi để thử vận may.
Diệp Thiên bật cười:
- Ngươi từ bỏ một cách dứt khoát như vậy thật khiến ta có cảm giác ngươi chỉ muốn làm qua loa cho xong chuyện, ngay từ đầu đã không có ý hoàn thành.
- Ta sẽ không ép ngươi làm việc ngươi không muốn.
Diệp Thiên cảm động:
- Tri kỷ.
Lý Mộ Vũ hừ khẽ:
- Ai muốn làm tri kỷ của ngươi.
Nàng nói xong liền đứng dậy, đi thẳng về phía cửa. Nữ nhân trở mặt quá nhanh, Diệp Thiên không theo kịp, chỉ kịp gọi theo:
- Lần sau rảnh rỗi ta mời ngươi một bữa.
Lý Mộ Vũ khựng lại một nhịp, vừa đi thẳng ra khỏi cửa vừa trả lời:
- Không được nuốt lời.
Diệp Thiên khẽ cười, cùng mỹ nữ ước hẹn là chuyện tốt, hắn cầu còn không được. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là chỉ hẹn ước đơn thuần, không dính dáng đến những phiền phức kia. Cũng không phải Diệp Thiên không muốn giúp, nhưng những thứ này chính là một vũng nước đục, dính vào quá sâu sẽ rất khó rút ra. Diệp Thiên biết hiện tại mình đã bị kéo vào, bất quá còn được, hạn chế tiếp xúc sẽ tránh được không ít rắc rối.
Lý Mộ Vũ rời đi không lâu, Vương Lỗi liền đến. Nói đúng hơn, nàng vừa đi chưa đến năm phút, Vương Lỗi đã tiến vào. Hắn dựng ngón tay cái với Diệp Thiên, gương mặt hiện rõ sự hâm mộ:
- Lợi hại.
Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.