Tiêu Dao Lục

Chương 117: Tiết Mục Tống Nghệ




Diệp Thiên biết Vương Lỗi muốn ám chỉ điều gì, tên này chín phần là đã sớm đến, phát hiện ra Lý Mộ Vũ nên mới không đi vào. Bắt quá hắn cũng không giải thích, hiểu nhầm thì hiểu nhầm, Diệp Thiên cũng chẳng mất gì.
- Ngồi đi Lỗi ca. Không phải ngươi vẫn đang trong quá trình điều trị sao, còn có thời gian rảnh rỗi đến tìm ta trò chuyện?
Vương Lỗi không cười nói, hắn không biết Diệp Thiên đang thành tâm hỏi thăm hay châm chọc mình. Vương Lỗi đang điều trị tâm lý, cũng không phải bệnh nan y, khi cần thiết có thể tạm dừng. Hắn cũng không thể nói vì lo sợ Diệp Thiên đột nhiên gây chuyện nên buộc phải quay lại.
- Trợ lý của ngươi thông báo có việc phải rời đi trong một thời gian. Ngươi là diễn viên, phải có người bên cạnh hỗ trợ mọi lúc, ta tạm thời đến thay vị trí của nàng.
Thời Niệm Băng cũng là một trong những người phát trực tiếp trận đánh với Huyền Nghi, đoán chừng hiện tại còn đang trên đường chạy trốn, không có mười ngày nửa tháng sẽ không trở lại. Vương Lỗi nói cũng đúng, Diệp Thiên ngoài đóng phim thì sẽ không quan tâm đến những phương diện khác, cần có người đến hỗ trợ.
- Vậy làm phiền Lỗi ca rồi.
- Không phiền, ta rất vui lòng.
Diệp Thiên thoải mái đáp ứng khiến Vương Lỗi thầm thở ra một hơi. Hắn thật sự sợ vị tiểu tông này nổi hứng nói muốn làm việc làm việc. Dù sao lối tư duy của Diệp Thiên từ trước đến nay không giống ai, hành sự tùy hứng, có trời mới biết khi hắn lên cơn sẽ làm ra loại chuyện gì.
- Diệp Thiên, Nhất Thế Vô Song sắp đóng máy, những việc như hậu cầu hay tuyên truyền quảng cáo ngươi không cần tham gia. Thời gian chỉnh sửa, cắt ghép hiệu ứng và thông qua xét duyệt có lẽ phải mất hơn một tháng. Thân là người quản lý, ta theo chức trách kiến nghị ngươi tham gia vài hoạt động. Tất nhiên ngươi cũng có thể từ chối…
- Ta đồng ý.
Vương Lỗi giật mình, cái này cũng nằm ngoài dự đoán của hắn. Lần trước khi Vương Lỗi đề cập đến những hoạt động khác bên ngoài đóng phim đã bị Diệp Thiên từ chối thẳng thừng với lý do không hứng thú. Lần này hắn nhắc lại theo trách nhiệm, không ngờ Diệp Thiên lại trực tiếp đồng ý. Diệp Thiên vẫn là Diệp Thiên, luôn tùy hứng như vậy.
Vốn cũng không có chuẩn bị trước, nhưng với năng lực của Vương Lỗi lập tức đưa ra vài hoạt động phù hợp với Diệp Thiên. Diệp Thiên là kẻ không thiếu tiền, cũng không quan tâm đến danh tiếng. Như vậy những hoạt động này phải thú vị hoặc có tính thử thách. Thử thách thông thường có thể bỏ qua, tên này rất lợi hại, nghe nói các cảnh hành động khó bên trong Nhất Thế Vô Song đều do hắn tự thực hiện, không cần diễn viên đóng thế, kỹ năng võ thuật cực cao.
Sau khi đề xuất vài hoạt động, Vương Lỗi liền đưa ra ý kiến cá nhân:
- Gần đây nổi lên một ít đoạn phim chiến đấu thu hút được sự quan tâm đặc biệt của công chúng về những con người siêu phàm, sở hữu năng lực vượt xa người bình thường. Cũng chính vì bọn hắn, các chương trình thử thách thông thường đã không còn được nhiều người chú ý nên có một ít đã chi ra một khoảng lớn, nâng cao độ khó. Nếu ngươi tham gia…
Vương Lỗi còn chưa nói hết câu đã bị Diệp Thiên cắt ngang:
- Không cần, loại chương trình này nhất định rất nhàm chán. Cái gì gọi là thử thách, vài trò chơi giải trí nhẹ nhàng mà thôi. Ta thấy tiết mục tống nghệ sinh hoạt đời sống này không tệ, liền chọn nó đi.
Vương Lỗi câm nín. Hắn luôn cho rằng Diệp Thiên sẽ có hứng thú với những thứ mang tính thử thách, tên này lại chọn một tiết mục tống nghệ sinh hoạt bình thường. Tuy rằng có thể được Vương Lỗi đề cử đều là tiết mục nổi danh nhất trong lĩnh vực này, nhưng là…Hắn đối với tính cách tùy hứng của Diệp Thiên đã có thêm một tầng nhận thức mới. Chính là không có giới hạn, thứ trước kia một mực từ chối bất cứ lúc nào cũng có thể đổi ý. Tư duy nhảy số quá nhanh, theo không kịp.
Vấn đề không chỉ có như vậy. Vì Diệp Thiên đáp ứng quá bất ngờ, Vương Lỗi chỉ theo bản năng lấy ra những tiết mục có danh tiếng nhất, cũng không xem xét độ phù hợp. Chương trình mà Diệp Thiên chọn có tên là Hoàn Đổi Thân Phận. Danh tự đã nói lên tất cả, hai khách mời tham dự chương trình sẽ hoán đổi thân phận cho nhau trong vòng một tuần. Sống dưới thân phận của đối phương, làm những việc hàng ngày, trải nghiệm một cuộc sống mới.
Loại chương trình này thông thường sẽ mời một giàu một nghèo để tăng tính trải nghiệm, bộc lộ rõ những khó khăn phát sinh trong quá trình, thu hút sự chú ý của khán giả. Nhưng mời hẳn một diễn viên đến thì chưa từng có tiền lệ, nhất là kẻ đang có danh tiếng kém cỏi như Diệp Thiên. Tất nhiên, nếu là một chương trình bình thường có thể từ chối, mấu chốt là đài truyền hình kia cũng thuộc tập đoàn Quang Diệu. Cấp trên chỉ thị, cho dù quay xong một số cuối cùng liền đóng máy cũng phải làm.
Vương Lỗi không biết, đây mới là lý do Diệp Thiên chọn chương trình này. Trải nghiệm một cuộc sống mới không phải sở thích của hắn sao? Tuy chỉ có một tuần nhưng biết đâu sẽ tìm ra được điều gì mới mẻ, có thêm mục tiêu cho tương lai. Tương lai của Diệp Thiên kéo dài đến vô tận, hắn cần rất nhiều mục tiêu, thậm chí lên một danh sách để thực hiện dần cùng không ngừng bổ sung. Nếu không sớm muộn cũng sẽ nhàm chán đến chết. Tất nhiên mục tiêu ở đây là dùng tiêu chuẩn của người bình thường đánh giá, không phải bá chủ thế giới gì đó. Đứng ở góc độ của Diệp Thiên, những mục tiêu đó mới gọi là tầm thường vô vị.
- Ngươi xác định?
- Chính là nó.
- Được rồi, ta sẽ liên hệ với đài p2e2u truyền hình. Đợi sau khi ngươi hoàn tất Nhất Thế Vô Song, lại nghỉ ngơi một thời gian sẽ bắt đầu.
- Làm phiền Lỗi ca rồi.
Vương Lỗi cũng không nhiều lời khuyên nhủ. Tuy Diệp Thiên dễ tính nhưng lại rất cứng đầu, chuyện gì hắn đã quyết rất khó thay đổi, ít nhất là cho đến khi hết hứng thú. Vương Lỗi cảm thấy mình nói nhiều vô ích, tốt nhất là cứ làm theo ý của Diệp Thiên, sau đó âm thầm giúp hắn dọn dẹp hậu quả là được. Hiện tại danh tiếng của Diệp Thiên đã sớm đen đến không thể đen hơn, nghèo còn sợ rách sao?
Mấy ngày tiếp theo, Vương Lỗi liền thay thế vị trí của Thời Niệm Băng, giúp Diệp Thiên giải quyết nhưng việc lặt vặt, để hắn tập trung hoàn thành phần cuối của Nhất Thế Vô Song.
Sau cái chết của Tô Trạc, Vô Trần một mình một kiếm đánh thẳng vào hoàng cung. Tuyết Tử lo lắng cho an nguy của hắn, đi khắp nơi cầu xin sự giúp đỡ từ thuộc hạ trung thành của Vô Trần tướng quân. Lấy Vô Trần dẫn đầu, hàng chục vạn quân lính đánh thẳng vào kinh thành. Đây là thế giới cao võ, tuy chưa đến mức hủy thiên diệt địa như tiên hiệp nhưng tràng cảnh chiến đấu cũng vô cùng hoành tráng, là phân đoạn mấu chốt cũng như tiêu tốn nhiều chi phí nhất.
Với số lượng diễn viên quần chúng cực đông, bối cảnh rộng, nhiều cảnh chiến đấu đẹp mắt với hiệu ứng kỹ xảo cao, Lý Kinh Hồng đặt rất nhiều kỳ vọng vào cảnh phim này. Tuy nói bộ phim này làm vì Diệp Thiên, nhưng Lý Kinh Hồng không muốn nó trở thành vết nhơ trong sự nghiệp của mình. Hơn nữa đây là bộ phim có kinh phí lớn nhất trong năm, bên phía Quang Diệu thậm chí có ý định đầu tư thêm, ước chừng có thể lên đến một tỷ, là mức đầu tư lớn nhất trong mười năm qua. Chỉ cần làm tốt cảnh chiến đấu ở cuối, thậm chí có thể bỏ qua những khuyết điểm phía trước, biến nó thành bộ siêu phẩm lớn nhất trong năm, đạt được nhiều giải thưởng lớn.
Nếu thực sự thành công, Lý Kinh Hồng còn phải cảm tạ Diệp Thiên một tiếng. Cũng nhờ Diệp Thiên tăng cường đầu tư, dùng tiền che hết mọi khuyết điểm mới khiến hắn nhìn thấy hi vọng. Ở tuổi của hắn, danh tiếng mới là thứ quan trọng nhất. Chỉ cần đạt được, những khó khăn bất mãn lúc trước đều có thể bỏ qua.
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.