Tất nhiên lợi nhuận hay gì đó không phải thứ Diệp Thiên quan tâm. Phần cuối bộ phim cũng có một phân cảnh khá khó, là thử thách thật sự đối với một diễn viên bất nhập lưu như hắn.
Sau khi giết đến hoàng cung, Vô Trần của Diệp Thiên sẽ phải đối mặt với hoàng đế Lý Tổ Hiền do Chu Minh Hạo thủ vai. Do thời gian chuẩn bị quá ngắn, cho dù là nhà biên kịch nổi tiếng Tân Phong cũng không thể đưa ra một kịch bản hay. Ngược lại, kịch bản của Nhất Thế Vô Song khá đơn giản. Để vãn hồi danh dự của mình, Tân Phong đặt một cái cốt truyện xoắn khá lớn ở phần kết, cũng là bước ngoặc lớn nhất.
Sau khi Vô Trần diệt trừ toàn bộ binh lính trong hoàng cung, một đối một với Lý Tổ Hiền, vị hoàng đế kia mới để lộ ra nguyên nhân thật sự của lần quay ngược thời gian này. Thì ra đây vốn là một sự kiện có thật trong quá khứ, chỉ là bị sử sách cố tình che giấu. Điểm sai khác chính là vào thời điểm đó, Vô Trần mới là hoàng đế còn Lý Tổ Hiền lại là vị tướng quân bị vu oan.
Khi đó Lý Tổ Hiền bị truy nã, người thân bị hoàng đế giết sạch, phải trốn sang nước khác, cuối cùng chết trong cô độc. Trước khi chết, hắn tìm được món bảo vật âm dương kia, dùng nó sửa đổi sự kiện lịch sử, đồng thời bố cục, để Vô Trần của tương lai tìm được, quay ngược về quá khứ nhưng đánh tráo thân phận. Hắn muốn Vô Trần cảm nhận được nổi đau mà mình đã trải qua, nhưng lại tính sai việc Vô Trần mang toàn bộ tu vi ở tương lai cùng về và tính cách vô cảm không biết đau buồn là gì của tên này.
Kết quả sau một trận đại chiến, Lý Tổ Hiền vẫn bị Vô Trần giết chết. Nhưng trước khi chết, hắn kịp ra tay với Tuyết Tử, kéo nàng theo cùng. Trái tim vốn lạnh lẽo của Vô Trần một lần nữa sống lại, hắn cảm nhận được sự đau khổ, bóp nghẹt đến không thở nổi. Sau cùng Vô Trần đánh đổi tu vi cả đời, giữ lại linh hồn Tuyết Tử không bị tan biến, sau đó dùng món bảo vật kia đưa cả hai tiến vào luân hồi, mong sẽ gặp được nhau trong tương lai. Kết phim chính là cảnh Vô Trần và Tuyết Tử của kiếp sau gặp lại nhau trên chính cây cầu ở đoạn đầu phim. Kết thúc mở vừa phải, không khiến người xem khó chịu, xem như hoàn hảo.
Phân cảnh khó nhất này chính là lúc Tuyết Tử bị Lý Tổ Hiền đánh trúng, Vô Trần ôm lấy nàng, gương mặt vốn lạnh lùng xuất hiện một tia đau đớn, nước mắt chảy ra. Nước mắt không khó, Diệp Thiên có rất nhiều cách thực hiện, chỉ là biểu cảm đau đớn chỉ hiện một phần trên mặt, chín phần là ở ánh mắt, cái này thật sự làm khó hắn. Tất nhiên vẫn là quy tắc cũ, quay đến khi thành công thì thôi, chỉ tội cho Lý Kinh Hồng…
Mọi việc diễn ra đúng dự kiến, phân cảnh đánh nhau chỉ diễn một lần là qua. Động tác võ thuật, kỹ năng của Diệp Thiên vượt xa bất kỳ diễn viên nào Lý Kinh Hồng từng gặp. Nếu để hắn diễn một vai chỉ thể hiện sức mạnh thuần túy, không cần diễn kỹ, thậm chí đóng thế tuyệt đối là đệ nhất. Nhưng qua đến phân cảnh cuối cùng, người chịu khổ chính là Chu Tử Uyển, Chu Minh Hạo cùng Lý Kinh Hồng.
Chu Minh Hạo là đỡ nhất, hắn hoàn thành phần diễn của mình, chỉ cần nằm trên mặt đất đóng vai xác chết, nằm mệt liền kêu diễn viên đóng thế đến. Lý Kinh Hồng đứng bên ngoài kêu gào cắt, quay lại, đến một mức khan tiếng, phải để phó đạo diễn lên thay, ánh mắt thẫn thờ không còn cảm xúc. Khổ cực nhất vẫn là Chu Tử Uyển, một thân trang phục cổ trang nặng nề, bôi thuốc nhuộm đỏ tươi. Vì đây là cảnh quay cận, nàng không thể dùng diễn viên đóng thế. Cho dù là tu luyện giả nhưng tu vi không cao lại là luyện khí Võ Giả, tố chất thân thể chỉ mạnh hơn người bình thường vài phần, bị Diệp Thiên ôm lắc suốt vài ngày cũng cảm thấy nhức mỏi không chịu nổi.
Nhưng khổ tận cam lai. Sau nhiều lần thất bại, mất trọn vẹn hai tuần rốt cuộc cũng thành công. Lý Kinh Hồng tuyên bố đóng máy, cả đoàn làm phim vỗ tay chức mừng, thậm chí không ít người rơi lệ. Bọn hắn đóng bộ phim này thực sự quá cực khổ, chủ yếu là bị Diệp Thiên tra tấn tâm lý. Vương Lỗi đứng từ xa nhìn những người này, không khỏi vui vẻ một chút. Hắn cảm thấy được an ủi, ít nhất bản thân không phải là người duy nhất bị Diệp Thiên giày vò.
Nhất Thế Vô Song chính thức đóng máy, Lý Kinh Hồng liền mời toàn bộ diễn viên cùng đoàn làm phim đến dự tiệc, cảm tạ đã cố gắng trong thời gian qua. Hắn thuê trọn một tầng của nhà hàng cao cấp bậc nhất Kiến Minh Thành để tổ chức tiệc. Ngoại trừ nhân viên, từ đạo diễn đến biên kịch, diễn viên của Nhất Thế Vô Song đều là nhân vật có danh tiếng trong ngành. Đạo diễn biên kịch hàng đầu, diễn viên đều là tuyến một tuyến hai, thậm GTQfr chí tuyến hai như Ninh Tố Vân đã là kém cỏi nhất, bởi vì nàng đang có nguy cơ rơi xuống tuyến ba do vài tai tiếng sau khi trở tái xuất.
Tất nhiên đa phần bọn hắn khá bận rộn, thậm chí đang có công việc khác trên người. Lúc được mời đến đóng bộ phim này cũng chỉ là dành chút thời gian, tham dự các vai khách mời hoặc có ít cảnh quay. Cũng như lúc quay phần ở sa mạc, sẽ luôn có những người hoàn thành thật sớm phân cảnh của mình sau đó vội vã trở về. Dàn diễn viên chính như Diệp Thiên thì khác. Diệp Thiên không cần nói, tên này rất rãnh rỗi, ngoài đóng phim chơi game thì chẳng có việc gì. Chu Tử Uyển cùng Chu Minh Hạo sau chương trình Sinh Hoạt Trên Đảo Hoang nhận được rất nhiều sự chú ý. Bản thân bọn hắn cũng đã rất nổi tiếng nên có quyền nghỉ ngơi một thời gian, chỉ tiếp đúng bộ phim này. Ninh Tố Vân vừa trở lại không lâu, hoạt động ít, thậm chí bị công ty quản lý đối xử lạnh nhạt. Nếu không phải có Lý Kinh Hồng nhìn trúng, đoán chừng vài tháng sắp tới cũng chỉ tham dự được vài chương trình bình thường với tỷ lệ xem khá thấp.
Tóm lại, vì dàn diễn viên chất lượng này, vốn thông thường chỉ là một bữa tiệc ăn mừng nhỏ lại bị biến thành đại tiệc, chẳng khác nào một bộ phim công chiếu thành công thu được lợi nhuận cực lớn.
Diệp Thiên rất không thích loại tiệc tùng có phần loạn như thế này. Hắn vốn định không tham gia, nhưng nhìn biểu tình khó coi hơn khóc của Vương Lỗi đành đến dự một lát, đương nhiên sẽ âm thầm chuồn về sớm.
Là diễn viên chính, phía sau có chủ đầu tư hậu thuẫn, Diệp Thiên theo lẽ bình thường trở thành trung tâm của bữa tiệc. Chẳng qua ở đây đều là người có tên tuổi, không nhất định phải đến lấy lòng hắn, chỉ theo mối quan hệ hữu nghị chào hỏi, không nhiệt tình cũng chẳng lạnh nhạt. Vốn dĩ ban đầu bọn hắn cũng muốn tạo mối quan hệ tốt với Diệp Thiên, nhưng sau sự kiện tại buổi họp báo lần trước, không ai muốn dính dáng quá nhiều với tên này. Đối với diễn viên hàng đầu như bọn hắn, cho dù rời bỏ công ty chủ quản cũng có rất nhiều cách sinh tồn, thậm chí tự mở công ty riêng, không đến mức phải sợ sệt lấy lòng. Có điều quái vật như tập đoàn Quang Diệu đúng là không thể đắc tội, cho nên thái độ vừa phải như thế này là rất phù hợp.
Đại tiệc diễn ra được một nửa, Diệp Thiên theo tính toán âm thầm rời đi. Ra đến nhà xe, không chỉ Vương Lỗi mà còn có Chu Tử Uyển đang chờ đợi hắn. Chu Tử Uyển khá hiểu Diệp Thiên, thừa sức đoán được hắn không thích loại tiệc tùng này. Vương Lỗi cũng là tương tự, hai người đều đợi sẵn ở đây, vừa vặn gặp nhau nói chuyện vài câu. Làm trong nghề này cần tạo nhiều mối quan hệ, trước lạ sau quen.
Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.