Tiêu Dao Lục

Chương 123: Quảng Trường Vinh Quang




Quảng Trường Vinh Quang là một quảng trường cực lớn có sức chứa lên đến hơn vạn người. Trung tâm đặt một tấm bia đá lớn, bên trên ghi lại tên của các vị danh nhân từng có công trong lịch sử. Phía trước đặt một bát nhang bằng đồng lớn dùng để cúng bái, tỏ lòng biết ơn với tổ tiên. Bốn phía xung quanh có đủ các loại dịch vụ, chỗ đi bộ, chơi thể thao…Xa hơn ở rìa ngoài là các bảng quảng cáo điện tử chạy liên tục ngày đêm.
Về phần lý do vì sao Diệp Thiên chọn nơi này, đây là do tổ tiết mục đề nghị. Bọn hắn thấy để Diệp Thiên tự do hoạt động quá mức nhàm chán, ít nhất phải kiếm thứ gì thú vị một chút để sau đó biên tập chiếu lên. Tuy không có hoạt động cụ thể gì tại đây, nhưng dựa vào đó giới thiệu về địa điểm nổi tiếng nhất ở thủ đô cũng sẽ thu hút được ít nhiều lượt xem.
Diệp Thiên cũng không đi trong vô định. Hắn lượn qua rất nhiều hàng quán, nếm thử đặc sản thủ đô, tiện thể giao lưu với vài vị khách nước ngoài. Đi ra ngoài đổi bầu không khí, tâm trạng của Diệp Thiên rất tốt. Tiếc là tâm trạng này không kéo dài quá lâu, hắn nhanh chóng phát hiện ra có vài luồng khí tức khá mạnh đang phóng nhanh về hướng quảng trường. Khá mạnh là Diệp Thiên dùng thang đo của thế giới này, hẳn là ở vào cấp B hoặc A Dị Năng Giả, cũng tức là trung cấp hoặc cao cấp Võ Giả, Tu Đạo Giả.
Do Diệp Thiên không mở ra thần thức, chỉ dựa vào chấn động không khí cảm ứng nên khi hắn phát hiện ra, những tên kia đã đến rất gần. Hơn nữa bọn hắn trên đường đi không ngừng giao chiến, rõ ràng là muốn kéo đến Quảng Trường Vinh Quang gây chuyện. Có điều Diệp Thiên cũng lười bận tâm. Đây là thủ đô Thương Huyền Quốc, xảy ra chuyện liền để Huyền Nghi đến giải quyết. Chính phủ nuôi một cái tổ chức lớn như vậy, đến vài trận chiến nhỏ lẻ cũng không giải quyết được thì cũng quá kém rồi.
Có điều Diệp Thiên biết trận chiến này không phải ngẫu nhiên. Lôi kéo nhau đến tận Quảng Trường Quang Vinh giao chiến nhất định sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý, có muốn đè xuống cũng không được. Cho nên kế hoạch này chín phần là của Ám Dạ Quân Vương, hơn nữa còn do Tần Khinh Tuyết đích thân bố trí. Muốn làm ra loại chuyện này tại thủ đô Thương Huyền Quốc nhất định phải có người ở trong âm thầm hỗ trợ, ít nhất là khiến phản ứng của Huyền Nghi chậm lại. Mà Tần Khinh Tuyết là người duy nhất sở hữu đầy đủ các yếu tố cần thiết để làm việc này.
Chọn một quán ăn nằm ở góc quảng trưởng, đảm bảo sẽ không bị trận chiến ảnh hưởng, Diệp Thiên gọi một phần thức ăn lớn cùng nước ngọt, vừa ăn vừa ngồi xem trò vui. Vài phút sau, hai nhóm người từ phía đằng xa phóng thẳng vào trong quảng trường với tốc độ cực nhanh.
Nhóm đầu tiên gồm ba người che mặt, một tên điều khiển từng mảnh sắt lớn chở theo hai người còn lại. Hai người kia không ngừng ném hỏa cầu và chất dịch nhầy màu xanh về phía nhóm đang truy đuổi phía sau. Nhóm thứ hai có hơn mười người ăn mặc lịch sự, tay cầm vũ khí nóng, tốc độ di chuyển cực nhanh giữa biển người, không ngừng né tránh công kích, đồng thời bắn trả đối phương. Ba tên đeo mặt có thể là Dị Năng Giả hoặc Tu Đạo Giả, còn đám người truy đuổi đều là Võ Giả. Tu vi không chênh lệch nhiều, có điều Võ Giả dựa vào số lượng cùng vũ khí nóng nên mới chiếm được thế thượng phong.
Ban đầu song phương còn tránh né dân thường nhưng sau khi chiến đấu một hồi, người dân bắt đầu hoảng loạn phân tán ra bỏ chạy, bọn hắn cũng vô ý ngộ thương vài người. Dường như cố ý muốn làm lớn chuyện, bên bị truy đuổi chạy đến chỗ trung tâm quảng trường, di chuyển xung quanh bia đá bắt đầu phản công. Nhóm truy đuổi quả nhiên không dám làm tổn hại bia đá, chỉ di chuyển theo nhóm trước, tìm ra góc độ tấn công thích hợp. Nếu Diệp Thiên đoán không sai, nhóm thứ hai này hẳn chính là Huyền Nghi, cũng chỉ có người của chính phủ mới để tâm đến tài sản quốc gia như vậy.
Ngược lại, Diệp Thiên cảm thấy nó rất phiền. Nếu là hắn liền trực tiếp phá hủy bia đá kia, bắt đám người gây rối này lại, sau đó dựng lên một tấm khác là được. Diệp Thiên vừa ăn vừa quan chiến thì nghe tiếng chủ quán sợ hãi nói nhỏ:
- Tiểu huynh đệ, ngươi còn không chạy?
Hắn quay đầu lại, phát hiện cửa hành mình đang ngồi đã được dọn gần sạch, chỉ sót lại đúng một bàn Diệp Thiên đang ngồi. Những bàn ăn và người xung quanh đã sớm dời đi hết.
- Không vội. Ngươi xem, đây chẳng phải là tu luyện giả đang nổi tiếng thời gian gần đây sao? Có thể xem trực tiếp thế này tốt hơn trên màn ảnh rất nhiều. Quán này nằm ở góc quảng trường, cũng không sợ bọn hắn đánh đến.
Chủ quán gật đầu, dù vậy nội tâm vẫn có chút lo sợ. Tu luyện giả có sức mạnh vượt xa phàm nhân, tuy khoảng cách xa nhưng vẫn có cảm giác không an toàn. Chủ quán cẩn thận ra đóng cửa kính lại, sau đó ngồi ở góc khuất sau lưng Diệp Thiên, cẩn thận quan sát.
Chiến đấu cũng không có gì đặc sắc, điểm nhấn duy nhất chính là tên Dị Năng Giả hệ hỏa kia bị đạn bắn trúng vai. Trong cơn tức giận, hắn dùng toàn lực ngưng tụ ra một hỏa cầu có đường kính gần một mét, ném thẳng về phía tấm bia kia. Đám Võ Giả nhìn thấy đều tỏ ra hoảng hốt nhưng không dám lao lên ngăn cản. Tu vi của bọn hắn còn chưa thể dùng nội khí hộ thể, đối mặt trực tiếp với hỏa cầu chỉ có một con đường chết. Đúng vào lúc này, một thanh kiếm trừ phía đằng xa phóng đến, vừa vặn đâm trúng hỏa cầu kia khiến nó nổ tung. Cự ly nổ quá gần, tuy đa phần lực lượng đã bị thanh kiếm kia triệt tiêu nhưng vẫn phá hủy đi một góc của bia đá. Trường kiếm giống như bị người khống chế, bất ngờ chuyển hướng đâm thẳng vào ngực tên Dị Năng Giả hệ hỏa, nhất kiếm đoạt mạng. Hai người còn lại thấy chuyện không ổn, muốn bỏ chạy nhưng đã bị trường kiếm cắt ngang chân, ngã trên mặt đất. Nhóm Võ Giả lập tức xông lên đè bọn hắn xuống, dùng một loại dây màu bạch ngân trói chặt lại.
Cự ly quá xa, một màn này chỉ có Diệp Thiên thấy rõ, những người khác ở lại quan chiến cũng chỉ mờ hồ nhìn thấy hỏa cầu, ánh sáng của súng ống phát ra chứ không rõ tình huống cụ thể thế nào. Nhìn thấy thanh kiếm kia, Diệp Thiên không khỏi nhớ đến thanh Phá Hiểu mà Tần Khinh Tuyết tặng cho hắn. Chất liệu khá giống nhau, khác biệt chính là Phá Hiểu của Diệp Thiên ở đẳng cấp cao hơn về độ cứng và sự sắc bén.
Tên dùng kiếm kia không tệ, điều khiển được phi kiếm từ xa như vậy có lẽ là tinh anh của Huyền Nghi. Tổ chức này cũng có vài cao thủ ẩn mình, nếu không Diệp Thiên sẽ cho rằng trình độ tu luyện của Thương Huyền Quốc kém xa những quốc gia khác. Ít nhất hắn chưa gặp ai tại nơi này sánh được với Ar-Storm hay Mộ Tinh Hà. Tần Tuyên Võ miễn cưỡng tính là tạm được, nhưng nhìn hắn suýt bị tên nào đó của Ám Dạ Quân Vương đánh chết, Diệp Thiên liền hạ mức độ đánh giá của mình xuống. Có lẽ kẻ đứng từ xa âm thầm sử dụng phi kiếm này còn mạnh hơn một chút.
Bắt được người, Huyền Nghi lập tức dl215 thu binh. Dù bọn hắn bỏ đi, hiện trường vẫn còn nguyên đó, bia đá bị hủy không phải chuyện có thể xử lý trong vài giây. Hàng loại đoạn phim, hình ảnh, thông tin được đăng tải trên mạng. Chuyện xảy ra ngay quảng trưởng trung tâm thủ đô, lúc này chính phủ có muốn che giấu cũng không được nữa. Nếu như lúc trước chỉ là những mồi lửa nhỏ, đây chính là một ngọn lửa lớn, kéo những sự kiện kia bùng cháy dữ dội.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.