Diệp Thiên lắc đầu thở dài. Hắn có thể đoán được tiếp theo sẽ hỗn loạn thế nào. Từng dòng người kéo đến xem náo nhiệt, phóng viên đổ về, tóm lại là một nơi hỗn tạp, chẳng còn gì thú vị. Ăn hết thức ăn trên bàn, Diệp Thiên tính tiền, nhanh chóng rời khỏi Quảng Trường Vinh Quang.
Tổ công tác của đài truyền hình đã sớm bị dọa chạy, Diệp Thiên cũng lười để ý đến bọn hắn, tiếp tục thực hiện kế hoạch định sẵn của mình. Nhưng mọi chuyện lại diễn ra giống như một vòng lặp không có hồi kết. Hắn không chủ động đi tìm phiền phức nhưng phiền phức lại đưa đến tận cửa.
Lần này chặn đường Diệp Thiên là một nam nhân trung niên tuổi tác gần năm mươi, mang một cặp kính đen, lưng đeo một chiếc hộp dài hơn hai mét. Hắn hướng về phía Diệp Thiên đi lại, giọng nói có phần bất mãn:
- Ngươi đã sớm ở quảng trường, tại sao không ngăn bọn hắn lại.
Diệp Thiên cảm thấy câu hỏi này khá vô nghĩa:
- Đây không phải công việc của các ngươi sao? Làm không tốt liền đổ cho người khác không giúp đỡ?
Nam nhân lắc đầu:
- Lần này là Huyền Nghi sơ suất. Nhưng nếu ngươi chịu ra tay hỗ trợ, bọn hắn đã sớm bị bắt, hạn chế được số người bị thương cũng như bảo vệ Bia Vinh Quang.
- Cái này không sai. Chỉ có một vấn đề, tại sao ta phải giúp các ngươi?
- Ngươi…
Diệp Thiên biết đây là một phần kế hoặc của Ám Dạ Quân Vương, còn là một trong những bước quan trọng nhất. Hắn mới không rảnh tham dự vào, nếu không sẽ có rất nhiều phiền phức ập đến. Hơn nữa, hắn đã có ác cảm với Huyền Nghi và chính phủ từ trước, chẳng có lý do gì phải giúp đỡ những tên này.
Nam nhân thở ra một hơi, cũng không tiếp tục đôi co với Diệp Thiên:
- Có người nhờ ta chuyển lời với ngươi, lần này IVVrET ngươi đến thủ đô đã bị mười đại gia tộc chú ý. Bọn hắn đã bắt đầu hành động, nàng biết ngươi sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng ra tay nhất định phải có chừng mực, đặc biệt không được để lại dấu vết. Nếu không Huyền Nghi bọn ta sẽ chiếu theo luật pháp làm việc.
Nam nhân dứt lời liền quay đầu rời đi, cũng mặc kệ Diệp Thiên có ý định gì. Mười đại gia tộc những năm qua hợp tác làm mưa làm gió ở thủ đô, đã sớm khiến nhiều người bất mãn. Để Diệp Thiên đến dạy dỗ bọn hắn cũng tốt. Chuyện này bọn hắn không ngăn được, chỉ có thể yêu cầu Diệp Thiên ra tay có chừng mực. Tuy nói chính phủ cũng muốn kiềm chế những đại gia tộc này, nhưng còn chưa đến mức muốn diệt trừ tất cả. Nếu không nền kinh tế cả nước sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, đồng thời gây ra sự hoang mang trong dư luận.
Nam nhân mất dạng, chỉ có Diệp Thiên vẫn đứng tại chỗ trầm tư suy nghĩ. Chuyện Diệp Thiên tham dự tiết mục này tuy chưa công bố chính thức nhưng chỉ cần có chút thế lực, liên hệ điều tra có thể dễ dàng biết được, dù sao cũng không phải bí mật gì. Nhưng biết thì biết, tại sao mười đại gia tộc nào đó lại nhắm vào hắn. Còn có câu nói cuối cùng kia, hắn ra tay với những gia tộc này làm gì, chẳng phải là đối phương chủ động đến gây phiền phức sao?
Trong ký ức của Diệp Thiên, dường như cũng nghe thấy cụm từ liên quan đến mười đại gia tộc cách đây không lâu.
- Khoan đã, sẽ không phải là…
Diệp Thiên nhớ đến lần đầu tiên gặp gia gia của Tần Khinh Tuyết và Lý Mộ Vũ, hai người có nhắc đến một tên “Diệp Thiên” nào đó bị mười đại gia tộc liên kết tiêu diệt. Lẽ nào chính là mười đại gia tộc này? Đối phương cũng bị ngộ nhận như vậy?
Diệp Thiên không còn gì để nói, đây rõ ràng là trùng hợp. Cái gì mà báo thù, hắn báo thù cho ai? Tất nhiên Diệp Thiên sẽ không giải thích, vì chẳng ai thèm nghe hắn giải thích. Đối phương đã xác định hắn quay về báo thù nhất định sẽ tìm mọi cách diệt trừ hậu họa. Diệp Thiên không sợ, nhưng vô tình bị kéo vào một mớ rắc rối vốn chẳng liên quan gì đến mình đúng là có chút khó chịu.
Từ khi đến thế giới này, Diệp Thiên cảm thấy mình vận khí của mình rất tệ. Ngoại trừ vận đào hoa, thường xuyên tiếp xúc với mỹ nữ, tất nhiên làm trong ngành này đâu đâu cũng là mỹ nữ nên có thể bỏ qua. Còn lại chính là làm gì cũng gặp phải rắc rối, thậm chí không làm gì cũng dính vào. Nếu không phải tu luyện đến cảnh giới này đã siêu thoát vận mệnh, Diệp Thiên thậm chí sẽ hoài nghi rằng mình bị một vị nào đó am hiểu Vận Mệnh Đại Đạo chơi đùa. Trên đời vốn không thiếu chuyện trùng hợp, nhưng sao loại tình tiết cẩu huyết nhất này lại rơi vào đầu của hắn.
Cắt đứt phần nhân quả này không khó. Nếu là ở Thần Giới, trực tiếp giết sạch là được. Có điều đây là xã hội pháp trị, tuy Diệp Thiên không thích chính phủ nhưng cũng không định trở mặt hoàn toàn. Làm như vậy chỉ khiến cuộc sống về sau của hắn thêm khó khăn, ít nhất rất khó tiếp tục sự nghiệp diễn viên của mình.
- Bỏ đi, giết vài tên ngu ngốc tượng trưng là được. Chỉ có một tuần, quay xong liền trở về, bọn hắn cũng không dám tìm ta gây chuyện ở Kiến Minh Thành.
Tại Kiến Minh Thành, Tần gia cùng Lý gia xem như một phương bá chủ. Đến thủ đô, tuy bọn hắn vẫn mạnh nhưng không đến mức khống chế mọi thứ. Có thể kinh tế của thủ đô không bằng Kiến Minh Thành nhưng lại là trung tâm chính trị, tập hợp rất nhiều thế lực lớn nhỏ cũng như bộ máy nhà nước. Hơn nữa chính phủ đang có ý làm suy yếu lực lượng của hai đại gia tộc này khi hai vị nguyên lão Tần Chính và Lý Hữu dần thối lui. Bước đầu tiên chính là hạn chế quyền lực của bọn hắn tại thủ đô, nhất là ở phương diện chính trị.
Kiến Minh Thành ngược lại, gần như mọi thứ đều bị Tần gia và Lý gia khống chế. Một bên kinh tế một bên quân sự, chính phủ rất khó tác động. Hơn nữa vì công lao của hai vị nguyên lão, bọn hắn cũng không có ý định tác động đến thế lực của hai gia tộc này ở đây. Có người ví đây là giang sơn thu nhỏ của hai đại gia tộc, rất nhiều người tán đồng ý kiến này.
So với Tần gia và Lý gia, mười đại gia tộc đương nhiên kém xa. Khác biệt chính là bọn hắn liên kết thành một khối, hỗ trợ nhau về nhiều mặt nên thực lực tổng hợp cũng không thua quá nhiều. Mỗi gia tộc này đều nắm giữ cả sức mạnh về kinh tế lẫn chính trị, đây là lý do trước kia Tần Chính sợ Diệp Thiên trả thù sẽ khiến cả Thương Huyền Quốc chao đảo.
Nhưng bất kể thế nào, đầu đuôi mọi chuyện đều là hiểu nhầm. Hắn thay người khác cõng nồi, hiện tại còn phải thay một tên nào đó có thể đã chết giải quyết phiền phức. Chỉ có thể trách vận khí bản thân quá kém mà thôi.
Thở ra một hơi, Diệp Thiên nhanh chóng ném tất cả ra khỏi đầu. Ưu điểm của hắn chính là không thích nghĩ nhiều, chuyện gì phải đến sẽ đến, vô tư vô lo. Dù sao nắm giữ sức mạnh tuyệt đối, muốn giải quyết đều rất đơn giản.
Mục tiêu tiếp theo của Diệp Thiên chính là phố nhà hàng lớn nhất thủ đô. Ngoại trừ đóng phim và chơi trò chơi, sở thích lớn nhất của hắn chính là ăn uống. Thức ăn của thế giới này cũng không ẩn chứa Thần Lực như Thần Giới nhưng lại có hương vị riêng, so ra cũng không chênh lệch là bao. Ngoài ra, Diệp Thiên chú trọng là hương vị, Thần Lực với hắn cũng không có nhiều ý nghĩa. Dù sao đến cảnh giới này, chính bản thân Diệp Thiên cũng không biết mình nên tiếp tục tu luyện thế nào.
Khi Diệp Thiên đến phố nhà hàng, tổ công tác của đài truyền hình rốt cuộc cũng tìm được hắn.
Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình