Một nhóm người vội vàng bay về hướng đỉnh núi chính của Đệ Cửu Vực.
Trước khi phi ỷ chạm đất, Diêm Nguy Nhiên ngự kiếm bay đến bên cạnh Tô Chước, xách nàng lên.
Mục Dự Chu thì thu chiếc phi ỷ lại giữa không trung.
Không còn cách nào khác, ở đây không ai nắm được kỹ thuật khiến phi ỷ hạ xuống mượt mà như vậy.
Dù họ có kiêu ngạo ở bên ngoài, cũng không dám làm quá ở trước mặt trưởng bối, làm ngã sư muội vừa mới khỏi bệnh nặng của mình.
Trước cửa đại điện của vực chủ, kiếm thị hành lễ: "Thiếu chủ."
Cung Hà sảng khoái nói: "Không cần khách sáo như vậy đâu."
Mặc dù nói thế nhưng các kiếm thị vẫn rất khách sáo, trong lòng bọn họ, quy tắc của tông môn không thể tùy tiện phá vỡ.
Đi vào đại điện tông chủ một đoạn.
Ngọc phù bên hông của Tô Chước sáng lên, pháp trận ẩn giấu không ngăn cản nàng.
Khi đi vào pháp trận mới có âm thanh trò chuyện mơ hồ truyền đến: "Chút đồ cỏn con này mà cũng không lấy được, Lạc Thương Sơn, chàng là đồ vô..." Vô dụng?
Có thể là vì nhận ra họ đến quá gần, giọng nói của nữ nhân đột ngột ngừng lại, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
Lạc Thương Sơn: "…"
Bước chân của kiếm thị dừng lại.
Cung Hà và Diêm Nguy Nhiên đi phía trước ngơ ngác nhìn nhau.
Tô Chước đang không biết nên tiến hay nên lùi thì Mục Dự Chu đã bước lên bậc thềm, tiến vào cửa điện một cách tự nhiên, vui vẻ hoạt bát nói: "Sư nương! Sư phụ!"
Có hắn dẫn đầu, những người còn lại cũng bước vào.
Kiếm thị lui xuống, trong điện vang lên tiếng chào hỏi.
Thành Nhẫm Nhiễm cười nói: "Các con đến rồi à... Ôi, Tiểu Chước nhi hồi phục thật tốt, lại đây, để sư nương xem nào."
Lạc Thương Sơn nghẹn lại, tức giận quay đầu, đi vài bước rồi lại quay lại, giọng điệu cứng ngắc: "Điện chủ..."
Tô Chước thấy ba vị sư huynh đều quen với việc giả vờ không nhìn thấy, thế là cũng vui vẻ hoạt bát như lão Bát, giả vờ không nghe thấy gì.
Khi sư nương mắng người, giọng nói cũng thật dễ nghe... đúng là phúc khí của bọn họ.
Chỉ là nội dung khá nguy hiểm, khiến Tô Chước lo lắng rằng nàng biết quá nhiều sẽ bị sư phụ "xử lý".
Ngồi trên bảo tọa của vực chủ, Thành Nhẫm Nhiễm kéo Tô Chước lại ôm một cái, rồi mới tùy ý nhìn Lạc Thương Sơn nói: "Chuyện này sẽ bàn sau."
Lạc Thương Sơn: "Biết rồi."
Khi trả lời, ánh mắt của hắn quét qua ba đệ tử ngồi ở dưới, chậm rãi lại đầy nguy hiểm.
Tô Chước thầm cảm thấy may mắn vì bản thân không phải chịu ánh mắt sắc lạnh của sư phụ.
Mặc dù sư phụ cảm thấy vẻ ngoài của mình không uy nghiêm, nhưng thực tế, ngũ quan của hắn sắc bén, ánh mắt lạnh lẽo, khi đứng trên cao nhìn xuống cũng đủ khiến người khác sợ hãi.
Nhưng mà mấy thiếu niên đều không cảm thấy bị đe dọa.
Cung Hà lén lút tránh ánh mắt của sư phụ, nhìn về phía sư nương: "Sư nương, con đã tính ra được lần tiếp theo Bí Cảnh Huyền Khế của Tô gia sẽ mở vào hai năm sau."
Thành Nhẫm Nhiễm khen ngợi không thôi: "Lợi hại như vậy sao."
Cung Hà đắc ý: "Đến lúc đó, con sẽ dẫn theo các sư đệ sư muội đi một chuyến, được chứ ạ?"
Thành Nhẫm Nhiễm: "Muốn đi thì cứ đi đi."
Cung Hà hài lòng, nhìn về phía Tô Chước: "Tiểu Cửu, muội cố gắng lên, đến lúc đó đi cùng các sư huynh làm vài lớn."
"Được." Tô Chước cẩn thận gật đầu, ánh mắt quét qua sư phụ và các sư huynh trong điện, rồi nhìn về phía sư nương trên mặt đầy ý cười.
Trong điện không ai có ý kiến gì với kế hoạch này.
Xông vào bí cảnh của Tô gia có nguy hiểm hay không thì tạm thời chưa nói.
Ít nhất, muốn vào đó phải trải qua một loạt đánh giá về năng lực, một mặt là vì Tô gia muốn đảm bảo bí cảnh không bị tổn hại hoặc bị chiếm đoạt bởi cường giả.
Mặt khác, việc Tô gia mở cửa bí cảnh chỉ là lời lẽ bên ngoài, thực tế đây là cách họ tôi luyện hậu bối của mình và cũng là một cách để ban ơn cho các thế gia phụ thuộc.
Nhưng sau những sự kiện trước đây, ít nhất các đệ tử của Đệ Cửu Vực sẽ không thể trực tiếp vào đó.
Tô Chước không nhịn được hỏi: "Chúng ta vào đó kiểu gì?"
Thành Nhẫm Nhiễm vuốt tóc nàng, giọng nói dịu dàng như đang dỗ trẻ con: "Ngoan, có cách mà."
Diêm Nguy Nhiên nói: "Ta thấy Tiểu Cửu đã khá ổn rồi, liệu hôm nay có thể dẫn khí nhập thể Trúc Cơ không?"
Tô Chước ngạc nhiên vui mừng: "Được thật sao?"
Thành Nhẫm Nhiễm nói: "Sao nhanh vậy được, Tiểu Cửu cũng không cần vội, dù có đến Bí Cảnh Huyền Khê chơi thì cũng còn có hai năm nữa mà."
Nghe giọng nói bình thản của nàng ấy, tâm trạng Tô Chước cũng bình tĩnh hơn một chút, lắc đầu đáp: "Con không vội."
Trước đó, nàng nghiêm túc phòng bị là vì đã đánh giá quá cao thực lực của nhóm nhân vật chính, giờ xem ra nàng đến cũng khá đúng lúc, tình hình không khó khăn đến mức phải nghịch thiên cải mệnh.
Có lẽ, sự giúp đỡ của thế giới này đối với “nữ chính của vận may” cũng không phải hoàn hảo về mọi mặt.
Tô Chước có vẻ đăm chiêu.
Thành Nhẫm Nhiễm nhấc tay đưa cho Tô Chước một chiếc nhẫn trữ vật: "Đây là bản thảo của Vô Minh Lão tổ, Tiểu Chước nhi, khi rảnh rỗi con có thể xem thử."
Vô Minh Lão tổ?
Đó là truyền thuyết trong suốt vạn năm, một đại năng đã phi thăng từ hàng ngàn năm trước, có thể nói nền tảng của Vô Minh Thần Tông phần lớn là do ông ấy xây dựng.
Tô Chước mở to mắt: "Đây là ghi chép từ hơn vạn năm trước sao?"
Vậy mà lại có thể bảo tồn được.
Thứ quan trọng có thể tồn tại hàng vạn năm, không ngờ cứ thế đưa cho nàng.
Thành Nhẫm Nhiễm mỉm cười nói: "Vô Minh Lão tổ rất say mê viết sách truyền đời, bản thảo không hẳn là vật hiếm, nhưng cuối cùng tất cả bản thảo đều không được truyền ra ngoài, Tiểu Chước nhi, con phải giữ cẩn thận đấy."
Đương nhiên Tô Chước biết những ghi chép của lão tổ đẳng cấp này có giá trị ra sao, chưa nói đến việc bên trong chứa đựng những tâm đắc tu luyện của họ, dù chỉ là rảnh rỗi viết bản thân ăn gì, ngủ mấy giấc thôi, một khi được lưu truyền ra ngoài đều sẽ có rất nhiều thế gia đổ xô tranh giành, sẵn sàng chi giá cao để thu mua, cử người nghiên cứu, hy vọng tìm ra huyền cơ đắc đạo từ trong đó.
Lần này ngay cả Lạc Thương Sơn cũng nói: "Giữ kỹ, sau này phải trả lại."
Tô Chước: "Vâng, thưa sư phụ."
Lúc này, Tô Chước đột nhiên có chút nghi ngờ.
Liệu bản thảo này có phải là cướp được không?
Lúc sư phụ đưa cho nàng bản gốc Nhật Nguyệt Bạc Thực pháp cũng không nói gì về việc phải trả lại.
Đương nhiên cũng có thể do quên mất.
Khi sư nương xem qua linh mạch của Tô Chước, các sư huynh đã đi về.
Tô Chước thì không về luôn mà được đưa đến một linh huyệt gần chủ phong.
Trong căn thạch thất đặc chế cực kì lạnh buốt, linh khí thiên địa thuần khiết được trận pháp dẫn vào, tràn ngập khắp nơi.
Tô Chước run rẩy ngâm mình trong nước thuốc, lúc đầu cảm thấy cũng tạm thích nghi, trong tay nàng đang cầm bản thảo của Vô Minh Lão tổ đọc.
"... Hôm nay ăn ba con gà quay, đúng là không nên mà, ăn xong qua mấy ngày rồi mà vẫn nhớ mãi không quên, ăn thiên tài địa bảo cũng cảm thấy vô vị. Món gà quay này hại người quá đi."
Tô Chước: "…"
Gà quay đã làm sai cái gì ư?
"Hôm nay ăn một con, ngày mai không ăn nữa."
"... Nhi tử không nỗ lực, may mà lão phu vẫn ăn được, tức giận ăn ba bát."
Tô Chước đọc lướt cả nửa ngày cuối cùng cũng tìm thấy phần ghi chép liên quan đến pháp quyết.
"Pháp môn vô dụng, với thiên phú tuyệt thế của lão phu tu luyện hàng trăm năm, mà đến nay vẫn chưa chạm đến ngưỡng cửa Thông Thánh cảnh, thật kỳ lạ!"
Cuối cùng Tô Chước cũng hiểu tại sao bản thảo này lại không được lưu truyền ra ngoài.
Thật sự không phải vì thần tông keo kiệt.
Mà là nếu truyền ra ngoài, hình tượng của thần tông… sẽ xong đời.
Khi ấy, lão tổ của người ta là thần nhân một đêm nhập đạo, cao xa không với tới được, một khi Vô Minh Thần Tông xuất hiện, người khác chỉ có thể nghĩ đến lão tổ nhà này ăn ăn uống uống, ngoài ra còn phàn nàn hậu bối và công pháp tối cao của nhà mình.
Mà bây giờ, hình tượng Vô Minh Lão tổ ở bên ngoài chính là bách chiến bách thắng, sâu không lường được, là một trong những lãnh tụ chiến lực tối cao trong giới.
Tất cả những hình tượng huy hoàng này được duy trì đều nhờ vào việc hậu bối ra sức khuyên nhủ, cầu xin ông ấy đừng viết sách.