Tô Chước đọc mà đầu đầy vạch đen, vừa lật sách vừa cười, biết được không ít chuyện phiếm của mấy nghìn năm trước, còn về học được gì… thì chẳng có gì cả.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên nàng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nước thuốc lạnh buốt bỗng trở nên nóng rực.
Sư nương đã dặn trước, tác dụng của linh dược bắt đầu phát huy, nhiệt độ nóng lên là chuyện bình thường.
Nhưng khi Tô Chước đưa tay ra, nàng phát hiện mình đã bị bỏng đỏ cả lên.
Nước ấm nấu ếch sao?
Tô Chước thoáng cái lập tức sợ hãi.
Mặc dù linh mạch của nàng đã bị phá hủy nghiêm trọng, nhưng võ mạch vẫn được đan dược bảo vệ hoàn hảo như cũ, chỉ chịu một chút ảnh hưởng nhỏ, dưỡng bệnh mấy ngày này đã phục hồi đến chín phần.
Có võ mạch bảo vệ, thể chất của nàng vẫn tốt hơn người phàm nhiều, có thể khiến nàng bỏng, chắc chắn nhiệt độ cực kỳ đáng sợ.
Tô Chước thu bản thảo lại, cuối cùng cũng nghiêm túc, khoanh chân ngồi ngay ngắn.
Nóng thì nóng, nhưng chưa đến mức làm nàng chín luôn, chắc là tác dụng của thuốc xấp xỉ đến mức thích hợp rồi.
Nàng lấy một viên đan dược từ trong vòng ngọc ra, cho vào miệng.
Đây là viên Trường Sinh đan cuối cùng.
Hồi đó khi nàng phá hủy linh mạch, đã lập tức ăn hai viên, lại còn ăn bừa một đống đan dược mà sư môn đưa cho, vậy nên mới có thể xuống giường tung tăng nhảy nhót sau vài ngày.
Dưới nhiệt độ cao, hơi nước bốc lên cùng với linh khí dày đặc.
Tô Chước cảm nhận thấy cũng không khỏi ngạc nhiên, dược lực bên trong nước thuốc dồi dào đến mức kinh khủng hơn cả ba viên đan dược thất phẩm mà nàng từng uống cộng lại.
Quả nhiên, việc phục hồi linh mạch không phải chuyện đơn giản.
Theo cách nói trong truyền thuyết, lẽ ra phải đi kèm với những cơn đau dữ dội.
Nhưng khi nàng tự quan sát tình trạng linh mạch của mình, lại phát hiện quá trình phục hồi của mình thậm chí không thể gọi là khó chịu.
Có hơi đau nhói, nhưng không rõ ràng bằng cảm giác do độ nóng mang lại.
Chẳng trách sư nương bắt nàng ngâm suốt nửa tháng...
Nước thuốc này nhìn là biết cực kỳ đắt.
Tô Chước đặt tay xuống, toàn thân chìm vào trong nước thuốc.
Đúng lúc này, nàng cảm thấy cổ tay mình hơi lạnh.
"Á?"
Không phải là ảo giác.
Tô Chước nâng cổ tay lên nhìn kỹ, vòng ngọc không dính một giọt nước nào sau khi rời khỏi nước, vẫn sáng bóng và trong suốt.
Nàng chạm vào nó, ý niệm thâm nhập vào không gian trữ vật.
Bất chợt, nàng mở to mắt.
Bên trong vòng ngọc, vô số đồ vật bị xáo trộn lộn xộn.
Nhưng sự chú ý của Tô Chước hoàn toàn không dồn vào những vật đó.
Nàng chỉ nhìn thấy xung quanh Nhật Nguyệt kiếm là những đám mây mù lơ lửng quấn quanh không tan, luồng linh khí tinh túy mỏng manh đang d.a.o động, thân thiết tiến sát đến ý thức của nàng.
"Còn có thể như thế này sao…"
Khóe miệng Tô Chước khẽ giật.
Nàng được hời rồi ư…
Đây là sự thực sao?
Đúng vậy, không sai.
Tô Chước dần dần không thể kiềm chế nổi niềm vui sướng tột độ.
"Bảo bối, ngươi giỏi quá rồi…a a a, sao ngươi giỏi thế!"
Yêu nàng đến vậy sao?
Nó thực sự yêu nàng lắm luôn!
Nếu không phải không thể rời khỏi bồn tắm, Tô Chước chỉ hận không thể lập tức mặc đồ chạy vòng quanh.
Nàng hoàn toàn không ngờ tới linh lực căn nguyên nhất đã được Nhật Nguyệt kiếm và vòng ngọc giữ lại.
Đối với Pháp Tu mà nói, mọi sức mạnh trong linh hải đều là do tu luyện mà có, còn linh lực căn nguyên chính là thứ đã ẩn chứa trong linh căn từ lúc sinh ra.
Vốn dĩ sau khi linh căn bị hủy, linh lực căn nguyên cũng sẽ tự hủy theo, Tô Chước chỉ có thể đặt mình vào môi trường linh lực dồi dào để tái tạo linh căn.
Vậy mà bây giờ, linh lực căn nguyên không hề biến mất! Nó không quay về với thiên địa!
Sau khi tái tạo linh căn, Tô Chước có thể nghĩ cách để đưa linh lực căn nguyên lúc trước vào trong linh căn, tinh lọc linh căn của mình.
Thiên linh căn sẽ rời đi, nhưng không phải là không trở lại.
Dù chỉ có một tia Thiên linh căn thôi cũng đã rất tuyệt rồi.
Trong lòng Tô Chước quả thực rưng rưng nước mắt.
Có trời mới biết nàng không nỡ đến mức nào! Cảm giác linh lực nghe lời thật sự quá tuyệt vời.
Nếu nói cảm giác sử dụng linh khí thiên địa giống như "mượn tạm để dùng", vậy thì khi vận dụng linh hải của bản thân, chỉ có cảm giác nhẹ nhàng như ý niệm khẽ động, mặc dù có thể không nhiều bằng linh khí thiên địa do võ mạch điều động, nhưng độ chính xác thì hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Dược lực hòa vào trong kinh mạch của nàng.
Tô Chước hít sâu, bình tĩnh lại.
Còn 14 ngày nữa.
...
Nội môn Vô Minh Thần Tông.
Vài vị trưởng lão đồng thời ngẩng đầu lên.
Đệ Cửu Vực bỗng nhiên kích hoạt đại trận, có nghĩa là vực chủ rời tông.
Đây là đi làm gì vậy?
Nghĩ đến hôm qua tông chủ cũng mới rời đi, bọn họ hơi có chút nghi hoặc.
Lâm Hư cảnh một bước ngàn dặm, Lạc Thương Sơn dùng kiếm xé rách hư không, tiến về đại lục Đông Hoang.
Chẳng bao lâu, Nhiếp Đức Hải như cảm giác được gì đó, ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy Lạc Thương Sơn lặng lẽ bước vào từ ngoài cửa.
"Sư đệ, sao đệ lại tới đây?"
"Rảnh rỗi chẳng có việc gì làm."
Nhiếp Đức Hải đỡ trán: "Đây không phải đại điện tông chủ, mà là hoàng cung, đệ đi loanh quanh cũng đừng hỗn xược như vậy…"
Lạc Thương Sơn không khách sáo ngồi xuống chiếc ghế đối diện: "Sư huynh, huynh tới đây làm gì?"
Nhiếp Đức Hải xua xua tay: "Chuyện nhỏ thôi, bây giờ chuyện khiến ta đau đầu nhất chính là việc trước đó lão tổ gọi ta đến nói trong thần tông có nội gián."
Lạc Thương Sơn: "Rừng lớn có đủ loại chim, tông môn lớn như vậy, có vài tên nội gián cũng chẳng có gì lạ."
Nhiếp Đức Hải thở dài: "Tên nội gián này không chỉ là người trong nội môn, mà còn suýt nữa vào cấm khu."
Lạc Thương Sơn nhướn mày, thắc mắc: "Linh trận dùng để làm gì?"
Nhiếp Đức Hải: "..."
Tuy đều là lời thật, nhưng sao nghe lại khó chịu vậy chứ.
Biết Lạc Thương Sơn không thể đi thủ trận, Nhiếp Đức Hải không nhắc nữa, mà chợt nhớ đến một chuyện khác: "Đúng rồi, tiểu đồ đệ đó của đệ..."
Khi nhớ đến việc này, sắc mặt của ông ta có chút do dự.
Người khác đều sốc vì Tô Chước lại dám phế bỏ Đại tiểu thư thật sự của Tô gia ngay trước mặt bao người, nhưng điều khiến Nhiếp Đức Hải bất ngờ nhất lúc đấy lại không phải là chuyện này, dù sao đệ tử của Lạc Thương Sơn có làm chuyện phách lối đến đâu thì cũng chẳng có gì lạ.
Ông ta chỉ bất ngờ Lạc Thương Sơn không ra tay ngay lúc đó.
Theo tính cách của sư đệ ông ta, diễn biến của chuyện này hẳn là vị sư tôn Lạc Thương Sơn này sẽ tùy tiện phế bỏ người ta rồi sau đó buông ra một câu kiểu tức c.h.ế.t người mà không cần đền mạng như “Ngươi có thể làm gì chứ”.
Chứ không phải để tiểu đồ đệ tự mình lảo đảo xông vào đánh người.
Hay là…
Nhiếp Đức Hải cân nhắc nói: "Đệ Nhị Vực đến tìm ta muốn tiểu đồ đệ đó của đệ, nếu đệ không muốn dạy thì dứt khoát thuận theo mong muốn của họ đi."
Có lẽ là sư đệ không để tâm lắm đến tiểu thiên tài này đâu nhỉ?
"Không đến lượt bọn họ dạy."
Lạc Thương Sơn vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ đó.
Nhiếp Đức Hải đột nhiên nhận ra điều gì: "Rốt cuộc đệ đến đây làm gì?"
Không thể nào chỉ để đến đây tìm ông ta tán gẫu.
Từ trước đến nay sư đệ này luôn không có chuyện gì thì không đến gõ cửa.
Lạc Thương Sơn cảm thấy mình đã tạo bước đệm đủ rồi, cuối cùng lên tiếng: "Bản thảo trong cung này ta cũng đã lấy đi rồi."
Lông mày Nhiếp Đức Hải giật liên hồi: "Không được, lần trước đệ lấy đi bản gốc duy nhất và bản thảo đã là phá lệ rồi..."
Lạc Thương Sơn: "Tầng chín đều là bản độc nhất vô nhị, trong đó chất đống nhiều như vậy, ta lấy một cuốn thì đã sao? Để lâu cũng mốc meo thôi, chi bằng đưa cho đồ đệ ta xem."
Nhiếp Đức Hải: "Lỡ đâu lộ ra ngoài, đó là tội lớn đấy!"
Lạc Thương Sơn: "Huynh không nói, ta không nói, ai truy cứu chứ?"
Nhiếp Đức Hải: "Lão tổ có tay mắt thông thiên..."
Lạc Thương Sơn: "Dù ông ấy thấy, chẳng phải không quản sao."
Nhiếp Đức Hải: "..."
Lạc Thương Sơn: "Truy cứu ta không bằng đi truy cứu Vô Minh Lão tổ đi, năm đó ông ấy còn để lại bản thảo ở thánh địa, thực sự quá đáng."
Nhiếp Đức Hải nghẹn lời: "Vô Minh Lão tổ giao du rộng khắp Huyền Mông giới, đó là ngoài ý muốn, đừng nói thánh địa, ngay cả vài đại thế gia cũng có bản thảo của ông ấy, đệ lấy cục diện vạn năm trước so sánh với hiện tại, chẳng phải là vô lý sao?"
Lạc Thương Sơn: "Khi nào huynh thấy ta nói lý lẽ? Đối với tiền bối mà nói, đây chỉ là vài dòng tùy bút, chẳng có mấy ai có thể lĩnh ngộ được điều gì từ mấy thứ vụn vặt đó, coi trọng như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?”
Nhiếp Đức Hải nhớ lại bản thảo ông ta đã từng đọc cũng thấy đau đầu, không thể phản bác, chỉ có thể mệt mỏi xua tay: "Lấy đi, lấy đi, nhớ trả lại, đến lúc đó một đám lão tổ đuổi theo bắt đệ, ta mặc kệ đấy."
"Lão tổ không rảnh vậy đâu."
Lạc Thương Sơn chẳng chút lo lắng.
Ngay cả hắn còn thấy mấy bản thảo đó chẳng có gì đáng xem, nếu không phải Thành Nhẫm Nhiễm nhất quyết muốn sắp xếp cho tiểu đồ đệ thì mấy thứ này đem về đốt hắn còn chê không đủ dùng.