Gần đây, cơ thể của Tô Yến đã hồi phục hẳn, và cuối cùng nhóm Đường Ngưng cũng được Norn cho phép vào thăm người thầy mà họ kính yêu.
"Thầy Tô, dạo này thầy thấy khá hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Tô Yến cầm một cốc nước mật ong "thương hiệu" Norn, nhấp từng ngụm nhỏ, "Hôm đó không thể đến dự tiệc mừng công của các cậu, thật sự đáng tiếc."
"Thầy đừng bận tâm, quan trọng là thầy dưỡng bệnh cho tốt trước đã." Lôi lo lắng nói.
"Thầy cũng đừng lo chuyện bình đẳng tri thức nữa, có bọn em lo liệu rồi." Tuế Tuệ gọt một quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ đưa cho Tô Yến.
Tô Yến dùng nĩa xiên lấy một miếng, "Phải rồi, suýt chút nữa quên hỏi, tình hình sau đó thế nào rồi?"
Đường Ngưng mỉm cười trấn an Tô Yến, "Đế quốc đã đồng ý không truy cứu 'trường học vô danh' nữa, còn cấp kinh phí cho hiệu trưởng Nghiêm để tiếp tục duy trì ngôi trường này."
"Đúng thế, đúng thế! Luật bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ mới cũng rất có lợi cho thường dân bọn em, chỉ là chưa thể thực thi ngay mà phải thử nghiệm trước ở các hệ sao khác..." Lôi chậc lưỡi, "Thật sự muốn thấy hành tinh thủ đô sau mười năm nữa sẽ thế nào."
Tô Yến nhai miếng táo, "Nghe có vẻ suôn sẻ quá nhỉ?"
"Rất khó tin phải không?" Đường Ngưng gãi đầu, "Bọn em cũng thấy bất ngờ, cứ tưởng trận chiến này lại phải đánh tiếp... Ai ngờ là đích thân Tể tướng đại nhân đứng ra đàm phán chuyện này."
"Nguyệt Kiến Lý......"
Tô Yến bất chợt nhớ đến những lời Nguyệt Kiến Lý từng nói với mình lần trước, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng phát hiện có gì đó không ổn, "Còn các quý tộc khác thì sao? Họ không có phản ứng gì à?"
Giáo dục phổ cập, tri thức bình đẳng—đây đều là những thứ động chạm đến nền tảng địa vị của giới quý tộc. Một khi mất đi quyền kiểm soát độc quyền về tri thức khoa học, quý tộc... còn có thể gọi là quý tộc sao?
"...Không có."
Đường Ngưng trầm tư một lúc lâu rồi vẫn lắc đầu, "Hiệu trưởng Nghiêm gần đây bận rộn vì vấn đề hợp pháp hóa 'trường học vô danh', đám quý tộc tuy không ủng hộ, nhưng cũng không gây khó dễ."
"Mấy đứa nhớ để mắt đến tình hình, đừng để đế quốc dùng kế hoãn binh lừa bịp mọi người."
Tô Yến gõ nhẹ ngón tay lên cằm, "Nguyệt Kiến Lý có nói khi nào luật bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ mới được thực thi toàn diện không?"
"...Cũng không có."
"Họ rất giỏi trong việc hứa hẹn vô căn cứ, mọi người nhất định phải giữ lại chút chứng cứ." Tô Yến vỗ vai Đường Ngưng, sắc mặt nghiêm trọng.
Nhóm Đường Ngưng dù sao cũng chưa bao giờ tiếp xúc với chính trị, sự nhạy cảm trong lĩnh vực này rõ ràng không bằng Tô Yến, "Vậy chúng tôi..."
"Đừng lo lắng quá, đế quốc biết rằng đứng sau mọi người là tôi, có lẽ họ sẽ nể mặt tôi mà không dám quá phận. Nhưng nhớ kỹ—làm gì cũng phải cẩn trọng." Tô Yến trấn an.
Nhóm Đường Ngưng nhìn nhau, vẻ mặt mơ hồ.
"Thầy Tô, bọn em về bàn bạc với hiệu trưởng Nghiêm trước đã!"
"Đợi đã!"
Tô Yến gọi họ lại, "Tôi còn vài món quà muốn tặng các bạn, địa chỉ 'trường học vô danh' không thay đổi chứ? Tôi sẽ gửi đến đó?"
"Không đổi, không đổi!" Lôi phấn khích, "Có phải là người máy mô phỏng không thầy?"
"Của em thì đúng, nhưng của họ thì không." Tô Yến bất đắc dĩ cười, "Được rồi, về chờ nhận quà đi."
Cả đám lại vội vã chạy đi.
Suýt chút nữa Norn bị bốn người họ tông phải khi tranh nhau ra cửa.
"Xin lỗi ngài, trùng vương!"
Từ xa, tiếng xin lỗi lấy lệ vang lên.
Norn chẳng buồn giấu sự xem thường, lật mắt một cái rồi quay người bước xuống tầng hầm.
"Bọn họ bị sao thế? Như chạy đi đầu thai vậy?"
"Em nói đã tặng mỗi người một món quà, đang vội về xem đó."
"Quà?" Norn quay đầu lại, mắt nheo lại, "Là em tặng họ?"
"Đúng vậy, chọn mãi mới được."
Tô Yến hoàn toàn không nhận ra nguy cơ đang đến gần, vẫn cúi đầu gõ mã trên màn hình điện tử.
"Thật sao?" Norn rướn sát hơn, mùi ghen tuông nồng nặc đến mức Tô Yến không thể làm ngơ.
"Còn anh thì sao? Yến Yến, hửm?"
Tô Yến ngước lên, không nói nên lời, "Lại ghen cái gì nữa đây?"
Đôi mắt tím huyền bí và kiêu hãnh của Norn cứ nhìn chằm chằm vào Tô Yến, ẩn chứa một chút ấm ức đủ khiến Tô Yến cảm thấy nóng bừng.
"Được rồi, được rồi! Đưa cho anh." Tô Yến chịu thua, đưa màn hình điện tử ra trước mặt Norn, "Ban đầu em định mang đến cho anh một bất ngờ."
Norn nhìn chằm chằm vào chuỗi mã trên màn hình, câm nín ba giây, trong lòng không khỏi rối bời: Đây chính là cảm giác khi có vợ là học bá sao? Mình thậm chí còn không hiểu đây là cái gì a a a!
Tô Yến kết nối màn hình với máy chiếu hologram trong phòng. Ngay lập tức, cả căn phòng biến thành một thế giới dưới đáy biển, một con cá nhỏ sống động kéo theo chiếc đuôi dài, chậm rãi bơi tới.
"Đây là..." Norn chớp mắt, "Chúng ta lần trước..."
Con cá mập mũm mĩm đáng yêu dùng trán cọ vào đầu ngón tay của Norn, trông cực kỳ ngốc nghếch.
"Em còn thêm vào cho nó một chức năng thông báo giờ." Tô Yến gõ vài dòng trên màn hình điện tử.
Con cá lập tức vẫy vẫy đuôi, vẽ một vòng cung đỏ rực trên không trung, "Tám giờ rồi~ Tám giờ rồi~"
"Có điều chức năng vẫn chưa hoàn thiện, em vốn muốn làm thêm vài cảnh nữa, nhưng chưa kịp."
Tô Yến nghiêng đầu nhìn anh, "Còn ghen nữa không?"
Norn ôm chặt lấy Tô Yến, đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên môi đối phương. Là một tộc nhân của trùng tộc, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được thứ gọi là lãng mạn.
"Yến Yến......"
Với tư cách là trùng vương, khi đứng trước Tô Yến, Norn luôn tham lam, anh được đằng chân lân đằng đầu, đòi hỏi, "Giọng thông báo giờ này nghe không hay, anh muốn Yến Yến tự mình ghi âm cho anh."
Tô Yến bị ánh mắt tím của Norn nhìn đến bất lực, "Được rồi được rồi, nhưng anh phải đợi thêm nhé."
"Đợi bao lâu cũng không sao." Norn vùi đầu vào cổ Tô Yến, tham lam ngửi lấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn.
Như một con rồng khổng lồ dùng mũi chạm vào đôi cánh mỏng manh của chú bướm thuộc về riêng mình.
"Xin lỗi, làm phiền một chút." Giọng nói có phần lúng túng của Flay truyền đến, "Việt Tu và Kì Sâm sắp không chịu nổi nữa... Điện hạ, ngài có muốn qua xem không?"
Trong căn biệt thự đối diện, Việt Tu dựa vào tường, lồ ng ngực phập phồng dữ dội, phát ra những tiếng thở khò khè nặng nề.
Vết thương ở chân Tô Yến vẫn chưa hồi phục, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, để Norn đẩy vào phòng.
"Lâu rồi không gặp, lớp trưởng."
Việt Tu dùng đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào Tô Yến. Theo những ký ức của mình, bất kể là khi nào gặp lại, Tô Yến vẫn luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt, như thể vạn vật trên thế gian này chưa từng lọt vào mắt đối phương.
Anh ta cố gắng hít thở, gắng gượng nặn ra một câu từ trong lồ ng ngực, "Cậu đến đây để... giết tôi à?"
"Không, tôi chỉ có vài câu hỏi muốn hỏi cậu." Tô Yến ngồi trên xe lăn, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối.
Việt Tu nhìn Tô Yến, không nói gì.
"Việt gia hoặc Việt Hàm Bách, làm sao biết được về Kinh Trập?"
"......" Việt Tu vẫn giữ im lặng.
Norn vốn đã không vui khi Tô Yến tiếp xúc với Việt Tu, lúc này càng cảm thấy khó chịu trong lòng, "Ngươi nói ra, ta còn có thể cho ngươi một cái chết thống khoái."
Việt Tu không để ý đến Norn, chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm vào Tô Yến, ngắt quãng nói: "Tôicũng có một câu hỏi muốn hỏi cậu."
"Được." Tô Yến gật đầu, "Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước."
Việt Tu nhắm mắt lại, tích góp một chút sức lực, "Tôi không biết cha tôi làm sao biết được, chỉ là sau khi tôi bị ép 'biến mất', tôi từng lẻn vào thư phòng của ông ấy, tìm thấy một số tài liệu liên quan đến cậu."
"Liên quan đến tôi?"
"Cũng từ lúc đó, tôi mới biết, cha tôi luôn dõi theo cậu..."
Tô Yến nhìn chằm chằm vào Việt Tu, cố gắng phân biệt xem anh ta đang nói thật hay dối trá.
"Vậy, mẹ tôi rốt cuộc đã chết như thế nào?"
"... Tôi không biết." Việt Tu dường như đã rất mệt, mắt nhắm hờ, dáng vẻ uể oải, "Có lẽ cậu nên đi hỏi Kì Sâm, cậu ta có thể cho cậu một đáp án."
"Được, cậu muốn hỏi tôi điều gì?"
Việt Tu đột nhiên mở bừng mắt, ánh sáng lóe lên trong đó không giống như một kẻ sắp chết, "Ngày hôm đó, cha tôi... thật sự ở trên chiến hạm sao?"
Dường như không ngờ rằng Việt Tu sẽ hỏi câu này, Tô Yến thoáng ngạc nhiên mở to mắt, sau đó nhanh chóng thu lại biểu cảm, bình tĩnh nói, "Tôi không biết cậu muốn có câu trả lời gì, tôi chỉ có thể nói sự thật—"
"Không có."
Ánh sáng trong mắt Việt Tu đột nhiên tắt lịm, không rõ là thất vọng hay nhẹ nhõm.
"Tôi, biết rồi, cậu, đi đi."
Tô Yến không nhìn anh ta nữa, chỉ ngẩng đầu liếc mắt vớ Norn một cái, Norn lập tức hiểu ý, đẩy xe lăn của Tô Yến sang một căn phòng khác.
Kì Sâm bị trói chặt vào đầu giường, trên người đầy rẫy dấu vết bị trùng tộc tra tấn, không còn một chỗ lành lặn.
Norn đưa tay che mắt Tô Yến, "Bẩn, đừng nhìn."
Kì Sâm ngây dại nhìn người vừa bước vào, khóe môi nứt nẻ khẽ nhếch lên thành một nụ cười méo mó, "Tô Yến."
"Tao biết mày muốn hỏi tao điều gì, nhưng tao sẽ không nói bất cứ thứ gì đâu." Kì Sâm đột nhiên vùng vẫy dữ dội, tiếng đầu giường va đập vang lên liên hồi, "Có gan thì giết tao đi! Đến đây!"
Norn kéo Tô Yến ra xa một chút, tránh để bảo bối nhà mình bị thương.
"Cậu đã có được vị trí người thừa kế Kì gia rồi, tại sao còn mạo hiểm làm chuyện này?"
"Có được?" Kì Sâm trợn tròn mắt, "Hoàng đế rõ ràng đã hứa hẹn Kì gia cho mày! Giờ lại đến đây giả vờ vô tội với tao làm gì?!"
Ánh mắt thương hại của Tô Yến bị bàn tay của Norn chắn mất, khiến Kì Sâm không thể nhìn thấy.
"Cậu thật sự đã phụ lòng tâm huyết của Kì Cẩn Xuyên......"
"Ở trùng tộc, không có chuyện gì là không thể moi ra." Norn cười nhạt, "Yến Yến, có cần anh giúp không?"
"Còn cần em nói sao? Chẳng phải đó là chuyện anh nên chủ động làm à?"
"Tuân lệnh, điện hạ." Norn đẩy xe lăn của Tô Yến ra khỏi phòng, "Tối nay, tất cả những gì Kì Sâm biết sẽ được dâng lên trước mặt em."
"Yến Yến không định thưởng cho anh sao?"
Tô Yến nhếch môi, đã biết Norn sẽ như vậy.
"Vậy anh muốn gì?"
Norn cúi người xuống, hơi thở nóng rực hòa vào với hơi thở của Tô Yến. Đôi môi nóng bỏng của anh chỉ còn cách cánh môi đỏ thắm của Tô Yến một khoảng cực kỳ ngắn—
"Khụ khụ!"
Tô Yến lập tức giật mình, như bị điện giật mà đẩy Norn ra.
Cả hai cùng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Là một người không nằm trong dự đoán, nhưng lại hoàn toàn hợp lý — Việt Hàm Bách.
Norn buông Tô Yến ra, không vui nhìn người vừa tới, "Gia chủ Việt gia có chuyện gì không?"
Việt Hàm Bách trông như già đi cả chục tuổi, cũng không để ý đến thái độ của Norn, "Tôi đến... là vì Việt Tu."
Tô Yến nhíu mày.
"Trước tiên hãy nghe tôi nói xong, tôi không cầu xin các người tha cho nó, nhưng ít nhất hãy để tôi... mang nó về." Việt Hàm Bách thở dài một hơi thật sâu.
Tô Yến im lặng, không nói đồng ý, cũng không nói từ chối, "Mẹ tôi rốt cuộc đã chết như thế nào?"
"Cậu không phải đã điều tra ra rồi sao? Daisy năm đó..."
"Tôi muốn nghe sự thật."
Việt Hàm Bách day day thái dương, "Sự thật chính là như vậy, cậu còn muốn nghe gì nữa?"
"Tiểu Yến, nghe ta một câu khuyên đi." Ông nhìn thẳng vào cậu, giọng nói mang theo sự mệt mỏi nặng nề, "Ta nghĩ, mẹ cậu cũng mong muốn như vậy—đừng truy cứu chuyện này nữa, hãy sống cuộc sống của chính mình."
-------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Norn (tức giận): Sao lúc nào cũng có người phá đám bản vương tán tỉnh?!