Tinh Tế Vạn Nhân Mê Bị Trùng Tộc Đoạt Đi Rồi

Chương 59: Chương 59




Ngoài cửa, Luka và Feige đang lén lút nghe trộm, cả hai cùng lộ vẻ mặt đau khổ không nỡ nhìn.

 

"Không ngờ..."

 

"Lại là..."

 

"Dũng cảm ghê."

 

"Không sợ trời không sợ đất."

 

Hai trùng tộc nhìn nhau, trong lòng đều cảm thán: Quả không hổ là trùng cái trong kỳ sinh sản, dám cả gan đào góc tường của Trùng Vương, không thể đụng vào, không thể đụng vào!

 

Norn giật giật khóe mắt, cố gắng giữ giọng bình thường hỏi: "Dora? Cô rảnh lắm sao?"

 

"Vương? Ngài đến rồi sao?" Dora giả vờ kinh ngạc, lại còn lặng lẽ dịch sát gần Tô Yến hơn chút, "Vừa rồi tôi 'không cẩn thận' tặng điện hạ một đóa hoa, ngài chắc sẽ không giận chứ? Tôi nghĩ ngài sẽ không nhỏ nhen vậy đâu, đúng không?"

 

Một luồng hương trà xanh thơm mát phả thẳng vào mặt.

 

"Cô, nghĩ, sao?"

 

Vừa dứt lời, khí thế của Trùng Vương liền như núi lửa phun trào, ập tới ngập trời.

 

Đồng tử dựng đứng của Dora co rút lại, chỉ còn lại một khe nhỏ xíu, dưới áp lực như núi đè, lập tức lộ nguyên hình.

 

Một con trùng đầu đỏ mắt đỏ, lưng phủ vảy giáp, eo bụng phình to, trông như một con ong béo ục ịch không cánh, xuất hiện trong phòng.

 

Norn thản nhiên duỗi chân dài, không chút nương tay đá Dora bay ra khỏi tầm mắt.

 

Nguyên hình của Dora suýt nữa thì cọ vào chóp mũi Luka và Feige, cuối cùng "rầm" một tiếng tạo thành một cái hố sâu.

 

"Xét về độ tàn nhẫn, vẫn là Vương lợi hại nhất..."

 

"Trực tiếp làm con trùng mất hết mặt mũi trước người mình muốn theo đuổi..."

 

Hai trùng tộc lại nhìn nhau một cái: rút củi dưới đáy nồi[giải quyết tận gốc], học hỏi rồi, học hỏi rồi!

 

Thu chân đứng dậy, Norn quay đầu nhìn Tô Yến đang ngẩn người: "Em thấy cô ta đẹp không?"

 

Trong đầu Tô Yến lập tức hiện lên hình ảnh "con ong béo" vừa rồi, kiên quyết lắc đầu, "Không đẹp."

 

"Ừ, anh cũng nghĩ vậy." Norn rút đóa hoa hồng từ tay Tô Yến ra, bóp nát rồi ném vào thùng rác, "Trời cũng tối rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi?"

 

"...... Được."

 

Dora đáng thương đang nằm dưới đáy hố: Có chơi mà không chịu thua à?!

 

————

 

Tin tức về việc Đàm Quán và Chad bị bắt rất nhanh truyền đến tai Riley.

 

"Đúng là lũ vô dụng!" Riley mặt mày u ám, sắc mặt tràn đầy âm trầm.

 

Bên cạnh, Hazel cũng khó coi không kém, "May mà phòng thí nghiệm ở Tinh Vân Hồng Vụ không để lại chứng cứ liên quan trực tiếp đến thân phận của chúng ta."

 

"Vốn là thế cờ nắm chắc phần thắng, vậy mà còn bị Chad kéo thành cục diện thế này..." Riley xoa trán đau nhức, "Lê Minh, thúc giục phòng thí nghiệm tổng bộ tăng tốc!"

 

"Vâng!"

 

Hazel dè dặt thăm dò: "Nếu không có gen của Trùng Vương, kế hoạch của chúng ta..."

 

Riley mở bừng mắt, giọng điệu thâm trầm, "Hazel, con còn quá trẻ."

 

"...... Xin cha chỉ rõ."

 

"Con tưởng vì sao ta lại để Tô Yến quay về hành tinh thủ đô?" Riley nhếch môi cười, thần thái ngạo nghễ, "Có lúc, tình cảm mới thật sự là thứ cản chân người ta đấy."

 

Riley phẩy tay, Lê Minh liền chiếu lên màn hình đoạn giám sát văn phòng khoa trí tuệ nhân tạo của học viện Thủ Đô lên màn hình.

 

Trong hình, giáo sư Kiều đang cầm một màn hình điện tử, cẩn thận giảng giải cho một sinh viên.

 

Hazel lập tức tỉnh ngộ, từ đáy lòng cảm thán: "Cha sâu xa khó lường, không phải kẻ hèn này có thể sánh bằng."

 

Riley khẽ cười khinh miệt, tắt màn hình, "Tình hình bên tinh hệ Thurlow thế nào rồi?"

 

"Có Nguyệt Kiến Lí đích thân giám sát, sẽ không xảy ra sơ suất."

 

"Chỉ là lần này Tiêu Mịch Sơn đánh tới tận cửa, nếu không tên cáo già đó cũng chưa chắc chịu nhúng tay." Riley gõ nhẹ ngón tay lên bàn hai cái, "Thấy trò dạo chơi không nổi nữa, mới bắt đầu sốt ruột."

 

"Sốt ruột? Ngài thấy chỗ nào sốt ruột?"

 

Nguyệt Kiến Lí nhướng mày, tay đang cầm nhánh tre đùa giỡn con chim Kim Vũ trong lồng.

 

Chú chim nhỏ líu lo nhảy nhót trong lồng chim xa hoa, thỉnh thoảng lại mổ vài hạt trong bát thức ăn, trông đã quen với việc bị người nuôi dưỡng.

 

Người hầu không hiểu, "Người điều hành tinh hệ Thurlow ngày nào cũng muốn gọi tám cuộc video cho ngài, ngài thật sự không sốt ruột?"

 

Nguyệt Kiến Lí khẽ nhếch môi cười, "Chỉ là một tinh hệ Thurlow thôi mà, nếu Tiêu Mịch Sơn có thể chiếm được, đứng về phía hắn cũng chẳng sao."

 

"Ý ngài là Tiêu Mịch Sơn sẽ thắng?" Người hầu tròn mắt kinh ngạc.

 

"Tiêu Mịch Sơn có văn minh cơ khí và trùng tộc đứng sau lưng, nhưng..." Nguyệt Kiến Lí vuốt cằm suy tư, "Bệ hạ của chúng ta đâu phải hạng ăn chay."

 

"Xem lần này chiến tranh rốt cuộc ai là kẻ chiến thắng thôi."

 

Người hầu gãi gãi đầu, vẫn không hiểu hết lời Nguyệt Kiến Lí nói, ngây ngô cười đáp: "Dù sao thì tôi cứ theo ngài là được rồi."

 

"Chậc." Nguyệt Kiến Lí ném nhánh trúc về phía hắn ta, cười mắng: "Đồ ngốc."

 

Tinh hệ Thurlow, phòng chỉ huy tác chiến.

 

Abraham vốn là một thành viên trung thành của phe vương quyền, xưa nay chẳng ưa gì Tiêu Mịch Sơn.

 

Lần này được lãnh quân trực tiếp đối đầu với Tiêu Mịch Sơn, Abraham cũng vô cùng hăng hái.

 

"Các vị, cứ một mực phòng thủ thế này không phải cách hay! Chúng ta phải chủ động xuất kích, lấy tư thế tấn công để đối mặt với địch!"

 

Các tướng lĩnh của Thurlow nhìn nhau, có chút khó xử: "Quân phòng thủ của chúng ta phần lớn đều thiếu kinh nghiệm thực chiến, đa số mới chỉ là tân binh được bổ sung từ năm ngoái..."

 

Sắc mặt đang đầy khí thế của Abraham khựng lại trong giây lát, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ho khan một tiếng, "Khụ khụ, chuyện này đúng là vấn đề... Quân tiếp viện từ các hành tinh lân cận đã tới chưa?"

 

"Vừa nhận được liên lạc từ mấy hệ sao lân cận, họ phát hiện tàu chiến của nền văn minh cơ khí đang lảng vảng, nên tạm thời không dám điều binh tới tiếp viện."

 

"Văn minh cơ khí?" Abraham lập tức nhớ đến vụ bắt cóc rùm beng tại hành tinh thủ đô thời gian trước.

 

Các tướng lĩnh nhỏ giọng bàn tán, "Văn minh cơ khí cũng nhúng tay vào sao?"

 

"Xem ra họ ủng hộ Tiêu Mịch Sơn rồi?"

 

"Chắc chắn rồi, đến cả chiến hạm cũng điều động, chẳng phải rõ ràng là muốn cản trở quân tiếp viện của chúng ta à?"

 

"Im lặng ——" Sắc mặt Abraham lúc này cũng không mấy dễ coi, nhưng ông ta là nguyên soái chủ lực, cột trụ của toàn quân.

 

"Dù văn minh cơ khí đã nhúng tay, nhưng bọn họ cũng không thể công khai khởi binh, chỉ có thể âm thầm hỗ trợ Tiêu Mịch Sơn thôi."

 

Dù sao thì Abraham cũng đã ngồi được vào vị trí Nguyên soái, khả năng phân tích cục diện cũng không thể coi thường, "Đã vậy, nếu bọn chúng đánh chủ ý 'vây quân cứu nước', thì chúng ta cũng có thể diễn một vở 'không thành kế'."

 

Các tướng lĩnh nhìn về phía Abraham, chỉ thấy ông ta tự tin nở nụ cười, "Chúng ta sẽ làm thế này..."

 

Thiền Thiền và Kim Qua vẫn như thường lệ lái chiến hạm vòng quanh mấy hệ sao, thỉnh thoảng ném vài quả đạn pháo để dọa đối phương.

 

Hôm nay, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thường nhật, Thiền Thiền vẫn còn đang than vãn với Kim Qua, "Sao không cho tụi mình phá hủy đồ đạc vậy? Ném chuẩn đạn pháo còn khó tính hơn ném lệch nữa đó nha..."

 

Kim Qua không thích nói chuyện, từ trước đến nay chỉ lặng lẽ nghe Thiền Thiền càm ràm, chẳng bao giờ đáp lời.

 

May mà Thiền Thiền cũng đã quen với điều này, tự mình lẩm bẩm cũng vui vẻ.

 

Nhưng chỉ một chút phân tâm, một lỗi nhỏ trong tính toán đường đạn đã khiến một mảnh lớn của quả đạn pháo bay thẳng về phía đội hình huấn luyện của quân phòng thủ.

 

"Chết rồi!" Thiền Thiền lập tức chuyển dữ liệu của mình sang thiết bị điện tử gần nhất, định chặn lại mảnh đạn đó, nhưng đã chậm một bước.

 

Mảnh đạn lao thẳng xuyên qua đội hình phòng thủ, đâm xuyên qua nhiều thân thể.

 

Thiền Thiền sợ đến mức suýt chút nữa tắt luôn cảm biến thị giác.

 

Nhưng cảnh tượng đẫm máu mà cô dự đoán lại không hề xuất hiện — mảnh đạn pháo xuyên qua đội hình như xuyên qua một luồng không khí, sau đó cắm thẳng vào tường với một tiếng nổ vang trời.

 

"Ủa?" Thiền Thiền tò mò áp sát đội hình huấn luyện, quét kỹ lưỡng, lập tức giận dữ đến mức dữ liệu nhảy loạn.

 

Chỉ nghe thấy Thiền Thiền tức giận hét lên: "Kim Qua! Đám quân phòng thủ này đều là hình chiếu toàn tức! Tụi mình bị lừa rồi!"

 

Kim Qua lập tức quét các hệ sao khác, phát hiện phần lớn quân phòng thủ ở đó cũng chỉ là hình chiếu toàn cảnh.

 

Nó lập tức xâm nhập mạng lưới giám sát của mấy tinh hệ, phát hiện hai ngày trước, quân đội ở các tinh hệ này đã tập hợp xong, chi viện cho tinh hệ Thurlow.

 

"Việc này phải báo ngay cho điện hạ và Tiêu Mịch Sơn." Là AI quân sự duy nhất bên cạnh Tô Yến, hiểu rất rõ — hai ngày, đủ để Abraham làm ra rất nhiều chuyện, nó chỉ hy vọng vẫn còn kịp.

 

Lúc này, Tô Yến và Norn vừa mới đến hành tinh trùng tộc huyền thoại.

 

Trên đường đi, Dora vẫn còn chưa từ bỏ ý đồ, muốn tranh thủ tiếp cận những gen trí tuệ cao từ nền văn minh cơ khí, cứu vớt chỉ số IQ đang chạm đáy của trùng tộc.

 

Nhưng đã bị Norn ngăn cản hết mọi hành động của cô ta.

 

Về điều này, Dora tỏ ra cực kỳ bất mãn, "Tôi làm thế cũng vì tương lai của chúng ta thôi mà? Nếu kết hợp được gen trí tuệ cao của nền văn minh cơ khí, chúng ta có phải sẽ thoát khỏi danh xưng 'mù chữ vũ trụ' không? Vương à, nếu ngài đẻ được thì tôi lập tức nhường vị ngay lập tức đó!"

 

Norn: Mau cút đi cho ta nhờ!

 

Khi Tô Yến nhận được tin nhắn của Kim Qua, hắn bật khỏi ghế, vội vàng chạy đi tìm Norn.

 

"Norn, chúng ta đã đánh giá thấp Abraham rồi, hắn ta không bị mắc câu?"

 

Norn nhận lấy màn hình điện tử trong tay Tô Yến, lướt qua nhanh chóng, lông mày nhíu chặt, "Nếu toàn bộ quân phòng thủ đều đã điều động đi rồi, lần này Tiêu Mịch Sơn e là lành ít dữ nhiều."

 

"Vậy chúng ta phải làm sao?" Tô Yến lo lắng hỏi, "Hay là em để nhóm Kim Qua thật sự khai chiến?"

 

"Nền văn minh cơ khí không có lý do chính đáng để xuất binh." Norn bóp nhẹ sống mũi, "Nhưng trùng tộc thì có."

 

"Ý của anh là chuyện phòng thí nghiệm cải tạo gen cho trùng tộc?" Mắt Tô Yến sáng lên, "Đúng đúng! Về mặt chính diện, con người là nghi phạm lớn nhất!"

 

"Luka, Feige!"

 

"Có!"

 

"Tập hợp quân đội." Norn vung tay lên, khí thế hùng hồn, "Dám biến chúng ta ra làm thí nghiệm? Trực tiếp kéo quân tới dạy bọn chúng cách làm người!"

 

"Rõ!"

 

Hai người lập tức nhận lệnh rời đi.

 

Dù vậy, sắc mặt Norn vẫn không dễ chịu, anh kéo tay Tô Yến, bất mãn nói, "Khó khăn lắm mới tới được hành tinh trùng tộc, vậy mà còn chưa kịp cho em tham quan cho đàng hoàng..."

 

Tim Tô Yến đập thình thịch, hắn không nói nổi câu "sau này còn nhiều cơ hội", chỉ đành vụng về an ủi, "Hay chúng ta tranh thủ tham quan chút xíu?"

 

"Thế thì chán lắm, để sau đi. Sau này có thời gian, chúng ta từ từ dạo chơi."

 

Tô Yến li3m li3m môi khô, cổ họng nghẹn ngào không hiểu vì sao.

 

Nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt buồn bã biến mất, hắn lại cười hì hì kéo tay Norn, "Đi mà đi mà! Bây giờ tham quan chút đi, dù gì cũng còn một tí thời gian mà..."

 

"Norn? Norn~~"

 

Giọng điệu mềm mại khiến lòng Norn gần như tan chảy, anh dở khóc dở cười, "Được được được, đi tham quan, đi tham quan."

 

"Chỉ một lúc thôi đó, đợi nhóm Luka tập hợp xong ta sẽ lên đường."

 

Tô Yến đưa tay ra, ước lượng khoảng cách giữa ngón trỏ và ngón cái.

 

"Tranh thủ thời gian, chúng ta đi thôi."

 

Norn nắm lấy bàn tay phải đang làm động tác của Tô Yến, đưa lên môi hôn nhẹ, sau đó kéo đối phương rời đi.

 

-------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

 

Norn: Muốn giành vợ tôi à? Cho cô mất luôn quyền chọn bạn đời nhé. :)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.