Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 13: Chương 13




Thẩm Khinh Bạch vừa bước ra khỏi thang máy xuống tầng 1 thì điện thoại trong túi rung lên vài lần.

Vừa đi cô vừa lấy điện thoại ra xem, thấy Chung Đình Diệp gọi liền bắt máy: “Alo, anh đến rồi à?”

Tối qua hai người mới trao đổi số điện thoại, anh nói có chuyện gì gọi điện sẽ tiện hơn. Nghĩ đến việc mẹ mình đang nằm viện có thể sẽ cần nhờ đến anh nên cũng thuận tiện lưu số liên lạc.

Chung Đình Diệp ngước mắt nhìn bốn chữ “Bệnh viện thành phố” khẽ ừ một tiếng.

Thẩm Khinh Bạch: “Anh đừng lên tầng, tôi vừa mới ra khỏi khu nội trú, bây giờ anh đang đứng đâu tôi qua tìm anh.”

“Trước cổng bệnh viện.” Chung Đình Diệp dừng bước, đứng im tại chỗ chờ cô.

Bầu trời giữa trưa xanh thăm thẳm, những đám mây trông như những cục kẹo bông gòn, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu xuống mang theo hơi ấm dịu dàng.

Chưa bước ra khỏi đại sảnh của bệnh viện Thẩm Khinh Bạch đã thấy Chung Đình Diệp đứng giữa quảng trường. Giữa cổng bệnh viện người đến người đi tấp nập nhưng chỉ riêng bóng lưng anh thôi mà vẫn nổi bật đến vậy.

Cô thu lại suy nghĩ, bước nhanh đến chỗ anh: “Xin lỗi, tôi định về nhà một chuyến, sợ anh lên tầng một mình gặp bố mẹ tôi sẽ ngại nên hay là___”

“Được, tôi đưa em về nhà trước rồi cùng đến sau.” Chung Đình Diệp thấy cô vẫn mặc bộ đồ hôm qua nên hiểu cô nói gì.

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch hơi sững sờ, nghĩ thầm, tôi đâu có bảo anh đưa tôi về, ý tôi chỉ là bảo anh về nhà thôi. Nhìn ánh mắt kiên định của người đàn ông trước mặt, lời từ chối lại nuốt trở vào: “Vậy cảm ơn anh.”

Xe nhanh chóng chạy đến khu Phúc Tuệ An, Thẩm Khinh Bạch cởi dây an toàn, quay sang nói: “Anh chờ tôi ở đây nhé, tôi lên tầng thu dọn ít đồ rồi xuống ngay.”

Chung Đình Diệp thản nhiên tháo dây an toàn, nhìn cô: “Tôi đi cùng em.”

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Thôi vậy, người ta đã đưa mình đến tận cửa mà lại để người ta ở trong xe chờ mình thì đúng là không lịch sự. Lên thì lên, nhà hơi nhỏ một chút nhưng vẫn gọn gàng.

Ra khỏi thang máy Thẩm Khinh Bạch lấy chìa khóa mở cửa, còn cố ý nói: “Nhà tôi hơi nhỏ anh đừng để ý nhé.”

Chung Đình Diệp thản nhiên đáp: “Không sao.”

Cô tiện tay đặt chìa khóa và túi xách lên tủ giày ở lối vào, theo thói quen nhất định sẽ đá bay đôi giày cao gót dưới chân nhưng nhớ tới sau lưng có người nên lại cúi xuống chậm rãi tháo giày rồi đặt vào tủ. Lúc quay đầu lại thấy anh vẫn đứng ở cửa, cô chần chừ hỏi: “Anh. . .không vào à?”

Hay là chê nhà cô nhỏ, căn hộ ba phòng một sảnh, 128 mét vuông tiếp đãi anh chắc cũng ổn mà nhỉ.

Chung Đình Diệp rũ mắt nhìn đôi giày da dưới chân, chậm rãi nói: “Đi giày vào nhà thì không hay lắm.”

“Không sao đâu.” Thẩm Khinh Bạch thở phào nhẹ nhõm, miễn không phải chê nhà cô nhỏ là được: “Nhà tôi không có dép cho nam, anh cứ vào ngồi tự nhiên, tôi đi thay đồ trước đã.”

Câu này cũng không phải nói dối, đợt trước bà Mã thấy siêu thị có chương trình mua 2 tặng 1 liền mua một lúc sáu đôi dép, toàn bộ đều là dép nữ. Kết quả là ông Thẩm cũng không có lựa chọn nào khác, dù không muốn đi cũng phải xỏ vào.

Lý do rất đơn giản, chân ông đi size 40, cố gắng một chút vẫn có thể mang được, dù sao thì bà Mã cũng đã chọn size lớn nhất rồi.

Chung Đình Diệp gật đầu: “Được.”

Trong phòng khách sàn ngập mùi sách, bút mực và giấy Tuyên Thành có thể thấy ở khắp nơi, bức tranh thư pháp treo trên tường với dòng chữ ‘Tất cả dựa vào chính mình’ vô cùng nổi bật, hai bên là tủ sách màu gỗ tự nhiên. Trong đó ngoài sách ra còn thấy đủ loại cúp lớn nhỏ, nhìn tên trên những chiếc cúp đều là của Thẩm Đông Hoa.

Chung Đình Diệp đứng bên tủ sách, ánh mắt lướt qua một bức ảnh chụp Thẩm Khinh Bạch đang giơ cao chiếc cup cười rạng rỡ. Nhìn kỹ có thể thấy trên cup khắc dòng chữ ‘giải nhất cuộc thi thiết kế nhóm thiếu niên’, cô gái trong ảnh khoảng 20 tuổi, tóc búi thành hai chùm giống dáng vẻ năm đó anh từng gặp, không khác biệt nhiều lắm. Chỉ có nét trẻ con trên khuôn mặt đã phai nhặt, ngũ quan càng ngày càng thanh tú.

Cô nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt sáng ngời như đang đối diện với anh xuyên qua bức ảnh đã nhiều năm.

“Chung. . .Đình Diệp.” Khi nói chuyện riêng Thẩm Khinh Bạch vẫn không quen gọi hai chữ A Diệp.

Giọng nói trong trẻo kéo anh trở về thực tại, lúc quay đầu lạ cô gái đã thay bộ đồ thường ngày, trên má còn đọng vài giọt nước, một vài lọn tóc dính vào chiếc cổ mảnh khảnh, trông có vẻ là vừa tắm xong.

“Tôi xong rồi.” Thẩm Khinh Bạch cầm theo một chiếc balo tiến lại gần anh.

Chung Đình Diệp hạ mắt, chậm rãi đưa tay ra: “Đưa tôi.”

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch do dự một lát rồi mới đưa túi cho anh: “Ồ cảm ơn.”

Hai người một trước một sau ra khỏi tòa nhà.

Thẩm Khinh Bạch nhìn chằm chằm theo bóng lưng cao ráo của Chung Đình Diệp, không thể không thừa nhận người đàn ông này đúng là hoàn mỹ từ mọi góc độ, ngay cả hành động cầm túi cũng đẹp mắt đến lạ thường.

Thoáng chốc cô tưởng tượng cảnh anh với dáng vẻ tổng tài bá đạo đón con đi học về, chắn chắn sẽ không ít phụ huynh nữ si mê.

Dù sao thì đàn ông có tuổi một chút, khí chất trưởng thành lại vừa có khuôn mặt đẹp trai rất khó để cưỡng lại.

“Tiểu Bạch.”

Thẩm Khinh Bạch dừng chân, cô theo phản xạ quay đầu liền thấy dì Vương cùng vài dì khác đang đi tới, ánh mắt tràn đầy sự tò mò hóng chuyện.

Cô nhanh chóng bước lên hai bước, nhanh tay nắm lấy bàn tay đang rảnh rỗi của Chung Đình Diệp đan chặt mười ngón tay, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ: “Dì Vương, dì Lưu, dì Lý.”

“Tiểu Bạch càng ngày càng xinh đẹp.” Cả nhóm đồng loạt nhìn sang cô và Chung Đình Diệp.

“Mẹ con không sao chứ?” Dì Vương hỏi.

“Vẫn đang kiểm tra ạ, bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, cảm ơn mọi người đã quan tâm mẹ con ạ.”

Thẩm Khinh Bạch gật đầu mỉm cười với họ định kéo Chung Đình Diệp rời đi, nhưng chưa kịp xoay người đã nghe thấy dì Vương hỏi: “Tiểu Bạch, đây là bạn trai con nói lần trước à? Diện mạo rất tốt, mẹ con chắc vui lắm nhỉ?”

Chủ đề chuyển sang Chung Đình Diệp, ba người phụ nữ không kiêng dè bắt đầu đánh giá anh một cách quang minh. Trước đó khi nghe Mã Như Duy vội vã bảo rằng Tiểu Bạch đã tìm được đối tượng, hơn nữa gia đình đối phương còn làm kinh doanh, bọn họ đã đoán rằng chắc người đó ngoại hình cũng chẳng có gì xuất sắc, chắc cũng đã nhiều tuổi.

Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy Chung Đình Diệp ngoài đời họ thực sự bị bất ngờ.

Người đàn ông này không chỉ có ngoại hình ưa nhìn mà chiều cao và khí chất cũng không có chỗ nào để chê.

“Đúng thật, các bà xem hóa ra các buổi xem mắt của Tiểu Như xem ra cũng có tác dụng, nhìn xem Tiểu Bạch đã tìm được đối tượng rồi này?”

“Thế thì tốt quá, đợi mẹ con xuất viện cũng nhờ Tiểu Như giúp con gái dì xếp cho một buổi đi xem mắt.”

“E rằng làm mọi người thất vọng rồi, trong danh sách xem mắt không có người xuất sắc như thế này đâu ạ.” Thẩm Khinh Bạch quét mắt nhìn cả ba người, cười tinh nghịch: “Bạn trai con là do con tự tìm, chẳng liên quan đến gì đến xem mắt cả.”

Ba người nhìn nhau, trong mắt họ tràn đầy kinh ngạc.

Chung Đình Diệp đứng bên cạnh mỗi lần thấy cô như vậy lại không nhịn được mà nhìn lâu hơn một chút. Ý cười trên khóe môi thoáng qua rồi biến mất, cảm thấy cô thực sự rất đáng yêu.

Thẩm khinh Bạch mỉm cười: “Dì Lưu, con nghĩ tốt nhất dì cứ để Lệ Lệ tự tìm đi, biết đâu cũng gặp được người ưu tú như con gặp được, xem mắt không đáng tin đâu.”

Ba người: “. . . . . .”

Dáng vẻ kiêu ngạo này rất đắc ý.

Trên xe, Thẩm Khinh Bạch tựa đầu vào cửa kính nheo mắt nhìn thấy thím Vương và hai người còn lại quả thực đi theo họ ra ngoài, ba người khoa tay múa chân, có lẽ đang không ngừng bàn luận về thân phận của Chung Đình Diệp.

Cô mỉm cười lười biếng dựa lưng vào ghế, mở một khe nhỏ ở cửa sổ. Cơn gió thu mát lạnh lướt qua gò má như thể không khí cũng mang theo chút vui vẻ.

Có lẽ từ nay về sau cô sẽ không bị giục đi xem mắt nữa.

“Người ta hay trêu chọc em lắm hả?” Giọng nói của Chung Đình Diệp kéo cô trở về với hiện tại.

Thẩm Khinh Bạch thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, khẽ thở dài: “Cũng không hẳn là thường xuyên, chỉ là mỗi lần gặp đều sẽ hỏi vài cô mà thôi. Dù sao thì tôi cũng quen rồi, mấy năm nay nếu không đi xem mắt thì cũng là đang trên đường đi xem mắt.”

Chung Đình Diệp nhíu mày: “Em rất vội tìm bạn trai sao?”

“Không phải là tôi! Là mẹ tôi!” nhắc đến chuyện này Thẩm Khinh Bạch không nhịn được mà phàn nàn: “Từ khi tôi đi làm bà ấy đã liên tục sắp xếp các buổi xem mắt cho tôi. Ban đầu tôi cũng phản kháng nhưng mỗi lần thất bà buồn và thất vọng tôi lại bỏ cuộc. Thật ra tôi cũng không hiểu tại sao bà ấy cứ ép tôi phải tìm bạn trai cho bằng được.”

Cô cúi đầu cào nhẹ móng tay, bĩu môi nói: “Có lẽ bà ấy thấy tôi không đủ xuất sắc sợ sau này không gả đi được nên phải lo trước cho chắc chắn.”

Chung Đình Diệp nghiêng mặt nhìn cô: “Em rất tốt.”

Thẩm Khinh Bạch sững sờ quay đầu sang, chạm phải ánh mắt đen thẳm nghiêm túc của anh lại có chút không tự nhiên mà vuốt tóc.

Câu này cô cũng từng nói với bạn bè, khi ấy cô chỉ cho rằng bọn họ đang an ủi mình mà thôi.

Nhưng khi anh nói ra lại giống như một giáo viên không chỉ trao cô danh hiệu học sinh xuất sắc mà còn tặng kèm một túi kẹo, chưa kịp ăn đã ngửi thấy vị ngọt trước rồi.

“Mắt nhìn người của anh rất độc đáo.”

Thẩm Khinh Bạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười: “Có thể phát hiện ra được điểm tốt của tôi.”

Lúc đến khu nội trú của bệnh viện, Chung Đình Diệp lại cho người mang đến không ít hoa quả nhập khẩu và thực phẩm bổ dưỡng.

Mỗi lần nhìn thấy anh hào phóng như vậy Thẩm Khinh Bạch đều cảm thấy mình như chưa tỉnh ngủ.

Mẹ cô khách sáo trò chuyện với anh, anh cũng kiên nhẫn trả lời, nhưng chỉ có điều điện thoại rung liên tục có phần hơi chói tai.

Sau khi anh từ chối điện thoại một lần nữa Mã Như Duy liền lên tiếng: “Tiểu Chung, con cứ làm việc trước đi, dì bây giờ ăn được ngủ được, không cần hai đứa trông nom đâu.”

Bà đẩy nhẹ Thẩm Khinh Bạch: “Con cũng vậy, Tiểu Chung bận rộn như thế đừng để nó chạy tới chạy lui, mẹ cũng đâu đến mức không cử động được, hơn nữa vẫn còn bố con cơ mà.”

Thẩm Đông Hoa tiếp lời: “Đúng vậy, có bố ở đây rồi, Tiểu Chung à, công việc quan trọng hơn đừng để chậm trễ.”

Thẩm Khinh Bạch và Mã Như Duy bất giác quay đầu nhìn ông, dường như có chút bất ngờ trước sự thay đổi thái độ này.

Quả thật có chút công việc cần xử lí, Chung Đình Diệp cũng không từ chối nữa: “Vâng, dì với chú nghỉ ngơi thêm đi ạ.”

Sau khi tiễn Chung Đình Diệp xong Thẩm Khinh Bạch vừa định đẩy cửa vào phòng thì nghe thấy mẹ cô đang khen ngợi anh: “Đứa nhỏ này càng nhìn càng thích, vừa lễ phép hiểu chuyện, nhìn cũng trầm ổn. Con gái mình gặp được cậu ấy tôi yên tâm.”

“Ừ, tuy ít nói nhưng lại âm thầm làm không ít chuyện.”

Thẩm Đông Hoakeer lại chuyện ban ngày ông nghe được: “Từ phòng bệnh đến bác sĩ chủ trị đều do cậu ấy tìm người lo liệu, chuyện này chúng ta hoàn toàn không cần bận tâm. Vị chủ nhiệm Lư mà bà gặp sáng nay vốn dĩ đã về hưu từ lâu cũng chính là cậu ấy đặc biệt mời đến để làm phẫu thuật cho bà, mục đích là để giảm thiểu rủi ro với nâng cao tỷ lệ thành công.”

Mã Như Duy ngạc nhiên: “Thảo nào mọi người đều tôn trọng cậu ấy, thì ra là vậy, đứa trẻ này rất có lòng.”

Bà nắm lấy tay Thẩm Đông Hoa, khẽ cười: “Lão Thẩm, sau này dù con gái chúng ta không ở bên cạnh cũng không cần lo lắng có chăm sóc. Tiểu Chung là người đáng để gửi gắm cả đời.”

Thẩm Đông Hoa tự hào nói: “Con gái tôi cũng xuất sắc mà, chỉ có mỗi bà lo lắng nó không gả đi được, cứ bắt nó đi xem mắt. Cũng may con bé thoáng không giận dỗi bà chuyện này.”

Mã Như Duy cười: “Tính khí nó không giống mấy đứa con gái bình thường, từ nhỏ đã vụng về hấp tấp, tôi làm mẹ sao mà không lo cho được? Lỡ gặp phải người không tốt, nó chịu thiệt thì tôi đau lòng lắm.”

“Thôi đi, bà lúc nào cũng miệng cứng lòng mềm.” Thẩm Đông Hoa nhẹ nhàng siết tay bà.

Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ rút tay khỏi nắm cửa, xoay người dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn trên hành lang.

Cô biết bản thân mình có vô số khuyết điểm, ngoài công việc có thể không mắc lỗi thì dường như chuyện gì cũng vụng về, hay quên. Không phải cô làm không tốt mà là cô không muốn cả đời sống theo khuôn phép.

Đời người ngắn ngủi phải để bản thân mình sống tùy tiện một chút.

Mà Chung Đình Diệp thì hoàn toàn ngược lại với cô, bất kể làm gì cũng gọn gàng chỉn chu. Trước mặt trưởng bối anh luôn lễ phép và khiêm tốn, thực sự rất được lòng người lớn.

Ca phẫu thuật của mẹ cô vốn được sắp xếp vào thứ hai tuần sau nhưng kết quả sinh thiết tối qua cho thấy tế bào ung thư chưa di căn. Chủ nhiệm Lư nói rằng phẫu thuật cắt bỏ sớm sẽ giúp bệnh nhân hồi phục tốt hơn, vì vậy thười gian đã được đẩy lên thứu tư tuần này.

Vừa nhận được tin Thẩm Khinh Bạch lập tức xin nghỉ dạy, còn Thẩm Đông Hoa trùng lịch lãnh đạo đến thị sát nên không thể đến kịp.

Từ 8 giờ 34 phút, khi cánh cửa phòng phẫu thuật khép lại, Thẩm Khinh Bạch siết chặt điện thoại trong tay, ngồi đợi một mình trên ghế.

Trong thời gian chờ đợi, nỗi sợ hãi và dày vò trong lòng cô ngày một lớn, mặc dù bác sĩ nói rủi ro không cao nhưng lúc ký giấy đồng ý phẫu thuật tay cô vẫn không ngừng run rẩy.

Khoảnh khắc ấy cô bỗng nhận ra rằng sinh mệnh thật mong manh biết bao.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Nửa tiếng sau, giữa hành lang tĩnh lặng bất chợt vang lên tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ. Thẩm Khinh Bạch hơi ngẩng đầu thấy Chung Đình Diệp đang bước tới.

Anh dừng lại trức mặt cô một giây sau đó ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh: “Em ổn chứ?”

Một câu an ủi rất bình thường nhưng khoảnh khắc nghe thấy tâm trạng căng thẳng của Thẩm Khinh Bạch như được xoa dịu, lòng cũng an ổn hơn phần nào.

“Không phải anh đi công tác sao?” Thẩm Khinh Bạch nghiêng đầu nhìn anh.

“Hôm qua chủ nhiệm Lư đã nói kỹ với tôi về bệnh tình.” Chung Đình Diệp đáp.

Thẩm Khinh Bạch thoáng sững sờ, dường như đã hiểu tại sao hôm nay anh đột nhiên lại xuất hiện: “. . .Anh biết hết toàn bộ báo cáo kiểm tra xét nghiệm của mẹ tôi à?”

“Cô Thẩm đừng hiểu lầm, Chung tổng chỉ muốn nắm rõ bệnh tình để sắp xếp mọi việc kịp thời, hạn chế tối đa những tình huống ngoài ý muốn thôi.” Tần Vũ lo lắng cô sẽ không vui khi Chung Đình Diệp biết quá nhiều về bệnh tình của mẹ cô nên vội vàng giải thích.

Nghe xong ánh mắt Thẩm Khinh Bạch lại dừng trên người anh: “Việc dời lịch phẫu thuật lên sớm cũng là do anh bàn bạc với chủ nhiệm Lư sao?”

“Ông ấy nói như vậy sẽ tốt hơn cho bệnh nhân.” Không biết liệu cô có giận hay không, Chung Đình Diệp thành thật nói: “Xin lỗi, tôi không nên tự ý sắp xếp cho dì___”

“Chung Đình Diệp, cảm ơn anh.”

Không đợi anh nói hết câu Thẩm Khinh Bạch bất ngờ xoay người ôm chặt lấy anh.

Khoảnh khắc này nói không cảm động chắc chắn là nói dối. Một người đàn ông vốn dĩ không hề quen biết, chỉ vì một buổi xem mắt hiểu lầm mà âm thầm làm tất cả những điều này cho cô, mọi chuyện đã sớm vượt qua mục đích ban đầu mà họ từng thỏa thuận.

Chung Đình Diệp bất ngờ trước cái ôm đột ngột này, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ hoàn toàn không doán trước được tình huống này.

Tần Vũ lập tức quay mặt đi chỗ khác nhưng lại đụng ngay ánh mắt đen sì của Thẩm Đông Hoa, nhất thời tĩnh lặng.

“Khụ khụ~”

Cả hai đồng loạt quay đầu lại, chợt nhận ra không biết Thẩm Đông Hoa đã xuất hiện từ khi nào.

Giây phút này, Thẩm Khinh Bạch cảm thấy mình chẳng khác nào một học sinh lén lút yêu đương bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang, vô cùng chột da: “. . . Bố.”

Chung Đình Diệp điềm nhiên chỉnh lại quần áo, gật đầu chào một cách lễ phép: “Chú ạ.”

Thẩm Đông Hoa liếc nhìn anh hai cái sau đó quay sang hỏi con gái: “Mẹ con vào bao lâu rồi?”

“Hơn một tiếng rồi ạ.” Thẩm Khinh Bạch thành thật trả lời.

“Ừm.” Nghĩ đến những việc Chung Đình Diệp làm cho vợ mình giọng điệu của Thẩm Đông Hoa dịu xuống: “Ngồi đi, còn lâu mới xong.”

Hành lang lại rơi vào tĩnh lặng.

Không biết sau bao lâu, đèn báo trước cửa phòng phẫu thậut ‘tách’ một tiếng tắt ngấm.

Mọi người lập tức đứng dậy.

“Ca phẫu thuật rất thành công.” Cô y tá nói xong liền đẩy bệnh nhân về phòng hồi sức.

Sau một hồi bận rộn, y tá sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi lặng lẽ rời đi.

Thấy mẹ dần dần tỉnh lại, Thẩm Khinh Bạch mới xoay người đi tiễn Chung Đình Diệp. Anh vừa đi công tác về đã tới luôn bệnh viện, công ty vẫn còn nhiều việc cần xử lí.

Giữ anh ở lại nữa cô thực sự cảm thấy rất áy náy.

Đúng vào giờ nghỉ trưa, hành lang đã không còn những chiếc giường bệnh tạm thời, chỉ còn lại tiếng bước chân vững chãi của hai người vang vọng trong không gian yên ắng.

“Cảm ơn anh vì tất cả đã làm cho mẹ tôi.” Thẩm Khinh Bạch là người phá vỡ sự im lặng trước.

Chung Đình Diệp hơi dừng bước, nhìn cô: “Em không cần khách sáo với tôi.”

Thẩm Khinh Bạch: “Tôi hỏi anh chuyện này được không?”

Chung Đình Diệp: “Em nói đi.”

Đúng lúc hai người đi đến thang máy, Thẩm Khinh Bạch im lặng một lúc rồi trực tiếp hỏi: “Gia đình anh có thúc giục anh kết hôn không?”

Lông mày Chng Đình Diệp khẽ giật, dường như hiểu được ý tứ trong câu hỏi của cô, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt của cô: “Ừm, ông nội tôi khá sốt ruột.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn vào mắt anh trong giây lát, ánh mắt người đàn ông dường như có chút nóng bỏng, tim cô bất giác đập loạn, những lời sắp thốt ra lại nuốt trở vào.

Cả hai lặng lẽ nhìn nhau, bầu không khí có chút vi diệu.

Đúng lúc đó thang máy dừng lại ở tầng 6.

Thấy cô vẫn chưa có ý định mở miệng, Chung Đình Diệp xoay người bước vào trong.

Cửa thang máy từ từ khép lại, Thẩm Khinh Bạch nhìn bóng dáng cao lớn của anh từ từ thu nhỏ, đột nhiên vươn tay bấm nút mở cửa, buột miệng nói: “Chung Đình Diệp, anh có ngại đi đăng ký kết hôn với tôi không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.