Buổi chiều mùa thu, ánh nắng xuyên qua những tầng mây mỏng chiếu rọi lên tòa nhà đối diện, phản chiếu lại ánh sáng chói lóa đến mức người ta ngẩn ngơ.
Thẩm Khinh Bạch đứng trước cục dân chính, ánh mắt lơ đãng nhìn ba chữ in nổi màu vàng trên cuốn sổ màu đỏ ‘Giấy kết hôn’.
Cô. . .đã kết hôn rồi sao?
Đối tượng vẫn là Chung Đình Diệp!
Sau khi cô hỏi câu đó trong thang máy, anh không hề do dự mà lập tức đưa cô đến cục dân chính luôn.
Quá trình đăng ký kết hôn diễn ra với tốc độ cao, hiệu suất cao, Thẩm Khinh Bạch cứ ngơ ngẩn suốt cả quá trình. Nếu không phải cô là người đề nghị đi đăng ký thì chắc có lẽ cô sẽ nghi ngờ mình bị lừa kết hôn.
Anh lừa cô.
Thẩm Khinh Bạch nhìn lên bầu trời, ánh nắng xuyên qua kẽ ngón tay chiếu nghiêng lên khóe mắt khiến cô cảm thấy chói lóa.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả nhưng chuyện ngông cuồng cô đều đã làm qua, nhưng việc lấy trộm sổ hộ khẩu rồi tự mình đi đăng ký kết hôn có lẽ là chuyện điên cuồng nhất.
Haizz, không biết lúc đó cô bị lời khen của bà Mã làm cho cảm động hay là bị ánh mắt chuyên chú kia của Chung Đình Diệp mê hoặc.
Nhưng tóm lại tờ giấy chứng nhận kết hôn này là thật.
“Việc tôi không để ý khiến em bối rối vậy sao?” Chung Đình Diệp đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ.
“Không phải bối rối.” Thẩm Khinh Bạch nghiêng người ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng đứng bên cạnh: “Chỉ là có hơi khó hiểu.”
Chung Đình Diệp nhướn mày: “Hửm?”
“Anh đồng ý quá nhanh khiến tôi cảm thấy có chút không chân thực.” Cô l.iếm nhẹ môi, dò hỏi: “. . . . . .Tôi tính là đã gả vào hào môn rồi sao?”
Chung Đình Diệp sững người trong chốc lát sau đó bật cười thành tiếng.
Thẩm Khinh Bạch ngơ ngác nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt anh, đường cong khóe môi như một đóa hoa sen chờ đợi hàng nghìn năm mới nở rộ đẹp đến mức chói mắt.
Hơn nữa lại rất hiếm thấy.
Cô âm thầm tính toán trong lòng, nếu đàn ông mà phân cấp thì người đàn ông như anh chắc chắn thuộc loại tốt nhất.
Cưới được người chồng như vậy cô cũng không thiệt.
Đúng lúc đó tài xế lái xe đến, dừng lại trước cửa cục dân chính.
Tần Vũ nhanh chóng xuống xe từ ghế phụ, trong mắt lấp lánh ý cười: “Chúng mừng Chung tổng, chúc mừng Chung phu nhân.”
Khóe miệng Thẩm Khinh Bạch giật giật, dường như chưa quen với cách xưng hô này, suýt chút nữa không nhận ra là người ta đang gọi mình.
Cô mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn.”
Chung Đình Diệp khẽ ừ một tiếng, quay sang nhìn cô: “Tôi đưa em về bệnh viện.”
“Không cần đâu! Anh cứ bận trước đi, tôi. . . cần thời gian để tiêu hóa chuyện này.” Cô vẫn cảm thấy có chút không thực tế, đột nhiên trở thành bà Chung, từ một người độc thân lại trở thành vợ người ta trong chớp mắt thực sự chưa kịp thích ứng.
Chung Đình Diệp nhìn theo bóng dáng mảnh mai kia giống như đang vội vàng chạy trốn.
Chung Đình Diệp khẽ nhếch môi, mãi đến khi bóng dáng cô khuất dần anh mới quay người bước lên xe.
Tần Vũ đóng cửa xe, quay đầu hỏi anh: “Chung tổng, bên cục dân chính không báo trước, tôi đoán tin anh kết hôn sẽ nhanh chóng truyền đến Lê Viên, như vậy có ảnh hưởng gì đến kế hoạch tiếp theo của anh không?”
Chung Đình Diệp cúi đầu chỉnh lại tay áo, giọng nói trầm ổn: “Sớm muộn gì cũng biết, không sao cả.”
Vừa dứt lời điện thoại đặt trên giá đỡ trong xe đột ngột đổ chuông, là cuộc gọi từ ông nôi. Anh liếc nhìn Tần Vũ một cái sau đó thản nhiên nghe máy: “Ông nội.”
“Bây giờ về nhà một chuyến.” Giọng Chung Đức Diệu bình thản, không nghe ra chút cảm xúc nào.
Chung Đình Diệp hơi nheo mắt lại: “Vâng.”
Tần Vũ hỏi: Chung tổng, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Quay về Lê Viên.”
“Vâng.” Tần Vũ đáp, ra hiệu cho tài xế.
Đặt điện thoại sang một bên, Chung Đình Diệp lấy cuốn sổ màu đỏ từ trong túi áo vest ra, nhẹ nhàng lật giở, ánh mắt dừng thật lâu ở dòng ghi tên vợ rồi mới chuyển sang bức ảnh cưới nền đỏ có dấu mộc nổi.
Trong bức ảnh, cô gái tươi cười ngọt ngào, mái tóc vốn hay xõa xuống được nhân viên yêu cầu buộc lên để lộ chiếc cổ trắng nõn mảnh mai, khiến đường nét khuôn mặt càng thêm thanh tú và tinh khôi.
Ban đầu hai người không tự nhiên, nhiếp ảnh bảo cô cười thoải mái hơn một chút nữa, còn đặc biệt hỏi cô có thích ăn kẹo không, cô không chút do dự liền bảo thích.
“Tách.”
Khoảnh khắc tươi cười ấy lập tức được lưu lại trong khung ảnh, trái lại thì nụ cười của anh trông có vẻ hơi gượng gạo.
Bên kia, Thẩm Khinh Bạch hổn hển đuổi theo chiếc xe buýt đang chạy về phía bệnh viện, tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống rồi khẽ thở phào.
Cô không hiểu tâm lý của mình bị sao, xe sang không ngồi mà lại đuổi theo chiếc xe buýt suốt hai phút, bây giờ trán vẫn đang lấm tấm mồ hôi.
Cô tiện tay dùng quyển sổ màu đỏ quạt nhẹ vài cái, đến khi hơi nóng trong người dần dần tan biến mới nhận ra mình đang cầm thứ gì, vội vàng cất vào trong túi xách rồi kéo khóa lại.
Cô dựa người vào ghế một cách lười biếng, quay đầu nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài, trong đầu lại suy nghĩ không biết nên giải thích hai vị phụ huynh như thế nào.
Lúc cô đến bệnh viện đã là 4 giờ 30 phút chiều.
Không phải vì đường xa mà là do quá lâu rồi không ngồi xe buýt, cảm giác lắc lư nhè nhẹ khiến cô dễ chịu đến mức mơ màng thiếp đi, quá trạm lúc nào không hay, phải quay lại nên thành ra đến trễ.
“Bảo con đưa người ta đi sao lại đưa mình đi lạc luôn thế?” Mã Như Duy liếc mắt nhìn cô một cái.
“Mẹ, xem ra mẹ hồi phục không tệ.” Thẩm Khinh Bạch cười cười trêu chọc, đi đến chiếc ghế bên cạnh bà ngồi xuống.
“Còn không phải là nhờ Tiểu Chung sao, bác sĩ và y tá đều chăm sóc mẹ rất chu đáo, thường xuyên đến kiểm tra sợ là có phản ứng xấu sau phẫu thuật.” Mặc dù Thẩm Đông Hoa không vui với chuyện con gái mình bị bắt cóc nhưng lại khá hài lòng với những việc khác của Chung Đình Diệp.
“Xuất viện nhất định phải mời người về nhà ăn cơm một bữa, mẹ sẽ tự tay vào bếp.” Mã Như Duy nghiêng đầu nhìn cô: “Con và Tiểu Chung đi đâu mà giờ mới về?”
“Về nhà một chuyến ạ.” Thẩm Khinh Bạch nhìn lướt qua ông bố đang ngồi cạnh, sau đó lấy bao thuốc lá mua vội trước cổng bệnh viện đưa cho ông: “Bố, cho bố này.”
Trên xe cô đã phân tích tốt chiến thuật, lấy lòng được người nào thì tính người đó trước.
Thẩm Đông Hoa nhận lấy rồi nhìn, là thuốc Hoa Tử, đôi mắt ông sáng lên: “Ồ, lãnh lương sớm à.”
“Không ạ, con dùng tiền riêng.” Thẩm Khinh Bạch nhìn ngang nhìn dọc, cười nói: “Con ở đây với mẹ, bố ra ngoài hút thử đi?”
Thẩm Đông Hoa bật cười, nhưng khi chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Mã Như Duy liền lập tức thu lại ý cười: “. . .Bố ra ngoài đi vệ sinh.”
Đợi cánh cửa phòng đóng lại Mã Như Duy nheo mắt nhìn cô: “Nói đi, con chi tiền đuổi bố con ra ngoài rốt cuộc có ý gì?”
Thẩm Khinh Bạch chột dạ không dám nhìn bà, giả vờ lấy một quả quýt nghiêm túc bóc vỏ: “Chỉ muốn nói chuyện với mẹ thôi mà, chuyện con gái, có bố ở đây không tiện.”
Mã Như Duy nằm trên giường bệnh nhìn cô từ trên xuống dưới, cảm thấy cô hôm hôm nay ngoan một cách lạ thường: “Vậy nói xem muốn tâm sự chuyện gì nào?”
Thẩm Khinh Bạch đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, mẹ gả cho bố năm bao nhiêu tuổi vậy?”
“Hai mươi ba.” Mã Như Duy nghi ngờ: “Sao hôm nay con lại quan tâm chuyện này?”
“À, con chỉ muốn tìm hiểu xem bố với mẹ gặp nhau trong hoàn cảnh nào mà thôi. Nếu lúc đấy mẹ không cưới bố thì có lẽ con đã không có người mẹ tuyệt vời như mẹ rồi.”
Thẩm Khinh Bạch theo bản năng muốn nịnh nọt Mã Như Duy nhưng lại nhớ ra bà vẫn chưa thể ăn gì.
Mã Như Duy kinh ngạc nhìn cô: “Hôm nay con có bị sốt không đấy?”
Thẩm Khinh Bạch giơ tay sờ trán: “Nhiệt độ bình thường mà, con không nói linh tinh, từng câu từng chữ đều xuất phát từ tận đáy lòng.”
“Lộ bài luôn đi, mẹ con chịu được.” Mã Như Duy liếc cô một cái.
Thẩm Khinh Bạch vội vàng bỏ quả quýt xuống, ngồi ngay ngắn nghiêm túc hỏi lại: “Mẹ chắc chắn không?”
“Chỉ có một cơ hội thôi.” Mã Như Duy giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Vậy con nói.” Thẩm Khinh Bạch li.ếm môi, sau khi chuẩn bị tinh thần xong liền run rẩy lấy quyển sổ màu đỏ từ trong túi ra, đặt lên đầu giường bà.
Khoảng hai phút trôi qua, Mã Như Duy vẫn nhìn chằm chằm mấy chữ trên cuốn sổ mà không chớp mắt, đến mức khóe mắt tràn ra hai giọt nước mắt, Thẩm Khinh Bạch hoảng hốt kêu: “Bố! Bố mau vào đây! Xảy ra chuyện rồi!”
“Mẹ con làm sao thế?” Thẩm Đông Hoa vốn đã đứng ngoài cửa nghe lén liền lập tức đẩy cửa vào, khi nhìn thấy mấy chữ màu vàng óng ánh trên đầu giường, ông ngay lập tức bị sững sờ, hóa đá tại chỗ.
Phản ứng của hai người khiến Thẩm Khinh Bạch càng thêm bất an, sau một lúc im lặng cô khẽ gọi: “Bố, mẹ, con sai rồi.”
Mã Như Duy đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì: “Con ra ngoài trước đi.”
Thẩm Khinh Bạch vẫn đứng yên, lo lắng nhìn hai người.
“Nghe không hiểu mẹ con nói gì hả?” Thẩm Đông Hoa quét ánh mắt sắc lạnh về phía cô.
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch lập tức chạy ra ngoài như có ai đuổi theo, còn chu đáo đóng cả cửa lại.
–
Biệt thự Lê Viên.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen chầm chậm lăn vào trong sân, lúc xe vừa mới dừng lại, người giúp việc liền tiến đến mở cửa xe, cung kính chào hỏi: “Thiếu gia, cậu đã về, lão gia đang ở phòng sách chờ cậu.”
Chung Đình Diệp khẽ đáp một tiếng, xuống xe rồi sải bước đi vào trong.
Mặc dù chưa đến giờ cơm tối nhưng trong phòng khách đã có không ít người ngồi chờ, không cần nghĩ cũng biết họ đến là vì nghe tin anh đã kết hôn.
“Đình Diệp về rồi à.” Bác dâu Minh Diệp Dung nghe thấy tiếng bước chân liền cười nói.
Chung Đình Diệp tiến lên chủ động chào hỏi: “Bác cả, bác dâu.”
Khi lướt qua người bố Chung Bác Văn ánh mắt liền trầm xuống nhưng vẫn gật nhẹ đầu.
“Đây là thái độ của con đối với bố của mình hả!” Chung Bác Văn nghiêm mặt.
Chung Di Huyên đang ngồi trên ghế sofa vốn định gọi một tiếng anh hai thì lại bị chú hai làm cho sợ hãi lập tức nuốt lời lại.
Cô luôn biết quan hệ giữa anh hai và chú hai không tốt, nhưng đây là lần đầu tiên thấy chú hai tức giận đến như vậy. Chắc chắn là vì anh hai kết hôn, đồng nghĩa với việc tập đoàn Chung thị sẽ chính thức giao cho anh nên khiến ông ấy không vui.
Cô lặng lẽ kéo tay mẹ Minh Diệp Dung, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên căng thẳng, không ai lên tiếng.
Sau vài giây im lặng, bác cả Chung Bác Vũ lên tiếng giải hòa: “Bố vẫn còn đang đợi Đình Diệp ở trong phòng sách, đừng để ông phải chờ lâu.”
Ông quay sang Chung Đình Diệp: “Đi đi, hôm nay ở lại ăn cơm tối.”
Chung Đình Diệp gật đầu: “Vâng.”
Trước cửa phòng sách ở tầng hai, Chung Đình Diệp nhận lấy tài liệu từ tay Tần Vũ rồi gõ cửa.
“Vào đi.”
Anh đóng cửa lại, bước đến trước mặt ông gọi một tiếng: “Ông nội.”
Chung Đức Diệu đặt bút trong tay xuống, dựa lưng vào ghế nhìn anh: “Gầy rồi, lại không chịu ăn cơm đúng bữa.”
“Cân nặng vẫn không thay đổi ạ.” Chung Đình Diệp đặt tài liệu trong tay lên bàn, chờ ông mở ra xem: “Dự án lần này con đi công tác đã ký kết thành công, ông xem qua đi.”
Chung Đức Diệu nhìn chằm chằm anh vài giây rồi nghiêm túc nói: “Ông gọi con không phải để xem cái này.”
Khóe môi Chung Đình Diệp khẽ cong lên, lấy chứng nhận kết hôn ra đưa cho ông: “Ông ở trong nhà mà tin tức cũng nhạy bén thật.”
“Hừ, còn muốn giống ông, con còn non lắm.” Chung Đức Diệu mở quyển sổ chứng nhận kết hôn ra, khi nhìn thấy cô gái trong ảnh, khóe miệng vốn nghiêm nghị từ từ giãn ra: “Cô bé này trông có vẻ dễ mến, dung mạo thanh tú, nụ cười cũng rất đẹp, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ ngoan.”
Ông nhìn chằm chằm hồi lâu rồi mới ngẩng đầu hỏi: “Không phải vì tư lợi cá nhân mà là nghiêm túc?”
“Nghiêm túc ạ.” Chung Đình Diệp dứt khoát không hề do dự.
Nghe thấy câu trả lời này Chung Đức Diệu thở phào nhẹ nhõm. Trong số các cháu trai, Chung Đình Diệp là người ông vừa thương vừa lo nhất, từ nhỏ đã chứng kiến cảnh cha mẹ rạn nứt đổ vỡ, đến khi mười tuổi lại mất mẹ. Những năm qua ông vẫn luôn lo lắng anh không thể bước ra khỏi bóng tối ấy.
Bây giờ đã gần ba mươi, ngoài cô gái nhà họ Tô từng thân thiết với anh một chút thì quanh anh chẳng có người con gái nào khác. Các cuộc xem mắt trong nhà sắp đặt anh đều thẳng thừng từ chối.
Vậy mà bây giờ anh lại nói là nghiêm túc, điều này cũng khiến ông yên tâm phần nào hơn.
“Tìm thời gian đưa con bé về gặp ông.” Chung Đức Diệu đeo kính vào, không quên nhắc nhở: “Đừng cứ giữ mãi bộ mặt lạnh lùng như thế, cười nhiều một chút.”
Ông chỉ vào bức ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn: “Nhìn xem, con bé cười tươi rạng rỡ thế kia mà con thì trông cứ như sắo dọa người ta chạy mất vậy.”
Chung Đình Diệp thấy trong mắt ông nội hiện rõ sự hài lòng liền cong môi: “Vâng.”
Nhà họ Chung luôn chú trọng lễ nghi trên bàn ăn, ở Chung gia đặc biệt chú trọng quy tắc ‘ăn không nói’.
Cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, ngoài tiếng nhai khe khẽ thì không ai mở miệng nói chuyện.
Lúc này, ông cụ bất ngờ đặt đũa xuống, dùng khăn chậm rãi lau khóe miệng trầm giọng nói: “Nhân dịp hôm nay đông đủ, bố có chuyện muốn thông báo.”
Chung Đức Diệu nhìn một vòng, thấy tất cả đều buông đĩa bèn lấy ra một bản ủy quyền đã ký sẵn, đặt lên bàn: “Chắc mọi người cũng biết Đình Diệp đã kết hôn, nó đã tham gia quản lý công ty suốt nhiều năm, năng lực thế nào ai cũng biết cả rồi. Đến thời điểm này quyền lực cũng nên giao cho nó.”
“Vậy đi, bắt đầu từ ngày mai Chung thị chính thức do nó tiếp quản.”
Chung Bác Văn lập tức phản đối: “Bố, nó còn trẻ, con thấy nó vẫn chưa đủ năng lực, hơn nữa các cổ đông sẽ không đồng tình. Bố đột nhiên tuyên bố giao Chung thị cho nó chắc chắn các cổ đông sẽ bất mãn___”
“Con câm miệng!” Không đợi Chung Bác Văn nói xong ông cụ liền cắt ngang: “Đừng quên văn kiện con đã ký với Văn Thiến năm xưa, chính mình đã làm chuyện gì còn cần bố nhắc lại trước mặt mọi người cho con tỉnh không!”
Tiếng quát của ông cụ khiến bầu không khí trong phòng ăn lập tức rơi vào im lặng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau không ai dám lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, bầu không khí ngột ngạt bị cắt ngang bởi tiếng rung của điện thoại. Chung Đình Diệp thấy là Thẩm Khinh Bạch gọi tới thì khẽ nhíu mày, đại khái cũng hiểu được mục đích của cuộc gọi này.
Anh quay đầu nói với ông: “Ông nội, con có việc phải đi trước.”
Chung Đức Diệu vốn luôn nuông chiều đứa cháu này, dù đang bực bội nhưng vẫn phất tay ra hiệu cho anh rời đi.
Chung Đình Diệp liền đứng dậy vội vàng chạy ra ngoài đại sảnh, vừa chuẩn bị bắt máy thì bố anh Chung Bác Văn cũng đi theo ra: “Con chờ đợi ngày này cũng lâu rồi nhỉ.”
Không phải câu hỏi mà là khẳng định.
Chung Đình Diệp hạ điện thoại xuống, quay sang nhìn ông ta một lúc, đáy mắt lạnh lùng: “Điều này vốn dĩ thuộc về tôi không phải sao?”
Anh nói xong liền cất bước rời đi, nhưng vừa mới ra khỏi sân liền nghe thấy giọng nói của bố mình.
“Cho nên con tùy tiện tìm một người phụ nữ để kết hôn?”
Bước chân Chung Đình Diệp thoáng khựng lại, đôi tay buông thõng hai bên nắm chặt nhưng anh vẫn không đáp lời, chỉ quay người rời khỏi Lê Viên.
–
Thẩm Khinh Bạch bị bố mẹ gọi vào lại phòng bệnh, vừa vào đã bị mắng một trận, ý tứ trong lời trách mắng không gì khác là chuyện cô giấu họ đi đăng ký kết hôn là sai, hai bên gia đình còn chưa gặp mặt, hoàn cảnh đối phương cũng chưa rõ ràng mà dám lén lút đi đăng ký kết hôn.
Ông Thẩm tức đến mức suýt ném bao thuốc Hoa Tử vào trong thùng rác.
Nhưng đến thời khắc mấu chốt lý trí của ông vẫn thắng cơn giận.
Áp lực này cô không chịu được, cũng không thể để cô một mình gánh vác được, phải tìm tên đầu sỏ gây ra chuyện này. Nhưng gọi điện cả buổi vẫn không bắt máy, cho đến lúc cô sắp cúp máy thì đầu dây bên kia mớ chậm rãi nhận nghe: “Anh đang trên đường đến bệnh viện rồi.”
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch vốn định trách móc vài câu nhưng anh đã chặn lời cô trước khiến cô chỉ có thể nuốt lại lời định nói, thấp giọng đáp: “Tới nơi thì vào thẳng phòng bệnh luôn nhé.”
Nửa tiếng sau, Thẩm Khinh Bạch và Chung Đình Diệp đứng cạnh nhau cùng chờ đợi sự xét hỏi của bà Mã và ông Thẩm.
“Tiểu Chung này, mặc dù dì rất quý con nhưng kết hôn cũng là chuyện lớn, hai đứa muốn vẫn nên nói với chúng ta một tiếng.”
Mã Như Duy nghiêng đầu thở dài: “Như thế nào thì hai bên gia đình cũng phải gặp nhau trước, sau đó chọn một ngày tốt. Nhưng hai đứa lại chẳng làm theo trình tự gì mà tự ý đi đăng ký, chuyện này quá đột ngột rồi.”
Sau khi bà nói xong, phòng bệnh rơi vào trạng thái yên lặng hồi lâu. Bà đang nghĩ có phải mình hơi nặng lời rồi không, định đổi giọng thì bỗng nghe thấy Chung Đình Diệp lên tiếng: “Mẹ con mất rồi.”
Thẩm Khinh Bạch khẽ chấn động, quay sang nhìn anh.
Cùng lúc đó bà Mã và ông Thẩm cũng liếc nhìn nhau, đột nhiên có chút bối rối.
Sao lại nhắc đến chuyện này.
Chung Đình Diệp nắm lấy tay Thẩm Khinh Bạch, giọng nói chân thành: “Dì, không báo trước với mọi người là do sơ suất của con. Nhưng việc kết hôn này là sau khi bọn con đã suy nghĩ kỹ càng, hơn nữa ông nội con rất quý Khinh Bạch.”
Thẩm Khinh Bạch ngạc nhiên, ông nội anh gặp cô lúc nào?
Nghe đến đây Mã Như Duy thở phào nhẹ nhõm, may mà chưa dọa cậu con rể này chạy mất. Bà nở nụ cười, cầm lấy quyển sổ chứng nhận kết hôn trong tay nhìn Chung Đình Diệp: “Cũng lãnh chứng rồi mà con vẫn gọi là dì à.”
Ba người trong phòng bệnh đồng loạt nhìn về phía anh.
Ánh mắt của bà Mã và ông Thẩm đầy mong đợi, còn Thẩm Khinh Bạch thì lo lắng liệu đại boss này có kiêu ngạo mà không đổi cách xưng hô không.
“Bố, mẹ.” Chung Đình Diệp ngập ngừng gọi.
“Ôi chao, con rể tốt.” Bà Mã vui mừng, lần này chắc chắn con rể không chạy thoát được nữa rồi.
Thẩm Đông Hoa mặc dù chưa quen với cách gọi ‘bố’ này nhưng trong lòng lại hoàn toàn chấp nhận cậu con rể này. Trên mặt ông nở nụ cười tươi đến mức nếp nhăn ở khóe mắt cũng hiện rõ.
Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ trợn mắt, đúng là cặp bố mẹ thực tế.
Mới giây trước còn thề sống thề chết là phải chất vấn anh, thế mà người ta mới nói hai câu đã lập tức nhận con rể.
Kết cục hoàn mỹ.
Chung Đình Diệp trò chuyện với bà Mã đôi câu, không biết bà đã nói gì với ông Thẩm mà ra ngoài mãi chưa thấy quay lại.
Cuối thu ban ngày nắng dần, tia hoàng hôn cuối cũng chìm khuất trong dãy nhà bệnh viện.
Nhìn đồng hồ chỉ tám giờ tối mà bà Mã vẫn chưa có ý định thả người.
Thẩm Khinh Bạch quay sang nhìn Chung Đình Diệp, mặc dù trên mặt anh không tỏ vẻ khó chịu hay mất kiên nhẫn nhưng trên đời này không mấy con rể nguyện ý ngồi nói chuyện với mẹ vợ mà không chê nhàm chán.
Cô khẽ ho một tiếng: “Mẹ, trời tối rồi, ngày mai anh ấy còn phải đi làm nữa.”
“Ôi chao, mải nói chuyện quên cả giờ giấc.” Mã Như Duy ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường rồi lại nhìn về phía cửa phòng: “Bố con vẫn chưa về, chờ thêm chút nữa đã.”
“Không phải còn có con sao, đâu cần bố.” Thẩm Khinh Bạch kéo Chung Đình Diệp đứng dậy: “Con tiễn anh ấy về rồi quay về chăm mẹ sau.”
Hai người vừa định xoay người rời đi thì một giọng nói dồn dập vang lên từ cửa: “Mẹ con có bố chăm rồi, không cần con!”
Giây tiếp theo cửa phòng bệnh chậm rãi mở ra, Thẩm Đông Hoa hai tay kéo hai chiếc vali, trên vai còn đeo thêm mấy chiếc túi đeo chéo.
Nhìn qua chẳng khác gì tị nạn.
Thẩm Khinh Bạch sững sờ: “Bố, đây là. . . . . .”
Thẩm Đông Hoa thở hổn hển, hất cằm về phía Chung Đình Diệp, thản nhiên nói: “Mẹ con bảo con đã gả ra ngoài rồi, ở cùng bố mẹ không thích hợp.”
Thẩm Khinh Bạch kinh ngạc đến mức há mồm, không thể tin được người bố trước nay vẫn yêu thương mình lại dạy cho mình một bài học đắt giá ngay lúc mấu chốt, cái gọi là khẩu thị tâm phi (nói một đằng làm một nẻo).
Cô lập tức quay sang nhìn bà Mã: “Mẹ!”
–
Đây rõ ràng là công khai trả đũa!
Chì vì cô tự ý đăng ký kết hôn mà không bàn bạc với họ vậy nên họ mới ra tay tàn nhẫn đến như vậy? Đến mức còn chuẩn bị sẵn hành lý từ trước, bản thân là bố mẹ mà không chút do dự đuổi cô ra khỏi cửa.
Càng nghĩ càng hoài nghi không biết mình có phải là con ruột của bọn họ không.
Thẩm Khinh Bạch thở dài, nhìn trộm người đàn ông đang kéo vali bên cạnh, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp.
Ban ngày lãnh chứng, buổi tối đã phải sống chung, tất cả chỉ diễn ra trong một ngày ngắn ngủi.
Chung Đình Diệp quay đầu nhìn cô một cái rồi đổi hành lý sang tay kia rồi nắm lấy tay cô một cách tự nhiên: “Đi thôi, về nhà.”
“. . . . . .”
Thẩm Khinh Bạch cúi xuống nhìn bàn tay đang bị nắm chặt khẽ cắn môi, thôi vậy, kết hôn còn không sợ chẳng nhẽ lại sợ sống chung.
Về nhà thì về nhà!
Nửa tiếng sau chiếc xe tiến vào khu nhà cao cấp có an ninh nghiêm ngặt.
Thẩm Khinh Bạch áp sát mặt vào cửa kính xe nhìn ra ngoài với vài ánh đèn lẻ tẻ, càng đi vào trong cô càng ngỡ ngàng. Đây là nơi ở của người có tiền ư, khu này cũng quá rộng rồi, khoảng cách giữa các tòa nhà lớn bằng một nửa sân vận động.
Chủ đầu tư không chỉ hào phóng mà còn lãng phí đất nữa.
Tấc đất tấc vàng mà lại để trống trồng cỏ hết, trồng thêm chút ra rau quả thì năm sau có khi còn có quả để ăn.
Tài xế giúp họ mang hành lý vào thang máy, lúc này Thẩm Khinh Bạch mới đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Ông nội anh có ở nhà không, em đột nhiên đến như vậy có đột ngột không? Hay là em ra khách sạn ở trước, đợi anh nói chuyện với gia đình xong rồi em chuyển vào sau cũng chưa muộn.”
Cô nhìn tầng nhà với thiết kế một căn hộ một thang máy bỗng nhiên cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Tự dưng có cảm giác bản thân không xứng với những thứ này, chỉ muốn quay về nhà mình.
Chung Đình Diệp rũ mắt, khóe môi cong lên một độ cong rất mờ nhạt, nắm lấy tay cô và ấn thang máy lên tầng 32: “Không cần, anh sống một mình, ông nội ở nhà cũ.”
“Một mình!” Cô càng muốn chạy.
Đây chẳng phải là kiểu thỏ trắng đang chui vào hang sói chờ chết sao?
Lúc lãnh chứng cô hoàn toàn quên mất chuyện sống chung, bây giờ phải ở chung một nhà với anh cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Bình thường gặp nhau nói chuyện còn thấy xấu hổ, bây giờ nằm trên một chiếc giường thì tính sao đây.
Thực tập còn có thời gian thử việc, ít ra cũng phải có thời gian tập làm quen.
Thẩm Khinh Bạch vội tìm cớ: “Em, em chợt nhớ ra chưa mang theo giáo án.”
Chung Đình Diệp nhìn ra lo lắng của cô liền vòng tay ôm lấy vai cô, nghiêng người ghé sát vào tai cô thấp giọng nói: “Yên tâm, trong nhà có hai phòng ngủ.”
Thẩm Khinh Bạch chớp mắt: “. . . . . .”
Hóa ra anh hiểu được nỗi lo lắng của cô.
Vậy thì yên tâm rồi.
Tài xế đặt hành lý ở trước cửa rồi rời đi, cánh cửa chống trộm màu cà phê đậm dần dần khép lại, trong căn nhà rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.
Nhà anh rất rộng, là một căn hộ hai tầng kiểu duplex.
Mọi thứ đều sạch sẽ, ngăn nắp phối hợp với tông màu đen trắn xám, tạo nên một không gian trống trải và tĩnh lặng.
Tầng một có một phòng tập thể hình siêu lớn và một căn phòng nhỏ, là một khu vườn nhỏ trong nhà. Cô đang thắc mắc không biết phòng bếp ở đâu thì vừa quay đầu liền nhìn thấy một phòng bếp không gian mở được thiết kế tinh tế như một phòng mẫu.
Trời ơi, lúc mới bước vào cô còn tưởng đó là bức tường trang trí, ai ngờ được đó là phòng bếp.
Thiết kế rất độc đáo.
Không cần nhìn cũng biết tầng hai chính là hai phòng ngủ và phòng làm việc như anh đã nói.
Chung Đình Diệp thấy cô cứ đứng ở phòng khách với dáng vẻ gượng gạo bèn kéo hành lý lên trước: “Em muốn ngồi nghỉ một lát hay là về phòng luôn?”
Thẩm Khinh Bạch vội lắc đầu: “Không cần nghỉ ngơi đâu, về phòng đi.”
Với cục diện này cô chỉ muốn ở một mình.
“Được.” Chung Đình Diệp đẩy hành lý đi trước, bánh xe lăn trên nền gạch sáng bóng phát ra những tiếng lách cách.
Thẩm Khinh Bạch vừa quan sát xung quanh vừa theo anh lên tầng.
“Em ở phòng này, bố cục và cách trang trí giống phòng anh.” Chung Đình Diệp đẩy cửa ra, bật đèn và đẩy hành lý của cô vào phòng thay đồ: “Em sắp xếp đồ đạc rồi nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì thì gọi anh.”
Anh biết khi đổi sang môi trường mới cô cần thời gian để thích nghi, vì thế cũng không ở lại lâu.
Thẩm Khinh Bạch cố gắng kìm nén khóe môi đang nhếch lên, háo hức muốn chiêm ngưỡng căn nhà sang trọng mà cô sẽ gắn bó lâu dài, cô lịch sự gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Nhìn anh rời đi, cho đến khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn Thẩm Khinh Bạch mới lập tức chạy lại khóa cửa, sau đó lao thẳng lên chiếc giường mềm mại.
“Woah, thoải mái.”
Cô lăn qua lăn lại vài vòng, sờ sờ chất liệu ga giường rồi lại kiểm tra độ cứng của đệm, thầm nghĩ chiếc giường này rộng đến mức bốn người đều có thể nằm chơi mạt chược.
Thẩm Khinh Bạch ngồi dậy, nghiêm túc quan sát căn phòng. Ngoại trừ tông màu có chút hơi trầm lắng thì còn lại đều rất vừa ý.
Ngắm xong phòng ngủ cô mở cửa phòng thay đồ, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn bị sự xa hoa bên trong làm cho choáng ngợp.
Chỉ riêng phòng thay đồ thôi cũng rộng bằng cả phòng ngủ của cô rồi.
“. . . . . .”
Không ngờ nhiều năm như vậy cô chỉ sống trong căn phòng bằng phòng thay đồ của người ra?
Thẩm Khinh Bạch mở tủ ra, trống rỗng nhưng không có một hạt bụi.
Nơi không ai ở mà cũng dọn dẹp sạch sẽ như vậy, rốt cuộc anh đã làm cách nào vậy chứ.
Cô nhìn xung quanh đánh giá một lượt sau đó ngồi xuống bắt đầu sắp xếp đồ đạc trong vali.
Nhìn quần áo, đồ dùng và các loại sách giáo trình thường dùng được sắp xếp gọn gàng, Thẩm Khinh bạc chậc lưỡi một cái: “Cho ông Thẩm một like, suốt ngày nói luyến tiếc không nỡ gã mình đi mà giờ thì hay rồi, chính tay đẩy mình vào lòng người ta.”
“Giả tạo!” Cô bực mình mắng hai câu.
Thẩm Khinh Bạch treo quần áo lên rồi đem đồ sinh hoạt cá nhân vào phòng tắm.
Cô không có nhiều đồ mỹ phẩm, chỉ vài ba động tác đã sắp xếp mọi thứ lên bồn rửa mặt. Ánh mắt lại bắt đầu đánh giá phòng tắm này.
Mẹ ơi! Nếu nhìn tổng thể thì biết đây là phòng tắm nhưng tách riêng ra từng bộ phận, sao cô lại cảm thấy mình giống như một đứa nhà quê chưa quen sự đời thế này.
Gương thông minh trong phòng tắm không chỉ phát sáng xung quanh mà còn có chức năng tự động khử sương. Đúng lúc cô thốt lên một tiếng kinh ngạc thì nó còn tự động phát nhạc, cái này cũng đỉnh quá rồi!!
Thẩm Khinh Bạch quét mắt nhìn qua bồn cầu thông minh, giá sấy khăn tiệt trùng, vòi sen điều chỉnh nhiệt độ và tiết kiệm nước tự động của IKEA, còn có cả bồn tắm massage siêu lớn, kinh ngạc đến mức không nói lên lời.
Cô nhanh chóng c.ởi quần áo, bước vào khu vực tắm đứng, còn không quên nhắc gương thông minh phát bài <Hỉ Sái Sái>*.
*Bài này tên tiếng Trung là: 喜刷刷 mọi người có thể lên youtube nghe thử, chị nhà cũng hài hước quá J)))
“Vâng, xin hỏi là bản thiếu nhi hay bản cho người lớn ạ.”
“Bản người lớn, do Đại Trương Vỹ hát.”
“Vâng, xin vui lòng chờ trong giây lát.”
Khi âm nhạc sôi động vang lên 360 độ trong phòng tắm, Thẩm Khinh Bạch dường như quên mất mình đang tắm, hoàn toàn chìm đắm trong âm nhạc, vui vẻ đến mức quẩy hết mình.
Sờ đông nhìn tây, cô thử hết công nghệ hiện đại mà mình chưa từng thấy.
Một tay cô nhẹ nhàng xoa bọt trắng trên tóc, miệng lẩm bẩm theo nhịp điệu bài hát, khi cảm thấy bọt càng ngày càng nhiều, cô ngẩng đầu lên mới biết không có nước.
“. . . . . .”
Tình huống gì đây?
Biệt thự cao cấp như vậy mà cũng mất nước?
Thẩm Khinh Bạch vươn tay ấn thử, chợt thấy một nút đỏ đang nhấp nháy liên tục. Cô vội vàng thu tay lại, thứ này sẽ không phát nổ đấy chứ.
Cô hoảng hốt vội giật lấy chiếc khăn tắm trên móc treo, nhanh chóng quấn quanh ngực nhưng khi cúi xuống lại phát hiện một đoạn chân dài lộ ra ngoài liền kéo thêm một chiếc nữa buộc quanh eo.
Nhưng như vậy thì chỉ che được dưới mà không che được trên, trong tình huống cấp bách lại rút thêm một cái nữa trùm kín cả vai.
Ba chiếc khăn tắm chắc là đủ rồi.
Cô mở cửa phòng tắm ra, thò đầu lớn tiếng gọi: “Chung Đình Diệp, anh có thể qua đây một chút không?”
Không biết do cách âm quá tốt hay khoảng cách chưa đủ gần, chờ mãi mà không thấy ai trả lời.
Thẩm Khinh bạch chân trần bước lên tấm thảm mềm mại, chậm rãi mở cửa phòng: “Chung Đình Diệp, anh nghe thấy em nói không?”
Hành lang yên tĩnh, trống trải đến mức có thể nghe thấy tiếng vọng của chính cô.
Cô nặng nề thở ra một hơi, vừa định bước ra thì bên cạnh truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
“Sao thế?” Chung Đình Diệp mặc áo choàng tắm bước nhanh ra ngoài, nhưng nhìn thấy bộ dạng của cô thì bước chân của anh khựng lại.
Cô gái trước mặt từ đầu đến chân quấn kín mít trong khăn tắm, toàn thân trắng xóa như vừa bước ra từ phòng xông hơi. Chiếc khăn khoác trên vai giống hệt như phong cách của các đại hiệp trong phi cổ trang.
Nói tóm lại trông có hơi buồn cười.
Thẩm Khinh Bạch không ngờ hai người đều đi tắm cùng một lúc, nhìn mái tóc ướt sũng của anh từng giọt nước lăn dọc theo cổ rồi biến mất ở xương quai xanh.
Chiếc áo choàng tắm màu đen trên người anh trông có vẻ hơi lỏng lẻo để lộ một phần cơ ngực và cơ bụng săn chắc.
Cô cứ thế nhìn anh mà không chớp mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, dáng người của người đàn ông này cũng quá đỉnh rồi.
Cô hơi quay đầu nhìn đi chỗ khác, đưa tay sờ khóe miệng, cũng may là chưa mê trai đến mức chảy nước miếng.
Chung Đình Diệp lấy lại lý trí trước, thản nhiên thắt chặt đai áo từ từ tiến lại: “Em sao thế?”
Bọt xà phòng trên tóc cô dần tan ra, ngay khi một vệt bọt trắng sắp nhỏ xuống khóe mắt, anh đang định giơ tay lau giúp cô nhưng chưa kịp chạm vào cô đã dùng sức thổi một hơi khiến nó lập tức biến mất.
Chung Đình Diệp đưa tay che miệng, cười như có như không.
“Vòi hoa sen mất nước à?”
Thẩm Khinh Bạch hoàn toàn không nhận ra ý cười bên khóe môi anh, điên cuồng gật đầu. Còn chưa kịp giải thích thì anh đã sải bước đi vào phòng tắm.
Anh nhanh chóng chạm vài lần trên gương thông minh sau đó quay lại nhìn cô: “Bây giờ dùng được rồi, đây là vòi sen thông minh Cloud Burst, lúc nãy chưa thiết lập năng lượng nước sử dụng nên mới xảy ra tình trạng này. Xin đỗi, đáng ra anh phải kiểm tra trước mới phải.”
“À. . .” Thẩm Khinh Bạch không hiểu đống tiếng anh mà anh vừa nói, chỉ biết rằng thứ này rất hiện đại, nếu sắp hết nước thì nút bấm sẽ chuyển sang màu đỏ. Chỉ cần không phát nổ là được.
–
Sau sự cố nhầm lẫn vừa rồi cô không dám nghe nhạc nữa, ngoan ngoãn tắm rửa cho xong rồi sấy khô tóc nằm trên giường.
Có lẽ vì đổi chỗ mới, mặc dù nằm trên chiếc giường lớn êm ái nhưng cô vẫn không thấy buồn ngủ.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng ngủ rộng lớn, ngoại trừ ánh đèn ấm áp từ chiếc đèn bên cạnh tủ đầu giường thì chỉ còn lại bóng tối tĩnh mịch.
Có lẽ vì không quen với nơi ở mới, phòng ngủ lại lớn nên cô có giảm mình vô tình lạc vào một không gian không thuộc về mình.
Không có cảm giác chân thực.
Thẩm Khinh Bạch nhìn chằm chằm trần nhà, ngẫm nghĩ về cuộc đời mình, sống hai mươi mấy năm trên cuộc đời mà chẳng ra làm sao, đến cả chuyện kết hôn cũng rối tung rối mù lên. Lúc độc thân thì chẳng hiểu thế nào là cuộc sống, sau khi kết hôn thì còn mông lung hơn.
Cô với lấy điện thoại xem giờ, thấy chưa đến 12 giờ đêm liền mở wechat quấy rầy Hạ Tử Lăng.
Tiểu Bạch trong gió: [Huynh đệ, tôi đã chính thức đặt chân vào nấm mồ hôn nhân, đừng ngưỡng mộ.]
Tôi không phải Hạ Tử Vy trả lời ngay lập tức: [Tên lừa đảo đáng ghét!]
Tiểu Bạch trong gió: [Số dư còn 3.8 tệ, chắc lừa đảo cũng không thèm đâu.]
Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Vãi! Tớ còn tưởng là lừa đảo!]
Vài giây sau.
Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Còn nhớ tớ là bạn thân cậu à, cậu cùng anh ta hẹn hò không thông báo, lãnh chứng cũng không nói, muốn đoạn tuyệt quan hệ với tớ thì cũng đâu cần phải rõ ràng như thế!]
Tiểu Bạch trong gió: [Từ diễn viên chuyển sang kết hôn, hôm nay vừa lãnh chứng liền dọn vào nhà người ta ở luôn, giờ đang nằm nhắn tin cho cậu đây, như thế còn chưa được tính là độc quyền hả?]
Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Thứ lỗi cho sự l.ỗ mã.ng vừa rồi của tớ. /mặt cười.]
Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Giờ này hai người mới vận động xong hả?]
Tiểu Bạch trong gió: [. . . . . .?]
Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Chị em à đừng ngại, chuyện sớm muộn thôi. Nhưng mà tớ cảnh báo trước, đừng kể cho tớ nghe trải nghiệm đó! Tớ muốn tự tưởng tượng, con mẹ nó phải là tự mình tớ nghĩ. /kí.ch th.ích]
À, đến bây giờ cô mới hiểu được hoàn toàn cái gọi là vận động.
Thẩm Khinh Bạch bỗng nhận ra không thể tiếp tục cuộc trò chuyện này được nữa, gửi một một nhãn dán ‘ngủ đây’ rồi ném điện thoại sang một bên.
Nghĩ đến việc sáng mai có tiết sớm, cô bèn xoay người chỉnh lại tư thế, cố gắng dỗ mình đi vào giấc ngủ.
Khó khăn lắm mới cảm thấy hơi buồn ngủ thì bụng lại réo ầm ĩ.
Thẩm Khinh Bạch từ từ mở mắt ra, dù không muốn thừa nhận nhưng đúng là cô đói thật.
Cô vén chăn lên, xỏ đôi dép nam mà Chung Đình Diệp đưa cho lẹp xẹp đi ra khỏi phòng.
Lặng lẽ đi xuống tầng một, trong phòng khách tối om, chỉ có ánh trăng bên ngoài chiếu vào miễn cưỡng có thể thấy đường đi.
Cô lần mò theo bức tường tìm công tắc bật đèn, mò cả buổi vẫn không thấy đâu.
Ngước lên nhìn đèn chùm pha lên trên trần nhà, cô tự hỏi liệu nó có phải loại đèn cảm ứng bằng giọng nói không.
Nghĩ vậy cô hắng giọng, nhớ đến quảng cáo trên TV gọi thử: “Tiểu Độ, Tiểu Độ.”
“Tôi đây.”
“Ôi mẹ ơi___”
Thẩm Khinh Bạch bị tiếng đáp đột ngột giật bắn người, cả người run lên, điện thoại trên tay cũng rơi xuống sàn nhà ‘bụp’ một tiếng, tiếng vỡ màn hình vang lên đầy chói tai.
“. . . . . .”
Mẹ kiếp, nhà anh thực sự có Tiểu Độ!
Thẩm Khinh Bạch từ từ ngồi xuống kiểm tra điện thoại, phát hiện màn hình điện thoại đã biến thành một tấm lưới đánh cá. Lông mày cô nhíu chặt, giọng điệu không còn chút thân thiện nào: “Tiểu Độ! Bật đèn ngay cho tôi!”
“Tách.”
Chiếc đèn chùm pha lê trên trần bật sáng, chiếu rọi phòng khách sáng như ban ngày. Thẩm Khinh Bạch nheo mắt giơ tay che bớt ánh sáng chói, vừa mới thích ứng với ánh sáng thì đột nhiên thấy một bóng người cao lớn đứng dưới chân cầu thang.
“A___”
Người đàn ông xuất hiện không một tiếng động, lặng lẽ đứng đó như một bóng ma khiến cô giật bắn người, mất thăng bằng ngã xuống sàn, tim đập loạn xạ.
Tiểu Độ sao lại biến thành người rồi!
“Dọa em sợ à.” Người đàn ông bước nhanh về phía cô, bóng dáng cao lớn đổ xuống, che đi ánh sáng trên đỉnh đầu cô. Khi anh cúi người, Thẩm Khinh Bạch còn có thể ngửi thấy mùi hương sạch sẽ tươi mát sau khi anh tắm.
Chung Đình Diệp thấy cô im lặng không nói gì, tưởng rằng cô bị dọa đến mức á khẩu.
Anh cúi người bế cô lên một cách dứt khoát, bức từ sảnh lớn đến ghế sofa rồi ngồi xuống. Một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng xoa nhẹ lưng cô: “Xin lỗi, anh nghe thấy tiếng động nên muốn xuống xem, không cố ý làm em sợ.”
Hành động quá thân mật khiến Thẩm Khinh Bạch theo bản năng co người lại, cơ thể cứng dờ, cả người chìm vào một cảm giác lạ lẫm đầy bối rối.
Cô vốn là người rất truyền thống, luôn cho rằng yêu đương không hướng đến hôn nhân thì chỉ là một trò đùa. Chính vì nguyên tắc ấy mà những hành động thân mật như thế này cô và Kha Chính Nam gần như chưa từng có.
Nhưng người đàn ông trước mắt lại là chồng hợp pháp của cô, cô không tìm được lí do để từ chối.
Huống chi kết hôn là do cô chủ động đề nghị.
Những suy nghĩ đan xen khiến Thẩm Khinh Bạch điều chỉnh lại tâm trạng, cố gắng thả lỏng cơ thể. Người đàn ông này là chồng cô, sự thân mật giữa vợ chồng cô cần phải tập làm quen dần.
Cô lấy hết can đảm ngẩng đầu, đúng lúc anh cũng quay mặt sang.
Ánh mắt sâu thẳm của anh bất ngờ chạm phải ánh mắt cô, dưới ánh đèn lấp láng, đôi ngươi mắt đen láy như đang hút lấy ánh sáng.
Thẩm Khinh Bạch vội vàng rời ánh mắt, âm thầm hít sâu một hơi.
“Không quen à?”
Giọng nói trầm ấm mang theo chút dịu dàng của anh vang lên.
Cô cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “. . . . . . Anh đang nói về phương diện nào?”
“Tất cả.” Chung Đình Diệp nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ bừng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
Từ này phạm vi rất rộng nhưng Thẩm Khinh Bạch lại hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của anh. Cô hơi dịch người, nhìn thẳng vào anh: “Chẳng lẽ anh sống cùng với một người xa lạ mà không cảm thấy không quen sao?”
“Em không phải người xa lạ, em là vợ anh, là bà Chung.”
Thẩm Khinh Bạch sững sờ, mất năm giây để tiêu hóa câu nói ấy, sau đó cúi đầu lẩm bẩm: “Thay đổi danh phận không có nghĩa là hết xa lạ, chúng ta vẫn chưa hiểu rõ nhau.”
“Muốn biến thành quen thuộc không?”
“Biến như nào___”
Thẩm Khinh Bạch đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông không biết dựa sát vào cô từ khi nào thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Chỉ cần cô hơi nâng cằm thì môi cô sẽ chạm vào đôi môi của anh.
Cả hai giữ nguyên tư thế đó im lặng nhìn nhau vài giây. Trong ánh mắt của anh, ánh sáng dần trầm xuống, sâu đến mức có thể hút cô vào.
Cô đột nhiên hiểu ra sự quen thuộc mà anh nói có ý nghĩa gì.
Đang định đứng dậy chạy trốn, Chung Đình Diệp đã kéo cô lại gần, siết chặt vòng tay hơn.
Ngay sau đó cằm cô bị nâng lên, đầu ngón tay lướt qua cánh môi đỏ mọng của cô một cách hững hờ. Hơi thở ấm áp của anh từng chút tiến lại gần.
Thẩm Khinh Bạch kinh ngạc mở to mắt, anh, anh định hôm cô sao?
Nhưng mà không đợi cô suy nghĩ nhiều hơn, đôi môi mát lạnh của anh đã hạ xuống, chuẩn xác phủ lên môi cô.
—————