Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 15: Chương 15




Mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt vấn vương quanh chóp mũi, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau rõ ràng đến mức có thể nghe thấy. Trên môi truyền đến cảm giác mềm mại tựa như mang theo dòng điện, nhẹ nhàng lướt qua bờ môi cô hết lần này đến lần khác.

Bên ngoài cửa sổ màn đêm dày đặc, vầng trăng tròn lặng lẽ trốn vào tầng mây, e ấp như một thiếu nữ thẹn thùng khẽ chớp mắt.

Nụ hôn này kéo không biết qua bao lâu, người đàn ông khẽ lùi lại một chút, hàng mi rũ xuống nhìn gương mặt ửng hồng của cô, khàn giọng hỏi: “Có quen hơn chút nào không.”

Thẩm Khinh Bạch bị hôn khiến đâu óc mơ màng, ngẩn ngơ chưa hoàn toàn tiếp nhận lời nói của anh, dường như vẫn còn chìm đắm trong cơn ảo mộng nhẹ nhàng.

Kỹ thuật hôn của anh tốt đến mức khiến cô cảm thấy có một loại kỳ diệu chưa từng có, cơ thể cô mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào kháng cự, ngược lại còn bị cuốn sâu vào đó.

Nhưng dáng vẻ của cô lại không khiến Chung Đình Diệp hài lòng, ánh mắt anh trầm xuống, cúi đầu lần nữa hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô.

Thẩm Khinh Bạch giật mình nín thở, theo bản năng đặt hai tay lên ngực anh, nhìn anh một cách kinh ngạc.

Lại nữa!

Người đàn ông không cho cô cơ hội phản kháng, bàn tay vững chãi nâng lấy gáy cô, trực tiếp tách mở đôi môi, quấn lấy đầu lưỡi cô mà hôn sâu.

Khiến cho tim cô đập mạnh, hơi thở ngày càng rối loạn, cuối cùng cả người đều tê dại.

“Chung. . . Chung Đình Diệp.” Cô giãy dụa, cảm thấy mình sắp không thở nổi.

Nhận ra hơi thở gấp gáp của cô Chung Đình Diệp mới chịu buông tha cho lưỡi cô, nhưng khi tách ra đôi môi mỏng vẫn luyến tiếc mút nhẹ bờ môi cô một cái rồi mới thực sự rời đi: “Bây giờ thì sao?”

“Quen, quen rồi.”

Thẩm Khinh Bạch quay đầu tránh đi, vội vã hít thở không khí, cảm giác nhiệt độ trên mặt mình như chạm mốc 40 độ.

Cũng chính Chung Đình Diệp đã khiến cô hiểu rằng hóa ra một nụ hôn bình thường cũng có thể khiến người ta phát sốt.

Tim cô đập loạn, đôi môi tê dại, quanh chóp mũi dường như vẫn còn lưu lại hơi thở chưa tan của anh.

Thẩm Khinh Bạch ổn định lại cảm xúc, chống hai tay lên đệm ghế muốn rời khỏi người anh, nhưng vòng tay của người đàn ông vẫn ôm chặt lấy eo cô không có ý định buông ra.

Cô vừa quay đầu lại thì chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông, nhận ra anh còn định tiếp tục Thẩm Khinh Bạch lập tức nói: “Quen rồi! Thật sự không nói dối!”

Chung Đình Diệp cụp mắt nhìn cô, trong đáy mắt thoáng hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Anh chỉ muốn hỏi muộn thế rồi em còn xuống đây tìm gì?”

Chủ đề đột ngột quay về vấn đề chính, suýt chút nữa Thẩm Khinh Bạch quên mất mục đích xuống đấy. Cô nhìn xung quanh, nghĩ ngợi một lát rồi quyết định bỏ qua, lỡ đâu anh lại viện cớ chưa quen để cưỡng hôn cô lần nữa thì sao.

Cô nên từ chối hay vẫn thuận theo.

“Không có chuyện gì to tát cả, chắc em bị mộng du thôi.”

Vừa nói xong Thẩm Khinh Bạch khẽ dịch chuyển, thấy có thể thoát khỏi vòng tay của thì lại bất ngờ bị cánh tay đặt ở eo kéo ngược trở lại.

“Anh còn muốn thế nào nữa?” Cô cố đè lại sự hấu trong lòng đưa mắt nhìn anh với vẻ quyến rũ như thật như đùa.

“Em không đi dép, anh bế em.” Chung Đình Diệp rũ mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của cô cũng không trêu chọc thêm mà trực tiếp bế cô về phía tủ để giày.

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch cắn môi, cảm giác người đàn ông này chắc chắn cố ý.

Chung Đình Diệp mới đi được hai bước bỗng nhiên nghe thấy tiếng ‘ục ục’ vang rõ ràng trong phòng khách.

Anh thoáng khựng lại, cúi đầu tìm kiếm âm thanh.

Thẩm Khinh Bạch vội vàng ôm bụng, xấu hổ đến mức chỉ muốn quay đầu đi chỗ khác.

Đúng lúc quan trọng thì bụng lại không chịu nghe lời.

“Đói à?” Chung Đình Diệp nhìn cô.

Thẩm Khinh Bạch cắn môi không trả lời.

“Anh đặt đồ ăn cho em nhé?” Chung Đình Diệp đặt cô trở lại sofa, rút điện thoại định gọi món.

Thẩm Khinh Bạch vội vàng giơ tay ngăn lại: “Không cần phiền vậy đâu, ăn gì đơn giản thôi là được.”

Đợi đồ ăn ở ngoài ít nhất cũng phải mất nửa tiếng, như vậy cô còn ngủ được nữa không đây.

“Anh lấy dép cho em đi, em vào bếp xem có cái gì ăn được không.” Chung Đình Diệp nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có hơi phức tạp. Sau vài giây trầm mặc anh đứng dậy lấy dép cho cô.

Thẩm Khinh Bạch chột dạ nhìn anh một cái, suýt nữa quên mất đây là địa bàn của anh, hơn nữa còn là người cô không thể chọc vào. Vừa rồi không biết cô nghĩ cái gì mà dám sai anh đi lấy dép cho mình.

Cô vội vã xỏ dép rồi chạy nhanh vào bếp, mở tủ lạnh ra liền lập tức ngây người.

Sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, mọi thứ đều rõ ràng.

Bây giờ cô mới hiểu tại sao vừa rồi trên mặt anh lại có biểu cảm như vậy, bởi vì trong cái tủ lạnh rộng lớn này ngoài nước khoáng ra thì chẳng còn gì cả.

Thẩm Khinh Bạch bất lực đóng cửa lại, yếu ớt quay đầu hỏi: “Bây giờ có mỳ tôm có phải là điều vô cùng xa xỉ không?”

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng theo kẽ hở giữa rèm cửa len lỏi vào trong phòng, tấm rèm màu khói khẽ lay động, tạo nên những bóng mờ mờ ảo ảo.

Thẩm Khinh bạch bị chuông báo thức đánh thức, mơ màng mò mẫm hồi lâu nhưng mãi vẫn chưa với tới tủ đầu giường.

Mơ màng mới đột nhiên mở mắt ra.

Suy nghĩ lơ lửng hai phút rồi bị buộc chấp nhận sự thật rằng cô đã kết hôn. Đôi mắt cô đảo qua đảo lại cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo mới kéo thân thể mệt mỏi xuống giường.

Tối qua cô bị đói rồi ngủ quên lúc nào không hay, cuối cùng cũng chẳng kịp thưởng thức bữa ăn khuya sang trọng mà Chung Đình Diệp đã đặt cho cô.

Thẩm Khinh Bạch rửa mặt xong, khẽ mở cửa rồi từ từ thò đầu ra ngoài, cố ý nhìn về phía phòng ngủ của Chung Đình Diệp. Thấy cửa phòng anh vẫn đóng kín cô liền nhẹ bước nhanh xuống tầng.

Cô cũng không hiểu bản thân nghĩ gì, chỉ đơn giản là không muốn chạm mặt anh. Luôn cảm thấy nếu hai người chạm mặt nhau sẽ vô cùng xấu hổ.

Dưới tầng yên ắng đến lạ thường, không thấy bóng dáng của Chung Đình Diệp đâu sự thận trọng ban đầu của Thẩm Khinh Bạch liền biến mất. Cô bắt đầu hiên ngang đi lại thoải mái khắp nơi.

Ngôi nhà này hướng về phía Nam, ánh sáng chan hòa, những tia nắng chiếu xuyên qua khung cửa kính trong suốt lấp lánh như những mảnh vàng vụn, vô cùng choáng ngợp.

Cô thầm cảm thán, với mức lương ít ỏi của mình chắc cả đời này cũng chẳng mua nổi một căn nhà như thế này.

Khi đi ngang qua bàn ăn khóe mắt cô vô tình lướt qua một hộp giữ nhiệt đặt trên bàn, hình như bên trong là bữa sáng. Ban đầu cô định ăn qua loa ở trên trường nhưng giờ lại cảm thấy tò mò với đồ ăn trên bàn.

Theo bản năng cô nhìn xung quanh rồi chậm rãi bước đến, hơi nhướn mày lẩm bẩm: “Chỉ nhìn không ăn cũng được mà.”

Thẩm Khinh Bạch tiện tay đặt túi xách lên ghế, cúi người mở nắp hộp thì bỗng nhiên một tiếng thông báo wechat vang lên phá vỡ không gian yên lặng.

Ngón tay cô run lên vội vàng thu tay về.

Đúng là tâm lý của người có tật giật mình, rõ ràng cô không có ý định ăn vụng nhưng mới chỉ nhìn thôi mà đã sợ như thế này rồi.

Cô mở wechat ra xem, thấy là tin nhắn của Chung Đình Diệp gửi tới.

[Sáng nay công ty có cuộc họp cổ đông nên tôi không chờ em đi cùng được, bữa sáng để trên bàn dưới tầng, ăn xong rồi đến trường.]

[Tài xế đang đợi ở bãi đỗ xe, không cần vội vàng, cứ từ từ ăn. Anh đã tra rồi, từ đây đến trường chưa đến nửa tiếng.]

Đọc xong tin nhắn, khóe môi Thẩm Khinh Bạch bất giác cong lên.

Bà Mã nói quả thật không sai, đàn ông lớn tuổi hơn đúng là biết cách chăm sóc người khác.

Cô lại nhìn về phía hộp giữ nhiệt, trong lòng bỗng thấy vui vẻ hẳn.

Bên trong xe Maybach.

Chung Đình Diệp nhìn nhân vật hoạt hình đang nhảy nhót trong màn hình điện thoại khóe môi khẽ nhếch lên.

Trong đầu anh lại hiện lên dáng vẻ kinh ngạc cùng đôi môi mềm mại ngọt ngào tối qua của cô tối qua. Tựa như kẹo bông gòn, chạm vào là tan, dư vị đọng mãi không thôi.

Tần Vũ vừa nghiêng đầu liền bắt gặp nụ cười hiếm có của Chung Đình Diệp liền không khỏi kinh ngạc. Chỉ một tin nhắn thôi mà cũng khiến anh cười thế này, xem ra cô Thẩm quả nhiên rất đặc biệt.

Anh do dự một lát rồi mới lên tiếng: “Chung tổng, tới rồi.”

Chung Đình Diệp tắt điện thoại, ngước mắt lên nhìn toàn cao ốc sừng sững trước mặt. Trụ sở chính của Tập đoàn Chung thị đứng vững kiêu hãng như một cặp mắt sắc bén quan sát đám đông đang đi lại bên dưới, khí thế bức người, nổi bật giữa trung tâm thành phố.

Anh thu lại ánh nhìn, chậm rãi cài cúc áo sơ mi rồi lướt qua mặt đồng hồ trên cổ tay gõ nhẹ hai cái rồi mở cửa bước xuống xe.

Bộ vest cao cấp được cắt may hoàn hảo tôn lên dáng người của anh, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng chỉ cần nhìn qua cũng biết anh là nhân vật tầm cỡ. Đôi giày đen bóng loáng vừa chạm mặt đất khí thế mạnh mẽ lập tức lan tỏa.

Hai nhân viên đứng chờ sẵn trước cửa lập tức đứng thẳng người, nét mặt nghiêm nghị đồng thanh cúi chào: “Chào tổng giám đốc.”

Chung Đình Diệp khẽ ừm một tiếng nhàn nhạt rồi lướt qua họ sải bước vào trong.

Dọc đường đi, tất cả nhân viên đều tỏ thái độ cung kính, dè chừng lùi lại hai ba bước sợ rằng chỉ cần một sai sót nhỏ cũng có thể chọc giận người thừa kế chính thức của tập đoàn ngày hôm nay.

Mặc dù Chung Đình Diệp mới vào công ty chưa được lâu nhưng thủ đoạn lại sắc bén, tác phong dứt khoát, những năm gần đây thế lực lớn nhanh chóng khiến người ta phải e ngại.

Mặc dù có khuôn mặt rung động lòng người nhưng anh lúc nào cũng lạnh lùng, không bao giờ cười nói dễ dãi nên nhân viên trong công ty đều không dám nhìn thẳng anh, chỉ biết cúi đầu né tránh.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất, vừa bước ra Chung Đình Diệp đã gặp Chung Bác Văn, đằng sau ông ta là Chung Tử Du đã lâu không gặp.

Anh hờ hững liếc nhìn một cái rồi tiếp tục sải bước về phía phòng tổng giám đốc, nhưng lúc hai bên sắp lướt qua nhau Chung Bác Văn lại lên tiếng: “Lên nắm quyền liền không để bố ruổ vào mắt nữa à?”

Giọng điệu không lớn nhưng rõ ràng có thể nghe ra sự bất mãn.

Chung Đình Diệp dừng bước chân, quay đầu thản nhiên gọi một tiếng: “Chung tổng.”

Tần Vũ cũng thức thời gọi theo: “Đại Chung tổng.”

Chung Bác Văn sững sờ sau đó cười lạnh: “Được lắm, để xem cuộc họp cổ đông hôm nay mày có thể bình tĩnh được như vậy nữa không.”

“Bố, A Diệp có thể lên nắm quyền chắc chắn năng lực cũng không tầm thường đâu.”

Chung Tử Du liếc nhìn bố mình rồi cười quay sang anh, giọng nói đầy ẩn ý: “Anh trai chúc mừng chú ngồi được vào vị trí này trước, hy vọng chú có thể giữ vững được nó, đừng để bị lật đổ.”

Chung Đình Diệp nâng mắt, lạnh nhạt nói: “Tần Vũ, một giám đốc dự án cũng có thể xuất hiện ở văn phòng tổng giám đốc sao?”

“Là sơ suất của tôi.”

Tần Vũ làm động tác mời: “Giám đốc Chung, bên kia là thang máy dành cho nhân viên.”

“À, tôi cũng đang định xuống, cảm ơn trợ lý Tần đã nhắc nhở.”

Chung Tử Du vẫn giữ nguyên nụ cười, gật đầu với Chung Bác Văn rồi bước vào thang máy. Ngay khi cửa vừa khép lại, nét mặt anh ta lập tức sầm xuống, siết chặt nắm đấm đấm mạnh vào vách thang máy, phát ra một tiếng ‘rầm’ đầy phẫn nộ.

Anh ta siết chặt tay, ngước nhìn dãy số nhảy trên bảng điều khiển, nghĩ, sẽ có ngày tao sẽ khiến cho Chung Đình Diệp mày mất hết sự kiêu hãnh này.

Nhìn thấy Chung Tử Du rời đi.

Chung Đình Diệp cũng không nán lại lâu, từ tốn bước vào văn phòng tổng giám đốc.

Chung Bác Văn quay đầu nhìn cánh cửa từ từ khép chặt khóe miệng liền nhếch lên, hừ nhẹ một tiếng: “Muốn ngồi vững trên vị trí này không dễ như vậy đâu.”

“Chung tổng, cổ đông trong phòng họp mới đến một nửa, phần lớn đều lấy lý do từ chối tham gia. Anh có muốn dời lịch họp không?” Tần Vũ biết chắc chắn là đại Chung tổng đã âm thầm gây áp lực với các cổ đông.

Chung Đình Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hướng về tòa nhà cao tầng đối diện, sắc mặt ung dung nói: “Không cần, họ sẽ đến.”

8 giờ sáng trong phòng họp cổ đông.

Chung Đình Diệp thong thả gõ ngón út lên mặt bàn nhìn đồng hồ đeo tay rồi nâng mắt nhìn những ghế ngồi còn trống, vẫn tiếp tục im lặng không nói gì.

Cả phòng họp yên lặng như tờ, dù mọi người nhìn nhau đầy nghi hoặc nhưng chẳng ai dám lên tiếng trước.

Khoảng chừng nửa tiếng trôi qua, cuối cùng cũng có người không kìm được mà hỏi: “Tổng giám đốc, cuộc họp hôm nay có tiếp tục không?”

“Cổ đông vẫn chưa tới đủ, chờ thêm chút nữa.” Giọng nói của Chung Đình Diệp thoải mái, giống như một thợ săn đang kiên nhẫn chờ con mồi sa bẫy.

Vừa dứt lời cửa phòng họp bỗng mở ra, những vị cổ đông vắng mặt lần lượt bước vào, trên mặt gượng gạo nở nụ cười: “Xin lỗi tiểu Chung tổng, có việc gia đình nên đến muộn.”

“Xe tôi bị hỏng giữa đường, tài xế sửa mãi mới xong, mất thời gian quá.”

“Aiya chủ yếu là hôm nay kẹt xe, mong tiểu Chung tổng thông cảm.”

Những cái cớ vụng về này Chung Đình Diệp không thèm vạch chần, chỉ cầm tài liệu lên và chính thức bắt đầu họp.

Chung Bác Văn liếc mắt nhìn Chung Đình Diệp đang ung dung điềm tĩnh, hơi nghiêng đầu nói nhỏ với Đường tổng ở bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đường tổng lau mồ hôi lấm tấm trên trán, hừ nhẹ: “Con trai ông đúng không hổ danh được ông cụ coi trọng, ra tay đủ tàn nhẫn. Nó bảo ông cụ gọi điện cho từng người, ông nói xem thể diện này ai mà không nể chứ?”

Chung Bác Văn siết chặt văn kiện trong tay, mắt nhìn Chung Đình Diệp càng thêm sâu. Không ngờ mấy năm qua anh ở công ty học được không ít thủ đoạn, hóa ra trước đây giấu tài là để chờ đến ngày hôm nay.

Chung Đình Diệp không vòng vo đi thẳng vào vấn đề, phát tài liệu kế hoạch phát triển trong nửa năm tới cho từng người. Dự án lớn, tham vọng cao, trong nửa năm muốn giúp công ty thu về 50 tỷ.

Nhóm cổ đông nhìn qua đều giật mình, không khỏi hít một hơi lạnh.

“Tiểu Chung tổng, dự án này rủi ro quá cao tôi không đồng ý.”

“Đúng vậy, con số 50 tỷ rất hấp dẫn nhưng nếu thất bại công ty sẽ chịu tổn thất nặng nề, chúng tôi không tham nổi.”

“Kế hoạch này của cậu phân tích rất chi tiết nhưng cậu vừa mới tiếp quản công ty kinh nghiệm vẫn còn non nớt.”

Chung Đình Diệp lặng lẽ lắng nghe không nói một lời. Chờ đến khi những tiếng bàn tán lắng xuống anh mới chậm rãi lên tiếng: “Bản kế hoạch này đã được chủ tịch xem xét và hoàn toàn ủng hộ.”

Anh dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm quét qua từng người ngồi trong phòng, dứt khoát tuyên bố: “Tôi cũng cam kết với mọi người nếu trong vòng nửa năm công ty không đạt được con số này tôi sẽ chủ động từ bỏ vị trí này.”

Toàn bộ cổ đông kể cả Chung Bác Văn: “. . . . . .”

Vị tân thừa kế này không chỉ có khí phách mà còn vô cùng tự tin.

Mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán, dường như không ngờ anh dám lấy vị trí của mình ra đảm bảo. Dù cho gia tộc họ Chung nắm nhiều cổ phần nhất nhưng những người có thể kế nhiệm trong dòng họ cũng không ít.

Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn đồng hồ, kiên nhẫn chờ quyết định từ họ.

“Lão Chung, con trai ông đúng là có gan, đây gọi là ‘không bỏ được con thì không bắt được sói’, thủ đoạn mạnh mẽ, giang sơn giao cho nó cũng không phải là lựa chọn tệ.” Đường tổng rời mắt khỏi Chung Đình Diệp quay sang nhìn Chung Bác Văn: “Ông thấy sao?”

Chung Bác Văn lập tức cau mày, im lặng một lúc rồi buông ra một chữ: “Ký.”

Ông ta muốn xem thử nửa năm sau anh sẽ rời khỏi vị trí này như thế nào.

Cổng trường học.

Thẩm Khinh Bạch dán chặt ánh mắt ra ngoài cửa sổ, thấy xe sắp đến cổng trường liền vội vàng lên tiếng: “Dừng ở đây được rồi ạ, đừng lái vào trong.”

Chiếc xe này quá thu hút, cô không muốn các giáo viên khác hiểu lầm mình nhận hối lộ hoặc đi lạc lối.

Cô nhanh chóng tháo dây an toàn cảm ơn tài xế rồi xuống xe.

Mới đi được hai bước, tài xế liền gọi cô lại: “Phu nhân, tôi vẫn đón cô ở chỗ này sau giờ tan học đúng không?”

“Không cần đâu.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Tôi tan học sẽ đến bệnh viện, anh không cần đến đón đâu.”

Tài xế định nói rằng anh ta có thể chở cô đến bệnh viện nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy cô vội vã chạy về phía cổng trường.

“Chưa muộn mà, gấp gáp cái gì.” Tưởng Tuấn Vỹ từ đằng sau nắm lấy quai túi sách cô kéo nhẹ lại: “Dì đỡ hơn chưa?”

Thẩm Khinh Bạch quay đầy thấy là anh liền lập tức phanh lại, chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối: “Mắng tớ không ngừng nghỉ, cậu nói xem có phải đã khỏe hơn không?”

Tưởng Tuấn Vỹ bật cười: “Dì cũng nằm viện rồi mà cậu không thể yên tĩnh một chút được à, đừng chọc giận dì ấy nữa.”

“Bà Mã chính là không vừa mắt tớ, tớ có thể thế nào đây.” Thẩm Khinh Bạch mỉm cười khi thấy học sinh chào mình, sau đó hỏi: “À đúng rồi, hôm đám cưới sau khi bọn mình đi có chuyện gì thú vị không?”

Tưởng Tuấn Vỹ nhướn mày nhìn cô: “Muốn nghe lời tốt hay là xấu?”

“Còn có lựa chọn hả?”

Thẩm Khinh Bạch siết chặt bàn tay: “Nói đi, kể chuyện xấu trước xem nào.”

“Người ta nói cậu dựa vào đại gia, chỉ nhờ nhan sắc mà trèo cao.”

Thẩm Khinh Bạch nhướn mày: “Cái này tính là khen đúng không?”

Tưởng Tuấn Vỹ bật cười: “Còn nói chưa đầy mấy tháng nữa chắc chắn cậu sẽ bị đá.”

Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ thả lỏng tay, khịt mũi: “Bọn họ đang ghen tỵ thôi, tớ làm sao có thể bị đá được chứ, hiện tại bọn tớ đã buộc chặt quan hệ với nhau rồi, muốn chia tay cũng khó.”

Bước chân của Tưởng Tuấn Vỹ khựng lại, cúi mắt nhìn cô: “Giả Tử Vi nói hai người đang diễn kịch, chẳng nhẹ cậu ấy tình báo sai?”

“Bọn tớ. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch liếc nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Hôm qua bọn tớ đi lãnh chứng rồi.”

“Thẩm Khinh Bạch cậu, cậu___”

Tưởng Tuấn Vỹ thấy học sinh đứng ở đằng xa liền nuốt lại hai chữ ‘đỉnh thật’, chỉ giơ ngón tay cái lên khen ngợi rồi xoay người đi về phía tòa văn phòng.

“Này, còn chuyện tốt thì sao?”

“Khen cậu số hưởng.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn bóng lưng rời đi của anh, cười khẽ một tiếng.

Mấy người nay toàn nói sự thật.

Hôm nay cô có lịch dạy cả buổi sáng, buổi chiều chỉ có một tiết ngữ văn lớp ba.

Tan học cô ngồi ở văn phòng chấm bài nửa tiếng, soạn xong giáo án cho ngày mai, rảnh rỗi không có việc gì làm nên xin phép lãnh đạo đến bệnh viện.

“Con đã gặp người nhà Tiểu Chung chưa?” Bà Mã nôn nóng hỏi.

“Chưa ạ, anh ấy không sống chung với gia đình.” Thẩm Khinh Bạch vừa ăn dâu tây vừa xem video: “Ông nội anh ấy sống ở nhà cũ.”

“À ra vậy.”

Mã Như Duy từng nghe Chung Đình Diệp nhắc đến bác cả và bác dâu của anh nhưng chưa từng nghe anh nhắc đến bố mình. Bà cũng không hỏi nhiều sợ lại rơi vào tình cảnh ngại ngùng như lần trước.

“Tiểu Chung. . .chắc vẫn còn bố nhỉ?”

Thẩm Khinh Bạch ngừng tay, ngẩng đầu: “Con cũng không biết.”

Từ lúc hẹn hò đến lúc lãnh chứng cô chỉ biết anh có ông nội.

“Con nói xem, đã kết hôn với người ta mà tình hình của người ta cũng không biết, kết hôn như vậy chẳng phải quá qua loa sao?” Mã Như Duy lắc đầu thở dài.

Thẩm Khinh bạch bĩu môi: “Không phải mẹ thích anh ấy à, con chỉ thuận theo ý dân thôi.”

“Con muốn mẹ tức chết đúng không? Chuyện kết hôn lớn như vậy mà cứ xem như trò đùa thế.”

Mỗi lần Mã Như Duy nghe cô nói chuyện đều bị tức nghẹn: “Con mau về nhà với Tiểu Chung bồi đắp tình cảm đi, đừng ở đây nữa, có y tá với bố con rồi, không cần con lo.”

“Tiểu Chung là đứa trẻ ngoan, tính tình lại chu đáo, bình thường mẹ thấy nó nhường nhịn con nhiều lắm đấy. Chắc chắn là người biết thương vợ, con đối xử tốt với nó đi bố mẹ cũng yên tâm hơn.”

Thẩm Khinh Bạch giả vờ không nghe thấy cúi đầu xem video ngắn, ngồi trên ghế không có ý định rời đi: “Con đặt cơm rồi, ăn xong mới đi.”

“Không muốn đi?” Mã Như Duy cầm lấy điều khiển trên bàn, còn chưa kịp ấn nút Thẩm Khinh Bạch đã lập tức cầm lấy túi xách, tiện tay cầm lấy một ít dâu tây rồi chạy ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ của cô Mã Như Duy chỉ biết lắc đầu: “Chả hiểu Tiểu Chung thích nó ở điểm gì.”

Thẩm Khinh Bạch đứng ở trạm xe buýt tìm mãi không thấy chuyến nào đến khu Niên Hoa Lý.

Cuối cùng chỉ có thể từ bỏ chuyển sang đi tàu điện ngầm.

Chuyển hai tuyến cuối cùng cũng về đến nhà, cô theo thói quen lấy chìa khóa, lúc này mới nhớ ra nhà anh dùng mật khẩu.

Chung Đình Diệp đã gửi mật khẩu cho cô từ trước, dãy số rất dễ nhớ cô chỉ cần nhìn qua một lần là thuộc.

Nhập mật mã mở cửa vào phát hiện phòng khách vẫn sáng trưng, còn có mùi thơm của canh bào ngư gà hầm tỏa ra.

Cô còn tưởng Chung Đình Diệp đang nấu ăn liền thay giày định vào chào một tiếng thì một chú chó Golden to lớn đột ngột lao ra trước mặt cô.

“A a a , mày đừng qua đây.” Thẩm Khinh Bạch hoảng hốt, bị nó ép đến góc tường không còn đường lui, lớn tiếng thương lượng với nó: “Tao thật sự không có mùi của chó đâu mà, quân tử động tay không động khẩu, mày có thể tấn công tao nhưng làm ơn đừng cắn! Đau thì thôi đi, còn phải đi tiêm phòng nữa, tao xin mày tha cho tao!”

Biết thời thế mới là trang tuấn kiệt, để tránh bị thương cô đến cả thể diện cũng không cần nữa.

Thẩm Khinh Bạch nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần đi tiêm vac-xin phòng dại thì đợi mãi không thấy đau như tưởng tượng, chỉ cảm thấy thứ gì đó ẩm ướt lướt qua mắt cá chân.

Cô giữ chặt tay trước ngực, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy chú chó Golden to lớn kia đang nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt tròn xoe đen láy, đuôi vẫy không ngừng.

Dù chưa từng nuôi chó nhưng cô cũng hiểu hành động vẫy đuôi như vậy là biểu hiện của sự vui vẻ và thích thú, thậm chí còn là một sự chào đón.

Do dự một lát, Thẩm Khinh Bạch thử giơ tay ra, ngay giây tiếp theo nó liền nhấc chân đặt vào lòng bàn tay cô.

Cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Hóa ra vừa rồi em định chào đón chị à?”

Thẩm Khinh Bạch cảm nhận được sự thân thiện của nó liền mạnh dạn xoa đầu: “Xin lỗi nhé, chị trách nhầm em rồi.”

“Không phải chị.”

Thẩm Khinh Bạch giật đầu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chung Đình Diệp mặc đồ ở nhà đứng không xa, lúc này trông anh dịu dàng hơn, bớt đi sự lạnh lùng thường ngày.

Từ góc nhìn của cô, dưới ánh đèn pha lê chiếu xuống, dáng người anh cao ráo đẹp trai, không giống như bình thường mặc tây trang, khí chất lịch lãm.

Chung Đình Diệp kéo cô đứng dậy, chăm chú nhìn cô: “Nha Hổ đang chào đón mẹ nó về nhà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.