Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 17: Chương 17




Dưới ánh nắng mùa thu rực rỡ, những tia sáng vụn xuyên qua cửa sổ rải lên mặt bàn trong văn phòng.

Thẩm Khinh bạch một tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn hàng cây ngô đồng ngoài cửa sổ, ngây ngốc thất thần.

Gió nhẹ thoảng qua vài chiếc lá khô vàng còn sót lại trên cây khẽ rơi xuống trải đầy mặt đất.

Cô hạ mắt, ngón tay lướt nhẹ qua môi như thể đang hồi tưởng lại, dường như có hơi hối hận.

Hối hận không biết cô lấy dũng khí từ đâu mà bất chấp sự có mặt của tài xế mặt dày tiến tới hôn anh.

Hơn nữa lại hôn chính xác lên đôi môi mỏng ấy.

Thẩm Khinh Bạch xấu hổ ôm đầu, trong đầu hiện lên biểu cảm ngỡ ngàng của tài xế lúc đó, nhưng điều đáng kinh ngạc là mặc dù bất ngờ nhưng tay phải của anh ta vẫn thành thạo nâng vách ngăn lên với tốc độ nhanh, chuẩn và ổn định, không chậm trễ chút nào.

Cô vốn chỉ định chạm rồi rời đi ngay nhưng lại bị anh giữ chặt gáy, nụ hôn nóng bỏng nhanh chóng áp xuống, không bao lâu liền chiếm hết hơi thở trong miệng cô.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, cho đến lúc cảm thấy mình sắp nghẹt thở, cô đưa tay chống lên lồng ng.ực rắn chắc của anh, không nhịn được khẽ rên một tiếng.

Lúc này Chung Đình Diệp mới chậm rãi buông cô ra, nhẹ nhàng lau đi vệt ướt trên môi cô, vẫn điềm tĩnh như mọi khi và nói: “Chúng ta là vợ chồng, có vài chuyện em nên tập làm quen.”

Thẩm Khinh Bạch đã quên mất mình đáp lại như thế nào, cảnh tượng cô bối rối bỏ chạy vẫn vô cùng rõ ràng.

Cô cúi đầu vò mạnh tóc thầm nghĩ trong lòng, chẳng nhẽ cô cũng là kẻ mê nhan sắc, không cưỡng lại được gương mặt điển trai kia đến nỗi bị mê hoặc.

“Cô Thẩm, cô Thẩm.”

Thẩm Khinh Bạch giật mình ngẩng đầu nhìn thấy cô giáo Lưu đang chuẩn bị rời khỏi vă phòng: “Có chuyện gì vậy?”

“Chuông báo vào lớp đã reo rồi, cô không đi dạy à?” Cô Lưu quay đầu lại hỏi cô.

“Đi đi đi!” Thẩm Khinh Bạch vội vàng cầm giáo án trên bàn, nhanh chóng bước về phía lớp ba, lúc đi ngang qua cô Lưu cô cười nói: “Cảm ơn cô nhé, ngày mai mời cô uống trà sữa.”

“Không cần khách sáo.” Cô Lưu mỉm cười quan sát cô từ trên xuống dưới: “Cô giáo Thẩm dạo này đang yêu đúng không, phong cách ăn mặc thay đổi rồi, hôm nay trông rất đẹp, thật ra với dáng người của cô nên mặc như này từ sớm.”

“. . . Thật sao?” Thẩm Khinh Bạch khẽ cong khóe môi cúi xuống nhìn một chút, đẹp hay không cô không biết nhưng chỉ thấy quần áo bó chặt như thế này hơi khó chịu, không thoải mái bằng đồ thường ngày.

“Đúng vậy, lúc cô mới bước vào văn phòng mấy thầy cô khác đều khen cô đó, chắc cô không để ý thôi.” Cô giáo Lưu nói xong vừa hay đi đến lớp mình dạy, cô khẽ gật đầu rồi hai người tách ra.

Lên đến tầng ba, đầu óc Thẩm Khinh Bạch vẫn đang nghĩ xem sáng nay có những ai chào hỏi mình nên hoàn toàn không chú ý đến người trên hành lang. Khi đi qua lớp hai cô chợt khựng lại, vô thức lùi hai bước, quay đầu soi mình trong chiếc gương lớn của lớp. Hình như, quả thật, có hơi___

“Cô giáo Thẩm, nếu soi thêm chút nữa sẽ thật sự trễ đó.”

Tưởng Tuấn Vỹ khoanh tay tựa vào khung cửa ngoài lớp học, nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt thích thú. Đây là lần đầu tiên anh tháy Thẩm Khinh Bạch chú ý đến ngoại hình của mình như vậy.

“Cậu đi không gây tiếng động à? Muốn dọa chết người ta à?”

Thẩm Khinh Bạch quay lại trừng mắt lườm anh một cái rồi vội vã chạy về lớp ba.

Tưởng Tuấn Vỹ giơ điện thoại lên lắc lắc, hạ giọng nói: “Cô giáo Thẩm, có cần đăng lên nhóm không?”

Thẩm Khinh Bạch không ngờ anh lại quay video, cô nắm chặt tay giơ ra động tác đe dọa sau đó xoay người bước vào lớp.

Không biết có phải vì dư vị nụ hôn của Chung Đình Diệp quá lớn hay không mà cả ngày hôm đó Thẩm khinh Bạch cứ lơ đãng. Đôi khi nghĩ lại vành tai cô bất giác đỏ ửng.

Chiều tan học, sau khi giao học sinh cho phụ huynh xong cô trở về văn phòng thu dọn đồ đạc rồi mới đi ra ngoài.

Còn chưa đến cửa điện thoại trong túi xách đã rung lên mấy lần, nhìn thấy tên người gọi là Chung Đình Diệp cô im lặng vài giây sau đó chậm rãi nghe máy: “Alo.”

“Anh đang ở cổng trường rồi, tan học chưa?”

Thẩm Khinh Bạch hơi ngẩn người, không ngờ vừa mới hơn 5 giờ anh đã đến trường đón cô.

Cô hơi nghiêng đầu nhìn qua hàng rào bảo vệ đã thấy chiếc xe sang trọng đậu ngay cổng trường, cô lập tức bước nhanh ra ngoài: “À, em ra ngay đây.”

Cúp máy, Thẩm Khinh Bạch nhìn trước ngó sau, chờ lúc không ai để ý liền chạy nhanh vài bước rồi mở cửa xe ngồi vào trong.

Chờ xe chậm rãi lăn bánh cô mới đặt túi xách xuống nhìn người đàn ông bên cjanh: “Em muốn bàn với anh chuyện này.”

Chung Đình Diệp rời mắt khỏi màn hình laptop, nghiêng đầu nhìn cô: “Ừm, em nói đi.”

“Lần sau anh có thể bảo tài xế đón em bằng một chiếc xe khác không?”

Cô chỉ vào chiếc Rolls-Royce Phantom: “Phô trương quá, ảnh hưởng không tốt đến hình mẫu.”

Trong ấn tượng của mọi người, giáo viên là những người làm vườn chăm lo dạy dỗ học sinh, mặc dù mấy năm gần đây lương của giáo viên đã tăng lên nhưng một chiếc siêu xe trị giá hàng triệu vẫn sẽ thu hút sự chú ý. Nếu chẳng may bị phụ huynh hoặc đồng nghiệp hiểu lầm dẫn đến những cuộc bàn tán thì sẽ rất phiền phức.

Huống chi bố cô còn là chủ nhiệm giáo dục, nếu chuyện này bị làm phức tạp lên e rằng khó mà giải thích được.

Chưa biết chừng sẽ xảy ra đủ loại chuyện khác nhau.

“Biết lái xe không?” Chung Đình Diệp hỏi lại.

Thẩm Khinh Bạch không hiểu ý anh là gì nhưng vẫn gật đầu: “Biết.”

Cô đã thi bằng lái ngay sau khi tốt nghiệp đại học, bình thường vẫn lái xe của bố ra ngoài nên chuyện lái xe không phải là điều gì xa lạ với cô.

“Ừm, biết rồi.”

Thấy anh tiếp tục tập trung làm việc Thẩm Khinh Bạch cũng không quấy rầy nữa, cô cúi xuống kiểm tra điện thoại thì phát hiện có mấy tin nhắn chưa đọc. Vừa mở nhóm chat ra, đập vào mắt đầu tiên chính là video cô soi gương sáng nay trong hành lang.

Lúc này Hạ Tử Lăng và Tưởng Tuấn Vỹ đang bàn tán rôm rả, nội dung chủ yếu xoay quanh chuyện xấu hổ của cô sáng nay.

Thẩm Khinh Bạch lập tứuc ném một quả bom vào: [@Tưởng Tuấn Vỹ, ngày mai chịu chết đi!]

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Vãi, có phải do góc quay của Tuấn Vỹ có vấn đề không? Góc nghiêng này của Bạch Bạch nhà mình trông có chút quyến rũ nha! Bộ sườn xám nhung đen, giấu thế nào cũng không thoát được cặp mắt tinh tường của tớ đâu.]

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Thật thà khai báo đi, hôm nay cậu với tổng tài họ Chung định làm chuyện gì mờ ám vậy?]

Tưởng Tuấn Vỹ: [Tiểu Bạch tha cho tớ đi, tớ sai rồi.]

Tiểu Bạch trong gió: [@Tưởng Tuấn Vỹ, xin lỗi nhé tớ nhỏ mọn lắm, ngày mai không có một bữa lớn để bịt miệng thì cậu biết hậu quả rồi đấy. /âm hiểm]

Tiểu Bạch trong gió: [@Tôi không phải Hạ Tử Vy, bây giờ tớ đang trên đường bước vào hào môn, về nhà anh ấy ăn cơm tiện thể ra mắt phụ huynh luôn.]

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [A a a a a chị em ơi, có cần mang theo tùy tùng không? Tớ báo danh! Dắt đứa quê mùa này đi mở mang tầm mắt với!]

Tưởng Tuấn Vỹ: [Giả Tử Vy! Lòng tự trọng đâu?]

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Mất từ khi còn trong bụng mẹ rồi.]

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [À đúng rồi Bạch Bạch, lần đầu đến nhà chồng cậu mang quà gì thế? Cho bọn tớ xem với. /tò mò]

Quà?

Thẩm Khinh Bạch bỗng sững người.

Thôi xong! Cô chưa chuẩn bị cái gì hết!

Quên mất chuyện này rồi. . . . . .

Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh, trong lòng vốn đã căng thẳng và hồi hộp vậy mà ngay cả việc quan trọng như mua quà cũng quên mất.

Tự hủy như này thì đúng là không ai làm được.

Cô nhanh chóng thoát khỏi nhóm chat, liên tục liếc mắt về phía Chung Đình Diệp, định nói lại thôi.

“Muốn nói gì à?”

Chung Đình Diệp làm được hai việc cùng một lúc, mặc dù đang cúi đầu nhìn máy tính nhưng anh vẫn biết cô đang nhắn tin với bạn, dù không rõ nội dung nhưng tiếng thở dài khe khẽ của cô đủ để nhận ra cô đang gặp khó khăn.

Thẩm Khinh Bạch cau mày, vẻ mặt đầy lo lắng: “. . .Làm sao bây giờ, em quên chuẩn bị quà cho người nhà anh rồi, bây giờ đi mua còn kịp không?”

Chung Đình Diệp gập máy tính lại đặt sang một bên, anh đưa tay vuốt nhẹ hai hàng lông mày nhíu chặt của cô, nhẹ nhàng nói: “Không sao, anh đã giúp em chuẩn bị xong rồi.”

“Thật à?”

Thẩm Khinh Bạch thở phào nhẹ nhõm rồi thốt lên đầy bất ngờ: “Chung Đình Diệp, xem ra mẹ em nói rất đúng, tìm người lớn tuổi vừa chín chắn lại vừa chu đáo, điều này hoàn toàn đúng về anh.”

Cô đang tịnh tiếp tục nịnh nọt anh thêm vài câu nữa thì thấy ánh mắt đen láy của anh đang nhìn chằm chằm mình: “. . .Sao vậy? Trên mặt em có gì à?”

Thẩm Khinh Bạch định đưa tay sờ lên má thì bị bàn tay to lớn của anh nắm lại, cơ thể cô nghiêng về phía trước, anh ghét sát vào nói từng chữ rõ ràng: “Em chê anh già à?”

Lời vừa dứt cô còn chưa kịp phản ứng thì tài xế ngồi phía trước đã bật cười, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Chung Đình Diệp, anh ta lập tức hối hận: “Chung tổng, tôi sai rồi.”

Tài xế lập tức im bặt, nhanh chóng nâng vách ngăn sợ bị ông chủ trừng phạt. Anh ta tập trung lái xe không dám nói thêm lời nào.

“. . . . . .”

Nhìn phản ứng dây chuyền hết sức đáng yêu của tài xế Thẩm Khinh Bạch không nhịn được mà quay mặt đi, mím môi nhịn cười.

“Buồn cười lắm à?”

Chung Đình Diệp nhướn mày, bất ngờ vòng tay ôm lấy eo cô, hơi dùng sức bế cô lên đùi mình, đột nhiên anh khẽ cúi đầu cắn lên môi cô như một cách trừng phạt.

Thẩm Khinh Bạch tròn mắt kinh ngạc: “Anh cắn em?”

Người đàn ông này là chó à? Không nói đột nhiên cắn người!

Nhìn vẻ mặt sửng sốt của cô đôi mắt Chung Đình Diệp thoáng ý cười: “Vậy em có thể cắn lại.”

Thẩm Khinh Bạch thấy trong mắt anh ánh lên sự trêu chọc khóe miệng cô khẽ giật giật, không nói câu thứ hai liền vòng tay ôm lấy cổ anh: “Cắn thì cắn, ai sợ chứ!”

Cô ngửa đầu, mục tiêu rõ ràng là đôi môi mỏng của anh nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị anh giữ chặt đầu cúi xuống hôn cô.

“Anh. . .ưm. . .”

Thẩm Khinh Bạch vừa định lên tiếng đã bị anh ngậm lấy môi, đầu lưỡi anh thuận thế tiến vào chiếm lấy không gian trong miệng cô. Bàn tay giữ gáy cô khóa chặt, cánh tay vòng quanh eo ngày càng siết chặt hơn, hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt cô.

Thẩm Khinh Bạch vừa hoảng vừa cuống, người đàn ông này rõ ràng đang cố ý chờ cô chui vào rọ.

Cô muốn phản kháng nhưng hoàn toàn không thể đẩy ra được.

Nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt hơn, từ dịu dàng như cơn mưa phùn liền chuyển thành cơn bão dữ dội. Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh đang tăng dần, nóng bỏng đến mức muốn thiêu cháy cô.

Ban đầu cô cố gắng giãy dụa sau đó cơ thể cô dần trở nên mềm nhũn, cuối cùng lại vô thức chìm đắm vào nhịp điệu của anh, mê muội không lối thoát.

Mãi lâu sau Chung Đình Diệp mới từ từ dừng lại, anh khẽ thở dốc, ý thức được rằng nếu tiếp tục mọi chuyện sẽ không còn đơn giản nữa.

Anh biết rõ có những chuyện không thể quá vội vàng.

Bàn tay trên eo cô từ từ rời đi, khẽ vuốt nhẹ mấy lọn tóc trên tai cô, anh định dùng ngón tay lau vệt ướt trên môi cô thì cô bất ngờ ngồi thẳng dậy, ngẩng cao cằm, chính xác tìm đến đôi môi mỏng của anh mà cắn mạnh.

Cô ra đòn nhanh đến mức Chung Đình Diệp không kịp phản ứng lại.

Mãi đến khi mùi máu tanh tràn vào miệng Thẩm Khinh Bạch mới đứng dậy khỏi đùi anh, dùng mu bàn tay lau môi rồi quay đầu ra nhìn cửa sổ không dám nhìn anh, nhưng cô vẫn mạnh miệng nói: “. . . Là anh bảo em cắn trả.”

Chung Đình Diệp dùng ngón tay cái chạm khẽ vào vết máu còn đọng trên môi, hơi nghiêng đầu nhìn cô bất chợt nở nụ cười.

Con mèo nhỏ này đúng là chẳng chịu chịu thiệt chút nào.

Thẩm Khinh Bạch không dám thở mạnh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, bỗng dưng cô hơi chột dạ.

Cô cảm giác mình cắn hơi mạnh, lát nữa nếu người nhà anh hỏi thì biết giải thích như thế nào đây?

Trong lúc cô còn đang vắt óc tìm lý do thì chiếc xe chậm rãi tiến vào Lê Viên, dừng trước cửa biệt thự.

Tấm vách ngăn dần được hạ xuống, tài xế quay đầu nhắc nhở: “Chung tổng, đã đến nhà cũ rồi.”

Vừa thu lại ánh mắt. Tài xế vô tình nhìn thấy vệt máu trên khóe miệng anh, kinh ngạc thốt lên: “Chung tổng, khóe miệng ngài chảy máu kìa, có cần gọi bác sĩ gia đình không?”

Vừa nói, tài xế định tháo dây an toàn xuống xe nhưng bị Chung Đình Diệp ngăn lại: “Không cần, cậu mang đồ trong cốp xe vào đi.”

“À vâng.” Tài xế không dám hỏi thêm, nhanh chóng xuống xe.

Thẩm Khinh Bạch từ từ quay lại, ngước mắt nhìn anh, rút giấy đưa cho anh: “Lau đi.”

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm không nói gì, cũng không có ý định cầm lấy tờ giấy trong tay cô.

Cô biết mình đuối lý, khẽ nâng tay chạm nhẹ lên môi anh, lẩm bẩm: “Là anh cắn em trước, cũng là anh bảo em cắn lại, vậy nên chuyện này không thể trách em được.”

“Ừ, không trách em.”

Chung Đình Diệp ngừng lại một chút, khẽ cười: “Nếu ông nội hỏi thì anh trả lời kiểu gì đây?”

Biết chắc người nhà anh sẽ hỏi nên Thẩm Khinh Bạch đã nghĩ sẵn đối sách, mở miệng đáp: “Anh cứ nói là bị Nha Hổ cắn đi.”

Chung Đình Diệp lập tức cau mày, dường như bất ngờ trước lời đề nghị của cô.

Thẩm Khinh Bạch cười khúc khích: “Biết là làm khó cho anh nhưng rất hợp lý mà, anh thấy sao?”

Chung Đình Diệp nhìn cô một cái rồi cúi người xuống xe, đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho cô: “Không ra làm sao cả.”

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Rõ ràng rất ổn mà, Nha Hổ cũng đâu có để ý.

Xuống xe, nhìn toàn biệt thự sang trọng rực rỡ ánh đèn trước mặt, cảm giác xa hoa tràn ngập khiến Thẩm Khinh Bạch sững sờ vài giây, cô đưa tay vỗ vỗ vào đầu mình.

Chung Đình Diệp nhíu mày: “Làm gì vậy?”

Thẩm Khinh Bạch nghiêng đầu, cười khẽ với anh: “Hóa ra không phải nằm mơ.”

Chung Đình Diệp nắm lấy tay cô bước vào trong sân, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ngốc.”

Thẩm Khinh Bạch liếc anh một cái: “Anh vừa nói gì em cơ___”

“Đình Diệp, các con tới rồi à.”

Minh Diệp Dung thấy tài xế đã mang quà vào nhà từ lâu mà chưa thấy cặp đôi trẻ bước vào nên ra đón, vừa hay bắt gặp cảnh hai người đang trêu chọc nhau, định quay bước trở lại nhưng vô tình thấy nụ cười thoáng qua trên môi Chung Đình Diệp.

Bình thường rất ít khi thấy anh cười, xem ra anh rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.

Chung Đình Diệp thu lại ý cười trên khóe môi, dắt Thẩm Khinh Bạch tiến lên giới thiệu: “Đây là bác dâu.”

“Chào bác dâu ạ.” Thẩm Khinh Bạch nhỏ nhẹ chào, giọng nói mềm mại pha chút ngọt ngào.

Mặc dù bây giờ hai người không cần diễn nhưng vì trước đây anh đã giúp cô rất nhiều nên cô vẫn muốn thể hiện sự nhiệt tình và ngoan ngoãn nhất có thể.

“Ôi, đứa nhỏ này vừa xinh lại còn ngọt miệng.” Minh Diệp Dung vốn không giống mấy bà phu nhân giàu có thích ra vẻ thanh tao, bà thấy kiểu đó vừa giả tạo vừa gượng gạo nên chưa bao giờ học theo.

Cô gái nhỏ trước mặt vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, lòng bà rất ưng ý.

“Nào nào vào nhà thôi, mọi người đang chờ trong phòng khách.” Minh Diệp Dung cười vui vẻ dẫn bọn họ vào trong.

Thẩm Khinh Bạch từng nghĩ rằng những phu nhân nhà giàu đều khó gần và kén chọn như trong phim, xem ra sau này bớt xem lại không dễ bị hiểu lầm.

Khi hai người xuất hiện trước cửa, mọi ánh mắt trong phòng khách đồng loạt đổ dồn về phía họ.

Thấy Chung Đình Diệp trong bộ tây trang đen đang nắm tay một cô gái trẻ nhỏ nhắn.

Ấn tượng đầu tiên về Thẩm Khinh Bạch là nụ cười rất ngọt ngào, khi khóe môi cong lên giống như một hòn đá ném vào hồ nước, gương mặt vui vẻ gợn sóng.

Khi cô tiến lại gần hơn thì nhiều ấn tượng khác lại ùa về.

Thật ra cô không hề thấp, cao khoảng 1m65, chiếc áo khoác xanh lam trên người cô trông còn vừa vặn hơn cả người mẫu, như thể được đặt may riêng. Chiếc sườn xám bên trong lại càng tôn lên nét dịu dàng quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Chung Di Huyên khẽ thì thầm với Chung Trạch Hàn ở bên cạnh: “Anh, bao giờ anh mới dẫn một chị dâu xinh đẹp như này về giống anh hai đây?”

Chung Trạch Hàn cong môi liếc cô một cái: “Không xinh đẹp thì không được dẫn về à?”

“Em không có ý đó.” Chung Di Huyên khoác tay anh, cười nói: “Chỉ cần anh dẫn ai về, dù xinh hay không mẹ nhất định sẽ rất vui.”

Chung Trạch Hàn chỉ cười không nói gì thêm.

Thẩm Khinh Bạch bị cả nhà nhìn chằm chằm cảm thấy mình như một con khỉ ở trong sở thú, cô nghĩ không chừng giây sau sẽ có người ném cho cô một quả chuối và hô lên:

—Nào nào nào, biểu diễn một trò cho mọi người xem nào.

Lúc cô còn đang mơ mộng viển vông về những trò khỉ có thể biểu diễn thì một giọng nói trầm khàn bất chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ.

“A Diệp, đứng đấy làm gì, không dẫn cháu dâu của ông lại đây ngồi à?” Chung Đức Diệu nhìn nghiêm túc nhưng giọng nói lại mang đầy ý cười.

Vốn Thẩm Khinh Bạch có hơi căng thẳng nhưng khi nhìn thấy ông thì cô bỗng thấy thoải mái hơn.

Ông cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị nhưng thực ra lại giống ông nội cô, bên ngoài nghiêm khắc nhưng trong lòng thì như một đứa trẻ.

Không đợi Chung Đình Diệp giới thiệu cô đã chào hỏi: “Con chào ông, con là Thẩm Khinh Bạch, ông có thể gọi con là Tiểu Bạch. Con thường nghe A Diệp nhắc về ông nhưng hôm nay mới tới thăm được, mong ông không trách ạ.”

Cô thuận theo cách gọi của ông mà gọi anh là A Diệp.

“Được được được, con đến là ông vui rồi.”

Chung Đức Diệu không kìm được nữa nụ cười rạng rỡ hẳn lên, khi bảo họ ngồi xuống ông còn thúc giục Chung Đình Diệp: “Thấy chưa, con đúng là chẳng ra gì, không biết chủ động giới thiệu Tiểu Bạch với cả nhà.”

Mọi người thấy ông tiêu chuẩn kép như vậy đều ngạc nhiên, cảm giác như chưa từng quen ông trước đây.

Chung Đình Diệp nhìn cô rồi lần lượt giới thiệu: “Đây là bác cả, bác dâu em vừa mới gặp, đây là anh họ Chung Trạch Hàn, em họ Chung Di Huyên. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch cười chào từng người nhưng trong lòng lại thấy thắc mắc, không nhắc đến bố anh đã đành nhưng bây giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu, chẳng lẽ đúng như lời bà Mã nói.

Cô vội lắc đầu, tự nhủ không nên nghĩ linh tinh.

Chung Đình Diệp dắt cô ngồi xuống sofa, vừa ngồi cô lặng lẽ quan sát những người trong phòng khách, nhìn chung họ đều rất dễ gần, không hề tỏ vẻ cao ngạo, giống hệt cảm giác anh mang lại cho cô.

Chung Đức Diệu càng nhìn càng hài lòng với cô cháu dâu này, lần đầu gặp mặt mà không hề căng thẳng, cử chỉ tự nhiên, tính cách hoạt bát, bù trừ cho đứa cháu trai kiệm lời của ông.

Ánh mắt ông lướt qua Chung Đình Diệp, nụ cười trên môi thoáng thu lại: “A Diệp, môi cháu sao thế?”

Mọi người đang nói chuyện với Thẩm Khinh Bạch đều đổ dồn ánh mắt lên môi anh.

“Ôi, vừa nãy ở sân nhìn không rõ, khóe môi bị sưng lên rồi.” Minh Diệp Dung vừa nói vừa đứng dậy đi lấy hộp thuốc: “Ông Lâm có việc nên con bảo ông ấy về trước, ai ngờ hôm nay khóe môi A Diệp lại bị trầy như thế này.”

Bà mang hộp thuốc đến, lấy cồn sát trùng ra ngẩng đầu lên hỏi: “A Diệp, môi con bị cái gì cắn vậy? Có cần tiêm phòng không, bị nhiễm trùng thì phiền phức lắm.”

Chung Đình Diệp quay mặt đi, ánh mắt ẩn ý nhìn Thẩm Khinh Bạch, anh vừa định mở miệng thì cô vội vàng đứng dậy nhanh tay nhận lấy cồn và tăm bông từ tay Minh Diệp Dung: “Bác dâu, để con làm cho.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.