Minh Diệp Dung thấy vậy liềm mỉm cười vui vẻ đưa cho cô: “Xem bác kìa, quên mất Đình Diệp giờ đã lập gia đình, có vợ rồi việc này không thể giành làm được.”
Thẩm Khinh Bạch nghe bác trêu chọc mặt liền đỏ lên, nhận lấy rồi nhúng que bông vào lọ cồn, vẩy nhẹ vài cái rồi bắt đầu lau lên môi của Chung Đình Diệp.
“Sss__”
Cồn vốn có tính sát trùng mạnh lại thêm động tác không nhẹ nhàng của cô khiến Chung Đình Diệp theo phản xạ ngửa ra sau.
“Đau à?”
Trong xe cô không nhận ra vết rách của anh lại nghiêm trọng đến vậy, nghĩ lại lúc cô cắn đúng là dùng lực hơi mạnh.
Điều này khiến Thẩm Khinh Bạch bỗng dưng thấy áy náy, bôi thuốc tiếp, cô vừa bôi vừa thổi: “Anh cố chịu một chút, khử trùng xong mới bôi thuốc mỡ được, mạnh mẽ một chút, một lát là ổn thôi.”
Khi còn ở phòng y tế của trường cô đã từng bôi thuốc cho không ít học sinh nghịch ngợm, mỗi lần bọn trẻ trốn tránh hay kêu đau cô đều dỗ dành nhẹ nhàng. Rõ ràng lúc này cô cũng đang coi Chung Đình Diệp như một đứa trẻ mà dỗ ngọt.
Chung Đình Diệp cúi đầu, đôi mắt đen như mực cứ chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, trong ánh mắt bỗng giác hiện lên ý cười.
Những người trong phòng khách nhìn thấy vọ chồng bọn họ thân mật đều liếc nhìn nhau rồi lặng lẽ rời đi. Ngay cả ông nội ngồi bên cạnh cũng ngại ngùng quay đầu đi chỗ khác.
Nhìn thấy mọi người lần lượt rút lui nhanh chóng, ông kéo tay Chung Di Yên, người đang nhìn một cách chăm chú liền trợn mắt quát: “Con gái con đứa không biết xấu hổ, còn ngồi đấy nhìn chằm chằm, nhanh lên mau đỡ ông ra ngoài.”
Ông vừa nói vừa cố sức đứng dậy.
“Ông nội không hiểu rồi, đây gọi là fan cp, là fan thì thích nhất thấy cảnh tình cảm của thần tượng.” Cô vừa nói vừa đỡ ông: “Anh hai từ nhỏ đã là thần tượng của con, bây giờ thấy anh ấy đưa chị dâu về nhà cư dân mạng người ta gọi là ‘công khai tình cảm’ đó.”
Chung Đức Diệp nghe không hiểu mấy lời nói linh tinh này liền cười mắng: “Cả ngày không lo học hành tử tế chỉ biết xem mấy video trên mạng, mấy hôm trước còn nghe mẹ con nói con đòi đi theo đuổi thần tượng?”
“Ôi ôi, ông mau đi thôi, không làm phiền chị dâu bôi thuốc cho anh hai nữa.” Cô không muốn nghe ông giảng đạo.
Sau khi Thẩm Khinh Bạch bôi thuốc cho anh xong vừa quay đầu đã thấy phòng khách đông người giờ chẳng còn ai: “Ơ, mọi người đi đâu hết rồi?”
Chung Đình Diệp kéo cô đứng dậy, khóe môi khẽ nhếch: “Sợ làm phiền chúng ta nên đi hết rồi.”
“Em chỉ giúp anh bôi thuốc thôi mà, có gì đâu mà phiền chứ.”
Mặc dù nói nhu vậy nhưng không còn nhiều nhìn nữa Thẩm Khinh Bạch thấy thoải mái hơn, cô bắt đầu quan sát nhà của anh.
Nhìn thoáng qua đã thấy một đại sảnh xa hoa tráng lệ, phía trên trần nhà là những chiếc đèn chùm tinh xảo tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, bốn bức tường cao lớn đổ bóng tối âm trầm lên tấm thảm mềm mại.
Phòng khách cửa sổ thấp và cửa sổ lồi hình lục giác để ngắm cảnh, quay đầu lại là có thể nhìn thấy khung cảnh khu vườn bên ngoài tạo nên sự hài hòa giữa trong và ngoài.
Chung Đình Diệp thấy cô ngồi ngay ngắn, khuôn mặt cố tỏ ra vẻ bình tĩnh nhưng đôi tay thi thoảng lại đan chặt vào nhau để lộ sự căng thẳng.
Anh hơi cúi người, nghiêng về phía cô một chút: “Muốn đi xem con của Nha Hổ không?”
Hơi thở quen thuộc của người đàn ông đến gần, Thẩm Khinh Bạch nhanh chóng liếc nhìn anh một cái, nhận ra điều anh vừa nói liền thốt lên: “Hả, Nha Hồ còn có con nữa hả?”
“Ừ.”
Chung Đình Diêp đứng dậy đưa tay ra với cô: “Đi thôi.”
Có lẽ vì hai người đã nắm tay nhiều lần nên cô đặt tay mình vào tay anh một cách tự nhiên, bàn tay to ấm áp và khô ráo. Người đàn ông nắm chặt lấy tay cô rồi cùng nhau đi về phía sau hoa viên.
Trên đường đi Thẩm Khinh Bạch không ngừng nhìn đông ngó tây, thấy núi giả, bể bơi và cả biển hoa bạt ngàn phía xa, trong lòng thầm than thở.
Hạ Tử Lăng thường xuyên đi đó đi đây, tầm mắt rộng lớn hơn cô biết bao nhiêu lần mà còn tự nhận mình là đồ nhà quê, vậy chẳng phải cô nên gọi mình là thổ phỉ sao?
Đầu óc cô không kiềm chế được mà bắt đầu tưởng tượng mình là chủ nhân của tòa trang viên này.
Khi đến nhà của Nha Hổ, đầu tiên nhìn thấy vợ của Nha Hổ, là một chú trắng to lớn giống gấu bắc cực. Mấy chú chó con vừa sinh chưa được bao lâu, mắt còn chưa mở đã tham lam bú sữa mẹ.
Mấy chú chó con sau khi ăn no xong liền nằm ngửa bụng trong ổ, bốn chân chổng lên trời ngủ say, bụng phập phồng thở từng nhịp. Thỉnh thoảng chúng còn hít sâu một hơi, cong người lên một cái trông vô cùng đáng yêu.
Cô cúi người nhẹ nhàng bế một chú cún lông vàng đã ăn no lên rồi quay đầu nhìn anh: “Chúng ta tách gia đình của Nha Hổ như vậy có phải hơi tàn nhẫn không, chúng nó không được gặp bố.”
“Vậy bắt bọn nó về nhà nhé?” Chung Đình Diệp hỏi.
“Ờ. . .”
Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nhìn chú chó nhỏ mềm mại trong lòng liền lập tức từ bỏ ý định: “Thôi bỏ đi, em chưa có kinh nghiệm làm mẹ, làm bà ngoại lại càng không hợp.”
Trên đầu bỗng vang lên một tiếng cười khẽ, cô ngẩng đầu nhìn, dưới ánh đèn đường màu cam dịu nhẹ gương mặt anh tuấn của người đàn ông ấm áp như ánh sáng cam nhạt ấy.
Thẩm Khinh Bạch lập tức thu ánh mắt lại, cúi đầu khó hiểu hỏi: “Anh cười cái gì?”
Chung Đình Diệp thu lại nụ cười, trầm lặng nhìn cô: “Anh đang nghĩ nếu sau này chúng ta có con thì em sẽ là một người mẹ như thế nào.”
“Anh nói gì vậy chứ. . . . . .”
Thẩm Khinh Bạch vội vàng đặt chú cún nhỏ xuống quay người đi, tim đập thình thịch, hai má bất giác ửng đỏ.
Hai người còn chưa động phòng đã bắt đầu nói chuyện sinh con rồi.
Ngại quá đi.
Đúng lúc này người giúp việc tới báo đã chuẩn bị xong cơm tối, có thể dùng cơm.
Thẩm Khinh Bạch giống như trút được gánh nặng, nhanh chóng theo người giúp việc đi về phía phòng ăn.
–
Một căn biệt thự khác.
Chung Bác Văn cầm tờ báo tối nay trong tay, phòng khách thỉnh thoảng vang lên tiếng cãi vã của nam nữ chính trong một bộ phim truyền hình. Ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, thấy thời gian sắp đến liền đặt tờ báo xuống rồi chậm rãi đứng dậy.
“Tối nay về nhà cũ một chuyến.”
Người phụ nữ trong phòng vội vàng đứng dậy bước đến bên ông, ôm cánh tay làm nũng: “Không đi có được không, Tử Du sắp về nhà rồi, đã lâu rồi ba người chúng ta chưa ăn cơm cùng nhau rồi.”
“Tối nay Chung Đình Diệp đưa vợ về nhà, nếu anh không đến ông cụ lại không vui, giờ không phải lúc chọc giận ông ấy.” Chung Bác Văn cúi người xuống hôn lên trán cô ta: “Em yên tâm, sớm muộn gì anh cũng sẽ để em và Tử Du bước chân vào nhà họ Chung một cách đường hoàng.”
Người phụ nữ nở nụ cười dịu dàng: “Vâng, em tin anh.”
Cô ta cầm áo vest của Chung Bác Văn mặc vào giúp ông, đứng tiễn ông ra khỏi phòng khác. Còn chưa kịp mở cửa họ đã thấy Chung Tử Du về đến nơi.
“Bố, bố đi đâu vậy?”
“Ừ, hôm nay không ăn cơm với hai mẹ con được, để hôm khác nhé.” Chung Bác Văn vỗ nhẹ vào vai con trai rồi quay người rời đi.
. . . . . .
Trên chiếc bàn tròn màu gỗ đậm bày đầy đủ các món ăn tinh xảo, bào ngư, hải sâm hầm gân heo, phá lấu bò, súp yến xào gà xé, tay gấu, thịt chim cút vv, một bàn tiệc xa hoa chẳng khác gì Mãn Hán Toàn Tịch.
Ông cụ Chung là người đầu tiên động đũa, vừa cười vừa nói với cô: “Tiểu Bạch, cứ ăn tự nhiên, đều là người nhà cả, đừng khách sáo.”
Thẩm Khinh Bạch gật đầu mỉm cười cũng cầm đũa lên nhưng mãi vẫn chưa gắp.
Không phải là cô ngại mà là vì không biết nên bắt đầu từ đâu, mỗi món ăn không chỉ trình bày đẹp mắt mà cách phối màu cũng hoàn hảo đến mức cô không dám phá hỏng.
Cô rất muốn lấy điện thoại ra chụp một tấm làm kỷ niệm.
Bỏ lỡ cơ hội lần này có lẽ rất khó có thể thấy được bữa ăn đầy đủ ngon như thế này lần nữa.
Lúc cô còn đang lưỡng lự không biết nên ăn món nào trước thì một miếng thịt bò tẩm hương vị thơm lừng vừa được cắt xong đã xuất hiện trong đĩa trước mặt cô. Sau đó nhiều món khác lần lượt được gắp vào đĩa của cô, tiếp theo là một ly trà táo chua đặt bên tay phải.
“Cái này có thể giải ngấy.” Chung Đình Diệp nói.
Thẩm Khinh Bạch quay sang nhìn anh một cái, được rồi, bây giờ cô không cần phải băn khoăn nên ăn món nào trước. Cô khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.”
Mọi người xung quanh thấy sự dịu dàng và chu đáo của Chung Đình Diệp thì đều tỏ ra kinh ngạc.
Thẩm Khinh Bạch lại không chú ý đến ánh mắt của mọi người nhìn cô và Chung Đình Diệp, cô chỉ tập trung vào thức ăn trên đĩa của mình. Đồng thời cô cũng âm thầm tiếc nuối vị chiếc dạ dày nhỏ bé của mình, chưa kịp thử hết các món đã cảm thấy no căng.
Cô cầm ly trà táo chua do Chung Đình Diệp rót khẽ nhấp một ngụm, vị chua chua ngọt ngọt giống như trà mơ nhưng ngọt hơn một chút, nói chung là khá ngon.
Thẩm Khinh Bạch uống từng ngụm nhỏ, không dám tạo ra tiếng động vì cô nhận ra mọi người không những không nói chuyện trong bữa ăn mà còn ăn uống rất tao nhã.
Đúng lúc này, một tiếng bước chân bất ngờ vang lên trong phòng ăn.
Mọi người theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy sau tấm bình phong xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài đoan chính, khí chất nho nhã.
Thẩm Khinh Bạch chạm phải ánh mắt dò xét của ông ta.
Ông nội Chung đặt đũa xuống, giọng nói có chút không hài lòng: “Con trai dẫn vợ về nhà, con là bố mà cũng không biết đường về sớm một chút ư.”
Chung Bác Văn nhận chiếc khăn ướt từ tay người giúp việc, lau tay rồi ném lên khay, hơi nghiêng đầu nhìn ông: “Xin lỗi bố, con vừa xong việc là đến đây ngay, vẫn không kịp.”
Nói với ông cụ xong ông ta lại nhìn Thẩm Khinh Bạch, cười khẽ: “Con dâu của tôi đây sao?”
Thẩm Khinh Bạch gật đầu mỉm cười chào, không ai giới thiệu cô cũng không dám gọi bố một cách tùy tiện.
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, ông nội Chung đã lên tiếng giới thiệu: “Tiểu Bạch, đây là bố của A Diệp.”
Trong lòng cô đã phần nào đoán được thân phận của người đàn ông này, vì ông ấy trông rất giống Chung Đình Diệp, chỉ là trên người ông không có sự nhiệt tình như những người khác.
Thẩm Khinh Bạch vội vàng đặt cốc trà xuống, mỉm cười thân thiện chào: “Chào bố, con là Thẩm Khinh Bạch.”
Chung Bác Văn khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Chào con, rảnh thì thường xuyên cùng A Diệp về đây ăn cơm nhé.”
“Dạ được.” Cô ngoan ngoãn đáp.
Chung Đình Diệp ngẩng đầu nhìn bố mình nhưng không nói gì.
Sau bữa cơm ông nội Chung gọi hai người họ vào thư phòng, ông lấy từ trong tủ ra một hộp gỗ dài và đưa cho cô: “Tiểu Bạch, đây là quà cưới ông tặng con.”
“Ông ơi, cái này. . .” Thẩm Khinh Bạch nhìn chiếc hộp cổ tinh xảo không dám đưa tay ra nhận, cô nghiêng đầu nhìn sang Chung Đình Diệp ở bên cạnh.
Chung Đình Diệp nhận lấy rồi nhét vào tay cô: “Đây là tấm lòng của ông nội, nên nhận.”
Thẩm Khinh Bạch cầm chiếc hộp cổ nặng trĩu trong tay lễ phép gật gật: “Cảm ơn ông.”
Trong lúc ở thư phòng cô đã kể về tình hình gia đình và chuyện mẹ cô đang nằm viện, nghe xong ông nội Chung còn nói có thời gian sẽ đến thăm bà Mã, tiện thể bàn chuyện hôn lễ.
Nhắc dến hôn lễ, Thẩm Khinh Bạch theo bản năng quay sang nhìn anh, đúng lúc đó anh cũng quay sang nhìn lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau, anh cao hơn cô một cái đầu, dưới ánh sáng mờ ảo đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô.
Thẩm Khinh Bạch hiểu ý trong ánh mắt anh, ý bảo cô đừng lo lắng, anh sẽ giải thích với ông cụ.
Cô khẽ chớp mắt một cách tự nhiên, sau đó cúi chào ông nội rồi rời khỏi thư phòng.
Vừa xuống tầng cô đã bị Minh Diệp Dung nhiệt tình kéo vào phòng khách: “Tiểu Bạch, lại đây ăn chút trái cây đi, đây là nho hôm nay vừa được vận chuyển bằng máy bay đến đấy, ngọt lắm.”
“Cảm ơn bác dâu.”
Thẩm Khinh Bạch nhìn qua, loại nho này cô từng thấy trên video, gọi là ngọc lam ngọt ngào, hình dáng giống ngón tay, dài thuôn và nhiều thịt.
Cô ăn thử một quả, hương thơm lập tức lan tỏa khắp khoang miệng.
Chung Di Huyên nghe thấy tiếng động liền tranh thủ liếc qua lúc đang chơi game, khi trên màn hình xuất hiện chữ ‘chiến thắng’ cô liền nhanh chóng chạy đến ngồi cạnh Thẩm Khinh Bạch, cười gọi: “Chị dâu.”
“Chào em.”
Lúc nãy khi Chung Đình Diệp giới thiệu cô với cô em họ này, cô ấy đã cười rất ngọt ngào với mình. Ấn tượng đầu tiên là khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, tính cách xem ra cũng rất hoạt bát.
Thẩm Khinh Bạch mỉm cười: “Chị gọi em là Di Huyên được không?”
“Được ạ.” Chung Di Huyên nghiêng người quan sát cô rồi hỏi: “Chị dâu, bình thường chị dùng mỹ phẩm thương hiệu gì vậy?”
Lúc ăn cơm, cô ấy đoán làn da trắng mịn của Thẩm Khinh Bạch chắc là do dùng loại kem dưỡng nào đó, nhưng đến gần mới phát hiện trên mặt cô không có tý phấn nào, thậm chí lông mày cũng là tự nhiên.
Đây là lần đầu tiên cô thấy một người để mặt mộc còn đẹp hơn trang điểm.
“Mỹ phẩm dưỡng da?”
Thẩm Khinh Bạch vừa ăn thêm một quả nho vừa nghiêng đầu nghĩ rồi thật thà nói: “Kem dưỡng ban ngày Đại Bảo có tính không?”
“Đại Bảo! Đó là thương hiệu gì vậy ạ?” Chung Di Huyên lấy điện thoại tra cứu, khi nhìn thấy kết quả khóe miệng liền giật nhẹ, cái này cũng tính là mỹ phẩm ư.
Tuy nhiên cô ấy chỉ nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Ừm, thương hiệu lâu đời, đáng để sở hữu.”
“Cũng được mà, chị dùng quanh năm.” Thẩm Khinh Bạch vừa ăn vừa trả lời.
Chung Di Huyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt, ánh mắt khẽ di chuyển rồi đổi chủ đề: “Chị dâu, chúng ta kết bạn wechat đi, sau này liên lạc cũng tiện hơn?”
“Được.”
Thật ra bạn bè trên wechat của Thẩm Khinh Bạch không nhiều lắm, ngoại trừ mấy người bạn thân thì chỉ có đồng nghiệp trong trường. Bình thường nhóm học sinh quá nhiều nên cô rất ngại thấy những chấm đỏ thông báo chưa đọc, sợ bỏ lỡ tin nhắn của phụ huynh nên ít thêm bạn bè, một phần cũng do lười đọc.
Nhưng đây là người nhà Chung Đình Diệp nên vấn đề đó không tồn tại.
Biết đâu đây là một cách để cô hòa nhập vào gia đình này.
Nghĩ xong, Thẩm Khinh Bạch cười nói: “Chị quét mã của em hay em quét của chị?”
Chung Di Huyên: “Em quét mã của chị đi.”
Thẩm Khinh Bạch mở mã QR rồi đưa điện thoại cho Chung Di Huyên.
Vừa mới xác nhận bạn bè cô đã thấy cô em họ bắt đầu lướt xem trang cá nhân của mình.
“Hóa ra chị là giáo viên à!”
Chung Di Huyên nịnh nọt: “Từ nhỏ em rất sợ giáo viên, nhưng nếu giáo viên giống như chị dâu thì chắc điểm số của em đã không tệ thế này rồi.”
Nghe vậy Thẩm Khinh Bạch thấy buồn cười, nghiêng đầu hỏi: “Vậy em vẫn đang đi học à?”
“Không ạ, em tốt nghiệp năm ngoái rồi, giờ em làm một phòng làm việc thiết kế với vài người bạn.” Chung Di Huyên mở ảnh cho cô xem thiết kế của mình: “Chị dâu, chị thấy đồ em thiết kế như thế nào?”
Thẩm Khinh Bạch nhận lấy điện thoại, quan sát kỹ: “Ừm, đường nét rất mượt mà, quần áo cũng rất cá tính, đẹp lắm.”
“Cảm ơn chị đã khen.”
Chung Di Huyên nhìn cô, thử thăm dò: “Chị dâu, dáng người chị đẹp như này, sau này em có thể nhờ chị làm người mẫu không?”
Ánh mắt Thẩm Khinh Bạch rời khỏi màn hình điện thoại, từ từ quay sang nhìn cô ấy, thì ra mục đích xin wechat là vì chuyện này.
“Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, em thấy dáng người chị đẹp nên không muốn lãng phí tài nguyên.”
Thấy Thẩm Khinh Bạch vẫn nhìn mình, cô vội lướt sang ảnh thiết kế khác: “Chị xem, mấy cái này đều do em thiết kế, chị mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp, biết đâu tác phẩm nổi tiếng chị sẽ là công thần lớn nhất của em.”
“. . . . . .”
Cô gái này còn biết nịnh hơn cả mình.
Thẩm Khinh Bạch mỉm cười, cúi đầu tiếp tục xem ảnh, đột nhiên một tấm ảnh riêng tư quen thuộc lướt qua màn hình. Dù chỉ là thoáng qua nhưng cô vẫn nhận ra người trong ảnh.
Cô thấy tò mò liền lướt lại tấm ảnh dó, nghiêng đầu nhìn Chung Di Huyên: “Cô gái đứng cạnh anh hai em là ai vậy?