Trong bức ảnh, cô gái kia mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, trên gương mặt nở một nụ cười, đầu hơi nghiêng nhìn người đàn ông bên cạnh. Trong đôi mắt tĩnh lặng của cô gái ấy như chứa cảm xúc sâu thẳm như đại dương.
“À, đây là chị Hâm Mộc, lớn lên cùng với anh hai của em.” Chung Di Huyên nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm: “Nhà em với nhà chị ấy có làm ăn qua lại, cũng sống ở gần biệt thự Lê Viên nên chị Hâm Mộc hay đến nhà em chơi. Chị ấy còn là đàn em cùng trường với anh hai, cả hai đều tốt nghiệp chung một trường, bây giờ chị ấy đang ở nước ngoài.”
Thẩm Khinh Bạch chăm chú nhìn người trong bức ảnh, mắt nhìn kỹ hơn vài phần. Đây chẳng phải là bạch phú mỹ và cao phú soái ư.
Lại còn là thanh mai trúc mã nữa.
Rõ ràng cô gái này rất thích Chung Đình Diệp, ánh mắt chan chứa tình cảm kia rất rõ ràng.
“Ồ, trông cô ấy rất xinh đẹp.” Cô buột miệng khen một câu.
Chung Di Huyên gật gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Cô ấy hoàn toàn không nghĩ những lời mình nói sẽ khiến Thẩm Khinh Bạch suy nghĩ nhiều, trong lòng chỉ nghĩ đến cách thuyết phục cô làm người mẫu cho mình. Đang định nhắc lại kần nữa thì giọng Chung Đình Diệp đã vang lên trước: “Đang xem gì vậy?”
Thẩm Khinh Bạch nhanh tay tắt màn hình, cô không muốn anh hiểu lầm, ngước lên mỉm cười: “Đang xem bản thiết kế của Di Huyên, vẽ rất đẹp.”
Chung Đình Diệp hơi nghiêng đầu liếc nhìn Chung Di Huyên, sau đó lại nhìn cô: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
“À được.” Thẩm Khinh Bạch trả lại điện thoại cho Chung Di Huyên, vừa đứng dậy đã thấy cô bé nhìn mình với ánh mắt đầy mong chờ, cô ngẩn ra một lúc rồi ra dấu ‘ok’.
Thấy vậy Chung Di Huyên cũng đứng lên, mỉm cười ngọt ngào với họ: “Anh hai, chị dâu, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Thẩm Khinh Bạch nháy mắt với cô bé.
Chung Đình Diệp nắm tay cô đi lên tầng chào ông nội, sau đó chào gia đình bác cả rồi trở về căn hộ ở Niên Hoa Lý.
Hoàng hôn dần buông xuống, ánh đèn ngoài cửa sổ xe nối thành một hàng dài, dòng xe cộ tấp nập, tiếng còi lúc gần lúc xa rồi dần dần tan biến trên con đường cao tốc.
Trong khoang xe tối mờ, Thẩm Khinh Bạch tùy tiện đặt chiếc áo khoác gió lên chân rồi nghiêng đầu hỏi anh: “Lúc nãy khi mình đi hình như không thấy bố anh, đi mà không chào có sao không?”
Chung Đình Diệp hơi khép mắt, đầu dựa vào lưng ghế, nghe cô nói vậy anh chậm rãi mở mắt ra: “Em không có gì muốn hỏi sao?”
“Về chuyện của anh và bố anh.” Chung Đình Diệp thản nhiên nói.
“Chuyện này. . . . . .”
Thực ra cô đã tò mò từ lâu, rõ ràng là anh có bố nhưng chưa bao giờ nhắc đến trước mặt cô, ngay cả khi bà Mã hỏi anh cũng chỉ nhắc đến ông nội và gia đình bác cả, hoàn toàn lờ đi sự hiện diện của bố mình.
Trước đây vì chưa thân nên cô không tiện hỏi, bây giờ anh chủ động nhắc đến cô cũng không né tránh nữa: “Hai người. . .cãi nhau à?”
Dứt lời trong xe liền yên tĩnh một lúc lâu, khi Thẩm Khinh Bạch nghĩ rằng anh sẽ không trả lời thì lại nghe thấy anh thấp giọng nói: “Xem như vậy đi.”
“Haizz, đây cũng đâu phải chuyện gì to tát, em với bố em cũng thường xuyên cãi nhau. Lúc nghiêm trọng ông ấy còn chiến tranh lạnh với em, mấy ngày liền không thèm để ý đến em.”
Thẩm Khinh Bạch dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn anh: “Thật ra con người càng lớn tuổi càng giống trẻ con, chỉ cần chúng ta chủ động nói vài câu dịu dàng để dỗ dành liền ổn ngay.”
Chung Đình Diệp thoáng sững sờ, đôi mắt đen láy lóe lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Anh vốn định kể cho cô nghe chuyện giữa anh và bố mình, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt linh động của cô gái trước mặt anh lại nuốt những lời đó xuống.
Một lúc sau anh cười khẽ: “Được, anh sẽ thử.”
Thẩm Khinh Bạch bị anh nhìn đến mức ngại ngùng liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi vô thức cong lên.
Người này cũng ngoan ngoãn đấy chứ.
Dọc đường về khá suôn sẻ, về đến nhà mới hơn 9 giờ tối.
Chung Đình Diệp thay dép xong, chào cô rồi đi thẳng lên tầng.
Thẩm Khinh Bạch không muốn ngủ sớm nên ở dưới nhà đùa nghịch với Nha Hổ một lúc mãi mới lưu luyến lên phòng. Cô đặt túi xách và đồ đạc lên tủ, cởi áo khoác ngoài, thay bộ sườn xám rồi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong cô nằm trên giường nghịch điện thoại, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc hộp cổ ông nội tặng đặt ở trên bàn.
Dọc đường về cô vẫn chưa mở ra xem, không biết bên trong là gì. Vì tò mò nên cô cầm chiếc hộp lên, xoay người ngồi xuống giường.
Chiếc hộp cổ không khóa, hoa văn bên ngoài trông khá cũ, các cạnh xung quanh đã bị mài mòn, có lẽ là do thường xuyên được sử dụng.
Thẩm Khinh Bạch rút thanh đồng ngang nằm ở giữa, từ từ mở hộp ra, đập vào mắt là một cuốn sổ chứng nhận bất động sản, phần chủ sở hữu lại ghi tên cô.
Trời ơi! Lại còn là nhà ở đường Xuân Dương, tấc đấc tấc vàng ở khu CBD, một cái nhà vệ sinh thôi cũng đủ mua được một căn nhà 130 mét vuông ở khu nhà của cô rồi.
Nhưng điều khiến cô sốc hơn cả là ngoài giấy tờ đất, trong hộp còn có hai viên ngọc lục bảo và vài viên kim cương chưa mài, nhìn sơ qua cũng phải trên hai carat.
Thẩm Khinh Bạch không nhịn được liền nuốt nước bọt, vội vàng đóng hộp lại.
Thứ này quá quý giá!
Cô nhận không nổi!
Sau một hồi do dự trong phòng, cuối cùng cô quyết định trả lại cho Chung Đình Diệp.
Xuống giường, chỉnh lại quần áo cho gọn gàng, cô ôm chiếc hộp cổ rồi nhẹ nhàng bước đến cửa phòng anh. Không chắc anh đã ngủ chưa, cô giơ tay gõ nhẹ vài cái.
Cô ôm hộp lùi lại một bước rồi chờ anh ra mở cửa.
Một phút trôi qua, cửa phòng vẫn chưa có dấu hiệu mở.
Thẩm Khinh Bạch nghĩ chắc do mình gõ quá nhỏ bèn giơ tay gõ thêm lần nữa, lần này to hơn gấp mấy lần.
Quả nhiên lần này còn chưa kịp rút tay lại thì cửa phòng đã mở ra từ bên trong.
“Anh ngủ rồi à___” Thẩm Khinh Bạch còn chưa nói dứt câu thì bỗng nhiên khựng lại, ‘mỹ nam bước ra từ phòng tắm’ chắc chắn là để nói anh.
Lồng ng.ực rắn chắc hiện rõ trước mắt, cơ bắp trên tay nổi lên với những đường nét hoàn mỹ kéo dài đến eo. Những giọt nước còn đọng trên tóc rơi xuống gò má, lướt qua xương quai xanh rồi men theo cơ bụng tám múi ẩn hiện mơ hồ, cuối cùng trượt vào trong quần ngủ rồi biến mất.
Cảnh tượng này là lần đầu tiên cô được chứng kiến trong hơn hai mươi năm qua. Không biết là vì hiếu kỳ hay bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của anh, cô nhìn chằm chằm gần một phút rồi mới sực tỉnh, vội vàng quay người lại.
“Anh, anh sao lại không mặc áo mà đã đi ra ngoài rồi?” Lúc cô nói giọng còn hơi lắp bắp.
Lần trước nhìn không rõ thân hình này. . .
Chắc chắn không phải là người mẫu nam đó chứ?
Còn là kiểu người mẫu có thể bán với giá cao ấy chứ!!!
Chung Đình Diệp quay người kéo chiếc khăn tắm trên ghế cuối giường, chậm rãi lau tóc, vừa lau vừa giải thích: “Anh tưởng lại xảy ra chuyện giống lần trước, sợ em chờ lâu nên chưa kịp mặc.”
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Thẩm Khinh bạch thật sự không có dũng khí xoay người lại nhìn anh, sợ bản thân không kiềm chế được mà nhào tới. Nhưng dù sao họ là vợ chồng hợp pháp, sớm muộn gì cơ thể này cũng thuộc về cô.
Cô hắng giọng, cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh mặc quần áo trước đi, em xuống tầng chờ anh.”
Không đợi anh trả lời, Thẩm Khinh Bạch liền xỏ dép chạy thẳng xuống tầng.
Vừa ngồi xuống ghế sofa Nha Hổ nghe thấy tiếng động bèn lon ton chạy tới.
“Nha Hổ chưa ngủ à?” Thẩm Khinh Bạch đặt chiếc hộp lên bàn trà, cúi người ôm đầu nó cọ qua cọ lại, thỉnh thoảng còn liếc nhìn lên cầu thang khẽ lẩm bẩm: “Lúc nãy bố con không mặc áo ra ngoài quyến rũ người khác, mẹ suýt nữa không giữ nổi mình.”
Nha Hổ ngẩng đầu lè lưỡi li.ếm mặt cô.
“Aiya, mẹ vừa rửa mặt xong mà.” Bị nó làm nhột cô bật cười khúc khích, trêu chọc: “Con giữ lại nước bọt li.ếm bố con đi, dù sao vết thương trên miệng anh ấy cũng bắt con chịu tội rồi.”
Chung Đình Diệp thay quần áo xong đi xuống tầng liền thấy một người một chó đang chơi đùa. Nha Hổ liên tục thè lưỡi li.ếm lên mặt cô, thấy cảnh đó ánh mắt anh trầm xuống, giọng nói trầm trầm: “Nha Hổ, về phòng mình.”
Nghe thấy giọng anh, Nha Hổ liền ngoảnh đầu lại đứng yên nhìn anh, hai giây sau liền cụp tai ủ rũ đi về phòng mình, còn ngoan ngoãn đóng cửa lại.
Chung Đình Diệp ngồi xuống ghế sofa, Thẩm Khinh Bạch vừa rút giấy ướt lau má vừa nghiêng đầu nhìn anh, trong lòng nghĩ thầm chắc vừa rồi những lời cô nói với Nha Hổ anh không nghe thấy.
“Anh tắm xong rồi à?” Để phá vỡ bầu không khí cô tiện miệng hỏi một câu.
“Ừ.”
Chung Đình Diệp thu lại ánh mắt nhưng vô tình nhìn thấy chiếc hộp cổ ở trên bàn trà, lập tức hiểu ra chuyện cô muốn nói tối nay.
Thẩm Khinh Bạch thấy anh đã nhìn đồ trên bàn liền thuận tay đẩy chiếc hộp đến trước mặt anh: “Thứ này quá quý giá, anh thay em trả cho ông nội đi.”
Vừa dứt lời, cô liền cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên mặt mình nửa giây. Anh cầm chiếc hộp lên, mở ra xem một lần rồi đặt xuống, quay sang nói: “Em chờ anh một chút.”
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch ngẩn người, không hiểu chuyện gì.
Cô cúi đầu nhìn chiếc hộp trên bàn rồi lại ngẩng lên nhìn về phía tầng hai, gãy đầu đầy nghi hoặc: “Ý gì vậy?”
Lúc Chung Đình Diệp quay lại phòng khách trên tay anh đã có thêm một túi tài liệu.
“Cái này cho em.”Anh trực tiếp đặt túi văn kiện vào tay cô.
Mặc dù Thẩm Khinh Bạch rất mơ hồ dưới ánh mắt chăm chú của anh nhưng cô vẫn chậm rãi mở ra. Lúc thấy bên trong lại là một quyển sổ chứng nhận bất động sản mắt cô mở to, cằm gần như sắp rơi xuống.
Cuốn trước còn chưa trả lại mà giờ lại thêm một cuốn mới.
Lẽ nào làm bất động sản đến mức chỉ còn lại giấy tờ nhà thôi sao?
“Căn hộ này đã chuyển sang tên em, giấy tờ em giữ lấy.” Chung Đình Diệp vừa nói vừa lấy từ túi ra một tấm thẻ đen, đưa đến trước mặt cô: “Đây là thẻ phụ của anh, không giới hạn hạn mức, em muốn mua gì cũng được.”
Thấy cô mãi không nhận anh liền đặt thẻ vào trong lòng bàn tay cô, những ngón tay mát lạnh khẽ khép lại, đối diện với ánh mắt đen tràn đầy kinh ngạc của cô anh khẽ cong môi: “Bà Chung, bây giờ quyền sử dụng căn nhà này là của em, nếu em không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi anh ra khỏi nhà.”
“Hả?”
Thẩm Khinh Bạch ngẩn người, cô gắng tự nhắc nhở rằng đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng người đàn ông trước mặt có sự hiện diện quá mạnh mẽ, không hề cho cô cơ hội nhéo mình để tỉnh lại.
Cô từ từ cúi đầu, nhìn một tay cầm cuốn sổ bất động sản, một tay cầm thẻ đen khóe môi vô thức cong lên. Chả trách trên phim mấy cô gái ai cũng muốn gả vào hào môn.
Thứ này ai mà không thích!!
Cô không phải là hám danh lơi, chỉ đơn thuần là thích thôi.
“Còn muốn trả lại không?” Chung Đình Diệp nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Khinh Bạch ngước lên, khi đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của anh bỗng chốc hiểu ra hàm ý trong câu nói đó.
Nghĩa là nếu cô không nhận thì anh sẽ tiếp tục tặng cho đến khi cô bỏ ý định từ chối.
“Không trả nữa.”
Thẩm Khinh Bạch lắc đầu, lập tức nhét hết mọi thứ vào chiếc hộp cổ, nhìn anh một cái rồi nói đùa: “Hóa ra làm bà Chung lại có đãi ngộ tốt như vậy, đáng lẽ em nên đồng ý anh sớm hơn.”
Giọng Chung Đình Diệp trầm thấp kèm theo ý cười: “Bây giờ cũng chưa muộn.”
Câu đó vốn chỉ là lời bông đùa của cô nhưng người đàn ông này lại đáp một cách nghiêm túc như vậy khiến cô có chút lúng túng, vội vàng đổi chủ đề: “Chuyện hoãn đám cưới ông nội nói sao?”
Chung Đình Diệp liếc cô một cái, thản nhiên nói: “Ông nội đồng ý.”
“Thật sao?”
Thẩm Khinh Bạch vui mừng sau đó nói: “Cảm ơn anh.”
Chung Đình Diệp nghiêng người kéo cô vào lòng, vòng tay ôm lấy eo cô, đôi môi mỏng ghé sát bên tai, giọng nói trầm thấp: “Anh không nhận cảm ơn bằng lời nói.”
“Hả?”
Thẩm Khinh Bạch vừa quay đầu sang người đàn ông bất ngờ cúi xuống hôn cô.
Khi chiếm lấy đôi môi cô, anh thì thầm: “Sau này muốn cảm ơn cứ làm như vậy.”
–
Sau một đêm cô trở thành phú bà, Thẩm Khinh Bạch ngủ ngon hơn bao giờ hết.
Cô mơ thấy mình cầm thẻ đen của Chung Đình Diệp đến những quán ăn nổi tiếng được các food blogger giới thiệu, ngay cả kem Haagen-Dazs hai viên mà ngày thường cô xót tiền không nỡ ăn, lần này cô hào phóng gọi hẳn hai phần.
Nói chung có thẻ đen trong tay thiên hạ là của cô, cảm giác sướng không thể tả.
Sáng nay khi đồng hồ báo thức còn chưa kêu nhưng Thẩm Khinh Bạch đã tỉnh dậy trước.
Việc đầu tiên cô làm sau khi mở mắt là vén chăn lên, cúi nhìn chiếc hộp cổ vẫn nằm trong lòng mình mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên sở hữu thứ quý giá như vậy cô sợ làm mất nó.
Nếu sau này có chuyện xảy ra giữa họ, cô vẫn phải trả lại những thứ này.
Thẩm Khinh Bạch cẩn thận giấu chiếp hộp vào góc sâu nhất trong tủ quần áo, hài lòng vỗ tay một cái.
Khi xuống tầng, Chung Đình Diệp vừa từ phòng tập gym bước ra, thấy anh toàn thân đẫm mồ hôi sau khi tập luyện cô mới chợt nhận ra hóa ra những người xuất sắc đều âm thầm nỗ lực ở những nơi người khác không nhìn thấy.
“Chào buổi sáng.”
Vì phép lịch sự Thẩm Khinh Bạch khách sáo chào anh một câu.
“Ừm.” Chung Đình Diệp dùng khăn lau mồ hôi trên trán, vừa đi vừa nói: “Em cứ ăn sáng trước đi không cần chờ anh, anh lên tắm đã.”
“Không sao, vậy em đưa Nha Hổ đi dạo một vòng.” Nói xong cô liền chạy đi tìm Nha Hổ.
Bước chân của Chung Đình Diệp khựng lại trên cầu thang, lông mày hơi cau lại theo phản xạ.
Thẩm Khinh Bạch chạy đến phòng của Nha Hổ, thấy dì giúp việc đang giúp nó đeo dây dắt, nghe thấy tiếng động dì Lý liền quay đầu lại cười chào: “Chào phu nhân.”
“Chào dì.” Đây là lần đầu tiên cô gặp người giúp việc ở trong nhà.”
Dì Lý là người nhà cũ đưa tới phụ trách nấu ăn và dọn dẹp, sau khi hoàn thành công việc thì sẽ trở về. Hôm nay không ngờ lại có dịp gặp được vợ mới cưới của cậu chủ, quả nhiên xinh đẹp như lời đồn. Dì niềm nở hỏi: “Phu nhân định dẫn Nha Hổ đi dạo sao?”
Thẩm Khinh Bạch ngồi xuống xoa đầu Nha Hổ, nó vui vẻ nhảy nhót không ngừng: “Đúng rồi, tôi sẽ dắt nó đi dạo.”
“Được được.” Dì Lý mỉm cười đưa dây xích cho cô: “Phu nhân, cô dắt Nha Hổ di dạo một vòng quanh khu là được, đúng 6 giờ 30 nó phải đi vệ sinh.”
“Vâng, tôi nhớ rồi.” Thẩm Khinh Bạch nhận lấy dây xích, thay giày xong liền dẫn Nha Hổ đi ra ngòi khu vườn.
Buổi sáng mùa thu vẫn còn chút se lạnh, cô nhấc cao chân, nhảy nhảy vài cái tại chỗ cho nóng người. Còn chưa kịp chuẩn bị xong Nha Hổ đã hớn hở chạy vọt về phía trước: “Ây, Nha Hổ, chậm một chút, để mẹ lấy hơi đã.”
Chú chó thông minh dường như rất hiểu chuyện lập tức giảm tốc độ, Thẩm Khinh Bạch thảnh thơi đi theo sau, ánh mắt tò mò nhìn ngắm xung quanh.
Khu nhà cao cấp này và khu của cô đúng là khác nhau một trời một vực. Có cố gắng thêm hai mươi năm nữa cũng chưa chắc theo kịp, ngay cả những cây xanh trong khu vườn và những loài hoa cỏ trồng ở đây cô cũng chưa từng thấy.
Ví dụ như bụi hoa mọc trên bãi cát phía trước, nếu không nhờ những nụ hoa vừa hé nở ở giữa cô còn tưởng đó là một đống đá. Không đúng, trông nó cũng giống mông nữa.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Khinh Bạch nhìn thấy loài hoa kỳ lạ như vậy, cô nhất thời tò mò cúi xuống lấy điện thoại trong túi ra, bật mã QR lên để quét, đọc phòng giới thiệu mới biết đây là một loài thực vật đến từ Nam Phi, gọi là hoa thạch lan, tên gọi khác cũng thực sự là hoa mông.
Cô bật cười thành tiếng, đang định quay đầu lại giải thích cho Nha Hổ thì nhận ra không thấy bóng dáng nó đâu nữa.
Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nhìn bàn tay trống trơn, nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Cô xoay người nhìn quanh: “Nha Hổ! Nha Hổ!”
Khu vườn rộng lớn, đừng nói là chó, ngay cả người cũng không thấy bóng dáng ai. Cô hốt hoảng tìm kiếm, vừa đi vừa gọi: “Nha Hổ! Con ở đâu? Mẹ không quen chỗ này đâu, nếu con bị người xấu bắt đi làm thịt bố con sẽ nấu cả mẹ luôn đó! Mau ra đây đi!”
Thẩm Khinh Bạch đi nửa khu vườn nhưng vẫn không thấy Nha Hổ, đúng lúc cô định gọi điện nhờ Chung Đình Diệp giúp thì từ xa xuất hiện một chàng trai cao gầy đang dắt Nha Hổ trong tay.
Cô đứng tại chỗ chưa kịp phản ứng Nha Hổ đã vội vàng thoát khỏi tay chàng trai rồi chạy về phía cô.
“Gâu gâu gâu!”
Nha Hổ chạy quanh cô hai vòng rồi cúi đầu cắn lấy dây xích đặt vào tay cô.
“Nha Hổ, con chạy đi đâu vậy, mẹ tìm con nãy giờ đó.” Thẩm Khinh Bạch nắm lấy dây xích, cúi đầu xoa đầu nó.
Chàng trai bước đến gần, nghe thấy cô tự xưng là mẹ của Nha Hổ liền đoán ra cô là ai, chủ động chào hỏi: “Chào chị dâu.”
Nghe thấy xưng hô đó Thẩm Khinh Bạch đứng thẳng dậy nhìn chàng trai đối diện.
Người trước mặt cô có ngũ quan thanh tú, làn da trắng trẻo, nụ cười hiền lành trông giống một sinh viên đại học lịch sự nho nhã.
“Cậu là. . .?”
Nha Hổ chịu để cậu ấy dắt đi thì chắc chắn là người quen, bây giờ lại còn gọi cô là chị dâu, không nghi ngờ gì nữa chắc chắc là người trong vòng quan hệ của Chung Đình Diệp.
Em là Nguyên Nhược, em trai của anh Đình Diệp.” Thấy cô hơi nhíu mày cậu vội vàng giải thích: “Không phải em trai ruột đâu, chỉ là quan hệ thân thiết thôi.”
“À chào cậu. Cảm ơn cậu đã đưa Nha Hổ về, tôi cứ tưởng nó bị lạc rồi.” Thẩm Khinh Bạch nói lời cảm ơn.
“Chị dâu yên tâm, Nha Hổ có khả năng chống bị truy bắt, sẽ không bị lạc đâu.” Nguyên Nhược đưa tay xoa đầu Nha Hổ, cười nói: “Không ngờ anh Đình Diệp lại mang Nha Hổ đến đây, hôm nay em nhìn thấy nó còn bất ngờ nữa.”
Thẩm Khinh Bạch nghe ra ẩn ý trong lời của cậu liền hỏi: “Trước đây Nha Hổ vẫn ở trong nhà cũ à?”
“Đúng vậy, Nha Hổ rất thông minh, ai gặp nó cũng thích. Bình thường bọn em đến tìm anh Đình Diệp cũng chỉ được chơi với Nha Hổ ở sân sau thôi chứ không được dắt nó đi ra ngoài.” Nguyên Nhược nhìn cô: “Xem ra anh Đình Diệp rất quan tâm chị dâu, Nha Hổ vừa làm bố chưa lâu mà đã đưa nó đến đây để bầu bạn với chị rồi.”
“À. . .vậy sao?” Thẩm Khinh Bạch bất giác thấy ngại, hôm qua cô đến nhà cũ cũng thấy con của Nha Hổ, có lẽ Chung Đình Diệp biết cô thích động vật nên mới mang Nha Hổ đến đây.
Cô tán gẫu với Nguyên Nhược thêm vài câu sau đó dắt Nha Hổ về nhà.
Vừa bước vào phòng khách dì Lý đã dắt Nha Hổ đi vệ sinh.
Thẩm Khinh Bạch vào bếp rửa tay, quay lại phòng ăn thì thấy Chung Đình Diệp đang cầm tờ báo tài chính. Trên bàn có một cốc cà phê, nhìn qua có vẻ đã uống một nửa nhưng chưa động đến bữa sáng.
Cô kéo ghế ngồi xuống, ăn một miếng cháo yến mạch phát hiện cháo vẫn còn ấm, chẳng lẽ cố tình chờ cô về mới mang ra?
Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không ăn à?”
“Đợi em.” Chung Đình Diệp gấp lại tờ báo, chuẩn bị dừng bữa.
Động tác múc cháo của Thẩm Khinh Bạch hơi khựng lại, ở một góc nào đó trong lòng cô như vừa uống một ngụm nước có ga, bong bóng cứ sủi bọt liên tục. Ngay lúc nó sắp nổ ra ngoài cô nhanh chóng đấm một phát, đè nó trở lại.
Mày chạy đến xem náo nhiệt chứ gì.
Sau khi hai người ăn sáng xong, Chung Đình Diệp đưa Thẩm Khinh Bạch đến trường. Nhưng lần này người lái xe không phải là anh tài xế lần trước mà là Tần Vũ.
Kể từ lần nói muốn đổi xe, mặc dù Chung Đình Diệp không lái chiếc Rolls-Royce nữa nhưng chiếc Porsche Cayenenne này cũng đâu rẻ.
Trong lòng cô âm thầm phàn nàn, chẳng lẽ trong gara nhà anh không có nổi một chiếc xe vài trăm nghìn tệ sao?
Thẩm Khinh Bạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa buồn cười vừa bất lực. Thôi kệ, cùng lắm thì đỗ xe xa một chút, cô đi bộ thêm vài bước cũng được.
Khi thấy chiếc xe vừa đi ngang qua tàu điện ngầm Thẩm Khinh Bạch vội nói: “Trợ lý Tần, anh dừng ở phía trước giúp tôi, tôi sẽ đi bộ từ đây.”
“Vâng.” Tần Vũ lập tức bật đèn xi nhan.
Thẩm Khinh Bạch tháo dây an toàn, vừa xoay người thì thấy trước mắt xuất hiện một chiếc điện thoại mới tinh thuộc một thương hiệu nổi tiếng, giá thị trường hơn mười nghìn tệ.
“Cho em à?”
Bởi vì hôm qua cô đã nhận hai căn nhà với trang sức nên bây giờ nhận thêm một chiếc điện thoại cũng chẳng khiến cô bất ngờ nữa.
“Ừm, chẳng phải màn hình của em bị vỡ rồi sao?” Chung Đình Diệp nhìn chiếc điện thoại trong tay cô. Ngay hôm bị rơi vỡ anh đã bảo Tần Vũ mua một cái mới, mãi hôm nay mới có hàng sẵn.
Thẩm Khinh Bạch vô thức giấu điện thoại ra phía sau, thật ra chỉ cần thay màn hình là được, chỉ là dạo này cô bận nên chưa có thời gian đi sửa.
Cô không ngờ anh lại để tâm đến vậy.
“Cảm ơn.”
Cô nhận lấy điện thoại, bỗng nhiên nhớ tới lời anh nói tối qua, nếu muốn cảm ơn thì phải đổi cách khác.
Thẩm Khinh Bạch chột dạ, sợ đến mức vội vàng xuống xe. Cô mới đi được mấy bước Chung Đình Diệp đã hạ cửa kính xuống gọi: “A Bạch.”
Cô giật mình quay đầu lại: “Hửm?”
Nhìn dáng vẻ như chú thỏ nhỏ hoảng sợ của cô, Chung Đình Diệp bật cười đầy ẩn ý: “Tối nay anh có tiệc xã giao, sẽ về muộn nên em không cần chờ anh.”
Thẩm Khinh Bạch gật đầu: “Biết rồi.”
“Lại đây.” Anh ngoắc tay với cô.
Cô lập tức cảnh giác: “Có gì anh cứ nói thẳng đi.”
Cô không bị lừa nữa đâu!
Nhưng giây tiếp theo Chung Đình Diệp lấy ra chiếc túi cô để quên trên xe, Thẩm Khinh Bạch vội bước lên nhận lại, đang định xoay người chạy mấy thì đã bị anh giữ chặt đầu dây bên kia, không chịu buông ra.
“A Bạch, nụ hôn tạm biệt vẫn chưa có.”