Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 2: Chương 2




Vừa nói xong bầu khí liền tràn ngập một sự xấu hổ.

Va phải ánh mắt có phần thăm dò của người đàn ông, mà đôi mắt ấy lại thâm thúy, bình tĩnh chăm chú nhìn cô.

Nụ cười của Thẩm Khinh Bạch thoáng nhạt dần, bước hai ba bước tiến lên ngồi xuống ghế, né tránh ánh mắt của người đàn ông: “. . . Anh đến đúng giờ thật đấy.”

Không biết vì sao cô lại cảm thấy trên người đàn ông này trời sinh có vẻ lạnh lùng, khiến cho không gian ấm cúng trong phòng trà nhỏ hẹp đột nhiên giảm mạnh.

Cánh cửa ngăn cách với bên ngoài không biết đã bị phục vụ đóng lại từ lúc nào, không gian yên tĩnh càng trở nên chật chội.

Thẩm Khinh Bạch cũng được coi là lão làng trong giới xem mắt, nhưng đối mặt với trận này cô lộ ra vẻ ngơ ngác.

Trong lòng oán thầm, cô không thể hát một mình được!

Cô mím môi do dự một chút, có thể đối phương là lần đầu đi xem mắt nên không có kinh nghiệm, lại càng không biết nên bắt chuyện như nào. Dù sao bản thân cũng trải qua hàng trăm trận rồi nên kinh nghiệm chắn hẳn hơn anh ta một bậc.

Vì để giảm bớt sự ngột ngạt của bầu không khí nên Thẩm Khinh Bạch cũng không muốn yên lặng mà ngồi, cô tự nhiên đặt túi sang chiếc ghế trống ở bên cạnh, với lấy chiếc chén sứ trong khay trà, tay phải từng chút từng chút hướng về ấm trà trước mặt người đàn ông.

Chung Đình Diệp vẫn không rời mắt khỏi người con gái từ lúc cô bước vào.

Tóc cô búi đơn giản, trên người mặc bộ sườn xám gấm Tô Châu, vòng eo tinh tế, mày đen môi đỏ, mặc dù không trang điểm nhưng cô vẫn vô cùng xinh đẹp và tươi tắn.

Đôi mắt trong trẻo và linh động kia khiến trong lòng anh có cảm giác quen thuộc, thế cho nên từ lúc cô bước vào và ngồi xuống anh vẫn im lặng hồi lâu chưa lên tiếng.

Cứ như thế Chung Đình Diệp nhíu mày định lên tiếng giải thích, thì nốt ruồi màu đen trên ngón tay trỏ thon gọn trắng nõn khiến anh nói không lên lời.

Ngay lập tức các ngón tay để trên đầu gối của anh siết chặt lại, ánh mắt lại chuyển sang khuôn mặt không trang điểm kia.

Thẩm Khinh Bạch nhấp một ngụm trà, hương thơm đậm đà, dư vị ngọt ngào, hương thơm lập tức tràn khắp khoang miệng.

Đôi mắt cô sáng ngời, ngửa đầu uống một hơi hết sạch trà trong chén, trà ngon.

Đang định rót thêm một chén nữa thì ánh mắt tình cờ chạm phải đôi mắt đen láy của người đàn ông, Thẩm Khinh Bạch liền thu tay lại, khóe môi cong lên: “Ngại quá, ra ngoài hơi vội nên có chút khát.”

Chung Đình Diệp không quá bận tâm đến lời nói của cô, ánh mắt rời đi, dừng lại ở nốt ruồi trên ngón tay trỏ của cô, thất thần hồi lâu mà không hề nhận ra.

Trầm mặc một lúc đột nhiên mở miệng: “Nốt ruồi này cô có từ nhỏ à?”

“Hả?”

Người đàn ông vừa mở miệng ra đã hỏi một chủ đề khác thường như vậy khiến Thẩm Khinh Bạch có hơi ngạc nhiên, cô nhìn theo ánh mắt của anh mới chợt bừng tỉnh.

Lần đầu đi xem mắt không hỏi tên mà hỏi nốt ruồi trước?

“Ừm, từ lúc sinh ra đã có rồi.” Mặc dù đề tài của anh có hơi bất ngờ nhưng ít ra nó đã phá vỡ sự yên lặng.

Trong con ngươi đen láy của Chung Đình Diệp lóe lên một tia sáng khó phát hiện.

“À đúng rồi, tôi tên Thẩm Khinh Bạch, không biết dì Đỗ đã nói qua với anh về tôi chưa, về anh dì ấy cũng không nói chi tiết, tôi nghĩ ý của dì ấy là muốn hai chúng ta gặp mặt trò chuyện.”

Đây gọi là cái chết giữa ban ngày.

Thông tin của cả hai đều không tiết lộ, dựa vào việc hai người có nhân duyên hay không, vừa mắt thì tiếp tục còn không vừa mắt thì không nên chậm trễ thời gian của nhau, điều này giống như hẹn hò với đồ ăn nhanh vậy.

Nhưng may mắn đối phương không phải là kiểu người đàn ông bụng phệ đầy mỡ hay gì gì đó.

Từ lúc cô bước vào Chung Đình Diệp đã biết cô nhận nhầm đối tượng xem mắt, anh cúi đầu cầm chén trà lên, đáy mắt thản nhiên lộ ra ý cười: “Chung Đình Diệp.”

Đơn giản vài chữ xem như trả lời câu hỏi của cô.

Thẩm Khinh Bạch chậm rãi ngước mắt lên nhìn người đàn ông đối diện, ngón tay thon dài cầm một chiếc chén sứ màu trắng, làn khói từ cốc trà lượn lờ bốc lên khiến ngũ quan của anh hiện ra mông lung mờ mịt, ngọc diện bất phàm.

So với anh, trông cô có vẻ tùy tiện hơn rất nhiều. Đôi môi bà Mã cưỡng ép thoa son trước khi ra ngoài nhưng lên xe đã bị cô chùi sạch sẽ.

Cô cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nhìn qua có vẻ bình tĩnh: “Tên của Chung tiên sinh nghe rất hay.”

Là một giáo viên dạy ngữ văn, không thể không nói cái tên này nghe rất hay. Chung linh dục tú, tử hữu Đình nội phất sái phất tẩu, hữu chi ốc giả kỳ Diệp. Người đặt tên này có trình độ văn hóa rất cao.

*Chung linh dục tú: cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, linh khí hội tụ sản sinh ra những người tài giỏi; tử hữu Đình nội phất sái phất tẩu: đây là câu thơ trong bài thơ Sơn Hữu Xu (Dịch nghĩa là ngài có triều đình mà không rưới nước không quét sạch; hữu chi ốc giả kỳ Diệp: câu này trong cuốn Đáp Lí Dực Thư.

Mặc dù cô là giáo viên dạy học sinh tiểu học ba năm, năng lực đánh giá không cao nhưng vẫn có thể nghe ra cái tên này nhất định xuất thân từ một gia đình giàu có.

Chung Đình Diệp nhẹ nhàng đẩy bức tường kính, giọng nói trầm ổn: “Thẩm tiểu thư cũng không tồi.”

Chuẩn, chế độ đang khen lẫn nhau đã được mở ra, đây mới chính xác là cuộc hẹn  xem mắt.

“Vậy tôi giới thiệu trước.”

Có đoạn mở đầu này cả thể xác lẫn tâm hồn của Thẩm Khinh Bạch được thả lỏng, tư thế ngồi cũng không còn cứng đờ như lúc mới bước vào nữa: “Tôi hiện tại là một giáo viên ngữ văn bình thường, 26 tuổi, không nhà không xe không tiền tiết kiệm, mỗi tháng nhận được mức lương cơ bản, tôi cũng không thể kiểm soát được thu nhập của mình, trong nhà có bố mẹ già, trước mắt vẫn chưa cần tôi phụng dưỡng, còn sau này thì chưa rõ lắm.”

Thẩm Khinh Bạch thuộc câu này một cách trôi chảy, không cần suy nghĩ, cứ mở mồm là nói được. Ngoại trừ khoa trương bố mẹ tuổi già một chút thì những cái khác đều là thật.

Mấy lần xem mắt trước đó đều thực tế như vậy, khi cô vừa nói ra những lời này thì một nửa ấn tượng tốt ban đầu đều đã không còn, phần còn lại chỉ chờ đối phương đưa ra một cái cớ để trốn thoát.

Ánh mắt của cô như đánh giá người đàn ông trước mặt, nhưng không nhìn ra biểu cảm của đối phương, đương nhiên cũng không đoán ra được suy nghĩ của anh. Chỉ có thể yên lặng chờ anh muốn nói gì tiếp theo.

Chung Đình Diệp nhìn thấy sự nghi ngờ hiện lên trong mắt của cô, anh cúi đầu cầm lấy tách trà, từ từ rót vào chén của hai người, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Ừm, điều kiện tốt, công việc cũng ổn định.”

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch ngạc nhiên, có phải anh không rõ mấy chữ “Không nhà không xe không tiền tiết kiệm” đúng không.

“Vậy yêu cầu của anh cũng hơi thấp nhỉ.”

Cô lại đánh giá người đàn ông đối diện một lần nữa, anh có đường quai hàm rõ ràng, giữa lông mày và ánh mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo và lạnh nhạt, khí chất trên người cũng không thấy giống người bình thường.

Thầm Khinh Bạch ngại ngùng nhưng vẫn lịch sự cười nói: “Anh được giá như vậy mà vẫn phải đi xem mắt à?”

Mới đầu Chung Đình Diệp sửng sốt, khóe môi nhếch lên: “Vẫn chưa được lắm.”

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch kinh ngạc, điều kiện như vậy mà vẫn chưa tốt?

Cô cầm chén trà trên bàn lên, ngẩng đầu uống một hơi, hoàn toản không quan tâm đến vấn đề hình tượng nữa, cô chỉ cảm thấy bây giờ mình nên bình tĩnh lại.

Người đàn ông này khiêm tốn quá rồi.

Có tiếng gõ cửa phòng trà vang lên, phục vụ mang điểm tâm vào nói từ từ dùng rồi sau đó lại lui ra ngoài.

Chung Đình Diệp lịch thiệp chuyển điểm tâm đến trước chỗ cô, sau khi chuyển xong liền mời cô: “Nếm thử xem.”

Sau khi Thẩm Khinh Bạch uống vài chén trà quả thực trong bụng có hơi nhạt nhẽo, không ngờ anh lại còn cẩn thận gọi thêm điểm tâm: “Cảm ơn.”

Nhìn tám món chính trên bàn, bánh xoắn mật ong, bánh kèn, bánh lỗ tai và bánh nướng, nhìn trông đều rất ngon.

Khi nhìn thấy đồ ăn, sự dè dặt trong Thẩm Khinh Bạch đều tan biến hết. Vừa muốn động đũa thì khóe mắt liền nhìn thấy người đàn ông yên tĩnh bên cạnh không có ý định muốn ăn, cô hỏi một câu tượng trưng: “Anh không ăn à?”

“Ừm, đồ ngọt sản xuất từ đường, khi tiêu thụ quá nhiều đường vào cơ thể sẽ xuất hiện tình trạng dung nạp glucose bất thường, gia tăng bệnh tiểu đường. Từ đó sẽ có nguy cơ mắc nhiều bệnh.”

“. . . . . .” Tay cầm đũa của Thẩm Khinh Bạch run lên, ăn mỗi cái này thôi mà đến mức như vậy, ăn ngon là được rồi, cô cười nói: “Vậy vừa hay tôi đang thiếu đường.”

Cô mặc kệ lý luận kia của anh, dù sao thì anh cũng có ăn đâu, cho dù phải AA cô cũng đỡ mệt.

Trong lúc đó ánh mắt Chung Đình Diệp dán chặt vào nốt ruồi trên ngón trỏ của cô, nét mặt có chút đăm chiêu.

Ăn no đến bảy phần Thầm Khinh Bạch buông đôi đũa xuống, uống hai ngụm trà để bớt ngấy.

Chưa kể hậu vị ngọt đến mức phát ngấy.

“Chung tiên sinh, hay anh cũng nói về mình đi?” Mặc dù Thẩm Khinh Bạch đang chăm chú ăn uống nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn mình, đơn giản mở ra một chủ đề vào đem câu chuyện tiếp tục theo dòng chảy.

Chung Đình Diệp quay lại về với suy nghĩ của mình, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt đang dò hỏi của cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi lớn lên cùng ông nội, trong nhà mở công ty kinh doanh nhỏ.”

“. . . . . .”

Khó trách nói công việc của cô ổn định, so với việc kinh doạnh của nhà anh thì đúng là không có gì rủi ro cả.

Thẩm Khinh Bạch hỏi: “Vậy lần này là anh bị người nhà ép buộc?”

Chung Đình Diệp nghĩ đến ông nội ngày nào cũng nhắc, thản nhiên gật đầu: “Ừ, người lớn đều để ý đến việc này.”

Thẩm Khinh Bạch cho rằng anh không để ý cũng không phản đối việc này nên cô liền trực tiếp nói ra mục đích cuối cùng của mình, không kiêng kị, được thì được, không được thì không nên trì hoãn: “Thật ra cũng không giấu, buổi xem mắt lần này cũng là bởi vì mẹ tôi thúc giục, vội vội vàng vàng muốn tìm được đối tượng ổn định, chắc anh cũng vậy đúng không?”

Chung Đình Diệp mím đôi môi mỏng, vẫn chưa lên tiếng.

Nhưng cô đã rút ra được kết luận từ sự im lặng của anh.

Haizz, đều là người sa ngã ở nơi tận cùng.

“Bản thân tôi cũng không sốt ruột việc yêu đương kết hôn nhưng mẹ của tôi ở phương diện này lại rất để tâm thay tôi. Có lẽ trong nhà chỉ có mỗi mình tôi nên quan tâm đều dành hết lên người tôi. Chắc là sợ tôi sẽ phải sống cô độc trong quãng đời còn lại.” Cho nên từ nhỏ bọn họ đã nuôi cô thành một tiểu thư, Thẩm Khinh Bạch nở một nụ cười nhạt trên môi: “Thái độ của người làm cha làm mẹ, tôi cũng có thể hiểu.”

Chung Đình Diệp gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: “Ông nội của tôi cũng như vậy.”

“Không phải vậy chứ, điều kiện của anh tốt như thế mà?” Với dung mạo và khí chất ưu tú như vậy chắc chắn cũng phải kén chọn, nhưng hình như anh không để ý những điều kiện cô đã nói.

Chung Đình Diệp: “Nhưng vẫn chưa tìm được người yêu.”

Thẩm Khinh Bạch hiểu ra: “Nếu đã như vậy, hay là chúng ta thử xem?”

Đôi mắt đen láy của Chung Đình Diệp theo bản năng lại nhìn vào nốt ruồi trên ngón tay trỏ của cô, trong mắt hiện lên một cảm xúc đen tối không rõ ràng.

Mà ngón tay đang để trên đùi đang gõ theo tiết tấu, dương như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thẩm Khinh Bạch thấy anh mãi không lên tiếng, cô cong khóe môi: “Nếu Chung tiên sinh không muốn tôi cũng có thể hiểu được, dù sao thì người có điều kiện tốt như anh cũng phải tiếp xúc thêm mấy người nữa mới có thể đưa ra kết luận được, vậy tôi sẽ không làm chậm trễ—–“

“Cũng được.”

“Hả?” Thẩm Khinh Bạch vẫn chưa hiểu hai từ này của anh cho lắm: “Ý của anh là. . .đồng ý lời đề nghị vừa rồi của tôi?”

Chung Đình Diệp ngước mắt lên cẩn thận nhìn cô, lúc chạm vào đôi mắt trong trẻo kia sắc mặt anh điềm tĩnh thong dong: “Trong nhà cũng vội thúc giục, tôi đồng ý.”

Nghe thấy đáp án, tận sâu trong đáy lòng  của Thẩm Khinh Bạch chợt cảm thấy yên tâm.

Rốt cuộc, cuối cùng cũng không cần ứng phó vớ bà Mã nữa rồi, khóe miệng cô hơi cong lên: “Vậy, wechat của anh là gì, nếu người trong nhà anh cần tôi sẽ phối hợp, có phương thức liên hệ sẽ thuận tiện hơn.”

Người trong nhà anh có cần hay không không quan trọng, quan trọng là lúc cô về bà Mã chắc chắn sẽ hỏi, nếu phải diễn trò thì phải giống như thật thì mới ổn.

Lông mày Chung Đình Diệp khẽ cử động, mở mã wechat ra đưa điện thoại tới trước mặt cô.

Thẩm Khinh Bạch thấy anh khá dễ nói chuyện, tươi cười sau đó nhanh chóng quét mã.

“Tít~” một tiếng, nhấn vào để gửi lời mời kết bạn.

Trong lúc chờ người đàn ông chấp nhận, bên ngoài phòng trà vang lên một trận ồn ào, nhân viên phục lịch sự xin lỗi nhưng người đàn ông kia vẫn mắng mắng chửi chửi, sau đó tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng rõ ràng hơn. Giây tiếp theo cánh cửa của Mạc Duyên Đường liền bị người bên ngoài đẩy ra.

Ánh mắt của người đàn ông kia dán chặt trên người Thẩm Khinh Bạch, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đang ngồi trong phòng trà. Anh ta quay đầu lại nhìn về phía nhân viên phục vụ, trong giọng nói còn lưu lại sự bất mãn: “Tôi tới quầy lễ tân hỏi thì các cô ấy nói là phòng trà này đã có người rồi, không ngờ cô lại tới sớm. . .”

Lúc quay đầu lại, người đàn ông kia mới nhận ra trong phòng trà không chỉ có một mình cô, anh ta nhíu mày lại, giọng nói nhất thời cao lên: “Anh ta, anh ta là ai vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.