Thẩm Khinh Bạch mông lung nhìn chằm chằm người đàn ông đang đứng ngoài cửa một lát, cô đưa tay gãi đầu, cố gắng hết sức để hiểu lời nói của anh ta.
Lần đầu gặp mặt mà có thể gọi đúng tên mình chỉ có thể là đối tượng xem mắt hoặc kẻ lừa đảo, nhưng rõ ràng anh ta là người ở vế đầu tiên.
Như vậy. . . . . .
Cô bối rối quay đầu lại nhìn Chung Đình Diệp đang bình tĩnh uống trà.
Người đàn ông dường như nhận ra, không chút bối rối ngước mắt lên nhìn cô.
“. . . . . .” Khóe môi Thẩm Khinh Bạch rạn nứt.
Quý ông này, người ta nhận nhầm đối tượng mà anh vẫn bình tĩnh quá nhỉ.
Cô chậm rãi nhìn về người đần ông đang ngạc nhiên đứng ở cửa.
Thành thật mà nói trông anh ta có hơi túng quẫn, vừa nhìn đã thấy có vẻ không ổn lắm, nhìn kĩ là càng giống cái nhìn đầu tiên hơn.
Nghĩ tới thái độ vừa rồi của anh ta đối với phục vụ, chắc hẳn tính tình của anh ta không tốt.
“Vị tiên sinh này, hình như anh tìm nhầm người rồi.”
Thẩm Khinh Bạch ho một tiếng, giả vờ bình tĩnh đưa tay chỉ vào Chung Đình Diệp ở phía đối diện, cười tươi: “. . . . . . Đây là bạn trai của tôi, với diện mạo này chắc hẳn là tôi không cần xem mắt nữa đâu nhỉ?”
Người đàn ông kia hơi giật mình, miệng đóng mở nửa ngày nhưng lại không nói ra được một câu gì.
“Đâu có sai chứ?”
Hôm nay dì Đỗ nói cô gái mặc sườn xám gấm Tô Châu, diện mạo cũng tốt, ăn khớp mà!
Sau một hồi im lặng.
Nhân viên phục vụ nhìn nhau rồi sau đó kéo người ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên nói với bọn họ một câu xin lỗi.
Thẩm Khinh Bạch nghe âm thanh càng ngày càng xa mới thở hắt ra một hơi, may mắn cô nhanh trí nếu không không biết trận này sẽ xấu hổ đến mức nào.
Nhận sai đối tượng xem mắt, chắc là cô đã say rồi.
Cô vừa quay đầu lại liền chạm vào ánh mắt thâm thúy của người đàn ông, ngay sau đó liền nghe được anh nói: “Cảm ơn Thẩm tiểu thư đã khen.”
“Lạch cạch~”
Thẩm Khinh Bạch vừa co chân liền không cẩn thận chạm vào cái ghế bên cạnh làm chiếc túi rơi xuống đất.
Người này, đã lúc nào rồi mà còn nhấn mạnh cái điểm ấy nữa!
Cô nghiêng người nhặt chiếc túi lên, tiện tay lấy chén trà trên bàn uống hai ngụm. Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu sang nhìn người đàn ông đối diện: “Không đúng! Từ lúc tôi xuất hiện anh đã biết tôi nhận nhầm đúng chứ!”
Chung Đình Diệp nhìn cô đầy hứng thú, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ xuống mặt bàn: “Vậy vừa nãy Thẩm tiểu thư nói cái gì giải thích như nào đây?”
Đôi mắt dài của anh nữa tỉnh nửa mê (mê muội): “Còn nhận tôi là bạn trai cô?”
“Tôi. . .”
Đầu óc của người đàn ông này xoay chuyển rõ nhanh, rõ ràng là cô đang hỏi anh mà anh lại đem vấn đề đặt lên người cô, thật không hổ là người làm ăn.
Thẩm Khinh Bạch ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: “Không phải trước đó chúng ta đã ước định rồi sao? Hợp đồng tinh thần. . . Vẫn nên tuân thủ.”
Chung Đình Diệp nhướn mày: “Nếu đã như vậy sao Thẩm tiểu thư phải quan tâm đến quá trình.”
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch đột nhiên ngước lên nhìn anh vài giây.
Được thôi, lời này không xấu.
Cuộc hẹn xem mắt lần này bắt đầu bằng sự nhầm lẫn nhưng đã kết thúc bằng một cái kết viên mãn.
Chung Đình Diệp lấy áo khoác của mình gấp gọn lại trong tay rồi quay sang nhìn cô.
Thẩm Khinh Bạch ngầm hiểu ý mà đứng lên.
Chung Đình Diệp không bước ra ngoài luôn mà kéo cửa ra, sau đó chờ cô đi trước.
Cô ngước mắt lên nhìn anh một cái, cũng không khách sáo mà bước ra ngoài trước.
Khi hai người đi ra đại sảnh của quán trà, nam thanh nữ tú vừa xuất hiện liền thu hút không ít ánh mắt nhìn theo.
Thẩm Khinh Bạch nhìn quầy lễ tân sau đó lại quay sang nhìn người đàn ông ở bên cạnh, chần chừ nói: “Anh thanh toán trước rồi à?”
Chung Đình Diệp dừng bước quay đầu sang nhìn cô, nhẹ nhàng ừm.
Ánh mắt lại nhìn bầu trời đầy nắng bên ngoài, quay sang nói với người bên cạnh: “Tôi đưa cô về nhé?”
“Không cần, tôi đặt xe về là được.” Lúc hai người nói chuyện đã đi ra ngoài cửa quán, Thẩm Khinh Bạch do dự một lát vẫn nên hỏi: “Hôm nay hết bao nhiêu? Chúng ta AA đi, lần đầu tiên gặp mặt không thể để anh trả được.”
Mặc dù cô rất nghèo nhưng vẫn không muốn chiếm tiện nghi của anh.
Chung Đình Diệp nhìn cô một cách thâm thúy: “Không cần, mời bạn gái uống trà là điều đương nhiên.”
Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”
Nhập vai rất nhanh nhỉ.
Lúc này, một chiếc Rolls-Royce màu đen ảo ảnh vững vàng dừng lại bên cạnh bọn họ. Người đàn ông mặc vest đen bước xuống từ ghế lái cũng kính bước đến trước mặt Chung Đình Diệp: “Chung tổng.”
Khi người đàn ông kia ngước mắt lên liền vô tình nhìn thấy Thẩm Khinh Bạch đứng ở bên cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phụ nữ!!
Chung tổng mà lại đứng cạnh phụ nữ!
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch thấy người đàn ông này nhìn mình với vẻ mặt khó tin, cô kéo kéo khóe môi lên, gật đầu với anh ta một cái.
Tần Vũ lấy lại tinh thần cũng gật đầu lại với cô một cái.
“Chung tổng muốn đi luôn không ạ? Thư ký của Đàm tổng vừa gọi điện nói Đàm tổng vẫn đang họp, không biết hôm nay có thể qua được hay không.” Tần Vũ thậm chí còn biết Đàm tổng mở cuộc họp chỉ là cái cớ thôi nhưng Chung tổng vẫn đúng hẹn tới đây.
“Vậy không cần đợi nữa.” Anh nhìn sang cô gái bên cạnh: “Đi thôi.”
“. . . . . ?”
Chung Đình Diệp không cho cô cơ hội từ chối liền mở cửa xe, rất ga lăng đưa tay giữ cửa xe: “Dù sao cũng phải quay về nhà, vừa hay đưa cô về luôn.”
Thẩm Khinh Bạch cũng không ngại nữa, bỏ đi, xe miễn phí không ngồi cũng uổng, vừa hay tiết kiệm được tiền xe.
Khi vừa mới bước vào chiếc xe sang trọng, trong lòng cô vẫn có chút bất an.
Mẹ ơi! Đây chính là Rolls-Royce Phantom!
Là kiểu 2018, 6. 7T phiên bản dài, chỉ với giá này cô có thể mua được ba căn nhà ở tiểu khu quanh đây rồi!
Người đàn ông này rốt cuộc là kinh doanh cái gì mà kiếm được nhiều tiền như vậy chứ!
Cô nhìn quanh đánh giá sự xa hoa thoải mái ở hàng ghế sau, cảm giác thật cũng không giống so với hình ảnh 3D chiếu trên mạng, quả thực rất tuyệt vời.
Chung Đình Diệp thấy cô nhìn xung quanh đáy mắt không che dấu được sự vui vẻ: “Thích xe này?”
“Phí lời, đắt như vậy ai mà không thích?”
Dứt lời, Thẩm Khinh Bạch mới nhận ra người hỏi là Chung Đình Diệp. Cô cười tít mắt chuyển đề tài: “Nhà anh làm gì vậy? Nhìn không giống kinh doanh nhỏ cho lắm?”
“Bất động sản.”
“Hả? !”
Phản ứng này của cô khiến Tần Vũ đang lái xe ở phía trước giật mình, anh ta nhìn trộm cô từ kính chiếu hậu, nghĩ thầm rốt cuộc Chung tổng với cô gái này có quan hệ gì, vì sao hai người lại cùng từ trong quán trà đi ra.
Mặc dù rất tò mò nhưng vì đạo đức nghề nghiệp hàng ngày liền nhanh chong thu hồi ánh mắt.
Chung Đình Diệp liếc sang nhìn cô, không hiểu phản ứng này của cô lắm: “Cô lo ngại à?”
Thẩm Khinh Bạch mím môi, nghiêng đầu né tránh ánh mắt về phía của sổ sau đó lại lập tức quay đầu nhìn anh. Sau một lúc muốn nói rồi lại thôi mới có đủ dũng khí nói: “Hay là đề nghị lúc trước của tôi vẫn nên bỏ đi.”
Vốn tưởng gia đình anh chỉ làm kinh doanh nhỏ, nhưng tình huống này không đúng lắm. Vừa nãy người kia còn gọi anh là Chung tổng, trong nhà lại còn làm bất động sản, đây chẳng phải chính là một gia đình giàu có sao?
Cô chỉ là một giáo viên nhỏ bé, chênh lệch với anh cũng quá lớn, hay đơn giản chỉ là khoảng trời khoảng đất, hai người căn bản là không cùng một thế giới.
Cho dù là diễn nhưng cũng cần phải tìm người gần gũi với cuộc sống, nếu anh chỉ coi như đang xem phim là tốt rồi, vẫn đừng nên tham dự một cách mù quáng.
Chung Đình Diệp nhướn mày, sau đó nói: “Chẳng phải trước khi ra ngoài Thẩm tiểu thư nói là hợp đồng tinh thần sao?”
“. . . Bây giờ tôi hối hận rồi.” Thẩm Khinh Bạch cắn răng nói xong câu đó.
Cô thường dạy học sinh mình trong lớp là nói phải giữ lời, nhưng cô lại trở thành tấm gương không tốt đầu tiên.
Sám hối.
Chung Đình Diệp nghe ra ý định lùi bước của cô nên chưa lập tức lên tiếng.
Trong xe liền rơi vào trạng thái im lặng.
Tần Vũ đã sớm cho xe đi vào làn đường chính nhưng lại không dám xen vào, bây giờ trong xe yên tĩnh liền chủ động đánh vỡ: “Chung tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Chung Đình Diệp ngẩng lên nhìn cậu ta một cái, sau đó lại quay sang nhìn cô gái bên cạnh: “Địa chỉ nhà.”
“À, khu Phúc Tuệ An, cảm ơn.” Thẩm Khinh Bạch nói xong lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong không gian nhỏ hẹp, mặc dù Thẩm Khinh Bạch không nhìn thấy anh nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn đang nhìn cô. Cô nghịch nghịch móng tay để che dấu sự chột dạ.
Nửa tiếng sau, cuối cùng siêu xe cũng đến trước cửa khu Phúc Tuệ An.
Thẩm Khinh Bạch quay sang mỉm cười: “Cảm ơn anh Chung đã đưa tôi về nhà.”
Không chờ anh trả lời lại cô liền vội vàng mở cửa xuống xe, muốn hít thở không khí mát mẻ ở bên ngoài, một đoạn đường này hơi ngột ngạt quá rồi.
Thẩm Khinh Bạch bước xuống bằng chân phải, đang đinh bước tiếp bằng chân trái thì người đàn ông im lặng cả quãng đường đột nhiện lên tiếng: “Thẩm tiểu thư.”
“Hả?” Cô quay đầu nhìn anh.
Vẻ mặt Chung Đình Diệp lạnh lùng: “Đề nghị kia cô cứ nghĩ kĩ đi rồi cho tôi câu trả lời.”
–
Cho đến khi chiếc xe biến mất không nhìn thấy nữa Thẩm Khinh Bạch mới xoay người đi vào trong tiểu khu.
Đang lúc phiền muộn không thôi, cô giơ tay đánh vào miệng mình: “Được cái gì mà được, bị anh ta mê hoặc rồi hả, nói thẳng ra thì đã không phiền rồi, tự rước phiền não làm gì chứ.”
“Aiyo, đâu là Tiểu Bạch à, hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy là lại đi xem mắt à?” Dì Vương ở sát vách cười đánh giá cô, nhìn từ xa trông hơi giống cô nhưng vẫn chưa dám hỏi, cô ăn mặc khác ngày thường lớn như vậy nên chưa dám nhận: “Tiểu Bạch à, con mặc sườn sườn đẹp như mẹ con vậy, rất quyến rũ.”
“Cảm ơn dì Vương ạ.” Thẩm Khinh Bạch ngoài cười nhưng trong lòng không cười. Vương Thẩm ở trong tiểu khu này có tiếng là hóng hớt, ngoài miệng nói dễ nghe nhưng sau lưng lại chê cười việc cô đi xem mắt: “Dì Vương đừng nói lung tung, hôm nay con đi hẹn hò với bạn trai, dì nói như vậy nếu để anh ấy nghe thấy lại nổi ghen với con. Anh ấy có tính chiếm hữu hơi cao, chắc đây là biểu hiện tình yêu đối với con.”
Diễn trò thôi mà, ai mà không biết chứ.
Cô đưa tay chỉ chỉ ra ngoài cổng tiểu khu cười nói: “À, vừa nãy anh ấy còn lái xe Rolls-Royce đi đấy ạ, không biết dì có nhìn thấy không.”
So sánh đẳng cấp, xem ai cao hơn.
Vương Thẩm quay đầu lại nhìn, trong lòng nói thầm làm gì có chiếc Rolls-Royce nào chứ, ngay cả cái đít xe còn chưa thấy, đứa nhỏ này còn dám nói: “Thế thì là chuyện tốt rồi, bây giờ mẹ con cũng không cần phải lo lắng con không gả đi được nữa. Rất tốt, có cơ hội nhớ giới thiệu cho dì xem với nhé.”
Thẩm Khinh Bạch khẽ cắn môi, nở ra một nụ cười: “Vâng.”
Sau khi chào tạm biệt với Vương Thẩm, Thẩm Khinh Bạch nhìn xung quanh không thấy ai liền nhấc váy chạy nhanh về khu nhà của mình, cô cũng không muốn gặp thêm một Vương Thẩm khác nữa.
Vừa bước vào nhà cô liền đụng phải bà Mã đi vứt rác, bà sợ hãi xoa ngực: “Con bé này, con bị ma đuổi hả!”
Thẩm Khinh Bạch tức giận nhìn bà: “Còn không phải tại vì mẹ sao!”
Nói xong liền bước vào nhà, cởi đôi dày đế bằng, vứt túi xách ở ngoài lối vào rồi nằm thẳng lên sofa.
Mã Như Duy đi vứt rác rất nhanh liền quay lại đóng cửa đi vào nhà, đi đến trước sofa, cúi đầu xuống hỏi cô: “Tại mẹ cái gì? Hôm nay đi xem mắt lại thất bại!”
Thẩm Khinh Bạch vặn vẹo người, hai chân đập lung tung: “Sau này mẹ đừng bắt con đi xem mắt nữa! Bây giờ ở trong tiểu khu ai cũng biết Thẩm Khinh Bạch con đi xem mắt cả rồi, mất mặt chết đi được!”
“Xem mắt có gì mà chết người, lần nào cũng thất bại mới chết người đấy!” Mã Như Duy thấy mắt cô đỏ bừng nghẹn ngào giọng điệu mới dịu xuống: “Mẹ đi lấy nước ép hoa quả cho con nhé.”
Nhìn đi nhìn đi, lần nào cũng như vậy, cho một cái bạt tai rồi lại cho một quả táo ngọt.
Nhưng lần nào cô cũng rơi vào bẫy.
“Con gái diệu đi xem mắt về rồi à.” Thẩm Đông Hoa bỏ kính ra, ánh mắt mơ màng đi ra từ phòng sách, ngồi xuống bên cạnh cô: “Lại cãi nhau với mẹ con à?”
Thẩm Khinh Bjach nhanh chóng đứng dậy khỏi sofa, ôm lấy cánh tay và dựa đầu vào vai ông, trề môi nói: “Bố, bố mau cứu con đi.”
Thẩm Đông Hoa xoa đầu cô, buồn cười nói: “Bố thấy cách tốt nhất là con đem bạn trai về nhà đi.”
“Con cũng biết nhưng vấn đề là cũng không phải không có. . .” Nói được một nửa cô lại nhớ đến Chung Đình Diệp, chim bay đến miệng rồi lại bay đi.
Haizz, người đàn ông không chỉ có vóc dáng cao, có nhan sắc, nếu thân phận không hoàn hảo như vậy thì tốt, nếu chỉ diễn cô cũng kiếm được.
“Hôm nay đối tượng xem mắt thế nào?” Thẩm Đông Hoa liếc trộm vào phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Mẹ con nói nhà cậu ta làm kinh doanh, điều kiện không tồi.”
Thẩm Khinh Bạch lườm bố mình, nhẹ giọng nói: Đồng chí Thẩm, bố trở thành con buôn từ khi nào vậy, đường đường là chủ nhiệm giáo dục, nhận thức này không đúng lắm đâu nhỉ!”
“Nói linh tinh cái gì vậy.” Thẩm Đông Hoa gõ đầu cô: “Bố là tấm gương, phải làm tấm gương tốt, đừng dán loạn mấy cái mác đấy cho bố, cẩn thận ở trường học bố gây khó cho con.”
“Bố ở trong nhà này cũng làm phản hết rồi con còn sợ bố gây rối ở trường sao, hôm nay bố còn cùng một chiến tuyến với bà Mã, đừng trách con vô tình. . . . . .”
“Thẩm Khinh Bạch con đứng lên cho mẹ!”
Mã Như Duy nổi giận đùng đùng từ trong phòng bếp đi ra, cầm cây lăn bột đứng trước mặt cô: “Nói thật cho mẹ hôm nay con có đi xem mắt không?”
Trong lòng Thẩm Khinh Bạch rơi lộp lộp một tiếng, nhanh chóng núp phía sau Thẩm Đông Hoa, nhỏ giọng nói: “Bố, cơ hội thể hiện của bố đến rồi.”
“. . . . . .”
“Ông mau tránh ra!” Mã Như Duy thấy Thẩm Đông Hoa dang rộng hai tay giống như diều hâu bảo vệ gà con, bà liền tức giận: “Nếu không buổi tối đừng hòng lên giường!”
“Bố! Đừng sợ! Tối nay giường của con để cho bố, tối nay con ngủ sofa—–”
Cô còn chưa nói xong đã thấy bố cô chạy lại sau lưng bà Mã, còn liên tục nháy mắt với cô: Con gái, con vẫn nên cầu nguyện cho mình đi.
Thẩm Khinh Bạch giận dỗi lườm ông một cái: hèn nhát.
“Hôm nay bố con cũng không dùng được, dì Đỗ vừa mới gọi điện nói con không đi, người ta đợi con ở quán trà cả một buổi chiều.” Mã Như Duy càng nói càng tức giận, cho cô nửa ngày vô ích, về nhà lại còn giận dỗi.
Cơn tức giận càng ngày càng mạnh mẽ, Mã Như Duy giơ chiếc cán lăn bột lên định đánh vào mông cô.
Trong tia chớp nhoáng, dưới tình thế cấp bách Thẩm Khinh Bạch liền thốt ra: “Mẹ! Thật ra con đã có bạn trai rồi!”