Thẩm Khinh Bạch đột nhiên bị ôm chặt từ phía sau trong tư thế thân mật như vậy tim cô bỗng loạn nhịp vài cái, nhất thời cứng đờ không cử động. Người ta vẫn nói, đàn ông khi uống rượu có thể bị khơi gợi, huống hồ bây giờ cô lại đang ở gần ngọn lửa đến như vậy.
Vì an toàn, tốt nhất vẫn nên chờ anh ngủ rồi tính.
Căn phòng tối đen như mực, nếu không bật đèn ngủ giơ tay cũng chẳng nhìn thấy gì.
Nhưng cô nhớ rõ trước khi ngủ đèn vẫn còn bật, có lẽ đã bị người đàn ông kia tắt đi rồi.
Trong bóng tối, giác quan con người sẽ nhạy cảm hơn gấp bội, hương thơm thanh mát từ sữa tắm trên người anh từng chút len lỏi vào khứu giác cô, khiến cô bất giác sinh ra những suy nghĩ không đúng đắn.
Thẩm Khinh Bạch vội vàng nhắm mắt lại, không cho phép mình suy nghĩ lung tung. Dần dần cô cũng thích nghi với tư thế dựa sát này, tấm lưng cứng đờ ban đầu dần dần thả lỏng.
Sau đó vì quá rảnh rỗi nên cô bắt đầu lắng nghe và đếm nhịp tim của anh.
Cô mới đếm được một nửa, còn chưa kịp khen ngợi rằng người này ngủ cũng khá ngoan thì bất ngờ chóp mũi anh cọ nhẹ vào cổ cô. Sau đó vùi mặt vào hõm vai cô, hơi thở ấm nóng phả lên da thịt, vừa ngứa vừa tê dại.
“Anh chưa ngủ à?”
Cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ này suýt nữa khiến cô phát điên, vốn dĩ cô sợ nhột mà giờ lại bị giam cầm trong vòng tay anh không thể động đậy. Cô nhỏ giọng nũng nịu: “Em buồn ngủ rồi, anh thả ra để em về phòng ngủ đi.”
Cô cố ý hạ thấp giọng, mềm mại yếu ớt, nghe có chút đáng thương.
Qua mấy giây sau vẫn chưa nghe thấy người đàn ông ở phía sau đáp lại.
Cô thử cử động một chút, muốn thoát khỏi vòng tay anh nhưng cánh tay đang ôm ở eo cô lại siết chặt hơn, giọng anh trầm khàn: “Ngủ ở đây đi.”
“Như vậy không ổn lắm đâu.” Thẩm Khinh Bạch lập tức căng cứng người.
“Chúng ta là vợ chồng.” Lời này vừa dứt anh không nói thêm gì nữa.
Câu nói ấy như mang một loại ma lực khiến Thẩm Khinh Bạch cũng không tiếp tục giãy giụa nữa mà ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay anh. Nhịp tim cô dần trở lại bình thường, nghe hơi thở nhẹ nhàng của anh phả lên cổ cô có chút ấm áp nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm đến kỳ lạ.
Thôi vậy, bây giờ anh là chồng cô, cũng không tính là chiếm tiện nghi, hơn nữa sớm muộn gì cũng phải ngủ chung thôi.
Thẩm Khinh Bạch nghĩ thông suốt, tinh thần thả lỏng, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là không lâu sau khi cô ngủ say, khóe môi người đàn ông phía sau khẽ nhếch lên rồi kéo cô vào lòng chặt hơn một chút.
Sáng hôm sau, Thẩm Khinh Bạch bị chuông báo thức trên điện thoại đánh thức. Cô ngẩn người vài giây rồi đột nhiên bật dậy, quay sang thấy bên cạnh không còn hình dáng người đàn ông kia đâu.
Bất chợt nhớ ra điều gì đó, cô lập tức xốc chăn lên chạy về phòng mình.
Xong đời rồi, người này sẽ không nghĩ cô cố tình ngủ lại giường của anh đấy chứ, nhưng mà tối qua cô là người tỉnh táo, nếu anh tra hỏi cô thực sự không có lý do nào để chối cãi.
Thẩm Khinh Bạch nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo cầm túi định chạy thẳng đến trường. Nhưng cô vừa xuống tầng liền chạm phải ánh mắt của người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau vài giây, anh là người mở miệng trước: “Lại đây ăn sáng.”
Thẩm Khinh Bạch nắm chặt tay vịn cầu thang không nhúc nhích, cô nhìn anh mặc bộ vest đen trông nghiêm túc và đĩnh đạc, trong lòng không khỏi hoài nghi người đàn ông làm nũng với cô tối qua có thực sự cùng là một người không.
Nhìn anh điềm nhiên như vậy lẽ nào anh cũng đã quên chuyện tối qua? Cũng tốt, quên đi thì hay hơn, nếu không cả hai đều ngại ngùng.
Nếu anh hỏi tại sao cô lại ngủ trong phòng anh thì cứ đổ lỗi cho mộng du vậy.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Thẩm Khinh Bạch không còn hoảng hốt nữa mà thong thả đi vào phòng ăn, cô đặt áo khoác và túi lên sofa rồi kéo ghế ngồi xuống.
Trong bữa ăn cả hai đều không lên tiếng, cô uống một ngụm cháo rồi thỉnh thoảng liếc nhìn anh.
Chung Đình Diệp đặt đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng nghiêng đầu nhìn cô: “Em có chuyện gì muốn nói à?”
“Hả?” Thẩm Khinh Bạch vội vàng lắc đầu: “Không có, không có gì đâu, chỉ là thấy có gì đó trên tóc anh.”
“Ồ, ở đâu?” Chung Đình Diệp giơ tay sờ.
Thẩm Khinh Bạch đặt đũa xuống, nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc anh rồi cười nói: “Bây giờ không còn nữa.”
Nói xong cô lại cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Chung Đình Diệp chống khuỷu tay lên bàn, hai tay đan vào nhau nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ đang cúi xuống kia, khóe môi anh khẽ nhếch lên một chút.
–
Bác sĩ nói vết thương của bà Mã hồi phục khá tốt, nếu muốn xuất viện về nhà cũng được, chỉ cần có người ở nhà chăm sóc và đến bệnh viện khám định kỳ là được.
Vì đã nằm viện hơn nửa tháng nên khi nghe tin có thể xuất viện bà Mã lập tức quyết định làm thủ tục luôn trong ngày.
“Mẹ à, hay là mai rồi hẵng xuất viện, như vậy đỡ phải vội vàng.” Thẩm Khinh Bạch đang nghỉ trưa thì bị cuộc gọi của bà đánh thức.
“Không cần hai đứa đến đâu, mẹ đi đứng được không cần ai dìu đỡ. Hơn nữa chẳng phải Tiểu Chung đã thuê hộ lý giúp mẹ rồi sao, chúng ta cùng thu dọn là được.”
Mã Như Duy nhất quyết muốn về nhà, dù bệnh viện có tốt đến đâu cũng không thể thoải mái bằng nhà mình: “Mẹ gọi chỉ để thông báo với con thôi, không phải để xin ý kiến.”
Thẩm Khinh Bạch biết tính mẹ như vậy nên cũng không khuyên thêm: “Được rồi, vậy con đến giúp mẹ làm thủ tục xuất viện, dù sao chiều nay con cũng không có tiết, để con báo với hiệu trưởng một tiếng.”
Mã Như Duy nghĩ đến những thủ tục phức tạp khi xuất viện, lại nghe cô không có tiết liền đồng ý: “Vậy cũng được, mẹ chờ con qua.”
Cúp máy, Thẩm Khinh Bạch đến văn phòng hiệu trưởng xin nghỉ phép nhanh chóng được chấp thuận.
Ra khỏi cổng trường, cô nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Chung Đình Diệp: [Mẹ muốn xuất viện hôm nay, em đang xin nghỉ đến qua đó, anh nói với tài xế không cần qua đón em nữa.]
Chung Đình Diệp: [Được, lát nữa anh cũng qua đó.]
Tiểu Bạch trong gió: [Không cần đâu, chỉ làm thủ tục xuất viện thôi không có gì phiền phức cả.]
Chung Đình Diệp: [Mẹ xuất viện anh phải đến, thủ tục xuất viện em không cần lo để anh bảo Tần Vũ, em chỉ cần ở cạnh mẹ là được, anh xong việc sẽ qua ngay.]
Thẩm Khinh Bạch nhận ra sự kiên quyết trong lời nói của anh nên không nói thêm gì nữa.
Tiểu Bạch trong gió: [Được, anh xong việc thì qua, bọn em chờ anh.]
Sau khi tắt màn hình điện thoại, Thảm Khinh Bạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời nắng đẹp khiến tâm trạng cô cũng tốt lên. Nghĩ đến việc Chung Đình Diệp luôn chu toàn mọi chuyện cô chẳng cần bận tâm điều gì, bản thân ngược lại giống như một đứa trẻ to xác.
Nhưng cô cũng rất thích cảm giác này.
Đẩy cửa phòng bước vào, bà Mã đã thay đồ thường ngày trông hoàn toàn không giống một người sắp xuất viện.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Mã Như Duy quay đầu nhìn cô, trên mặt nở một nụ cười: “Con không cần vội vã như vậy, mẹ chỉ đang dọn dẹp vài thứ lặt vặt thôi, không sao đâu.”
“Nhưng cũng không thể để người mới xuất viện như mẹ làm được.” Thẩm Khinh Bạch đặt túi xuống cuối giường, đỡ bà Mã ngồi xuống: “Chung Đình Diệp cũng sắp qua đây rồi, tạm thời cứ để đó đã.”
“Tiểu Chung bận rộn như vậy con còn gọi nó qua làm gì?” Mã Như Duy tiện tay sắp xếp mấy món đồ trên tủ đầu giường, liếc nhìn cô: “Mẹ nằm viện đã làm phiền nó đủ rồi, xuất viện thì tự mình lo được.”
Thẩm Khinh Bạch nghiêng đầu cầm một quả táo trên đĩa hoa quả lên ngắm nghía rồi cắn một miếng: “Anh ấy là con rể ruột của mẹ mà, có phải người ngoài đâu mà phiền chứ.”
Nghe vậy mã Như Duy dừng tay, ngồi ngay ngắn lại nhìn cô cười hỏi: “Con với Tiểu Chung bây giờ tình cảm tốt lắm à?”
Thẩm Khinh Bạch liếc nhìn bà, tiếp tục cắn táo: “Vâng, cũng tạm ổn.”
Dù sao tối qua hai người cũng ngủ chung một giường, cũng tính là không tệ đi.
Mã Như Duy bật cười: “Thế khi nào hai đứa định có con?”
Thẩm Khinh Bạch nghẹn một chút, vội vàng lấy khăn giấy lúng túng đáp: “Bọn con còn trẻ, chưa muốn có con sớm như vậy.”
“Trẻ gì mà trẻ.” Nụ cười trên mặt Mã Như Duy dần thu lại: “Sang năm Tiểu Chung đã ba mươi rồi, con cũng hai mươi bảy rồi, chuyện con gái nên tính đi là vừa.”
Bà nhớ lại chuyện trước đó không lâu, khi ông nội của Tiểu Chung đến bệnh viện, liền hỏi: “Hai đứa định hoãn đám cưới à?”
“Con còn chưa nói với mẹ sao?” Thẩm Khinh Bạch hỏi ngược lại.
“Hai đứa vừa lấy giấy chứng nhận kết hôn không lâu ông nội của Tiểu Chung đã đến bệnh viện thăm mẹ, còn mang theo rất nhiều thực phẩm bổ dưỡng.” Bà Mã chỉ về phía tủ không xa: “Mẹ nhìn là biết không rẻ, rốt cuộc nhà Tiểu Chung làm gì mà giàu có thế? Ông cụ trông cũng không giống người bình thường.”
Chủ tịch tập đoàn Chung Thị thì sao có thể là một người bình thuờng được?
“Chỉ là buôn bán thôi ạ, cụ thể thế nào con cũng không hỏi, mới kết hôn mà đã tìm hiểu chuyện này thì có vẻ không hay lắm.” Thẩm Khinh Bạch nhìn bà rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Bọn con hoãn đám cưới là vì muốn đợi mẹ xuất viện, nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian. Đến lúc đó mời cả họ hàng dưới quê tới, nếu mẹ chưa khỏe hẳn thì mấy chuyện đó con không lo nổi đâu.”
Nghe con gái nói cũng có lý, ông cụ cũng dặn hôn lễ phải tổ chức đàng hoàng, không thể vội vàng được. Chỉ riêng việc chọn ngày đẹp cũng tốn kha khá thời gian, bà Mã gật đầu: “Được rồi, mấy chuyện này đúng là phải để mẹ lo.”
Hai mẹ con trò chuyện một lúc Chung Đình Diệp cũng đã đến bệnh viện, sau vài câu hỏi thăm mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tần Vũ ra ngoài làm thủ tục xuất viện, tài xế và hộ lý mang giúp hành lý lên xe, Thẩm Khinh Bạch dìu bà Mã ngồi vào ghế sau.
Mã Như Duy nắm tay cô cười nói: “Được về nhà tốt thật.”
Thẩm Khinh Bạch khoác tay mẹ, nghiêng đầu tựa vào vai bà làm nũng: “Mẹ, con muốn ăn chân giò kho tàu, cánh gà coca với cả món nộm trộn của mẹ nữa.”
“Trời lạnh như này mà con còn muốn ăn mấy món nguội.” Mã Như Duy quay sang ghế phụ nhìn Chung Đình Diệp, cười nói: “Tiểu Chung, con muốn ăn gì mẹ nấu cho con.”
Chung Đình Diệp quay đầu lại: “Mẹ, hôm nay mẹ vừa xuất viện, chúng ta ra ngoài ăn đi, hôm khác con sẽ thưởng thức món mẹ nấu.”
Nhìn cậu con rể hiểu chuyện như vậy nụ cười trên môi bà Mã càng thêm rạng rỡ: “Không sao cả, nấu ăn không có gì vất vả, ở viện lâu quá rồi mẹ muốn vẫn động một chút thôi.”
Thấy sắc mặt bà khá tốt nên Chung Đình Diệp cũng không phản đối nữa.
Đến cổng tiểu khu, Chung Đình Diệp xuống xe trước để đỡ mẹ vợ, cả nhóm người lục tục lên tầng.
Sau khi giúp mang đồ vào, Tần Vũ và tài xế lại ra ngoài đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn theo yêu cầu cầu của Mã Như Duy. Bà vốn không muốn làm phiền dến họ nhưng thấy hai chàng trai chạy bến ra khỏi cửa với tốc độ nhanh chóng nên cũng đàng từ bỏ.
“Tiểu Chung con cứ tự nhiên nhé, mẹ đi dọn dẹp chút đã.” Mã Như Duy nhìn sang Thẩm Khinh Bạch đang đứng một bên: “Con đi đun nước pha trà cho Tiểu Chung đi, trong tủ lạnh có trà quý bố con cất đấy.”
“Mẹ, con không khát.” Chung Đình Diệp lên tiếng.
“Dù không khát cũng nên uống một chút.” Mã Như Duy cười nói: “Cứ coi đây là nhà mình, đừng khách sáo, có gì cứ bảo Tiểu Bạch.”
Dặn dò xong bà liền quay vào phòng.
Thẩm Khinh Bạch liếc nhìn Chung Đình Diệp, hất cằm: “Anh ngồi đi, em đi pha trà cho anh.”
Chung Đình Diệp gật đầu, ánh mắt một lần nữa quan sát căn nhà, lần trước anh đến vội vàng nên chưa có dịp nhìn kỹ bố cục nơi này.
Đây là căn hộ ba phòng ngủ một phòng khác, thiết kế hiện đại, có ban công ngoài trời nên phòng khách rất sáng sủa. Ánh mặt trời xuyên qua cửa số chiếu xuống nền nhà taho cảm giác ấm áp dễ chịu.
Mẹ vợ nằm viện như vậy mà nhà cửa vẫn gọn gàng sạch sẽ, xem ra bố vợ thường xuyên dọn dẹp. Lúc anh sắp thu lại ánh mắt thì chợt lướt qua một căn phòng màu hồng.
Khóe môi Chung Đình Diệp khẽ nhếch, thầm đoán có lẽ đây là phòng của A Bạch, chỉ là anh không ngờ cô lại thích màu hồng.
Trong lúc chờ nước sối Thẩm Khinh Bạch lật xem hộp trà quý của bố mình, mấy thứ này bình thường ông rất trân trọng, không phải ai cũng được phép động vào.
Cô nhìn qua, toàn bộ đều là trà xanh, không biết Chung Đình Diệp có thích không, ở nhà hình như cô thấy anh chỉ uống hồng trà.
Cô vừa định quay lại hỏi thì đã thấy anh bước tới.
Người đàn ông mặc vest đen, có lẽ đã tháo cà vạt ra, áo sơ mi đen cũng không cài kín để hở hai cúc trên cùng. Bình thường ở nhà anh luôn chỉnh tề nghiêm túc, lúc này lại có vẻ tùy ý hơn.
Thẩm Khinh Bạch hỏi: “Ở đây chỉ có trà xanh, anh uống không?”
“Được.” Chung Đình Diệp tựa vào khung cửa bếp nhìn cô điêu luyện dùng nước 80 độ rửa trà rồi cho vào ly, sau đó đổ nước nóng vào.
Động tác của cô rất thuần thục, có vẻ như thường xuyên pha trà.
Thẩm Khinh Bạch pha hai cốc trà, vừa định đưa tay bưng thì Chung Đình Diệp nhanh chân tiến lên: “Để anh, cẩn thận bỏng.”
“Ồ.” Cô nghiêng người tránh đường.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn trở về phòng khách, khóe môi Thẩm Khinh Bạch khẽ cong, ngoài bố cô ra thì đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến chuyện cô bị bỏng khi pha trà.
Bố cô thích uống trà, mỗi khi đọc sách buồn ngủ cô đều gọi cô pha giúp, cô lại nóng vội nên không ít lần bị bỏng tay nên bố cô luôn nhắc cô dùng khay trà, lần này không có ai nhắc cô lại theo thói quen muốn tự bưng lên.
Không lâu sau Tần Vũ cũng mang đồ về, Mã Như Duy cũng dọn dẹp xong, đeo tạp dề vào bếp, trước khi vào còn không quên bảo Tần Vũ ở lại ăn cơm.
Tần Vũ định từ chối nhưng thấy Chung Đình Diệp khẽ gật đầu liền vui vẻ nhận lời.
Cậu cũng hay phụ giúp mẹ nấu ăn ở nhà, biết người như Chung Đình Diệp chắc chắn không vào bếp nên chủ động xắn tay áo hỗ trợ.
Thấy cậu hào hứng như vậy Mã Như Duy khen ngợi mấy câu, vui vẻ cùng cậu chuẩn bị nguyên liệu.
Phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.
Thẩm Khinh Bạch nhìn sang người bên cạnh, nghĩ rằng hai người cứ ngồi im thế này cũng kỳ cục bèn đề nghị: “Em vào phòng thu dọn ít đồ mang về, anh có muốn vào cùng không?”
“Được.” Chung Đình Diệp vừa bước vào đã bị phòng cô thu hút.
Vào phòng, Thẩm Khinh bạch bèn bảo anh cứ tự nhiên rồi bắt đầu dóng gói vài cuốn sách mang đi.
Chung Đình Diệp không ngồi xuống mà bước đến tủ trưng bày cạnh cửa sổ, trong đó có đủ loại mô hình ô tô lớn nhỏ bằng nhựa, thép, thậm chí cả mô hình ráp lego.
Chỉ là trên hàng đầu tiên có rất nhiều phiên bản của BMW X5, bên cạnh để không ít linh kiện khác, trông có vẻ như đang muốn nâng cấp hoặc tinh chỉnh gì đó.
Anh nhìn quanh, ngoài tường thì bàn và giường đều là màu hồng, còn lại không có bất cứ vật dụng nào mang phong cách con gái.
Nếu bỏ hết những dấu vết màu hồng này đi căn phòng chẳng khác gì phòng của con trai.
“A Bạch.” Anh bỗng nhiên gọi cô.
Thẩm Khinh Bạch đang kiễng chân lấy sách trên giá, nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại: “Sao thế?”
Chung Đình Diệp bước nhanh đến sau lưng cô, đưa tay đỡ lấy những cuốn sách trong tay cô và lấy luôn những cuốn sách cô không với tới.
Khoảng cách đột nhiên rút ngắn, Thẩm Khinh Bạch định né qua một bên nhưng lồng ng.ực anh đã áp sát lưng cô. Trong khoảnh khắc chạm vào, cô ngửi thấy mùi gỗ đàn hương quen thuộc trên người anh.
Cô bình tĩnh lại, cố gắn giữ khoảng cách, từ từ tựa vào kệ sách, khi cảm giác được hơi nóng từ ngực anh dần rời xa, cơ thể cô lại mất thẳng bằng nghiêng sang một bên.
Chung Đình Diệp vừa lấy được sách, chuẩn bị lùi ra thì nhận ra sự thay đổi của cô, anh lập tức vứt sách sang một bên, nhanh tay giữ lấy eo cô. Nhưng tư thế đứng của anh không vững, không thể chịu đựng được cơ thể của cả hai người.
Thấy sắp ngã xuống đấy anh xoay người theo quán tính, kéo cô cùng ngã xuống giường tạo thành tư thế nam trên nữ dưới.
Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu, anh cúi đầu.
Bốn mắt chạm nhau, căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Không biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt của Chung Đình Diệp lúc này khiến cô nhớ đến tối qua trên sofa anh cũng nhìn cô như thế, chỉ khác là hôm qua anh uống rượu.
Thấy anh không có ý định ngồi dậy, cô chớp mắt: “Chẳng lẽ anh muốn ở trên ga giường màu hồng nhạt thử. . .hôn trên giường?”
—————