Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 22: Chương 22




Chung Đình Diệp nghe thấy lời thăm dò của cô đôi mày khẽ nhíu lại một cách không dễ nhận ra, sau đó chậm rãi đứng dậy, thuận thế kéo cô lên luôn.

Anh cúi đầu chỉnh lại áo khoác trên người, cài lại chiếc cúc áo sơmi bị mở trước đó, ánh mắt lại một lần nữa rơi trên đôi môi đỏ mọng của cô, giọng nói trầm thấp: “Cũng không phải là không thể.”

Thẩm Khinh Bạch lập tức trừng to mắt: “Anh nhớ rõ!”

Chung Đình Diệp nhướn mày: “Nhớ cái gì?”

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch bị câu nói đó làm nghẹn lại, nhìn dáng vẻ điềm nhiên của anh cũng không rõ anh đang thăm dò ngược lại cô hay thực sự không nhớ rõ. Nếu cô thú nhận thì sẽ mất đi quyền chủ động, sau này nếu có cơ hội anh uống rượu nhất định phải ghi âm lại làm bằng chứng, đặc biệt là chuyện anh yêu cầu cô cởi đồ.

“À, không có gì.”

Cô cúi xuống nhặt những quyển sách rơi vãi trên đất, nhưng chưa kịp đứng lên đã nghe anh hỏi: “Sáng nay tại sao em lại xuất hiện trên giường anh?”

“Rầm~”

Những quyển sách vừa nhặt xong lại rơi xuống đất lần nữa, cô trầm ngâm chốc lát, đành dùng lý do đã nghĩ sẵn từ sáng: “Em bị mộng du, có lẽ nửa đêm đi nhầm phòng.”

Thẩm Khinh Bạch quay đầu lại bình tĩnh nhìn anh: “Lần sau ngủ nhớ khóa cửa, em không dám đảm bảo có lại xuất hiện trên giường anh nữa hay không.”

Chung Đình Diệp nhìn vào đôi mắt trong veo như ánh trăng của cô, nếu không phải đêm qua anh có chút ấn tượng thì e rằng đã tin rồi: “Anh sẽ cố gắng.”

Anh xoay người rời khỏi căn phòng một cách ung dung, khóe môi anh khẽ cong lên.

Thẩm Khinh Bạch nhìn theo bóng lưng rời đi khẽ nhíu mày, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình khi nãy có chút thâm ý.

Lúc Thẩm Đông Hoa về đến nhà bữa tối vừa được dọn lên bàn, ông đặt chìa khóa nhà và khóa xe lên tủ giày, quay đầu liền nhìn thấy Chung Đình Diệp và Tần Vũ đang dọn thức ăn lên bàn.

Chung Đình Diệp thấy ông trước liền lên tiếng gọi: “Bố, bố về rồi ạ.”

“Chú ạ.” Tần Vũ cũng lên tiếng chào theo.

“Được được, vất vả rồi, về nhà ăn cơm mà còn để hai đứa bận rộn thế này.” Thẩm Đông Hoa đổi dép bước vào phòng khách, nhìn thấy con gái mình đang ngồi trên sofa chơi điện thoại chân mày lập tức giật giật dữ dội. Ở nhà đã thế này bên ngoài không biết còn lười đến mức nào.

Ông lén nhìn Chung Đình Diệp bằng khóe mắt, không thấy biểu cảm chán ghét nào trên mặt anh mới âm thẩm thở phào.

Đúng là tạo nghiệp mà!

Bữa cơm này ăn rất náo nhiệt, nụ cười trên mặt Mã Như Duy dường như không ngớt, liên tục gắp thức ăn cho Chung Đình Diệp và Tần Vũ, đây cũng là ngày bà vui nhất kể từ khi nhập viện.

Tất nhiên Thẩm Khinh Bạch không cần bà lo lắng vì Chung Đình Diệp sẽ gắp tất cả những món cô thích vào bát. Hơn nữa còn chu đáo đặt nước ở nơi cô có thể dễ dàng với lấy, việc của cô chỉ cần là tập trung ăn cơm.

Mã Như Duy và Thẩm Đông Hoa nhìn nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên. Trước đây còn lo lắng về mối quan hệ giữa con gái và Chung Đình Diệp, nhưng nhìn thấy khung cảnh tối nay mọi lo lắng đều tan biến.

Đứa trẻ này xem ra thực sự không hề ghét con gái bọn họ.

Thẩm Đông Hoa vui vẻ liền rủ rê uống vài chén, Thẩm Khinh Bạch nghe vậy vội vàng đặt đũa xuống: “Bố, để hôm khác đi, hôm nay đừng uống.”

“Sao thế? Tiểu Chung không uống được hay Tiểu Tần không uống được?” Động tác rót rượu của Thẩm Đông Hoa khựng lại.

Thẩm Khinh Bạch theo phản xạ quay sang nhìn Chung Đình Diệp, đúng lúc anh cũng quay sang.

Hai người chạm mắt, cô nhanh chóng rời ánh nhìn.

“Cả hai đều không uống được, trợ lý Tần phải lái xe, còn anh ấy. . .bị dị ứng cồn.” Thẩm Khinh Bạch cầm lấy chai rượu từ tay bố cất vào tủ rồi khóa lại: “Bố, bình thường cũng nên uống ít thôi, không tốt cho sức khỏe.”

Mã Như Duy nhìn con gái quan tâm con rể như vậy trong lòng rất mãn nguyện, bà quay sang trừng mắt với Thẩm Đông Hoa: “Uống uống uống, tôi thấy là ông thèm rượu thì có.”

Bà cầm chai nước ngọt bên cạnh đặt mạnh trước mặt ông: “Uống nước cam đi!”

“. . . . . .”

Những người còn lại nhìn Thẩm Đông Hoa một cái, sau đó lặng lẽ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Sau bữa tối Chung Đình Diệp muốn ngồi với họ thêm một lúc nhưng Mã Như Duy giục hai người về sớm để nghỉ ngơi, nói rằng họ đã bận rộn cả buổi chiều rồi.

Lúc về, anh tự nhiên cầm lấy túi đồ trong tay cô xách ra xe và đặt vào cốp.

Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình khóe môi khẽ cong lên.

Trên đường về biệt thự, Chung Đình Diệp nhận được điện thoại của Trì Nghiễn Khê.

Trì Nghiễn Khê và Chung Đình Diệp lớn lên trong một khu biệt thự, cũng là bạn học cùng lớp. Những năm gần đây cậu ấy luôn ở nước ngoài nên liên lạc ngày càng ít, lần này gọi điện chắc là biết chuyện anh kết hôn.

“Alo?” Chung Đình Diệp bật lao ngoài, tay vẫn đang lật xem tài liệu.

“Cậu kết hôn mà cũng không báo anh em một tiếng à, nếu không phải thấy Tiểu Di Huyên đăng ảnh vợ cậu lên vòng bạn bè chắc mọi người cũng không dám tin.” Trì Nghiễn Khê cười nhẹ: “Đến đi, chỗ cũ, mọi người đều có mặt.”

Chung Đình Diệp khép tài liệu lại, nhướn mày: “Cậu về nước rồi?”

“Ừ, hôm nay vừa về.” Trì Nghiễn Khê cố tình úp mở: “Hơn nữa không chỉ có mình tôi.”

Chung Đình Diệp hơi dừng lại, anh hiểu ý cậu ấy đang nói đến ai, nghiêng đầu nhìn Thẩm Khinh Bạch như muốn hỏi ý cô.

Thẩm Khinh Bạch đang xem vòng bạn bè của Chung Di Huyên, quả nhiên thấy bức ảnh mình mặc sườn xám, hình như là khoảnh khắc cô vừa cởi áo khoác và quay người lại.

Cảm giác có ánh mắt nhìn mình chằm chằm cô ngước lên liền chạm phải ánh mắt dò hỏi của Chung Đình Diệp: “Anh cứ đi đi.”

Cô nhẹ giọng trả lời.

Nhưng trong xe vốn yên tĩnh, giọng cô bị Trì Nghiễn Khê nghe thấy: “Là em dâu à? Đưa cô ấy đi luôn đi, tiện thể giới thiệu với mọi người.”

Thẩm Khinh Bạch quay sang nhìn anh, không lên tiếng.

Chung Đình Diệp hiểu ý trong mắt cô, cô để anh quyết định, anh cúi người cầm điện thoại nói với người bên kia: “Ừm, lát nữa đến.”

Trì Nghiễn Khê khẽ cười đáp rồi cúp máy.

“Nếu không quen thì nói với anh, chúng ta có thể về sớm.” Chung Đình Diệp nghiêng đầu nhìn cô.

Thẩm Khinh Bạch thoát khỏi wechat, đặt điện thoại lên đùi một cách tùy ý: “Không sao, em cũng tò mò xem tiệc tùng của người giàu sẽ trông như thế nào.”

Bên kia.

Trì Nghiễn Khê vừa cúp điện thoại có người lập tức hỏi: “Anh Trì, Anh Diệp có đến không?”

Anh cầm chai rượu trên bàn khẽ lắc lắc, khóe môi cong lên: “Đích thân tôi gọi còn có thể không đến sao?”

Trì Nghiễn Khê ngửa đầu uống cạn ly rượu, cười nói với mọi người: “Không chỉ A Diệp mà vợ cậu ấy cũng đến cùng.”

Tô Hâm Mộc đang bị Chung Di Huyên quấn lấy hỏi những chuyện thú vị ở nước ngoài, còn khoe cả quần áo thiết kế của mình nhờ cô góp ý. Nghe thấy câu nói này của Trì Nghiễn Khê cô đột nhiên quay đầu nhìn anh ta.

Trì Nghiễn Khê cảm nhận được ánh mắt của cô thuận thế quay lại, nhìn cô thật sâu rồi cười nói: “Hâm Mộc, lát nữa A Diệp và vợ cậu ấy sẽ đến.”

Ngón tay đặt trên đùi của Tô Hâm Mộc khẽ co lại, hai giây sau khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Tốt quá, cũng tiện thể xem A Diệp thích kiểu con gái như thế nào.”

Trì Nghiễn Khê cười đầy ẩn ý, còn định nói gì thêm thì Chung Di Huyên đã chen vào: “Anh hai và chị dâu em sắp đến à? Tốt quá rồi.”

Gần đây cô vừa thiết kế xong một bộ sản phẩm, đang định hẹn anh trai thì không ngờ nay lại có cơ hội luôn.

“Chị dâu em đẹp lắm.” Chung Di Huyên quay sang nhìn Tô Hâm Mộc, cười hì hì: “Ngoài chị Hâm Mộc ra không ai có thể so sánh với chị dâu tôi, chị ấy hoàn toàn để mặt mộc, da đẹp không tì vết.”

“Ôi chao, Tiểu Di Huyên à, em đừng tâng bốc quá, lát nữa mà không được như kỳ vọng lại làm mọi người thất vọng đấy.” Có người trêu chọc.

Chung Di Huyên bĩu môi: “Không đâu, mắt nhìn người của em rất chuẩn.”

“Em đồng ý với Di Huyên, chị dâu thực sự rất xinh đẹp.” Nguyên Nhược người vẫn đang ngồi trong góc bỗng nhiên cất lời.

Mọi người trong phòng nhìn nhau, trong lòng càng thêm mong chờ.

Tô Hâm Mộc nghe những lời bàn luận xung quanh liền cúi người cầm chai rượu vang trên bàn lên, không đổi sắc mà uống một ngụm lớn.

“Đừng uống vội thế chứ.” Trì Nghiên Khê lấy chiếc ly rỗng trong tay cô đặt sang một bên, đẩy đĩa trái cây mới lên trước mặt cô: “Em còn chưa quen múi giờ, say rồi mai lại khó chịu.”

Tô Hâm Mộc cười khẽ: “Chẳng phải anh cũng cần điều chỉnh múi giờ ư?”

Ý cô là anh cũng vừa uống rượu đấy thôi.

Trì Nghiễn Khê cúi đầu cười, tự rót cho cô một ly nước ấm.

Chiếc xe hơi màu đen dừng trước cửa câu lạc bộ.

Xuống xe, Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu nhìn tên của nơi này, trong lòng khẽ hít một hơi.

Trước đây cô và Hạ Tử Lăng đi ngang qua đây cô từng đùa rằng: “Bạch Bạch, đợi tớ tiết kiệm đủ tiền chị em mình nhất định phải đến đây tận hưởng. Nghe nói công tử nhà giàu ở Vân Thành đền rất thích đến đây, chúng ta phải thử dịch vụ cao cấp xem có gì đặc biệt mà có thể thu hút nhiều người đến thế.”

Giờ đây cô thực sự đứng trước câu lạc bộ này, nhưng người đưa cô tới lại là người đàn ông bên cạnh.

Chung Đình Diệp nắm tay dẫn cô vào trong, trực tiếp đi thang máy lên phòng vip ở tầng năm.

Thẩm Khinh Bạch nghiêng đầu nhìn anh: “Anh thường xuyên đến đây à?”

“Thỉnh thoảng.” Anh không thích uống rượu cũng không thích những nơi quá ồn ào, hơn nữa đến nghĩa là phải về nhà muộn, điều đó lại càng không hợp với anh.

Thẩm Khinh Bạch định hỏi xem anh có những người bạn nào ở đây, có cần cô phối hợp diễn kịch không nhưng lại thấy không cần thiết. Bây giờ họ đã là vợ chồng, cô không cần phải diễn, vai trò của cô chính là một người vợ.

Tần Vũ đi phía trước đẩy cửa phòng bao ra.

Chung Đình Diệp nắm tay Thẩm Khinh Bạch chậm rãi bước vào.

Nhìn thấy người đến, căn phòng bao vốn ồn ào lập tức yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía họ, chính xác hơn là về phía Thẩm Khinh Bạch đang đứng cạnh Chung Đình Diệp.

Ánh sáng trong phòng tuy mờ ảo nhưng vẫn đủ để nhìn rõ nụ cười trên khuôn mặt cô. Cô mặc một bộ đồ thu đông mới ra mắt của một thương hiệu nổi tiếng, nhờ dáng người đẹp mà trông không hề lạc lõng giữa khung cảnh này, ngược lại còn tạo ra nét riêng biệt.

Tóc cô được vén hờ sau tai để lộ khuôn mặt mộc tinh khôi và thanh thoát.

Trì Nghiễn Khê là người đầu tiên đứng dậy bước tới hất cằm chào hỏi Chung Đình Diệp: “Đến rồi.”

Chung Đình Diệp khẽ ừ.

Ánh mắt anh ấy rơi trên người Thẩm Khinh Bạch, mỉm cười nói: “Đây là em dâu nhỉ? Xin chào, anh và A Diệp là anh em thân thiết từ nhỏ, mọi người đều gọi anh là A Trì.”

Thẩm Khinh Bạch mỉm cười: “Chào anh, tôi là Thẩm Khinh Bạch.”

Trì Nghiễn Khê nghiêng đầu, khẽ huých vào cánh tay Chung Đình Diệp: “Mắt nhìn không tệ, tìm ở đâu được cô vợ xinh đẹp thế này?”

Chung Đình Diệp liếc anh ta một cái, ánh mắt mang theo cảnh cáo.

Trì Nghiễn Khê hiểu ý không hỏi thêm, dẫn hai người đến chỗ ngồi.

Ánh đèn cam trong phòng bao phủ lên mọi người một lớp sắc ấm áp, Chung Đình Diệp bị nhóm bạn vây quanh ngồi xuống phía bên kia.

Còn cô sớm đã bị Chung Di Huyên kéo ngồi bên cạnh: “Chị dâu, mấy ngày không gặp sao chị lại xinh đẹp hơn thế này?”

Thẩm Khinh Bạch hiểu rõ cô bé này, chắc lại có việc muốn nhờ vả, cô cong môi cười: “Ừm, có lẽ do anh hai em chăm sóc tốt.”

Vốn chỉ là một câu nói đùa nhưng lại khiến sắc mặt của Tô Hâm Mộc cứng lại. Ánh mắt cô ta thu về từ phía Chung Đình Diệp sang chỗ Thẩm Khinh Bạch.

Vừa nãy ở xa nên cô ta không nhìn rõ Thẩm Khinh Bạch, giờ ở gần mới phát hiện vẻ đẹp của cô dường như không thực, làn da trắng mịn như em bé hoàn toàn không có chút khuyết điểm, không trang điểm nhưng lại toát lên vẻ đẹp tự nhiên và tinh tế.

Trong phòng bao đông người, thi thoảng có vài ánh mắt lén lút nhìn cô nhưng ánh mắt nhìn cô chằm chằm kia lại không hề che giấu mà rất rõ ràng. Cô hơi nghiêng đầu liền chạm phải ánh mắt dò xét của Tô Hâm Mộc.

Đôi mắt của cô gái này Thẩm Khinh Bạch bỗng thấy quen thuộc, suy nghĩ một chút cô bỗng nhớ ra đây chính là người con gái đứng cạnh Chung Đình Diệp trong bức ảnh.

Chính là cô bạn thanh mai trúc mã.

Lần đầu cô hìn bức ảnh đã biết đối phương có dung mạo xuất sắc, nhưng tận mắt chứng kiến mới thấy khí chất thanh tao và nhã nhặn của cô ta khiến người khác khó quên.

Thẩm Khinh Bạch nở nụ cười, chủ động chào hỏi: “Chào cô, tôi là Thẩm Khinh Bạch.”

Tô Hâm Mộc nhận ra bản thân thất thố lập tức lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu: “Chào cô, tôi là Tô Hâm Mộc, vừa nãy nghe Di Huyên không ngừng khen có không chỉ có làn da đẹp mà còn rất xinh, giờ gặp mặt mới thấy đúng là như vậy. Xem ra A Diệp có mắt nhìn người, cô Thẩm trông. . .rất xuất sắc.”

A Diệp?

Gọi thân mật như vậy?

Nhưng mà lớn lên cùng nhau, cách gọi này cũng không có gì lạ.

Thẩm Khinh Bạch nhận ra sự dừng lại đầy ẩn ý trong lời nói của cô ta, mỉm cười đáp: “Chị Tô khách sáo rồi, tôi chỉ là một người bình thường thôi, không xuất sắc như chị nói đâu.”

Nói rồi cô còn bổ sung thêm một câu: “Thật ra chính tôi cũng không hiểu tại sao Chung Đình Diệp lại yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, chắc có lẽ đây là duyên phận.”

Nếu không thể so về thời gian vậy thì so về duyên phận.

Nụ cười của Tô Hâm Mộc cứng lại một chút nhưng rất nhanh đã lấy lai tự nhiên: “Vậy sao? Tính cách của A Diệp mà cũng tin vào tình yêu sét đánh sao.”

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, sau đó Tô Hâm Mộc quay sang tìm Chung Đình Diệp nói chuyện.

Chung Di Huyên thấy không còn ai vây quanh liền nhanh chóng kéo cô nói chuyện về vụ chụp ảnh: “Chị dâu, khi nào chị rảnh mình có thể sắp xếp buổi chụp đầu tiên.”

Lúc này Thẩm Khinh Bạch đang nhìn theo Tô Hâm Mộc đi về phía Chung Đình Diệp nên hoàn toàn không nghe cô bé nói gì.

Người đàn ông đang ngồi giữa một nhóm bạn bè đều là người ưu tú, khí chất và cách ăn mặc đều toát lên sự quý phái, nhưng lạ thay anh mới là người nổi bật nhất.

Vẻ ngoài lạnh lùng dường như không phù hợp với không khí náo nhiệt này nhưng lại hòa hợp một cách kỳ lạ với sự xa hoa của nơi đây.

Có người rót rượu cho Chung Đình Diệp nhưng Tô Hâm Mộc nhanh chóng ngăn lại, cô ta nhẹ trách móc: “A Diệp không uống rượu được các anh còn rót cho anh ấy làm gì.”

“Xin lỗi tôi quên mất.” Người kia cười rồi rút tay về.

Cô ta cầm bình nước trên bàn rót cho anh một ly nước ấm: “A Diệp, trà ở đây chắc chắn không hợp vị anh, uống tạm cái này đi, lần này về nước em có mang theo vài hộp trà anh thích, khi nào rảnh em sẽ gửi đến công ty anh.”

Chung Đình Diệp nhận lấy ly nước, hơi nghiêng đầu nhìn cô ta: “Cảm ơn.”

Tô Hâm Mộc mỉm cười: “Anh khách sáo với em làm gì.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn thấy rõ nụ cười dịu dàng trên môi Tô Hâm Mộc cùng với ánh mắt lấp lánh của cô ta.

“Chị dâu, chị đang nhìn cái gì vậy?” Chung Di Huyên nói một lúc mà không thấy chị dâu trả lời quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô mới hiểu ra: “Chị lo anh hai uống rượu à?”

Thẩm Khinh Bạch giật mình thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn cô bé: “Anh hai của em tại sao lại không thể uống rượu à?”

“. . . . .  .”

Vừa nãy cô có hỏi câu này đâu chứ?

“Anh hai tửu lượng kém, hơn nữa khi say sẽ khác hẳn bình thường.” Chung Di Huyên nói: “Ngoài những lúc không thể từ chối anh ấy hầu như không uống.”

“Ồ ra vậy.” Thẩm Khinh Bạch coi như đã hiểu vì sao tối qua anh lại như thế, ánh mắt vô tình lướt qua ly rượu trên bàn, cô nghiêng đầu hỏi: “Ly nào của em?”

Chung Di Huyên không hiểu ý cô chỉ tay vào ly cocktail đặc chế: “. . .Đây ạ.”

“Đồ ăn hôm nay hơi mặn, chị uống một ngụm nhé.” Thẩm Khinh Bạch ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Vừa đặt ly xuống cô liền bắt gặp ánh mắt Chung Đình Diệp lướt qua, ngay sau đó anh định đứng lên thì lại bị Tô Hâm Mộc bên cạnh kéo tay giữ lại. Không biết hai người họ nói gì nhưng cuối cùng anh lại ngồi xuống.

Cô khẽ hừ một tiếng, quay đầu bảo Chung Di Huyên gọi thêm một ly nữa.

“Chị dâu, chị có thể uống nước trái cây mà, loại việt quất kia___”

“Có muốn chị chụp ảnh cho không?” Thẩm Khinh Bạch ngắt lời, hất cằm về phía cô ấy: “Gọi thêm cho chị hai ly, mai chị rảnh.”

Cô không phải muốn uống say mà chỉ là tự nhiên thấy thứ này ngon, chẳng có cảm giác như đang uống rượu, ngược lại giống như uống đồ lạnh hơn. Chảy khắp cơ thể để lại một cảm giác mát lạnh.

“Được ạ.” Chung Di Huyên lập tức gọi nhân viên phục vụ, chẳng mấy chốc đã có người mang rượu lên.

Chung Đình Diệp cúi mắt nghe mọi người bàn chuyện công ty nhưng khóe mắt vẫn thường xuyên liếc về phía cô gái không xa. Thấy cô uống xong một ly còn muốn uống thêm.

“A Diệp, nếu cần tôi giúp đỡ thì cứ nói, đừng khách sáo.” Trì Nghiễn Khê nâng ly rượu cũng vào ly nước lọc trong tay anh: “Ông già nhà tôi vẫn ủng hộ tôi đầu tư vào bất động sản, có cơ hội thì hợp tác một phen.”

Chung Đình Diệp liếc anh ta một cái: “Không đi nữa à?”

Trì Nghiễn Khê hờ hững liếc sáng Tô Hâm Mộc, cười nói: “Ừ, định ở lại Vân Thành.”

Cô ấy không định đi thì anh có thể đi đâu?

“Được, nếu có dự án thích hợp tôi sẽ tìm cậu.” Chung Đình Diệp uống cạn ly nước rồi đứng dậy: “Muộn rồi, hôm khác lại tụ tập.”

Mọi người đều biết anh có thói quen ngủ đúng giờ, không giống họ nên cũng không ép.

Chung Đình Diệp sải bước đến trước mặt Thẩm Khinh Bạch, thẳng tay cướp lấy ly rượu thứ ba mà cô định uống: “A Bạch, về nhà thôi.”

Giọng anh rất nhẹ nhưng ý tứ lại vô cùng kiên định.

Thẩm Khinh Bạch vừa nếm thử xem trong rượu có gì thì bị anh cướp mất, không cam lòng: “Uống hết ly này em sẽ đi.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, không biết là đang chống đối hay trong lòng có điều khó chịu, lúc này cô không muốn nghe lời anh, mặc kệ xung quanh có bao người nhìn.

Chung Đình Diệp thấy rõ sự bướng bỉnh trong mắt cô cũng biết nếu không để cô uống chắc chắn sẽ không theo anh về. Anh im lặng một lát rồi đặt lại ly cocktail vào tay cô.

Thẩm Khinh Bạch cong môi cười rồi ở trước mặt anh uống một hơi cạn.

Chung Đình Diệp chào tạm biệt mọi người rồi đỡ cô rời khỏi phòng bao.

Nguyên Nhược và Chung Di Huyên cũng đi ra theo.

“Anh Diệp, em về cùng hai người.” Nguyên Nhược cũng sống ở Hoa Niên Lý, hôm nay đến đây vì anh, giờ anh đi rồi ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Chung Đình Diệp ừ một tiếng, quay đầu nhìn Chung Di Huyên: “Còn em?”

“Em. . .em về nhà, ông nội đặt lệnh giới nghiêm rồi.” Chung Di Huyên cảm thấy ánh mắt của anh hai nhìn mình có hơi lạnh lẽo, chẳng nhẽ vì cô để chị dâu uống rượu sao?

Bọn họ vừa đi khỏi phòng bao liền có người bàn tán: “Đệt! Ai nói anh Diệp vì thừa kế gia nghiệp mà tùy tiện lấy vợ? Cảnh vừa rồi rõ ràng là anh ấy cưng chiều chị dâu còn gì, mấy người từng thấy anh Diệp ngoan ngoãn nghe lời ai như vậy chưa?”

“Hôm nay tôi chưa có dịp chào hỏi chị dâu, có hơi thất lễ không biết anh Diệp có ghi thù không nhỉ?”

“Chết tiệt tôi cũng quên mất!”

Tình hình hôn nhân giữa Chung Đình Diệp và Thẩm Khinh Bạch trong giới ai cũng hiểu rõ.

Với tính cách và địa vị của Chung Đình Diệp ở Vân Thành anh tuyệt đối không thể hạ thấp mình chủ động như vậy, huống hồ là trước mặt đám anh em.

Trì Nghiễn Khê duỗi chân lười biếng ngồi vào sofa, rít một hơi thuốc: “Tính anh Diệp thế nào các cậu còn chưa rõ à, nếu chỉ vì thừa kế gia nghiệp anh ấy cần gì phải chờ đến bây giờ?”

“Cũng đúng.” Mọi người đều phụ họa.

Tô Hâm Mộc cầm ly rượu nhấp một ngụm, hoàn toàn phớt lờ những lời bàn tán xung quanh.

Cô không tin Chung Đình Diệp như lời Thẩm Khinh Bạch nói anh yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên.

Cô quen biết Chung Đình Diệp không phải ngày một ngày hai, cô hiểu rõ con người anh.

Anh trầm ổn, lý chí và kiềm chế,  những chuyện này có thể xảy ra với bất kỳ ai nhưng duy nhất không thể là anh.

Lúc lên xe, Thẩm Khinh bạch vẫn chưa cảm thấy chóng mặt, nói chuyện vẫn rất bình thường nhưng suốt quãng đường cô không để ý đến người đàn ông bên cạnh mà chỉ trò chuyện với Nguyên Nhược.

Thì ra cậu không phải sinh viên mà đã tốt nghiệp rồi, đang thực tập tại công ty gia đình về nghiên cứu phát triển robot, tương lai rất sáng lạn.

Khi đến tầng hầm của Niên Hoa Lý, Thẩm Khinh Bạch chào tạm biệt Nguyên Nhược và Tần Vũ rồi xuống xe.

Dù chưa say nhưng đầu óc cô vẫn hơi choáng váng, bước đi có phần không vững.

Chung Đình Diệp định vươn tay đỡ cô nhưng bị cô tránh đi.

Anh đứng bên trái cô liền chuyển sang bên phải, duy trì khoảng cách không gần không xa nhưng nhất quyết không đứng cạnh anh.

Chung Đình Diệp nhìn cô, thấy cơ thể cô hơi lảo đảo không nhịn được đưa tay ra, cô dường như nhận ra lại lùi sang một bước nhỏ.

Đúng lúc thang máy mở ra, Chung Đình Diệp vươn tay giữ cửa, Thẩm Khinh Bạch không nhìn anh cũng chẳng nói lời cảm ơn mà cứ thế bước vào.

Nhìn bóng lưng cô, Chung Đình Diệp nhíu mày, thắc mắc vì sao cô bỗng khó chịu như vậy.

Anh bấm số tầng rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Em giận à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.