Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 27: Chương 27




Chung Đình Diệp dừng bước, ánh mắt đen lập tức phủ một tầng lạnh lẽo, toàn thân đều tản ra khí băng.

Anh quay người lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía anh ta, giọng nói trầm thấp không chút nhiệt độ: “Khuyên anh một câu đừng thò tay quá dài, có chuyện tôi có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng nếu anh động đến cô ấy tin hay không cửa của Tập đoàn tôi cũng sẽ không để anh bước vào.”

Nhà họ Chung không cho vào, Tập đoàn Chung cũng có thể làm điều tương tự.

Muốn tìm sơ hở của một giám đốc bộ phận kỹ thuật không cần tốn quá nhiều công sức.

Năm ngón tay của Chung Tử Du siết chặt bên hông, nhìn gương mặt có vài phần giống mình liền cười khẩy: “Em trai, đâu cần căng thẳng như vậy, anh chỉ đơn thuần hỏi thôi, dù sao anh cũng từng gặp em dâu hai lần rồi, sau này gặp còn có thể chào hỏi một tiếng mà.”

Sau lần ở quán Nhật, anh ta đã cho người điều tra Thẩm Khinh Bạch, không ngờ lại đài ra một bất ngờ lớn, người phụ nữ anh ta hứng thú lại là vợ của em trai mình, đúng thật là nực cười.

Cùng một người bố nhưng số phận lại khác nhau một trời một vực, chỉ vì mẹ mình xuất thân kém hơn mẹ anh nên anh ta chỉ có thể làm một đứa con riêng không được nhận danh phận.

Muốn bước chân vào Tập đoàn Chung cũng phải dựa vào mối quan hệ của bố.

Tại sao Chung Đình Diệp chuyện gì cũng hơn anh ta một bậc.

Sắc mặt vốn đã lạnh lùng của Chung Đình Diệp càng lạnh hơn: “Nhớ kỹ về sau tránh xa cô ấy ra.”

Nói xong anh sải bước ra khỏi sảnh lớn.

Chung Tử Du nhìn bóng lưng khuất dần của anh, cười lạnh: “Thấy mày căng thẳng như vậy, nếu tao càng hứng thứ với cô ấy thì sao?”

Bên trong xe, Tần Vũ liên tục liếc nhìn Chung Đình Diệp, rõ ràng tâm trạng lúc này không tốt, theo anh đã nhiều năm rất hiếm khi thấy Chung Đình Diệp bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Từ sau khi có phu nhân anh dường như đã thay đổi rất nhiều.

“Tần Vũ cho người theo dõi anh ta.” Chung Đình Diệp đột nhiên lên tiếng.

Tần Vũ lập tức thu lại suy nghĩ, quay đầu: “Vâng Chung tổng.”

Anh ngập ngừng một chút sau đó lại hỏi thêm: “Vậy còn bên phía phu nhân, có cần cho người theo không ạ?”

Chung Đình Diệp đưa tay xoa nhẹ trán, trầm ngâm vài giây rồi chậm rãi nói: “Chưa cần.”

Anh không muốn kéo cô vào thế giới đầy rẫy âm mưu này, chỉ mong cô có cuộc sống đơn giản vui vẻ là đủ.

“Chiếc xe tôi bảo cậu chuẩn bị thế nào rồi?” Chung Đình Diệp hỏi.

Tần Vũ biết đó là chiếc xe đặc biệt đặt cho phu nhân, mấy ngày nay anh đã làm việc liên tục với nhà sản xuất, hôm qua vừa đưa xe về chỗ đỗ trong gara công ty: “Đã đưa xe đến bãi đỗ xe của anh rồi, tất cả thủ tục đều hoàn tất, chìa khóa cũng để trên bàn làm việc của anh.”

Trở lại công ty, Chung Đình Diệp dồn toàn bộ tinh thần vào bản kế hoạch, dự án với Đỉnh Phong là bước đột phá quan trọng để anh hoàn thành mục tiêu, tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sai xót nào.

Chưa đến một tiếng sau.

Giám đốc phát triển Trương Hạo đến gặp anh, anh ngừng công việc trong tay lại: “Chuyện gì vậy?”

Trương Hạo đưa hợp đồng cho anh xem: “Khu đất ở Tây Thành đã được cục tài nguyên phê duyệt, đây là hợp đồng do sở tài nguyên chuyển đến, mời anh xem qua.”

Chung Đình Diệp cầm lấy hợp đồng lật xem, mảnh đất này chính là một trong bản đồ dự án hợp tác của Đỉnh Phong, giờ đã có trong tay thì khả năng thuyết phục Kim tổng càng cao hơn.

Nếu Kim Quyền Vinh không hợp tác với tập đoàn Chung thì mức lợi nhuận các doanh nghiệp khác chẳng thể sánh bằng, người thông minh sẽ biết phải lựa chọn bên nào.

Giờ chỉ xem Chung Bác văn có thể đưa ra lợi ích gì để khiến đối phương chịu từ bỏ hợp tác.

Chung Đình Diệp xem kỹ những điều khoản quan trọng, sau đó ký tên vào trang cuối cùng rồi đưa lại cho Trương Hạo: “Vất vả rồi, cậu mang sang bộ phận pháp lý bảo họ làm một bản hợp đồng khác dưới danh nghĩa tập đoàn Chung, lập dự án càng sớm càng tốt.”

Trương Hạo: “Được tôi đi ngay.”

Đến 11 giờ 20 trưa, Chung Đình Diệp gửi bản kế hoạch mới nhất cho Kim Quyền Vinh, trong đó ghi rõ ưu điểm và nhược điểm, anh không vội cũng cần cho đối phương thời gian để suy nghĩ.

Chung Đình Diệp nhấp một ngụm cafe nhìn thấy chiếc chìa khóa xe trong hộp trên bàn liền cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Khinh Bạch.

Nhà ăn trường học.

Thẩm Khinh Bạch vừa ăn vừa trò chuyện cùng với Tưởng Tuấn Vỹ: “Sắp đến sinh nhật Lăng Tử rồi, cậu có chuẩn bị gì không?”

Tưởng Tuấn Vỹ khựng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cô: “Tớ phải chuẩn bị cái gì? Hôm đấy để cậu ấy tiêu gì thì tiêu tớ thanh toán, chẳng phải năm nào cũng vậy sao.”

“Cậu thừa biết là tớ không nói đến chuyện đó.”

Thẩm Khinh Bạch chống cằm nhìn anh ấy: “Thầy Tưởng à, cậu là đàn ông mà, chủ động một chút không được sao? Cậu không mở lời thì làm sao Lăng Tử biết được tình cảm của cậu chứ?”

Bị nói trúng tâm sự anh cũng không giấu nữa: “Cậu ấy luôn xem tớ là anh em, tớ sợ nói ra rồi ngay cả anh em cũng không làm được nữa.”

Tưởng Tuấn Vỹ cười gượng, trong lòng hiểu rõ Hạ Tử Lăng chỉ xem anh là bạn không có tình yêu. Mặc dù anh đã ngầm ám chỉ rất rõ ràng nhưng cô ấy cũng chẳng để tâm, có lẽ giữ nguyên quan hệ như hiện tại là ổn nhất rồi.

Thẩm Khinh Bạch uống một ngụm nước nói: “Vậy cậu cứ giữ mãi trong lòng như thế đến lúc Lăng Tử có người mới rồi, hoặc chờ cậu ấy kết hôn mới từ từ hết hy vọng à?”

Tưởng Tuấn Vỹ cụp mắt, gắp chiếc đùi gà trong khay cơm của mình đưa cho cô: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tớ sẽ suy nghĩ lại.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn anh ấy một cái rồi cúi đầu nhìn xuống đùi gà trong khay cơm, cuối cùng lặng lẽ ngậm miệng, đeo găng tay vào ăn tiếp.

Thôi vậy, chuyện tình cảm người ngoài không can thiệp được, để họ tự giải quyết thôi.

Đúng lúc đó điện thoại đặt trên bàn của cô rung lên hai cái, cô nghiêng đầu nhìn thì thấy tin nhắn của Chung Đình Diệp, tay trái mở ra đọc: [Tan làm anh qua đón em, chờ anh.]

Thẩm Khinh Bạch nhanh chóng nuốt miếng gà trong miệng, tháo găng tay ra trả lời: [Vâng.]

Cô đặt điện thoại xuống, vừa quay đầu thì bắt gặp ánh mắt của Tưởng Tuấn Vỹ đang nhìn cô chăm chú: “Xem ra cuộc sống hôn nhân của cô Thẩm cũng không tệ nhỉ.”

Thẩm Khinh Bạch cong môi cười: “Sao cậu biết?”

Tưởng Tuấn Vỹ lau miệng, cầm ly nước uống một ngụm: “Nhìn thấy tin nhắn của chồng cậu bỏ cả đùi gà xuống, chỉ dán mắt vào màn hình mà còn không rõ à?”

“Tớ chỉ đang nghĩ xem trả lời vậy có được không thôi.” Thẩm Khinh Bạch phản bác, cô không muốn thừa nhận việc thấy Chung Đình Diệp đến đón mình khiến cô rất vui: “Cậu còn độc thân thì biết gì về hôn nhân chứ, lo kiếm người yêu trước đi.”

Tưởng Tuấn Vỹ cười: “Tớ không rành thật nhưng tớ hiểu cậu.”

Anh chỉ vào bộ đồ cô mặc hôm nay: “Quần cạp cao phối với sơ mi, kiểu này chỉ khi nào cậu có tiết khai giảng mới mặc thôi, hôm nay là ngày gì vậy?”

“Ngày đi làm chứ ngày gì, giáo viên không cần mặc chỉnh tề sao? Trưởng bộ phận họp còn luôn nhắc chúng ta phải giữ hình tượng kia kìa.” Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nhìn: “Tớ chỉ làm theo yêu cầu của lãnh đạo thôi.”

Lúc ra cửa không hiểu sao cô lại lục lọi tủ đồ, vô tình lấy ra một đồ cất kỹ dưới tận đáy tủ để mặc.

“À, chuyện cậu kết hôn trường vẫn chưa ai biết đúng không?” Tưởng Tuấn Vỹ khẽ hỏi.

Thẩm Khinh Bạch hơi ngơ ngác: “Chưa, sao cậu hỏi?”

Bây giờ họ vẫn chưa có ý định tổ chức hôn lễ, công thêm thân phận đặc biệt của Chung Đình Diệp nên tạm thời không muốn công khai.

“À có lần tớ thấy cậu bước xuống từ xe sang, xe đấy còn sang hơn của hiệu trưởng nên sợ người khác vì vậy mà cố tình tìm chuyện với cậu.” Tưởng Tuấn Vỹ ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tớ biết rõ năng lực của chồng cậu nhưng người khác không biết là cậu đã kết hôn với người giỏi như thế, sau này đến trường vẫn phải chú ý một chút.”

“Cậu cũng biết đấy, giáo viên luôn bị gán mác giản dị không xuề xòa, thanh nhã mã không kiêu kỳ mà, chỉ cần có một điểm phá vỡ sẽ bị tàn phá ngay.”

Vấn đề này cô cũng từng nghĩ tới, nhưng khu nhà hiện tại không tiện đi lại, hầu như cư đầu đều lái xe riêng, mức lương hiện tại của cô có lòng nhưng không đủ khả năng.

Mua một chiếc xe điện thì cũng được nhưng lo trời mưa không che chắn an toàn.

Sợ ngã.

Đến giờ tan học, Thẩm Khinh Bạch tiễn hết học sinh quay lại văn phòng ngồi vào chỗ chấm bài, vừa làm vừa chờ Chung Đình Diệp đến đón.

Nửa tiếng sau, hầu hết các giáo viên đã về, sân trường cũng yên tĩnh lại như trong giờ học. Mây đen kéo đến che khuất ánh hoàng hôn cuối cùng, chỉ trong chớp mắt mà bầy trời đã trở nên u ám.

Thẩm Khinh Bạch xoay cô cho bớt mỏi, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường thấy 6 giờ 20 phút, nghĩ chắc Chung Đình Diệp cũng sắp tới rồi.

Cô thu dọn bàn làm việc, đeo túi xách thong thả bước ra khỏi trường, vốn định nhắn cho anh đừng đỗ xe trước cổng trường thì điện thoại đã vang lên, là anh gọi đến: “Anh đến rồi, em ra đi.”

Thẩm Khinh Bạch kiễng chân nhìn ra cổng trường, không thấy chiếc xe quen thuộc, cô quẹt thẻ ra khỏi cổng định đi về chỗ cũ thì một chiếc BMW trắng đỗ ngoài trường bỗng bấm còi.

Cô hơi khựng lại nghiêng đầu nhìn, thấy cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt điển trai quen thuộc của Chung Đình Diệp hiện ra.

Thẩm Khinh Bạch trợn mắt, bước nhanh đến: “Anh đổi xe rồi à?”

Chung Đình Diệp khẽ cong môi, cúi đầu tháo dây an toàn rồi bước xuống xe đi đến cạnh cô: “Của em đấy.”

Thẩm Khinh Bạch ngơ ngác nhìn anh: “Hả?”

Chung Đình Diệp đặt chìa khóa xe vào tay cô: “Từ giờ đi làm em lái xe này.”

Thẩm Khinh Bạch sững người nhìn anh lại nhìn xe, bất ngờ mãi mà không nói lên lời.

Thấy dáng vẻ cô đáng yêu như vậy Chung Đình Diệp không nhị được cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Đi thôi, hôm nay anh ngồi xe em về nhà.”

Anh bất ngờ hôn cô trước cổng trường, Thẩm Khinh Bạch bừng tỉnh theo phản xa nhìn quanh một vòng, thấy không có học sinh nào mới nhẹ nhàng bước lên ghế lái.

Sau khi khởi động xe và chạy được hơn mười phút cô bắt đầu làm quen với cần số, các nút chức năng, cuối cùng điều chỉnh lại ghế ngồi rồi từ từ lái xe ra ngoài.

Trên đường lái xe, Thẩm Khinh Bạch có rất nhiều điều muốn hỏi anh nhưng lại sợ phân tâm khi lái xe nên suốt đoạn đường chỉ chăm chú nhìn phía trước, tinh thần căng thẳng cao độ. Đến khi lái xe về đến hầm đỗ của khu nhà cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô tháo dây an toàn nghiêng đầu hỏi: “Anh mua xe sao không nói trước với em?”

Chung Đình Diệp ngừng tay đang tháo dây an toàn, hỏi ngược lại: “Em không thích à?”

“Không phải vậy, nhưng đắt quá, em đi làm lái một chiếc tầm hơn trăm nghìn(tệ) là được rồi.” Thẩm Khinh Bạch nhìn nội thất sang trọng của xe, chỉ cần đạp ga là có thể cảm nhận được khả năng tăng tốc và độ mượt cao hơn rất nhiều so với cấu hình tiêu chuẩn. Rõ ràng chiếc BMW này đã được nâng cấp thêm.

Chung Đình Diệp nghiêng người lấy túi của cô ở ghế sau, mở cửa bước xuống: “Nhưng thứ khác không quan trọng, chỉ cần em thích là được.”

Thẩm Khinh Bạch cũng xuống xe, đóng cửa lai đứng trước cửa ghế lái, cô đưa tay vuốt nhẹ phần nắp capo hơi ngô lên theo thiết kế.

Lưới tản nhiệt hình quả thận kép, đèn pha sắc sảo như có hồn, đường gân hai bên thân xe hướng lên tạo cảm giác sẵn sàng bứt phá, đuôi xe gắn vây cá mập và cánh gió đậm chất thể thao, nhìn thế nào cũng giống một con báo trắng đầy khí thế.

Cô cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay, im lặng một chút rồi bấm nút khóa xe.

Hóa ra anh đã nhìn thấy mô hình BMW đặt trên giá trưng bày trong phòng cô nên mới chọn phiên bản tương tự.

Thẩm Khinh Bạch vừa quay người lại liền thấy Chung Đình Diệp đang đứng chờ ở thang máy, hai người chỉ cách nhau mười mét, không gần cũng chẳng xa. Dù ánh đèn trong hầm để xe có hơi tối nhưng cô vẫn nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai của anh cùng với cánh tay trái đang từ từ đưa ra phía cô.

Trong mắt cô chợt lóe lên những vì sao, cô mừng rỡ chạy tới, không nắm lấy tay anh mà trực tiếp ôm lấy cổ anh, ngẩng đâu cười tươi nhìn anh: “Cảm ơn anh em rất thích.”

Chung Đình Diệp hơi nghiêng người, một tay ôm eo cô khẽ nhướn mày.

Thẩm Khinh Bạch bật cười kiễng chân hơi ngẩng cằm, trên gương mặt không chế được vẻ thẹn thùng. Đây là lần đầu tiên cô thuận theo cách cảm ơn mà anh từng nói, không nói thành lời mà chủ động ngầm mời gọi.

Chung Đình Diệp nhìn cô hai giây, bỗng cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi cô.

Cửa thang máy mở ra, Chung Đình Diệp siết eo cô, một tay bế cô quay người vào trong, đẩy cô tựa vào vách thang máy, hôn càng sâu hơn.

Thẩm Khinh Bạch gần như theo bản năng ôm chặt cổ anh, hai chân vòng qua eo anh, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn ấy.

Thang máy từ từ đi lên, giữa chừng không có ai quấy rầy nên hai người cứ thế đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt. Như trong cơn giông dữ dội, tham lam nuốt trọn lấy hơi thở của đối phương.

Khoảnh khắc rung động ấy khiến họ quên mất mọi thứ xung quanh.

Nụ hôn kết thúc, thang máy cũng vừa đúng lúc đến nơi. Chung Đình Diệp vẫn bế cô không buông, ánh mắt dán chặt vào đôi môi căng mọng của cô nhẹ nhàng cắn khẽ một cái: “Tối nay chuyển sang phòng anh nhé?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.