Bầu không khí trong thang máy tràn ngập sự mờ ám, dường như trong không khí vẫn còn vương vấn dư vị ngọt ngào chưa tan hết.
Chung Đình Diệp ghé sát tai cô thì thầm, giọng nói trầm thấp và quyến rũ, hơi thở ấm áp cũng theo đó mà vấn vít bên tai cô.
Thẩm Khinh Bạch cũng không làm bộ làm tịch, bây giờ họ thực sự là một đôi vợ chồng, ngủ cùng nhau cũng chẳng sao, cô gật đầu: “Ừm.”
Lời vừa dứt cô cảm nhận được vòng tay đang ôm eo mình của Chung Đình Diệp siết chặt thêm một chút.
Thẩm Khinh Bạch ngước mắt nhìn không nhịn được cười khẽ, lấy tay chọc nhẹ vào cổ anh hỏi nhỏ: “Anh có thể thả em xuống không? Chúng ta về đến nhà rồi.”
“Được.” Chung Đình Diệp bế cô xoay người bước ra thang máy, cúi người định bấm mật mã.
“Này!” Thẩm Khinh Bạch cảm thấy buồn cười, người đàn ông này sau khi nếm mùi sắc mặt mũi cũng dày lên rồi. Cô vội vã vỗ vào cánh tay anh, giãy giụa muốn xuống: “Dì Lý vẫn còn ở nhà đấy! Bị thấy thế này không hay lắm đâu, em tự đi được mà.”
Thế nhưng giây tiếp theo cửa nhà đã được mở ra từ bên trong, Nha Hổ lao ra đầu tiên, sủa mấy tiếng về phía Chung Đình Diệp.
“Cậu chủ, cô chủ về rồi___” Dì Lý mỉm cười đi theo sau Nha Hổ, vừa ngẩng đầu đã thấy hai người đang trong tư thế thân mật như vậy câu nói đang dang dở liền vội vàng quay đầu đi chỗ khác. Kéo Nha Hổ quay vào nhà: “Aiya, Nha Hổ đi vào bếp với dì nào, hình như thức ăn trong nồi bị khê rồi.”
Bóng dáng dì Lý khuất dần nhưng Thẩm Khinh Bạch vẫn nghe ra giọng bà trách Nha Hổ: “Đã bảo không cho mày ra mở cửa rồi mà, nhìn xem cô chủ ngại đến đỏ cả mặt kia kìa.”
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn Chung Đình Diệp, bắt gặp khóe môi đang căng thẳng của anh dần nhếch lên thành nụ cười mặt cô lập tức đỏ bừng, cô vùi đầu vào lồng ng.ực anh, giục nhỏ: “Nhanh lên, mau bế em lên tầng, chờ dì Lý đi em mới xuống.”
Cô vốn không phải người dễ xấu hổ nhưng lúc này lại bối rối lạ thường, có lẽ do nụ hôn nồng nhiệt trong thang máy quá mức mê đắm.
Hoặc cũng có thể là do cô chưa quen với sự thay đổi trong mối quan hệ thân mật giữa cô và Chung Đình Diệp.
Chung Đình Diệp khẽ cong môi cười không thành tiếng, dùng một tay đỡ cô lên một chút rồi bước lên tầng hai.
Thẩm Khinh Bạch vừa chạm đất không nói gì thêm liền bước nhanh trở về phòng mình, ‘rầm’ một tiếng đóng sầm cửa lại.
Chung Đình Diệp nhìn cánh cửa đóng chặt của cô khẽ bật cười, sau đó quay người vào phòng tắm.
Trong phòng ngủ, Thẩm Khinh Bạch tựa lưng vào cánh cửa, hai tay không ngừng vỗ nhẹ vào má, đợi đến khi sắc đỏ trên mặt tan biến hoàn toàn cô mới bắt đầu dọn dẹp sách vở trên bàn.
Đã đồng ý dọn qua thì những thứ hay dùng vẫn nên mang theo, cô nghiêng đầu nhìn sang phòng để quần áo, nghĩ rằng quần áo thì không cần chuyển, mỗi ngày qua đây thay quần áo cũng không phiền lắm.
Nửa tiếng sau cửa lại có tiếng gõ, cô mở cửa thò đầu ra hỏi: “Dì Lý đi rồi hả?”
“Ừm đi rồi.”
Chung Đình Diệp bật cười, kéo cô từ trong ra rồi nắm tay cô dắt xuống tầng dưới.
Cơm nước đã được dọn sẵn trên bàn, hai người ngồi vào bắt đầu ăn.
Chung Đình Diệp múc cho cô một bát canh đặt trước mặt, khi ánh mắt thu lại chợt nhớ đến lời Chung Tử Du nói, anh cúi đầu uống một ngụm canh rồi thăm dò hỏi: “Gần đây có người lạ nào bắt chyện với em không?”
“Người lạ?” Thẩm Khinh Bạch nâng bát canh đặt trên bàn, vừa uống vừa nghĩ. Ngoài người dàn ông tình cờ gặp ở quán ăn Nhật thì không ai bắt chuyện với cô cã, với lại người đó cũng không hoàn toàn là người lạ, lúc ở bệnh viện cô cũng từng giúp anh ta.
“Không có, sao vậy?” Cô uống một ngụm canh nhìn về phía anh.
Chung Đình Diệp nhìn cô chăm chú, do dự một lúc lâu nhưng lại không nói ra, chỉ gắp thêm đồ ăn bỏ vào bát cô: “Không có gì, ăn nhiều một chút”
“Ồ.”
Thẩm Khinh Bạch cảm thấy anh định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, dù bây giờ hai người là vợ chồng nhưng vẫn chưa dạt đến mức độ thật sự thẳng thắn chia sẻ mọi chuyện với nhau.
Anh không nói cô cũng không hỏi thêm.
–
Ăn cơm xong hai người lên tầng.
Thẩm Khinh Bạch trở về phòng tiếp tục thu dọn đồ, quay đầu đã thấy Chung Đình Diệp đi theo vào, cô tưởng anh muốn nói tiếp chuyện lúc nãy trong phòng khách liền do dự hỏi: “Anh còn chuyện gì sao?”
Chung Đình Diệp đưa mắt nhìn quanh một vòng, từ sau khi cô chuyển vào anh chưa bước vào căn phòng này lần nào. Phòng ngủ vốn trống trải giờ đã mang hơi thở và dấu vết thuộc về cô.
Anh thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn cô: “Cần anh giúp gì không?”
Thẩm Khinh Bạch hơi ngẩn ra, hóa ra anh không phải tới để nói chuyện mà chỉ đơn giản muốn giúp cô dọn đồ. Cô nghiêng đầu nhìn đống sách trên bàn: “Vậy phiền anh mang mấy quyển sách này qua đó giúp em, còn lại cũng không có gì.”
Chung Đình Diệp bước đến gần, cúi người ôm hết chồng sách trên bàn nhưng không mang về phòng ngủ mà chuyển qua phòng làm việc bên cạnh.
Phòng làm việc rất rộng, anh cũng không thường xuyên tăng ca ở nhà, công việc thường làm xong ở công ty sẽ không mang về, bàn làm việc lớn anh chỉ dùng một nửa.
Chung Đình Diệp sắp xếp sách vở gọn gàng lên bàn rồi kéo một chiếc ghế đặt bên cạnh mình, ánh mắt lướt qua, tưởng tượng cảnh cô ngồi cạnh mình làm việc, khóe môi khẽ nhếch lên.
Thẩm Khinh Bạch gõ cửa bước vào phòng anh, đèn vẫn sáng nhưng không thấy người đâu. Cô đặt lần lượt đồ rửa mặt lên bồn rửa, nhìn đống đồ dùng nam bên cạnh được sắp gọn gàng bên cạnh trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.
Từ bây giờ họ sẽ bắt đầu sống như một đôi vợ chồng thực sự.
Sắp xếp xong cô ra ngoài tìm Chung Đình Diệp, trong phòng không thấy sách dạy học của mình, cô không biết anh đã mang đi đâu: “Chung Đình Diệp?”
“Anh ở trong phòng làm việc.” Chung Đình Diệp đáp lại.
Thẩm Khinh Bạch đi theo tiếng gọi đến phòng làm việc liền tháy anh đang bày biện bàn làm việc nhỏ cho cô, một chiếc đèn bàn, máy tính, xung quanh là sách tài liệu chuẩn bị bài giảng của cô. Bên cạnh máy tính còn có một ống đựng bút bằng gỗ mun đen, những cây bút màu mà cô vứt bừa trên bàn cũng được anh phân loại vào đó.
Chung Đình Diệp đưa tay về phía cô: “Lại đây.”
“Đây là chuẩn bị cho em à?” Cô bước đến bên cạnh anh, Chung Đình Diệp thuận thế ôm lấy vai cô: “Ừm, sau này em làm việc thì cứ đến thư phòng.”
Thẩm Khinh Bạh nhìn anh: “Em đến đây làm việc không ảnh hưởng đến anh làm việc chứ?”
“Không.” Chung Đình Diệp chỉ vào hàng tủ sách: “Mấy quyển đó em có hứng thú thì cứ đọc đi.”
Anh ngừng lại một chút, cúi đầu nhìn cô: “Còn nữa, trong thư phòng này tất cả mọi thứ em đều có thể động vào, không có tài liệu bí mật gì cả.”
Thẩm Khinh Bạch nhướn mày, không ngờ nơi riêng tư như thư phòng mà anh lại yên tâm đến vậy, còn cho cô tự do lục lọi.
Trước đây khi ở nhà, mỗi lần cô vào thư phòng của ông Thẩm đều bị cằn nhằn, sợ cô làm loạn đồ hoặc xem được tài liệu của trường nên từ khi chuyển vào căn hộ của Chung Đình Diệp cô chưa từng đề cập đến việc làm việc trong thư phòng của anh.
Thẩm Khinh Bạh nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở đống tài liệu bên cạnh máy tính của anh, cô cười trêu: “Những tài liệu này em xem cũng không sao?”
Chung Đình Diệp nhìn theo ánh mắt cô mỉm cười: “Nếu có ích cho việc giảng dạy thì em xem cũng được.”
Thẩm Khinh Bạch nhận ra ý đùa trong lời nói của anh, nghiêng đầu nhìn.
Không ngờ anh cũng đang cúi đầu nhìn cô, hai người đứng rất gần nhau, chỉ cần anh hạ thấp xuống một chút là có thể hôn lên môi của cô.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau vài giây, Thẩm Khinh Bạch cảm nhận được bầu không khí bắt đầu trở nên mờ ám. Vừa định quay đầu thì cằm cô bị anh giữ lấy, đôi môi ấm áp của anh phủ lên.
Với nụ hôn của anh, Thẩm Khinh Bạch không còn xa lạ, thậm chí còn có phần tham luyến. Cảm giác rung động trong tim là điều cô chưa từng có với Kha Chính Nam.
Trong chuyện tình cảm, cô và Chung Đình Diệp có sự ăn ý lạ kỳ, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ làm không khí bình thường bỗng trở nên đầy ám muội.
Có lẽ tất cả sự thay đổi này đều bắt đầu từ tối qua.
Bây giờ giữa họ dường như chẳng còn điều gì phải dè chừng nữa.
Chung Đình Diệp ôm cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên tai, sống mũi rồi đến môi cô.
Nụ hôn dang dở trong thang máy tiếp tục trở trên nóng bỏng hơn trong thư phòng.
Có một khoảnh khắc, Thẩm Khinh Bạch cảm thấy chân mình mềm nhũn không còn đứng vững, cô xoay người tựa vào lồng ngự.c rắn chắc của anh, vòng tay qua eo ôm chặt lấy anh.
Chung Đình Diệp dùng lực bế cô đặt lên bàn làm việc.
Thẩm Khinh bạch theo phản xạ chống tay ra sau ngẩng đầu nhìn anh, anh cúi xuống hôn cô sâu hơn.
Bàn nghiêng đi, đống sách vừa sắp xếp rơi đầy đất, ống bút gỗ mun cũng bị lộn xộn.
Lúc này chẳng ai còn quan tâm đến sách vở hay ống bút, ngay cả Thẩm Khinh Bạch cũng không nhận ra mình đang đè lên giáo án cho buổi học ngày mai.
Tim nóng rực, nụ hôn cháy bỏng.
Cả hai người đều đắm chìm trong nhau.
Chung Đình Diệp ôm eo cô, không quay về phòng mà trực tiếp giữ cô trên bàn làm việc hôn cô, thậm chí muốn cô.
Kết thúc, Thẩm Khinh Bạch đỏ mặt vùi vào ngực anh, nhất là khi nhìn thấy quyển giáo án bị ép đến biến dạng, nhìn kỹ còn thấy vết mồ hôi động lại khi hai người giao hòa.
Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe môi cong lên, khẽ kéo chiếc áo sơ mi đen bên cạnh choàng lên người cô, một tay ôm cô trở về phòng ngủ.
Cô cứ nghĩ chuyện ở thư phòng đã kết thúc, nhưng đến khi bị anh đè xuống giường lần nữa cô mới hiểu ra màn chính mới chỉ bắt đầu.
Đêm đó Chung Đình Diệp muốn cô ba lần.
Lúc mơ màng Thẩm Khinh Bạch chợt hiểu ra vì sao khi ở nhà cô anh chỉ làm một lần, lý do là ở đó không mang đồ bảo hộ.
–
Sáng hôm sau.
Thói quen mấy năm nay khiến đồng hồ sinh học của Thẩm Khinh Bạch vô cùng chính xác.
Cô lờ mờ mở mắt, vừa định cử động tay thì cảm giác đau nhức ở eo ập tới, cô vô thức nhíu mày.
Thẩm Khinh Bạch nghiêng mặt qua, ánh sáng mờ rọi qua khe rèm, cô nhìn thấy người đàn ông nằm cạnh vai mình, có chút bất ngờ vì người mỗi ngày đều phải xuống tầng tập thể dục giờ vẫn nằm cạnh cô.
Người đàn ông nhắm mắt, hàng mi dài tạo thành bóng mờ nhạt, sống mũi cao, môi mỏng, góc hàm sắc nét, đường nét mượt mà.
Tóc anh hơi rối xõa trước trán, hoàn toàn khác với dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, nhìn thế này lại rất ngoan.
Hơi giống lúc anh say.
Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ nhìn anh, trong đầu lại hiện lên những hình ảnh cuồng nhiệt tối qua. Cô không ngờ một người như Chung Đình Diệp lại có thể như thế ở trong thư phòng. . . . . .
Cô lập tức lắc đầu, cố gắng để bản thân không nhớ lại những đoạn đó.
Thẩm Khinh Bạch vừa định gỡ tay anh đang đặt lên eo mình ra thì phát hiện trên ngón áp út có thêm một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, dưới ánh sáng mờ trong suốt mà rực rỡ.
Cô cúi đầu nhìn Chung Đình Diệp, lại ngẩng đầu nhìn chiếc nhẫn, khóe môi khẽ cong lên.
“Tỉnh rồi à.” Chung Đình Diệp cất giọng khàn khàn.
Thẩm Khinh Bạch vội giấu tay vào chăn thu lại nụ cười, làm như không có gì: “Ừm, phải đi làm rồi.”
Chung Đình Diệp cầm điện thoại xem giờ thấy vẫn còn sớm liền kéo cô vào lòng, gối đầu lên hõm cổ cô: “Ngủ thêm một lát, ăn sáng xong anh đưa em đi.”
“Không cần đâu, em tự lái xe đi được.” Thẩm Khinh Bạch nghiêng người, thoải mái ngắm nghía chiếc nhẫn trong tay. Ngoài viên kim cương khá lớn thì kích cỡ nhân vừa vặn hoàn hảo. Cô quay đầu hỏi anh: “Sao anh biết cỡ ngón tay em?”
“Đoán thôi.” Chung Đình Diệp cong môi: “Thích không?”
Thẩm Khinh Bạch không trả lời câu hỏi của anh mà quay người nắm lấy tay anh xem thử: “Của anh đâu?”
Chung Đình Diệp vươn tay lấy từ trong ngăn kéo đầu giường ra một chiếc hộp nhung đưa cho cô: “Chờ em đeo cho anh.”
Thì ra anh đã chuẩn bị từ trước rồi.
Thẩm Khinh Bạch mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn trơn, bề mặt nhẵn mịn không có bất kỳ họa tiết nào, so với chiếc của cô thì đơn giản hơn nhiều
Cô lấy ra, từ từ đeo vào ngón áp út của anh rồi giơ tay mình lên để hai chiếc nhẫn chạm nhau.
Thẩm Khinh Bạch nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười: “Chung Đình Diệp, em giúp anh đeo nhẫn rồi, anh là người của em, sau này phải tuân thủ tam tòng tứ đức biết chưa?”
Chung Đình Diệp nhíu mày, có hơi không hiểu.
Nhìn ra vẻ khó hiểu của anh, Thẩm Khinh bạch ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc giải thích: “Tam tòng là vợ ra ngoài phải theo, vợ nói sai cũng phải mù quáng mà theo, vợ ra lệnh phải phục tùng.”
Thấy anh không có biểu cảm kinh ngạc cô mạnh dạn nói tiếp: “Tứ đức là vợ tiêu tiền phải hào phóng, vợ tức giận phải nhịn được, vợ ăn phải chờ được, vợ nói chuyện phải nhớ được.”
Chung Đình Diệp nghe xong khóe môi không nhịn được cong lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô đầy ẩn ý: “Ý em là muốn anh thực hiện à?”
“Đúng rồi đó.”
Thẩm Khinh Bạch không hiểu vì sao anh lại hỏi ngược lại, vừa rồi cô đã nói rõ ràng rồi mà, chẳng lẽ anh thấy yêu cầu quá cao nên định phản bác?
Lần trước Hạ Tử Lăng từng nói nhưng điều này chính là tiêu chuẩn để đánh giá một người đàn ông tốt và xem anh ra có thật lòng không.
Lúc đó nghe xong cô còn khá đồng tình.
Nên khi giúp anh đeo nhẫn, mấy câu đó bất ngờ hiện lên trong đầu cô.
Cô đảo mắt qua lại vài vòng, dò xét hỏi: “Nếu anh thấy nhiều quá thì em có thể bớt vài điều nhưng phần ăn uống nhất định phải giữ lại.”
Chung Đình Diệp cười: “Không cần bớt, anh chỉ muốn làm rõ một chuyện thôi.”
Chung Đình Diệp nghiêng người sát lại gần tai cô, nhẹ giọng thì thầm: “Đây là quy định do vợ đặt cho chồng, vậy em định gọi anh là gì?”
Hơi ấm từ hơi thở phả lên má khiến Thẩm Khinh Bạch thấy ngứa ngáy, quay mặt đi giả vờ không hiểu: “Chung Đình Diệp chứ gì.”
Chung Đình Diệp lại áp sát hơn, nhìn chằm chằm cô, giọng khàn khàn: “Cách gọi đó chưa đủ để anh thực hiện mấy quy định kia đâu.”
Thẩm Khinh Bạch vừa định lùi ra sau thì bị anh kéo lại, bàn tay còn cố tình lướt nhẹ qua eo cô, cô nhột quá lập tức đầu hàng nhắm mắt gọi một tiếng: “Chồng. . .”
“Ừm.”
Chung Đình Diệp hài lòng cong môi, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ hồng ngay trước mắt, cúi đầu hôn cô một cái: “Nhớ kỹ sau này cứ gọi như vậy.”