Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 29: Chương 29




Thẩm Khinh Bạch lái xe mới đến trường, phải nói rằng cảm giác có xe thật tuyệt, sướng hơn cảnh phải chen chúc trên tàu điện ngầm.

Bãi đậu xe của trường có hạn, lúc còn đi nhờ xe của ông Thẩm đến trường cô cũng biết sơ sơ đậu xe ở chỗ nào, người ta đã đậu quen ở một chỗ thì thường không thích đổi.

Thẩm Khinh Bạch nhớ bên cạnh chỗ đậu xe của Tưởng Tuấn Vỹ không có ai đỗ, vừa mới lùi xe vào bãi đã gặp thầy Vương của lớp 5: “Ồ, tôi còn tưởng ai cơ, hóa ra là cô Thẩm lái à.”

Thầy Vương đóng cửa xe lại, bước đến sờ sờ chiếc xe mới của cô xuýt xoa: “Là mẫu BMW X5 mới nhất à, cô Thẩm, xe này không rẻ đâu nhé.”

Thẩm Khinh Bạch mỉm cười nói: “Tôi cũng không rõ lắm, người nhà tặng nên không biết giá cụ thể.”

Thực ra cô đúng là không biết giá sau khi chọn là bao nhiêu.

Thầy Vương sờ quanh thân xe một vòng không nỡ rời tay: “Xem ra mấy năm nay chủ nhiệm Thẩm dành dụm tiền cũng được kha khá, mua xe con gái đúng là không tiếc tay, hơn hẳn cái xe cổ của thầy rồi.”

Thẩm Khinh Bạch chỉ cười không có thời gian giải thích, vội vã chào qua loa rồi nhanh chóng đi về văn phòng.

Ngồi vào chỗ cô bắt đầu bận rộn soạn đề kiểm tra nho nhỏ cho tuần này, đây là lần đầu tiên cô làm chủ nhiệm lớp nên phải chuẩn bị kỹ, nhiều câu hỏi cần cô đánh dấu trọng điểm rồi mới cùng giáo viên khác ra đề chung.

Suốt cả buổi sáng cô đều lo soạn đề thi, đến trưa mới xuống nhà ăn cùng đồng nghiệp.

“Này cô biết gì chưa, hôm nay cô Thẩm lái BMW đi làm đấy.” Một cô giáo thì thầm với người bên cạnh: “Hôm trước còn có người thấy cô ấy bước xuống từ mấy chiếc xe sang khác nhau, hôm nay thì tự lái BMW đi làm, tốc độ nhanh thật.”

“Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?”

“Cô chưa biết à, người ta đồn cô Thẩm có bạn trai rồi, mà không chỉ một cái đâu, toàn đi xe sang. Giờ còn tặng hẳn một chiếc BMW luôn, giá cũng phải 60, 70 vạn đó.”

“Ồ vậy không rẻ đâu, hiệu trưởng còn chưa đi xe cỡ này.”

“Vậy mới nói xinh đẹp đúng là có lợi thế lớn.”

“Không đúng.” Một giáo viên khác xen vào: “Sáng nay thầy Vương còn gặp cô ấy ở bãi đỗ xe bảo là xe do chủ nhiệm Thẩm mua cho mà.”

“Đừng nói nữa cô Thẩm tới rồi kìa.” Một người bên cạnh nhắc nhở.

Mọi người lập tức im lặng ăn cơm.

Thẩm Khinh Bạch vừa lấy đồ ăn xong đã thấy nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, cô cúi xuống nhìn quần áo trên người, ăn mặc bình thường mà?

“Tưởng Tuấn Vỹ, cậu xem mặt tớ có dính gì không?” Vừa ngồi xuống cô liền quay sang hỏi.

“Không, vẫn xinh như mọi khi.” Tưởng Tuấn Vỹ đùa: “Nghe nói chủ nhiệm Thẩm mua xe cho cậu hả?”

Tay cầm đũa của Thẩm Khinh Bạch khựng lại nhìn anh ấy: “Thầy Vương nói à?”

Cô nhìn quanh một vòng, bỗng hiểu ra vừa nãy mọi người nhìn mình là vì chiếc xe.

“Mấy cô giáo trong văn phòng nói đấy, tớ chỉ nghe vài câu thôi.” Tưởng Tuấn Vỹ chống khuỷu tay lên bàn ghé sát lại: “Hay là chồng tặng?”

Thẩm Khinh Bạch thu lại ánh mắt, cúi đầu vừa ăn vừa cười, thờ ơ nói: “Lương của lão Thẩm tháng nào cũng nộp hết, cho nên cậu nghĩ bà Mã sẽ mau xe cho tớ sao?”

“Tớ cũng nghĩ là không thể, cho dù chủ nhiệm Thẩm có mua xe chắc cũng không vượt quá 20 vạn.”Tưởng Tuấn Vỹ tiếp lời.

Thẩm Khinh Bạch khá đồng tình, giơ tay đập tay với anh: “Cậu đúng là hiểu ông ấy.”

Hai người nói thêm vài câu rồi ai về văn phòng người ấy.

Thẩm Khinh Bạch vừa lấy gối ôm ra định chợp mắt một lát trong giờ nghỉ trưa thì nhận được cuộc gọi của ông Thẩm: “Con gái, đến văn phòng bố một chuyến.”

“Bố để con ngủ trưa rồi qua được không, buồn ngủ quá.” Cô biết chắc ông Thẩm gọi là vì chuyện chiếc xe.

Thẩm Đông Hoa lập tức nghiêm giọng: “Bố lấy thân phận chủ nhiệm yêu cầu con lập tức tới văn phòng, ngay bây giờ!”

Thẩm Khinh Bạch nhìn chằm chằm điện thoại dã bị cúp máy ngẩn người vài giây. Từ khi vào trường tới giờ đây là lần đầu tiên ông Thẩm dùng thân phận lãnh đạo để ra lệnh cho cô, chẳng nhẽ chuyện này nghiêm trọng đến vậy?

Cô nhét lại gối vào tủ rồi cầm điện thoại vội vàng bước vào phòng giáo vụ.

Thông thường giờ nghỉ trưa hành lang rất ít người qua lại nhưng hôm nay dọc đường thấy không ít giáo viên và lãnh đạo trường, ai cũng ngoái đầu nhìn cô. Một cảm giác bất an đột nhiên dâng lên trong lòng.

Tới cửa văn phòng, Thẩm Khinh Bạch đưa tay gõ cửa, ngay lập tức ông Thẩm đã xuất hiện trước mặt cô, không để cho cô mở lời liền kéo cô vào trong.

Thẩm Đông Hoa đóng cửa lại, quay người nhìn cô: “Con gái, chiếc xe hôm nay con lái thật sự là con rể mua cho à?”

Thẩm Khinh Bạch ngơ ngác gật đầu: “Vâng ạ, hôm qua Chung Đình Diệp mới đưa chìa khóa cho con.”

Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bố cô sốt ruột hỏi: “Bố, chỉ là một chiếc xe thôi mà, có chuyện gì mà nghiêm trọng thế ạ?”

Thẩm Đông Hoa ngẩng lên nhìn cô một cái rồi chậm rãi ngồi xuống: “Trước khi gọi con đã có hai lãnh đạo gọi cho bố rồi, đều hỏi chuyện chiếc xe đó. Có khả năng chiều nay phòng giáo dục sẽ đến điều tra.”

“Phòng giáo dục!”

Thẩm Khinh Bạch bị ba chữ này làm cho hoảng hốt, là giáo viên thứ đáng sợ nhất chính là bị phòng giáo dục điều tra. Nếu rõ ràng thì không sao, nếu không minh bạch thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự, huống hồ cô còn là giáo viên chủ nhiệm.

“Bố, bình thường bố có nhận hối lộ ngầm không đấy?” Cô ngồi xuống đối diện ông Thẩm dò hỏi.

“Nói linh tinh cái gì đấy!” Thẩm Đông Hoa tức giận đến nỗi râu mép dựng đứng: “Bố nhận được chai nước của phụ huynh còn phải suy nghĩ chứ đừng nói đến chuyện nhận quà từ người khác!”

“Vậy thì bố lo gì chứ, để cho phòng giáo dục điều tra là được, thu nhập của bố trong sạch thì mình không có gì phải sợ.” Thẩm Khinh Bạch ngả người vào lưng ghế, ngẩng cằm: “Bố, bố giải thích là xe không phải do bố tặng.”

Thẩm Đông Hoa uống một ngụm trà để trấn tĩnh: “Bố còn chưa gặp người thì giải thích cái gì, dù có giải thích rồi thì phòng giáo dục vẫn điều tra, chuyện con lái xe khiến lãnh đạo chú ý, chúng ta là bố con, quan hệ này khó mà chối bỏ được.”

Thẩm Khinh Bạch phì cười: “Bố, con đâu có định từ chối, nếu phòng giáo dục tới thì bố cứ nói thật thôi.”

Nghe giọng điệu của cô, Thẩm Đông Hoa nheo mắt lại nhìn: “Con nói thật đi, rốt cuộc nhà Tiểu Chung kinh doanh cái gì?”

“. . . . . .”

Nụ cười của Thẩm Khinh Bạch thu lại một chút, trong lòng nghĩ xem lần này chắc phải nói thật thà để được khoan hồng rồi. Cô vừa ho nhẹ một tiếng, định nói thì cửa lại bị gõ.

Thấy người đến cả Thẩm Đông Hoa và Thẩm Khinh Bạch đều đứng dậy: “Bí thư Liêu.”

“Cả hai đều ở đây thì tốt quá, tôi đang định đi tìm Tiểu Bạch.” Bí thư Liêu nhìn sang cô: “Tiểu Bạch, ảnh trên mạng cháu xem chưa?”

“Bí thư, cháu vừa mới đi tìm bố nên vẫn chưa xem ạ.” Thẩm Khinh Bạch vừa nói vừa mở weibo, thấy dòng từ khóa trên hot search liền nhíu mày, cô nhìn chằm chằm điện thoại, ngẩn người tận năm giây mới lấy lại tinh thần.

Xem ra chuyện mà cô lo lắng trước đó đã xảy ra.

Còn nghiêm trọng hơn những gì mà cô dự đoán.

Thẩm Đông Hoa thấy vẻ mặt con gái như vậy vội vàng lấy điện thoại từ tay cô, khi thấy ảnh con gái mình bước xuống từ đủ lạoi xe sang đầu ông như nổ tung. Ông quay sang nói với bí thư Liêu: “Bí thư, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Bí thư Liêu ra hiệu cho hai người ngồi xuống: “Bài viết đó được đăng lúc 11 giờ đến 11 giừo 20 đã lên hot search, giờ tên trường của chúng ta cũng bị cư dân mạng lôi ra, hiệu trưởng muốn tôi đến tìm Tiểu Bạch xác minh tình hình trước, để khi dư luận bùng lên trường chúng ta còn có phương án ứng phó.”

Dứt lời, cả hai đều nhìn về phía Thẩm Khinh Bạch.

Thẩm Khinh Bạch vội vàng đứng lên, hết đường chối cãi: “Nếu cháu nói đó đều là xe của chồng cháu thì mọi người có tin không?”

Thẩm Đông Hoa: “. . . . . .”

Bí thư Liêu: “. . . . . .”

Thấy biểu cảm khác nhau của hai người, cô đành từ từ kể lại chuyện liên quan đến Chung Đình Diệp cho họ nghe.

Bí thư Liêu nghe xong thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Bạch, việc cháu kết hôn đúng là có chút bất ngờ thật, nhưng nếu chỉ là hiểu lầm dễ giải quyết thì cháu xem chiều nay chồng cháu có thể đến trường một chuyến không? Xác nhận thân phận của cậu ấy rồi thì những tin đồn ấy tự nhiên sẽ dập tắt.”

“Vâng bí thư, cháu gọi điện cho anh ấy luôn đây.” Thẩm Khinh Bạch đứng dậy, lúc đi ngang qua ông Thẩm bị ánh mắt oán trách của ông làm cho rùng mình một cái, cô chỉ biết cười với ông rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Lúc này tại văn phòng tổng giám đốc của Chung thị.

Tần Vũ cầm điện thoại gấp gáp chạy vào: “Chung tổng, phu nhân bị lên hot search rồi!”

Chung Đình Diệp đang xem văn kiện trong tay liền khựng lại, ngẩng đầu hỏi: “Vì chuyện gì?”

“Anh tự xem đi.” Tần Vũ đưa điện thoại qua.

Chung Đình Diệp chưa cần xem ảnh, ánh mắt dừng ở tiêu đề lông mày lập tức nhíu mày.

Trên giao diện tìm kiếm hiện rõ một dòng #Cô giáo nào đó được đưa đón bằng siêu xe, nghi ngờ được bao nuôi# đang đứng top tìm kiếm, anh kéo xuống liền thấy những bức ảnh chụp Thẩm Khinh Bạch từ nhiều góc độ khác nhau.

Mặt Chung Đình Diệp lạnh như băng đưa điện thoại cho Tần Vũ: “Bảo phòng PR xóa bộ tin liên quan đến cô ấy, điều tra luôn nguồn phát tán gửi thẳng thư cảnh cáo từ luật sư.”

“Vâng.” Tần Vũ vừa định xoay người nhưng lại nhớ ra gì đó quay đầu nói thêm: “Chung tổng, có người báo sáng nay Chung Tử Du đã tới trường của phu nhân nhưng không tiếp xúc trực tiếp với cô ấy.”

Anh dừng một nhịp rồi bổ sung: “Không tin tức nào bỗng dưng lại hot như vậy, giờ dư luận lên nhanh như thế anh có nghĩ liên quan đến anh ta không?”

Chung Đình Diệp ngả người ra sau, hai tay đan vào nhau, ngón tay cái gõ nhè nhẹ, trong mắt như hồ sâu không đáy. Một lát sau anh ngẩng lên: “Điều tra cả hai việc song song, tốt nhất có thể tìm ra chứng cứ liên quan đến Chung Tử Du.”

Đúng lúc diện thoại trên bàn reo lên, thấy tên người gọi Chung Đình Diệp nhấc máy: “Anh nghe.”

“Chung Đình Diệp, chiều nay anh có thể đến trường em không?” Thẩm Khinh Bạch định kể rõ mọi chuyện trên mạng thì đã nghe anh nói trước: “A Bạch, anh thấy tin rồi, chuyện này để anh xử lý, em cứ yên tâm ở trường chờ anh.”

Nghe thấy giọng anh lòng cô lập tức thấy an ổn: “Được, vậy em chờ anh.”

Chung Đình Diệp cúp máy nhìn sang Tần Vũ: “Cậu đi sắp xếp lấy danh nghĩa cá nhân của tôi quyên tặng hai tòa học cho trường cô ấy, chiều nay chúng ta tới trường thị sát.”

“Vâng tôi làm ngay.”

Thẩm Khinh Bạch báo cáo lại tình hình với bí thư Liêu, ông bảo cô cứ chuẩn bị cho tiết học chiều này như bình thường, mọi chuyện chờ Chung Đình Diệp đến rồi nói sau. Cô khẽ gật đầu chào, chuẩn bị rời khỏi văn phòng thì bắt gặp ánh mắt chất vấn của Thẩm Đông Hoa, cô hớp mắt chột dạ, ý bảo chờ tan học rồi nói sau.

Ra khỏi văn phòng chưa được bao lâu thì Hạ Tử Lăng đã nhắn tin tới: [Bạch Bạch, cậu lên hot search vì ngồi siêu xe rồi! Vãi chưởng, đám anti trên mạng đúng là não tàn, chưa biết gì đã nhảy vào nói nhảm!]

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Có ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu không?]

Tiểu Bạch trong gió: [Tớ còn chưa xem nữa, chắc cũng chẳng có lời hay ho nào cả.]

Thật ra Thẩm Khinh Bạch không có thời gian để lướt mạng, chuyện ở trường còn chưa giải quyết xong thì mấy bình luận kia cũng chẳng đáng để bận tâm.

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Vậy đừng xem, toàn bọn não tàn, cậu gọi đại thần nhà cậu xử lý chưa?]

Tiểu Bạch trong gió: [Ừ, Chung Đình Diệp nói để anh ấy lo.]

Một phút sau.

Tôi không phải Hạ Tử Vy: [A a a a a, không thấy hot search nữa rồi, chồng cậu xử lý à?]

Thẩm Khinh Bạch nhíu mày, thoát wechat mở weibo ra tìm từ khóa đó, rất lâu mà không thấy bất kỳ tin liên quan nào nữa.

Tiểu Bạch trong gió: [Không rõ nữa chắc là vậy, tớ đi dạy đã, tối nói chuyện sau nhé.]

*Sorry mọi người, thật ra tên wechat của Thẩm Khinh Bạch là ‘Phong Trung Tiểu Bạch’ nhưng tớ lại theo thói quen dịch sang Tiếng Việt là Tiểu Bạch trong gió J) nhưng mà lỡ gần nửa truyện rồi nên tớ xin phép để vậy luôn cho thuần Việt ạ. Mong mọi người không bắt bẻ.

Đến trước cửa văn phòng Thẩm Khinh Bạch tắt màn hình điện thoại, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện không ít đồng nghiệp đang nhìn mình. Có người ngượng ngùng cười gượng với cô, có người thì không có biểu cảm gì chỉ liếc một cái rồi lặng lẽ quay đầu tiếp tục làm việc.

Cô cũng không bất ngờ mấy, lòng người vốn nóng lạnh rõ ràng, không bị dẫm thêm một cú khi ngã đã là tốt lắm rồi.

Thẩm Khinh Bạch khẽ thở ra một hơi, cầm tập giáo án trên bàn xoay người rời khỏi văn phòng.

Biết hot search đã được gỡ bỏ lại thêm Chung Đình Diệp nói sẽ xử lý chuyện này trong lòng cô cũng chẳng còn gì phải lo lắng. Cây ngay không sợ chết đứng, cho dù phòng giáo dục có tới điều tra cô cũng không hề sợ.

Chỉ là chuyện cô kết hôn đoán chừng trước khi tan học cả trường đều biết.

Bên này, trong khi Thẩm Khinh Bạch vẫn đanh giảng bài rất bình thản thì bên kia Chung Đình Diệp đã cùng Tần Vũ đến trước tòa hành chính của trường.

Chiếc Rolls-Royce đen bóng dừng lại ổn định, một người đàn ông mặc vest chỉnh tề từ ghế phụ bước xuống cũng kính mở cửa xe phía sau.

Các lãnh đạo trường đứng đợi trước cửa, dẫn đầu là hiệu trưởng bước đến đón tiếp.

Người đàn ông bước xuống có vóc dáng cao lớn, vai rộng chân dài, bộ vest cắt may vừa vặn tôn lên khí chất sang trọng, cổ áo cài kín đến nút trên cùng trông chỉn chu tao nhã và đầy uy quyền.

Hiệu trưởng tươi cười đưa tay bắt: “Chào Chung tổng đã đến thị sát trường chúng tôi, càng cảm ơn anh đã quyên tặng các tòa nhà học tập cho trường, thay mặt các em học sinh tôi xin chân thành cảm ơn.”

Chung Đình Diệp khẽ gật đầu: “Ngài quá lời rồi, tôi chỉ góp sức nhỏ thôi, so với mọi người thì không đáng nhắc tới.”

Mọi người cười khách sáo, trên mặt ai nấy đêu là nụ cười vui vẻ, đây là lần đầu tiên họ gặp một doanh nhân vừa trẻ vừa khiêm tốn như vậy.

Hiệu trưởng mỉm cười mời vào, Chung Đình Diệp được các lãnh đạo nhiệt tình vây quanh đưa vào trong.

Sau khi bàn xong chuyện quyên tặng, mọi người dẫn anh đi tham quan quanh khuôn viên trường.

“Đinh đinh đinh~”

Tiếng chuông tan học trong trẻo vang lên, cả khuôn viên trường lập tức trở nên náo nhiệt, học sinh như chim sẻ ùa ra khỏi lớp.

Thẩm Khinh Bạch thu dọn sách vở cùng học sinh và các giáo viên khác xuống tầng. Trên đường cô nghe thấy có người nói rằng lãnh đạo trường đang dẫn tổng giám đốc của Tập đoàn Chung thị đi tham quan.

Nghe đến Tập đoàn Chung thị cô hơi khựng lại, nghĩ đến Chung Đình Diệp nhưng không quá chắc chắn liền quay sang hỏi: “Các cô nói tổng giám đốc Chung thị là Chung Đình Diệp sao?”

Cô giáo kia hơi giật mình, nhìn cô một cách kỳ lạ, vài giây sau mới trả lời: “. . . . . .Hình như là vậy tôi cũng không rõ lắm.”

Thẩm Khinh Bạch mỉm cười nói cảm ơn, ôm chặt sách giáo khoa trong tay chạy về hướng tòa nhà thí nghiệm mà họ vừa nhắc tới.

“Cô ấy sao vậy, sáng còn lên hot search mà giờ lại nhắm đến mục tiêu khác rồi.”

“Các cô xem ảnh chưa? Toàn siêu xe đấy, chắc chỉ có người tầm cỡ tổng tài cô ấy mới để ý thôi.”

“Đi đi đi, chúng ta cũng qua đó thử xem.”

Thẩm Khinh Bạch không nghe thấy những lời bàn tán phía sau, cô còn chưa chạy đến tòa nhà thí nghiệm thì đã thấy một nóm người đông đúc đang vây quanh Chung Đình Diệp, cùng nhau đi về phía dãy lớp học.

Cô dừng bước nhìn anh từ xa.

Ánh hoàng hôn màu cam nhạt nhuộm trời, viền quanh khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông mũi cao, môi mỏng. Giữa đám đông, khí chất cường thế và sang trong toát ra từ từng cửa chỉ của anh.

Như có cảm giác bình thường, Chung Đình Diệp nghiêng đầu một chút, ánh mắt lập tức bắt gặp ánh nhìn của cô, anh khẽ cong môi đưa tay vẫy: “Lại đây.”

Vừa dứt lời, các lãnh đạo trường đồng loại quay đầu nhìn theo, khi thấy rõ người được gọi là Thẩm Khinh Bạch thì tất cả đều sững sờ.

Trong khoảnh khắc đó họ dường như đã hiểu ra một điều.

Khoảng hai giây sau có người dè dặt hỏi: “Chung tổng, ngài và cô giáo Thẩm của chúng tôi. . .quen nhau sao?”

Nghe vậy Chung Đình Diệp quay đầu, ánh mắt lướt qua mọi người chậm rãi đáp: “Ừm, cô giá Thẩm là vợ tôi.”

“. . . . . .”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.