Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 40: Chương 40




“Em trai, em thích kiểu chị gái không?”

Nguyên Nhược ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của Hạ Tử Lăng, bây giờ cậu mới nhận ra câu hỏi đó là dành cho mình.

Hạ Tử Lăng có đôi mắt đào hoa mê người, lúc không cười trông như nụ hoa mới chớm nở, đuôi mắt hơi cong cong giống hư đóa hoa đào đang nở rộ yêu kiều, quyến rũ đến mê người.

Nguyên Nhược nhìn thẳng vào cô ấy hai hiaay rồi đột nhiên cúi đầu, các ngón tay vô thức siết chặt mép thực đơn. Có vẻ đây là một chị gái táo bạo nhất cậu từng gặp.

Thẩm Khinh Bạch bị hành động của cô làm sững người trong chốc lát liền vội vàng phá vỡ bầu không khí: “Nguyên Nhược, bạn thân chị bình thường hay đùa như vậy, em đừng để bụng, thấy ai đẹp trai là hỏi câu như vậy thôi.”

“Này! Bạch Bạch, cậu đừng vu oan cho tớ chứ! Tớ chỉ nói câu đó với một mình cậu ấy thôi.” Hạ Tử Lăng vội vàng giải thích: “Chuyện tình cảm tớ rất nghiêm túc đấy nhé, không phải ai gặp cũng yêu, cậu nói như vậy em trai sẽ hiểu lầm tớ.”

Thẩm Khinh Bạch gần như muốn trợn mắt, cô còn tưởng ngọn lửa này đủ to rồi, không ngờ Hạ Tử Lăng còn đổ thêm dầu. Lúc cô không biết phải nói gì tiếp theo thì đối diện bất ngờ vang lên tiếng cười khẽ.

Cả Hạ Tử Lăng và Thẩm Khinh Bạch đều đồng loạt nhìn sang, thấy Nguyên Nhược đặt thực đơn xuống, ngước mắt lên nói: “Chị gái, rất được.”

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch đưa tay ôm trán, thôi được rồi, là do cô quá lo lắng rồi.

Với câu trả lời của Nguyên Nhược, Hạ Tử Lăng hoàn toàn thả lỏng bản thân, đem hết chiêu trò tán trai tích lũy nhiều năm ra sử dụng không sót một cái nào.

Suốt bữa ăn, cô cứ mải mê hỏi Nguyên Nhược, hoàn toàn quên mất lý do chính của buổi gặp mặt ngày hôm nay là gì.

Thẩm Khinh Bạch chống cằm nhìn: “Này, Tiểu Lăng Tử, tớ gọi cậu tới là để lên kế hoạch tỏ tình sinh nhật không phải gọi cậu đến để tán trai, cậu có thể phân rõ chính phụ được không đây.”

Hạ Tử Lăng cười: “Thì cũng không ảnh hưởng gì mà, cậu nhờ tớ bàn với em trai thì tất nhiên phải làm quen một chút mới dễ thảo luận phương án hoàn hảo chứ.”

“Vậy hai người nghĩ ra ý tưởng gì chưa?” Thẩm Khinh Bạch lén nhìn hai người đầy nghi ngờ.

Nguyên Nhược khẽ ho nhẹ, nói: “Chị dâu, mặc dù bây giờ em không biết rõ anh Diệp thích cái gì nhưng từ nhỏ em đã vô tình nghe thấy anh ấy nhắc tới một nguyện vọng, theo em biết thì hình như tới giờ anh ấy vẫn chưa thực hiện được.”

“Nguyên vọng?”

Thẩm Khinh Bạch chợt hiểu ra ý của cậu, phấn khích nói: “Ý em là sinh nhật năm nay chúng ta giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện đó, nhân lúc anh ấy thấy cảm động thì chị sẽ tỏ tình một cách chân thành đúng không?”

Nguyên Nhược cười: “Chị dâu có thể hiểu như vậy.”

“Tớ thấy ý này rất hay đó, chồng cậu ngoài công việc ra thì chẳng có sở thích gì, cũng nên có dịp thư giãn. Nhân dịp sinh nhật nay, chúng ta cho anh ấy một trận cảm động đi.” Hạ Tử Lăng mơ màng tưởng tượng: “Nếu được nhìn thấy tổng tài rơi lệ thì kiếp này coi như thỏa mãn rồi.”

“Cút, hôm tỏ tình bắt chồng tớ khóc làm gì.” Thẩm Khinh Bạch mím môi cười trộm: “Có khóc cũng chỉ được khóc cho mình tớ xem.”

Hạ Tử Lăng liếc nhìn cô, bĩu môi: “Nói chuyện chú ý một chút, đối diện vẫn còn một em trai đấy.”

“Tớ có nói gì không đứng đắn đâu chứ.”

“Chỉ khóc cho riêng mình cậu xem thôi cũng khiến người ta suy nghĩ sâu xa rồi.”

“Có đâu chứ?”

“Cậu ngẫm lại xem, ngẫm cho kỹ vào.”

Nguyên Nhược nghe cuộc đối thoại của hai người khẽ che miệng cười.

Thì ra chị gái cũng rất thú vị.

Chớp mắt đã đến ngày sinh nhật, hôm nay Chung Đình Diệp đột nhiên có một họp quan trọng. Anh định rời lại sang ngày mai nhưng lại bị Thẩm Khinh Bạch ngăn lại: “Anh cứ đi đi, tiệc sinh nhật cũng chưa bắt đầu sớm như vậy đâu. Lúc bọn em chuẩn bị xong anh tới là vừa rồi.”

Cô còn mong anh có việc nếu không chắc kế hoạch này không thực hiện được mất.

Chung Đình Diệp ôm eo cô, cúi mắt nhìn: “Anh bảo anh chuẩn bị giúp em thì em lại không cho, chê anh làm không tốt à, hửm?”

“Không phải mà, chỉ là năm nào cũng do Tiểu Lăng Tử chuẩn bị, cô ấy chuẩn bị trước rồi, em cũng đồng ý rồi.” Thẩm Khinh Bạch kiễng chân hôn anh một cái: “Dù sao thì em cũng là giáo viên, nói phải giữ lấy lời chứ, anh nói xem đúng không.”

Chung Đình Diệp đưa tay véo má cô, trong ánh mắt tràn đầy ý cười: “Muốn quà sinh nhật gì?”

“Muốn gì cũng được thật sao?” Cô mỉm cười, trong ánh mắt lóe lên một tia tinh ranh.

“Ừm, cái gì cũng được.”

“Em muốn anh.”

Ánh mắt Chung Đình Diệp tối lại, cúi người lập tức hôn lên môi cô.

Hai người quấn quýt trong phòng gần nửa tiếng Chung Đình Diệp mới rời khỏi nhà.

Thẩm Khinh Bạch chạy ra ban công, cúi đầu nhìn về phía cổng khu dân cư. Đợi một lúc liền thấy xe anh chậm rãi rời khỏi khu cho tới khi chiếc xe khuất hẳn.

Cô nhanh chóng chạy vào phòng khách, cầm điện thoại gọi cho Hạ Tử Lăng: “Cậu tới đâu rồi?”

“Này! Tớ đã đứng đây nửa tiếng rồi đấy nếu không có cuộc gọi của Nguyên Nhược chắc tớ chết cóng trước cổng khu nhà cậu rồi.” Hạ Tử Lăng tức giận than vãn: “Hai vợ chồng các cậu cũng biết câu giờ thật đấy.”

Thẩm Khinh Bạch nghe ra được hàm ý trong lời của cô, nhướn mày hỏi: “Đừng nói với tớ là cậu đang ở trong nhà Nguyên Nhược đấy nhé?”

“Ừ.”

Hạ Tử Lăng ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn người đang cẩn thận pha cafe cho cô trong phòng bếp mỉm cười: “Em trai sợ tớ lạnh nên đang pha cafe nóng cho tớ.”

Thẩm Khinh Bạch hừ nhẹ một tiếng, lười biếng đáp: “Cậu mới gặp người ta có một lần mà giờ đã chạy tới nhà người ta rồi, không thấy quá đáng hả?”

“Ai nói với cậu là bọn tớ chỉ gặp nhau một lần?” Hạ Tử Lăng cười.

“Vãi, Tiểu Lăng Tử, cậu dám vụng trộm sau lưng tớ!” Thẩm Khinh Bạch mở to mắt kinh ngạc, Nguyên Nhược ngoan ngoãn như vậy mà bị chị gái nhà mình hạ gục nhanh như vậy sao?

Thấy Nguyên Nhược đã pha cafe xong, Hạ Tử Lăng liền vội nói: “Thôi không nói nữa, bọn tớ sẽ qua nhà cậu ngay đây.”

Nghe tiếng tút tút kết thúc cuộc gọi, Thẩm Khinh Bạch đặt điện thoại xuống, đưa tay xoa đầu Nha Hổ đang nằm trên sofa: “Nha Hổ, hôm nay là sinh nhật mẹ, con định tặng mẹ món quà gì đây?”

Nha Hổ đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó bất ngờ đứng dậy vươn lưỡi li.ếm mặt cô.

“Nha Hổ! Có phải con vừa lén ăn vụng bánh quy vị tỏi của mẹ đúng không!” Thẩm Khinh Bạch lau mặt, cúi người mở ngăn kéo, quả nhiên vỏ bánh còn để đó.

“Gâu gâu—gâu” Nha Hổ sủa vài tiếng rồi giận dữ chạy về phòng, còn đóng sầm cửa lại.

“Aizz, con còn giận dỗi à.”

Thẩm Khinh Bạch nói lớn: “Mẹ chỉ muốn nói là lần sau nếu con ăn thì nhớ bảo mẹ một tiếng, hai chúng ta cùng ăn, nếu bố trách mắng thì còn có người chịu cùng.”

Không nghe thấy tiếng mở cửa, chắc là vẫn còn giận.

Cô lẩm bẩm câu ‘đồ nhỏ mọn’, vừa đinh lên tầng thì chuông cửa vang lên.

Cô chậm rãi xoay người đi tới cửa chính mở cửa ra.

“Ồ, Bạch Bạch, nhà cậu sang trọng thật đấy!” Hạ Tử Lăng nhanh chóng thay dép rồi bước vào nhà, ánh mắt đảo quanh đánh giá mọi thứ.

Nguyên Nhược theo sau lễ phép chào: “Chị dâu.”

“Khách sáo rồi, mau vào nhà.” Thẩm Khinh Bạch đóng cửa lại, vừa định nói vài câu với Nguyên Nhược thì chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh từ phòng khách.

“Mày mày, mày đừng tới đây, tao không phải là kẻ trộm, là mẹ mày cho tao vào mà.”

Hạ Tử Lăng mải mê ngắm nghía hoàn toàn quên mất trong nhà có Nha Hổ. Bình thường cô vốn ngại phiên nên chẳng bao giờ nuôi chó, lúc này đột nhiên thấy một con chó to như vậy nên chó hơi sợ.

“Nha Hổ! Xuống dưới!” Nguyên Nhược chạy vào phòng khách liền thấy Hạ Tử Lăng đã nhảy lên quầy bếp, co rúm người lại ở một góc, còn Nha Hổ thì định lao tới.

Thẩm Khinh Bạch vội lao tới, cúi người ôm lấy nó: “Cô ấy là bạn mẹ, không phải người xấu đâu. Ngoan về phòng đi, lát mẹ thưởng cho bánh quy.”

Nha Hổ lè lưỡi nhìn chằm chằm Hạ Tử Lăng hai giây rồi quay người trở về phòng.

Thấy Nha Hổ đi, Thẩm Khinh Bạch vừa nghiêng đầu định đỡ Hạ Tử Lăng thì Nguyên Nhược đã nhanh tay hơn, đưa tay ra: “Chị, không sao rồi.”

“Chị sợ quá, Nguyên Nhược, cậu giúp tôi đi.” Hạ Tử Lăng chầm chậm nhích chân, từ từu dang tay về phía cậu: “Ôm chị xuống với.”

Nguyên Nhược sững người hai giây, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tiến lên vòng tay ôm eo cô, bế ngang xuống. Khoảnh khắc tay chạm vào eo cô, cậu còn thầm nghĩ eo chị ấy nhỏ thật, nếu sơ ý chút sợ gãy mất.

“. . . . . .”

Thẩm Khinh Bạch nhìn cảnh này trong lòng âm thầm thở dài, nếu cô có mấy chiêu này chắc đã theo đuổi được Chung Đình Diệp rồi.

Cả nhóm lên tầng, Hạ Tử Lăng giúp cô trang điểm, Nguyên Nhược phụ trách liên hệ địa điểm. Mọi thứ xong xuôi, họ lên xe đi tới chỗ tổ chức sinh nhật tối nay.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi trưa rực rỡ trải dài, mây trắng như nhung, viền ánh vàng, màu sắc cam đỏ và trắng xanh hòa quyện lẫn nhau.

Nguyên Nhược lái chiếc SUV đen nhám chạy vút về phía công viên Nam Hải.

Hạ Tử Lăng ngồi ghế sau với Thẩm Khinh Bạch, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng mỉm cười.

Thẩm Khinh Bạch hờ hững xoay đầu lại, đầu lưỡi đẩy nhẹ chân răng: “Chị à, chị cười suốt đường rồi, tớ buồn cười đến thế sao?”

Hạ Tử Lăng lập tức cười ra tiếng, ôm bụng nhìn cô thêm lần nữa: “Bạch Bạch, chị hơi lo em không phải mang đến bất ngờ mà là dọa người ra, cậu chắc chắn chồng cậu thấy dáng vẻ này không bị dọa sợ chứ?”

Nguyên Nhược cũng liếc gương chiếu hậu, cố gắng kìm nén nụ cười.

“Chủ tiệm bảo đây là phiên bản phục dựng giống nhất rồi.” Thẩm Khinh Bạch cúi đầu chỉnh lại vạt áo: “Không sao, tớ tin dù tớ mặc gì anh ấy cũng sẽ nhận ra.”

Hai người họ từng gần gũi đến mức không thể gần hơn, chẳng lẽ Chung Đình Diệp lại không nhận ra cô?

Bên kia, trong văn phòng tổng giám đốc.

Chưa đến năm giờ Chung Đình Diệp đã xử lý công việc xong, định đứng dậy chuẩn bị đi đến địa điểm tổ chức sinh nhật thì Tần Vũ ôm một chồng tài liệu cần anh ký đặt lên bàn: “Chung tổng, những tài liệu này phiền anh ký giúp.”

“Để mai đi.” Anh cúi đầu cài nút tay áo rồi khoác áo khoác vào.

Tần Vũ đứng đó định nói lại tôi, phu nhân giao nhiệm vụ này cho anh đúng là khó quá rồi. Dăn dù bằng cách nào cũng phải giữ chân đến bảy giờ, mà còn tận hơn hai tiếng nữa, anh thật sự không biết phải làm sao.

“Không được đâu, mấy tài liệu này bắt buộc hôm nay phải giải quyết.”

Động tác của Chung Đình Diệp khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

“Chung, Chung tổng, ý của tôi là nếu hôm nay không xử lý xong sẽ ảnh hưởng đến những dự án khác.” Tần Vũ giơ tay tự tát vào miệng mình, trong lòng mắng thầm, mình bị điên rồi sao mà dám nói như vậy.

Chung Đình Diệp cúi mắt nhìn tập tài liệu, trầm ngâm một chút rồi lại kéo ghế ngồi xuống.

Mãi đến sáu giờ công việc mới kết thúc.

Trời trở lạnh, ban ngày ngắn lại, lúc họ rời khỏi công ty bầu trời bên  ngoài đã u ám, tia nắng cuối cùng cũng chìm vào trong các tòa cao ốc.

Giữa dòng xe cộ tấp nập, từng hàng đèn đuôi xe đỏ rực nhấp nháy.

Chung Đình Diệp liên tục nhìn đồng hồ sốt ruột thúc giục: “Cậu đi đường kiểu gì thế? Còn bao lâu nữa mới đến!”

“Chung tổng, tôi tính đi đường này nhanh hơn ai ngờ lại kẹt xe, giờ cao điểm tôi cũng bó tay.” Tần Vũ lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng bổ sung: “Phu nhân sẽ đợi anh mà.”

“Sinh nhật của cô ấy mà phải để cô ấy chờ tôi à?” Chung Đình Diệp day trán, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tần Vũ lập tức im miệng, không dám nói thêm câu nào.

7 giờ 10 phút, chiếc xe đen cuối cùng cũng dừng trước cổng công viên Nam Hải.

Chung Đình Diệp vội vàng xuống xe, ngẩng đầu nhìn nơi tối om trước mắt, nhíu mày hỏi Tần Vũ: “Cậu chắc chắn đây là địa chỉ vợ tôi gửi?”

“Vâng, tôi đã xác nhận đến hai lần rồi.”

Nói xong Tần Vũ nhanh chóng tìm cớ: “Chung tổng, tôi bị đau bụng phải đi vệ sinh, anh tự vào nhé.”

Chưa đợi Chung Đình Diệp kịp nói gì anh đã chạy đi mất.

Chung Đình Diệp nhìn bóng dáng Tần Vũ biến mất trong nháy mắt liền đưa tay xoa trán.

Ánh mắt anh lại nhìn về phía trước, anh nhớ hồi nhỏ từng đến đây một lần, không ngờ sau bao năm nơi này vẫn chẳng thay đổi gì.

Anh đi dọc theo ánh đèn đường, chưa đi được bao xa, đèn màu trắng hồng vàng từ trên cây bất ngờ nhấp nháy kéo dài đến tận bờ biển.

Chớp mắt, ánh đèn sáng rực cả bờ biển, lờ mờ có thể thấy một con tàu hải tặc nối liền với bãi cát, hai bên lối đi dẫn đến tàu được thắp đầy nến hình trái tim.

Anh quay đầu nhìn xung quanh, không thấy một bóng người, càng không thấy bóng dáng Thẩm Khinh Bạch, ngập ngừng một chút đành tiếp tục đi theo ánh nến.

Gió biển thổi làm bay vạt áo khoác của anh, tóc cũng bị gió làm rối tung.

Tầm nhìn dần rõ hơn, trên chiếc bàn hình chữ nhật trắng trải đầy cánh hoa hồng, giữa bó hoa là một chiếc bánh sinh nhật hai tầng.

Dưới ánh đèn lung linh, xung quanh còn có hoa tươi và bóng bay được trang trí rất đẹp mắt.

Màn hình phía trước đột nhiên sáng rực, bóng bay trắng cũng bay lên, ánh sáng vàng phản chiếu tạo cảm giác như những ngôi sao băng lơ lửng giữa trời.

Lãng mạn lại tươi đẹp.

Lúc này, gương mặt tươi cười của Thẩm Khinh Bạch hiện lên trên màn hình: “Chồng à, anh ngồi xuống chiếc ghế màu trắng đi, em có chuyện muốn nói với anh.”

Chung Đình Diệp như chợt hiểu ra mọi điều bất thường xảy ra trong ngày hôm nay, bàn tay vốn buông thõng bắt đầu siết chặt, không rõ là do xúc động hay căng thẳng.

Anh làm theo lời cô, từ từ ngồi xuống, chân bắt chéo tựa vào ghế, chăm chú nhìn vào cô trên màn hình.

Cảnh quay chuyển sang, màn hình xuất hiện hình ảnh Thẩm Khinh Bạch mặc váy cưới. Váy voan trắng dài đến mắt cá chân, thiết kế cúp ngực làm lộ xương quai xanh hoàn mỹ.

Cô ôm bó hoa trắng trước ngực, ngồi xuống bãi cỏ phía sau, nụ cười nhè nhẹ hiện trên môi: “Chung Đình Diệp, anh biết không? Lần đầu gặp anh em đã nghĩ Thẩm Khinh Bạch em vận đen đủi thì sao lại gặp được người đẹp trai đến vậy. Nhưng chưa vui được bao lâu lại phát hiện mình nhận nhầm, anh hoàn toàn không phải đối tượng xem mắt của em.”

Cô cười khẽ, tiếp tục nói: “Nhưng duyên phận thật kỳ lạ, em càng muốn tránh xa anh thì lại càng dính vào anh không dứt ra được. Cuối cùng mơ mơ màng màng kết hôn với anh.”

“Em biết cuộc hôn nhân này của chúng ta bắt đầu không có bất kỳ nên tảng tình cảm nào nhưng trong quá trình sống chung, không biết từ khi nào anh đã chiếm trọng trái tim em.” Cô giơ tay chỉ vào ngực: “Bây giờ nơi này ngoài anh ra không có chỗ cho ai khác.”

Chung Đình Diệp nhìn cô qua màn hình, khóe môi dần hiện lên nụ cười.

Thẩm Khinh Bạch đứng dậy, chỉ tay về con tàu hải tặc: “Anh biết đến tàu hải tặc nhờ phim cướp biển vùng Caribe, nhưng luôn tiếc nuối chưa từng được cảm nhận sự phấn khích và tuyệt vời mà nó mang lại.”

Cô mím môi cười: “Nên hôm nay hãy để em đưa anh trải nghiệm sự phấn khích đó, và mong rằng những ngày sau này người luôn bên cạnh anh vẫn là em.”

Ánh mắt Chung Đình Diệp chợt trầm xuống, vừa kinh ngạc vừa bừng tỉnh, trong đầu anh chợt hiện về ký ức hồi nhỏ được mẹ dắt đến Nam Hải.

Anh còn nhớ hôm đó trời nắng đẹp, mẹ nói sẽ đưa anh đi chơi tàu hải tặc. Khi đó anh cũng háo hức như bao đứa trẻ khác, nhưng rồi một cuộc gọi điện thoại bất ngờ khiến bước chân anh dừng lại trên bậc thềm.

Anh ngoái đầu nhìn những đứa trẻ khác hét lên vui sướng, gương mặt rạng rỡ, còn trong lòng anh chỉ thất vọng trào dâng.

Chung Đình Diệp không ngờ ký ức chưa từng chọn vẹn ấy lại được Thẩm Khinh bạch bù đắp bằng cách này.

Đèn xung quanh bất ngờ bật sáng, màn đêm như hóa ban ngày. Bên cạnh anh không biết từ lúc nào xuất hiện một người, chính là diễn viên cosplay cướp biển vùng Caribe.

Thấy người kia định tiếng lại gần, Chung Đình Diệp theo phản xạ lập tức đứng dậy giữ khoảng cách, ánh mắt đầy cảnh giác.

Anh không thích người lạ đến gần, theo bản năng lui về sau vài bước.

Thẩm Khinh Bạch qua một mắt còn lộ ra bên ngoài nhìn thấy phản ứng đó thì khựng lại, trong lòng chợt hoảng loạng, toang rồi, hình như anh ấy không nhận ra mình.

Xem ra bộ hóa trang này quá thành công đến mức chồng mình cũng không nhận ra.

Mấy người nấp không xa mặt đỏ bừng vì cố nín cười, Hạ Tử Lăng hạ giọng: “Đã bảo sẽ thành cú sốc rồi mà, não của Bạch Bạch cũng to thật đấy, nghĩ ra được cách mặc thế này.”

Tần Vũ không nhịn được bật cười, vội lấy tay bịt miệng: “Nếu cô không nói tôi cũng không nhận ra là phu nhân.”

Anh ấy thở dài rồi nói thêm: “Cả bộ râu rậm rạp lại còn bịt một mắt, nhìn cách nào cũng không ra dáng phụ nữ.”

Hạ Tử Lăng bị chọc cười đến gập cả người, ôm bụng nói: “Cậu ấy bảo như vậy mới chân thực, nhập vai hơn.”

Nhóm người đang cố nhịn cười thì Thẩm Khinh Bạch đột nhiên cảm thấy không khí có phần gượng gạo, Chung Đình Diệp không làm theo kịch bản khiến cô không biết nên tiếp tục thế nào.

Anh phải phối hợp lên tàu chứ!

Cô cố tình hạ giọng bắt chước giọng nam: :Thưa ngài, tôi sẽ đưa ngài lên tàu.”

Chung Đình Diệp liếc cô, xoay người rút điện thoại ra vừa đi vừa gọi cho Thẩm Khinh Bạch.

“Ơ kìa, sao lại đi rồi!” Thẩm Khinh Bạch quýnh lên, giậm chân vô thức đuổi theo, định với tay kéo tay áo nhưng lại bị anh hất ra.

Ngầu thật, người này đúng là rất ngầu, người ta cosplay cướp biển tự mình dẫn anh lên thuyền mà còn ghét bỏ.

“. . . . . .”

Nhìn bóng lưng anh xa dần, Thẩm Khinh Bạch đành bất lực kéo râu giả xuống, giọng trở lại bình thường: “Chồng à, là em mà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.