Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 41: Chương 41




Một giọng nói quen thuộc theo gió biển vọng vào tai, mà giọng nói ấy lại phát ra từ người cosplay thuyển trưởng Jack.

Chân của Chung Đình Diệp bỗng khựng lại, anh từ từ quay người lại ngẩng đầu nhìn cô.

Dưới ánh trăng lạnh nhạt, cô gái tháo bộ râu trên mặt lộ ra những đường nét tinh xảo và trắng trẻo. Mát tóc xoăn như tảo biển rối bù xõa sau đầu, trán quấn một mảnh vải vàng úa giống như chiếc mũ, mắt trái vẫn còn đeo chiếc bịt mắt đặc trưng của cướp biển.

Lúc này, cô nghiêng đầu cười ngốc nghếch với anh, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Chung Đình Diệp cất điện thoại vào túi, từng bước tiến lại gần cô, khóe môi không giấu được nụ cười, anh đưa tay gõ nhẹ lên trán cô: “Thổ lộ tình cảm mà hóa thành thế này à?”

“Thì muốn để thuyển trưởng Jack đích thân đưa anh lên tàu như vậy mới có ý nghĩa hơn chứ.” Thẩm Khinh Bạch bĩu môi: “Ai ngờ anh không nhận ra, không chịu phối hợp còn cho em cái mặt lạnh nữa chứ.”

Chung Đình Diệp bật cười, đưa tay kéo nhẹ miếng bịt mắt bên trái của cô: “Em hóa trang như thế này thật sự anh cũng không nhận ra nổi.”

Ngón tay anh lại chạm vào khóe mắt cô: “Còn kẻ mắt đen thế này cơ mà.”

Sợ anh làm hỏng lớp hóa trang, Thẩm Khinh Bạch vội đẩy tay anh ra, đeo bịt mắt lại: “Đừng có nghịch, còn chưa diễn xong mà!”

Nói xong cô lùi lại một bước, hơi cúi người một cách lịch thiệp đưa tay ra mời: “Thưa ngài, bây giờ có thể theo tôi lên tài không?”

Chung Đình Diệp chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, gương mặt tuấn tú như cười như không. Anh mắt anh lướt xuống bàn tay nhỏ của cô rồi đưa tay ra nắm lấy bao trọng lấy bàn tay ấy.

“Được.” Giọng nói anh mang theo ý cười.

Thẩm Khinh Bạch mỉm cười dẫn anh bước lên từng bậc thang, cuối cùng hai người ngồi vào giữa con tàu.

Mặt biển vốn đen tối bỗng sáng rực khi tàu cướp biển khởi động, ánh đèn màu lấp lánh, ánh nước phản chiếu ánh sao như một bữa tiệc lung linh trên biển.

Tàu cướ biển lắc lư theo nhịp rồi từ từ nâng cao hơn, biên độ đong đưa cũng lớn dầu, cơ thể bắt đầu chao đảo.

‘Vù’ một tiếng, tàu đung đưa mạnh, cảm giác kí.ch thíc.h không cần nói cũng hiểu.

Thẩm Khinh Bạch quay sang hỏi anh: “Anh sợ không?”

Chung Đình Diệp bất đắc dĩ cười cười: “Annh gần ba mươi rồi.”

Ý là anh không phải trẻ con nữa.

Thẩm Khinh Bạch cảm thấy mình hỏi thừa liền cúi đầu cười khẽ rồi néo lại gần anh giả vờ sợ hãi: “Vậy anh bảo vệ em nhé, lên tới điểm cao nhất em vẫn hơi sợ.”

Chung Đình Diệp cúi mắt nhìn cô nhưng tóc rối che mất gương mặt cô, anh mím môi cười, tay đặt trên vai cô siết nhẹ, kéo cô vào lòng.

Tàu càng lúc càng nhanh, dù họ ngồi giữa nhưng vẫn cảm nhận được từng đợt lên cao hạ thấp. Gió biển thổi vù vù qua tai, từng đợt khí lạnh ùa vào.

Khi tàu lên đến điểm cao nhất, Thẩm Khinh Bạch hướng ra biển hét lên: “Chung Đình Diêp, em thích anh!”

Lời vừa dứt, pháo hoa bay lên rực rỡ nở bung, chiếu sáng cả bầu trời đêm rồi từ từ tan vào bóng tối yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, biên độ đung đưa của tàu dần nhỏ lại, Thẩm Khinh Bạch quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô.

“Chung Đình Diệp, anh nghe thấy không? Em thích anh.” Cô mỉm cười lặp lại lần nữa.

Chung Đình Diệp không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Một lát sau, như thể không kìm nén được nữa, anh liền giữ lấy gáy cô và hôn xuống thật mạnh.

Nụ hôn bất ngờ của anh giống như cơn bão khiến người ta không kịp phòng bị, hương vị ngọt ngào hòa quyện trong từng lần môi lưỡi giao nhau, lúc dịu dàng cắn nhẹ, lúc lại tinh tế mút môi cô.

Có lẽ vì đêm nay quá đẹp nên ánh mắt người đàn ông ấy trở nên đặc biệt dịu dàng và say đắm như đang người phụ nữ mà anh yêu thương nhất khiến người ta say lòng.

Khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Khinh Bạch thở dốc trong vòng tay anh, cảm nhận được tiếng tim đập mãnh liệt của anh cùng câu chúc vang lên bên tai: “A Bạch, sinh nhật vui vẻ, đời này gặp được em là đủ rồi.”

Từng câu từng chữ của anh vang lên trong tai cô xuyên thẳng vào trái tim, mạnh mẽ và dứt khoát.

Thẩm Khinh Bạch bất ngờ ngẩng đầu khỏi lòng anh, hai tay ôm lấy eo anh, nhanh chóng hôn chụt một cái: “Chung Đình Diệp, em đóng dấu rồi, từ giờ anh là người của em, em sẽ chịu trách nhiệm!”

Khóe miệng Chung Đình Diệp cong lên, anh nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mình, giọng nói bình tĩnh mà nghiêm túc: “Vậy em phải chịu trách nhiệm cả đời, không được bỏ cuộc giữa chừng.”

Thẩm Khinh Bạch gật đầu chắc nịch: “Ừm, em sẽ.”

Lúc cắt bánh kem, Chung Đình Diệp mới phát hiện ra không chỉ nhân viên nhìn lén bọn họ hôn nhau mà cả nhóm người đã lên kế hoạch cho buổi tối nay cũng đang theo dõi.

Điều khiến anh bất ngờ là Nguyên Nhược cũng có mặt.

Anh chợt nhớ đến lần trước Thẩm Khinh Bạch kết bạn wechat với cậu ấy, thì ra họ đã lên kế hoạch từ lâu.

Lúc Thẩm Khinh Bạch đi thay đồ, Hạ Tử Lăng lấy hết can đảm bước tới hỏi: “Tổng tài, phỏng vấn anh một chút được không?”

Mọi người nghe vậy đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.

Có lẽ do tâm trạng tốt nên giọng Chung Đình Diệp mang theo ý cười: “Cô hỏi đi.”

Hạ Tử Lăng nhìn về phía khu thay đồ của Thẩm Khinh Bạch, chống tay lên bàn cố nhịn cười: “Lúc hôn Bạch Bạch trong tạo hình thuyền trưởng Jack anh có chút do dự nào không?”

Nghe vậy Chung Đình Diệp ngẩng đầu, đúng lúc thấy cô gái kia đang từ từ đi tới, khóe môi khẽ cong: “Không có.”

“Không thể nào! Tôi hóa trang cho cô ấy thành thế kia mà anh vẫn hôn được, không hổ là tình yêu đích thực.”

Hạ Tử Lăng còn muốn đùa thêm thì nhận ra ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm ra phía sau mình, lập tức hiểu ra bình tĩnh đổi giọng: “Nhưng mà Bạch Bạch nhà chúng tôi đẹp từ trong trứng, có hóa trang kiểu gì cũng không che nổi nhan sắc của cậu ấy.”

Thẩm Khinh Bạch vỗ nhẹ lên đầu cô: “Nói điêu thế, ai cười tớ suốt dọc đường đến đây?”

“Không chỉ mình tớ, trợ lý Tần cũng cười mà!” Hạ Tử Lăng vội đẩy người khác ra làm bia đỡ đạn.

“Phu nhân, tôi thật sự không nhịn được, lần sau tôi sẽ cố gắng nhịn được không?” Tần Vũ nỗ lực cứu mình.

Lời vừa dứt, những người vừa cố nhịn cười lập tức cười phá lên, lần này cả Chung Đình Diệp cũng không nhịn được nữa.

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Đáng ghét, có cần cười đến thế không vậy!

Sau khi cắt bánh kem ở bãi biển xong, Chung Đình Diệp đã đặt bàn ở ở một nhà hàng hải sản gần đó để ăn uống. Cả ngày bận rộn, ăn uống no nê xong lại di chuyển đến hội sở.

Hội sở này Thẩm Khinh Bạch đã từng đến cùng Chung Đình Diệp nên không còn xa lạ.

Chỉ là Hạ Tử Lăng bên cạnh lại vô cùng phấn khích, còn nói quen được bạn đại gia như cô là lời to, kích động đến mức siết đỏ cả cổ tay cô.

Thẩm Khinh Bạch hoàn toàn hiểu được cảm giác ấy, vì lần đầu tiên đến đây cô cũng bị nột thất và dịch vụ nơi này làm cho choáng ngợp.

Không lâu sau khi họ đến Tưởng Tuấn Vỹ cũng vội vã đến, anh vừa kết thúc công việc ở nước ngoài, vừa xuống máy bay liền tới thẳng đây.

“Vất vả rồi thầy Tưởng.” Thẩm Khinh Bạch nâng ly rượu đỏ trên bàn cụng ly với anh, trong tay ôm mô hình xe hơi phiên bản giới hạn anh tặng cười tinh quái: “Để thầy tốn kém rồi, tôi ngại quá.”

Tưởng Tuấn Vỹ nhấp một ngụm rượu, cười đưa tay ra: “Đã ngại vậy thì trả lại tớ đây, cháu tớ cũng thích món này lắm.”
“Tặng rồi thì không được lấy lại, không hợp lẽ đâu.” Thẩm Khinh Bạch vội nhét đồ vào tay Chung Đình Diệp: “Chồng ơi giữ hộ em.”

Chung Đình Diệp nhận lấy, xoa đầu cô: “Uống ít thôi.”

“ừm, em biết rồi.” Cô bỗng nhớ ra gì đó, quay sang nhìn anh: “Hôm nay anh không được uống rượu đâu, biết chưa?”

Chung Đình Diệp hiểu rõ hàm ý trong lời nói của cô, mỉm cười gật đầu.

Trên quầy rượu trong phòng riêng bày đủ loại rượu, mấy người vốn đã ăn uống một bữa ại ngà ngà say, không khí trong phòng bao càng thêm náo nhiệt.

Đặc biệt là Hạ Tử Lăng, cuối cùng cũng tìm được lý do để tiếp cận Nguyên Nhược: “Em trai à, hình như chị say rồi, tối nay có thể đưa chị về không?”

Nguyên Nhược đỡ lấy vai cô, cúi người rót cho cô một ly nước ấm: “Chị uống nước đi.”

Hạ Tử Lăng thấy vành tai cậu hơi đỏ ửng liền cười khẽ, cầm lấy ly uống hai ngụm rồi nghiêng đầu lại gần: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của chị đấy.”

Dù chưa từng yêu nhưng Nguyên Nhược hiểu rõ rung động trong tim mình có nghĩa gì, ánh mắt sâu thẳm của cậu dừng lại trên gương mặt cô: “Chị chắc chắn muốn em đưa về?”

Hạ Tử Lăng ngẩng mặt nhìn cậu, nụ cười rạng rỡ: “Rất chắc chắn.”

“Được.” Ngyên Nhược cúi đầu, lại rót cho cô một ly.

Tưởng Tuấn Vỹ ngồi chếch ở phía đối diện thu lại hết mọi tương tác giữa anh hai người vào mắt, anh cúi đầu cười khẽ rồi cầm ly rượu trên bàn uống cạn.

Thẩm Khinh Bạch liếc nhìn Hạ Tử Lăng rồi vỗ vai Tưởng Tuấn Vỹ tỏ ý an ủi: “Sinh nhật lần trước tớ đã bảo cậu tỏ tình rồi, biết đâu còn cơ hội. Giờ thì muộn rồi, cô ấy bây giờ mê mẩn em trai kia lắm.”

Tưởng Tuấn Vỹ lười biếng tựa người ra sau ghế sofa, ánh mắt lại lần nữa dõi theo hai người kia: “Cô ấy luôn xem tớ là bạn thân vậy thì tớ cần gì phải phá vỡ sự cân bằng này chứ?”

Trầm mặc một lýc, anh nghiêng đầu hìn Thẩm Khinh Bạch: “bây giờ như thế này là tốt rồi, cậu ấy hạnh phúc tớ cũng vui cho cậu ấy.”

Thẩm Khinh Bạch nhướn mày hỏi: “Thật sự buông bỏ rồi.”

“Ừm, tớ cũng đâu còn trẻ gì nữa, nên tìm một người nghiêm túc yêu đương.” Tưởng Tuấn Vỹ cười: “Còn phải học thêm kỹ năng tỏ tình từ cô giáo Thẩm nữa.”

Dù anh không kịp chứng kiến nhưng nhóm chat thì xem hết rồi.

Thẩm Khinh Bạch biết anh đang trêu mình, mỉm cười: “Được thôi, tớ sẽ nỗ lực dạy cậu.”

Ra khỏi hội sở, mọi người lần lượt tạm biệt nhau ra về.

Thẩm Khinh Bạch được Chung Đình Diệp nắm tay dát xuống bậc thang, mỗi bước anh đều quay lại nhìn cô, miệng không ngừng nhắc nhở: “Cẩn thận kẻo trượt chân.”

Cô mỉm cười kéo tay anh lại, không đợi anh quay đầu liên nhảy lên lưng anh từ bậc thang. Mặc dù bất ngờ nhưng Chung Đình Diệp vẫn đỡ được cô một cách vững vàng.

Anh cõng cô đi dọc ven đường, tài xế lái xe từ từ theo sau.

Ánh trăng mùa đông khẽ ẩn mình sau tầng mây chỉ để lại ánh sáng mờ nhạt và vài vì sao lấp lánh mờ ảo trên bầu trời.

Thẩm Khinh Bạch ôm cổ anh, cả người dựa vào tấm lưng rộng lớn, cằm tựa lên vai anh khẽ gọi: “Chồng ơi.”

“Hửm.”

“Tiểu Lăng Tử thích Nguyên Nhược.”

“Anh thấy rồi.”

“Anh có ủng hộ họ không?”

Chung Đình Diệp khẽ nhún người đỡ cô lên cao hơn, bước chân vẫn vững chãi: “Chuyện tình cảm người ngoài khó nói.”

“Ừm, cũng đúng.” Thẩm Khinh Bạch khẽ nhéo tai anh thì thầm: “May mà thầy Tưởng đã buông bỏ rồi, nếu không nhìn thấy tình bạn giữa chúng em tan vỡ, em không chịu nổi mất.”

Chung Đình Diệp hỏi: “Hồi học đại hoc quan hệ của hai người rất tốt à?”

“Ừ,. Ăn uống vui chơi đều có nhau, chỉ là em từng yêu. . .” Thẩm Khinh Bạch đột nhiên ngừng lại không tiếp tục nói nữa.

“Yêu ai?” Chung Đình Diệp nghiêng đầu nhìn cô: “Sao không nói nữa.”

Chuyện giữa cô và Kha Chính Nam, chỉ cần cô không nói Chung Đình Diệp cũng chưa từng hỏi, như thể anh không quan tâm cũng không hề tò mò.

Trước khi kết hôn thì còn có thể hiểu nhưng giờ đã là chồng của cô, nếu anh muốn biết cô sẽ kể.

Thẩm Khinh Bạch suy nghĩ một lát, hỏi anh: “Chồng à, sao anh chưa từng hỏi chuyện bạn trai cũ của em? Là không quan tâm hay là không để bụng?”

Chung Đình Diệp bỗng dừng bước, hơi nghiêng đầu: “Ai cũng có quá khứ, em không muốn nói anh cũng chẳng muốn nhắc đến. Huống chi bây giờ em cũng là vợ anh, anh ta chỉ là một người lướt qua đời em, còn anh sẽ là người đi cùng em đến hết cuộc đời này.”

Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đừng quên ở bãi biển em đã nói sẽ chịu trách nhiệm với anh cả đời rồi đấy.”

Khoảnh khắc ấy, Thẩm Khinh Bạch cảm nhận được sự chiếm hữu trong lời nói của anh. Cô bật cười, ôm chặt cổ anh hơn, nghiêng đầu cắn nhẹ vào vành tai anh: “Ừm, em không quên mà.”

Cơ thể Chung Đình Diệp cứng lại, giọng trầm khàn: “Về nhà rồi cắn tiếp.”

Thẩm Khinh Bạch cố tình trêu anh, ngồi thẳng dậy hôn lên má anh: “Không muốn, bây giờ em muốn hôn anh cơ.”

“Được, lên xe anh cho hôn.” Chung Đình Diệp cõng cô bước về phía xe.

“Đừng đừng, em đùa thôi, về nhà rồi hôn.” Thẩm Khinh Bạch thấy anh dừng bước thì hoảng hốt, theo phản xạ ôm chặt lấy cổ anh hơn: “Chồng à, em còn chưa nói xong mà.”

Chung Đình Diệp đột nhiên dừng lại, đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay cô: “Thả tay ra trước đã, ôm chặt quá rồi.”

“À.” Thẩm Khinh Bạch nhanh chóng buông tay nằm rạp lên lưng anh cười khúc khích.

Sau khi cười đủ, anh hỏi: “Em muốn nói gì?”

Thẩm Khinh Bạch áp mặt lên cổ anh, nhẹ giọng hỏi: “Chồng ơi, em mặc váy cưới có đẹp không?”

“Đẹp.” Chung Đình Diệp nhớ lại hình ảnh trong video, cô mặc váy cưới giống hệt cô gái trong giấc mơ của anh, thậm chí còn đẹp hơn.

Một lúc sau, Thẩm Khinh Bạch chậm rãi lên tiếng: “Đợi anh bận xong đợt này chúng mình đi chụp ảnh cưới nhé.”

Chung Đình Diệp hơi khựng bước, quay lại nhìn cô, mỉm cười dịu dàng: “Ừm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.