Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 61: Chương 61




Nghe thấy câu ‘anh chỉ yêu em’ của Chung Đình Diệp, Thẩm Khinh Bạch mím môi nở một nụ cười, đang định buông tay ra thì cơn đau đột nhiên dữ dội hơn khiến cô không kìm được mà nhíu chặt mày.

Cô theo phản xa siết chặt tay Chung Đình Diệp, cố gắng áp dụng phương pháp thỏ bằng bụng để thư giãn nhưng hoàn toàn vô ích.

Chung Đình Diệp thấy sắc mặt của Thẩm Khinh Bạch tái nhợt, cả gương mặt như bị vặn xoắn lại khiến anh cũng trử nên lúng túng hoảng loạn.

“Vợ à, anh sẽ vào phòng sinh cùng em.”

Bàn tay to lớn bao ọc lấy tay cô, lau đi những giọt mồ hôi trên trán: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Thẩm Khinh Bạch mở mắt nhìn anh, biết anh sẽ cùng mình vào phòng sinh tâm trạng dần thả lỏng, bàn tay đang nắm lấy mép cửa cũng từ từ buông ra.

Chú Lịch thấy vậy liền bảo y tá nhanh chóng đẩy vào phòng sinh.

Mã Như Duy nhìn thấy cảnh tượng này mắt đỏ hoe, bà hiểu nỗi đau sinh con là đau xé ruột xé gan, không thể diễn tả thành lời.

Chung Đình Diệp mặc đồ bảo hộ y tế luôn ở bên cạnh Thẩm Khinh Bạch, vì quá đau nên cô rơi vào trạng thái mơ hồ, chỉ còn cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của mình đang không ngừng siết chặt tay anh.

Thơi gian từng giây từng phút trôi qua nhưng lại như trở nên dài đằng đẵng.

Anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc ướt dính trên trán cô, thấy cô cắn chặt môi anh vừa đau lòng vừa không dám tùy tiện động vào.

Khi bác sĩ bảo Thẩm Khinh Bạch cố hết sức rặn, cô cuối cùng không nhịn được mà gào lê, từng đợt dồn hết sức lực, ngón tay đã tái nhợt, cuối cùng dùng toàn bộ hết sức mạnh để rặn.

Bỗng nhiên một tiếng khóc vang lên xé tan bầu không khí trong phòng bệnh.

Thẩm Khinh Bạch lập tức ngã xuống giường, yếu ớt nhắm mắt lại và từ từ thiếp đi.

Chỉ trong khoảnh khắc nhắm mắt ấy, cô dường như nhìn thấy được giọt nước mắt nơi khóe mắt của Chung Đình Diệp cùng biểu cảm trên khuôn mặt anh mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Là sự đau lòng xen lẫn niềm hạnh phúc.

Lúc Thẩm Khinh Bạch tỉnh lại lần nữa, trần nhà sáng sủa, ánh nắng rực rỡ xuyên qua lớp kính rải lên sàn gỗ màu sáng, những bông hồng cắm trong bình hoa đầu giường tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.

Cô tỉnh táo vài giây, theo bản năng đưa tay sờ bụng, không còn gì cả, lúc này mới chợt nhớ ra Bánh Sữa đã chào đời.

“Vợ ơi em tỉnh rồi à.”
Chung Đình Diệp thấy cô định ngồi dậy vội vàng đỡ cô: “Muốn uống nước không?”

Thẩm Khinh Bạch định mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng khô khốc nên chỉ có thể gật đầu.

Chung Đình Diệp đưa cô uống nước mật ong đã chuẩn bị sẵn, ôm vai cô đút cho cô từng ngụm nhỏ: “Uống thêm chút nữa.”

“Để lát nữa uống tiếp.” Thẩm Khinh Bạch cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn nhiều, quay đầu tìm bóng dáng của con: “Con đâu rồi?”

Chung Đình Diệp cúi người ôm vơ vào lòng, vùi đầu vào cổ cô nói nhỏ: “Vợ à, sau này không sinh nữa, có mình Bánh Sữa là đủ rồi.”

Thẩm Khinh Bạch nhớ lại giọt nước mắt nơi khóe mắt của anh trước khi mình thiếp đi liền đưa tay ôm lại anh: “Mẹ từng nói lúc sinh em mẹ đau tưởng như muốn chết, khi đó em không thể cảm nhạn được nhưng giờ em đã hiểu cái đau đến mức không muốn sống là thế nào, thật sự rất đau.”

“Nhưng đổi lại là sinh mệnh của chúng ta em rất vui, rất sẵn lòng.” Cô đưa tay vuốt nhẹ lưng anh, mỉm cười nói: “Chúng ta cố gắng làm bố mẹ tốt của Bánh Sữa.”

Chung Đình Diệp siết chặt tay hơn một chút, im lặng hồi lau rồi nghiêng đầu hôn nhẹ lên vành tai cô, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn em, A Bạch.”

Thẩm Khinh Bạch mỉm cười nhẹ, rời khỏi vòng tay anh đổi đề tài: “Chồng ơi em muốn xem Bánh Sữa.”

“Ừm, để anh đi bế con.” Chung Đình Diệp đắp chăn lại cho cô, còn chưa kịp đứng dậy thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.

“Con gái tỉnh rồi sao.” Thẩm Đông Hoa cười xoay người nhường chỗ cho Mã Như Duy đang bế cháu bước vào trước, sau đó là một nhóm người theo sau.

Ông nội, bác cả, bác gái, Hạ Tử Lăng và Nguyên Nhược, còn có cả Tưởng Tuấn Vỹ và vợ con cũng đến, trong chốc lát, phía trước giường bệnh đã kín người.

Thẩm Khinh Bạch vui mừng tươi cười: “Sao mọi người đều đến thế?”

“Phải đến xem người mẹ tuyệt vời này chứ, sinh được một bé Bánh Sữa nặng tận 3,9kg thật không dễ dàng.” Hạ Tử Lăng giơ ngón tay cái khen cô: “Cô Thẩm quá đỉnh.”

Vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều bật cười.

Mã Như Duy cười dịu dàng đặt bé con vào lòng tay cô: “Đây, bảo bối nhỏ của con đây.”

Thẩm Khinh Bạch nhìn con bé xíu không biết nên làm thế nào, đưa tay hai lần mới cẩn thận ôm con vào lòng.

Cô cúi đầu ngắm kỹ, gương mặt mũm mĩm ửng đỏ, hai mắt nhắm chặt như hai đường thẳng, cái miệng nhỏ chóp chép như đang tìm sữa bú.

Thẩm Khinh Bạch mỉm cười, lại nhìn kỹ ngũ quan nhỏ xíu của con nụ cười dần tắt, vì nhìn thế nào cũng không thấy giống mình hay Chung Đình Diệp.

Cô từ từ ngẩng đầu nhìn Chung Đình Diệp bĩu môi nói: “Chồng à, Bánh Sữa xấu quá, sau này lớn lên phải làm sao đây?”

Thẩm Khinh Bạch chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Tưởng Tuấn Vỹ miễn cưỡng nở một nụ cười: “Thầy Tưởng, từ giờ tớ đồng ý cho con trai cậu theo đuổi con gái tớ.”

“. . . . . .”

Tưởng Tuấn Vỹ sững người một lát, cúi đầu nhìn con trai mình rồi lại nhìn Bánh Sữa, do dự một lát: “Tiểu Bạch, thôi bỏ đi, đừng làm tổn thương nhau.”

Nghe vậy mọi người trong phòng đều bật cười khúc khích.

Bác gái cười chen vào: “Tiểu Bạch à, trẻ sơ sinh đều như vậy, ngũ quan chưa phát triển hết thôi, người xưa nói trẻ con mà mới sinh ra đã xinh quá thì sau này xấu. Con yên tâm, có gen của con với Đình Diệp, bé con nhà mình sau này chắc chắn là đại mỹ nhân.”

Được an ủi như vậy Thẩm Khinh Bạch cúi đầu nhìn lại Bánh Sữa thấy cũng thuận mắt hơn đôi chút.

Đến sáu giờ chiều phòng bệnh mới yên tĩnh trở lại.

Mã Như Duy bưng thức ăn ở cũ đặt lên bàn, vừa múc canh vừa dặn dò: “Tháng này con phải ăn nhạt thôi, đừng thèm ăn mấy thứ linh tinh, uống nhiều canh cá vào không thì không đủ sữa cho Bánh Sữa đâu.”

“vâng con biết rồi.” Thẩm Khinh Bạch thờ ơ uống canh, ánh mắt lại luôn theo dõi chiếc nôi của em bé.

Chung Đình Diệp đang kiên nhẫn thay quần áo cho con, anh nhẹ nhàng nâng đôi chân mũm mĩm của bé từ tốn mặc tã rồi lại mặc quần áo tử tế cho con.

Khi làm hết tất cả những việc đó khóe môi của anh luôn mang theo nụ cười, ánh mắt dịu dàng và tràn đầy yêu thương.

Mã Như Duy nhìn theo ánh mắt của cô khóe môi khẽ cong lên: “Nhìn Tiểu Chung mà xem, mẹ chỉ dạy một lần là nó đã học được ngay, việc gì cũng tự làm còn không cần bảo mẫu giúp.”

Thẩm Khinh Bạch mỉm cười thu lại ánh mắt, cúi đầu chăm chú uống canh: “Vâng, ở nhà anh ấy cũng chăm sóc con như vậy.”

Tất cả sự kiên nhẫn và dịu dàng của Chung Đình Diệp đều dành cho cô và con, dù biết rõ nhiều lúc cô lười biếng không muốn động tay động chân nhưng anh vẫn nuông chiều cô.

Mã Như Duy lại đưa món trứng hấp cho cô: “ừ, con rể như Tiểu Chung đúng là chẳng có gì để chê.”

Màn đêm buông xuống, ánh trắng trong vắt rọi đầy nơi đầu giường, giờ đêm hiu hiu, căn phòng bệnh tĩnh lặng không một tiếng động.

Chung Đình Diệp vòng tay ôm cô từ phía sau, cả hai lặng lẽ nhìn Bánh Sữa đang ngủ say trong nôi, khóe môi đều mang theo nụ cười dịu dàng.

“Chồng à, anh nghĩ ra tên thật cho Bánh Sữa chưa?” Thẩm Khinh Bạch cười hỏi.

Sau khi cô đặt biệt danh là Bánh Sữa, Chung Đình Diệp nhất quyết giành quyền đặt tên thật cho con, sợ cô lại nghĩ ra cái tên kỳ lạ nào như tên món ăn nữa.

“Rồi, gọi là Chung Điềm Hàm.”

Thẩm Khinh Bạch bỗng quay đầu nhìn anh, sau đó khẽ bật cười: “Chồng à, cái tên này thật sự rất hợp với con gái của chúng ta.”

Chung Đình Diệp cúi đầu nhì cô: “Không hợp sao?”

Thẩm Khinh Bạch thu ánh mắt lại, nhìn Bánh Sữa mũm mĩm trong nôi, lý trí phân tích: “Nhìn dáng vẻ này sau này chắc chắn là một cô gái mạnh mẽ, nghe cái tên này có vẻ không đúng với thực tế.”

Từ khi mới sinh ra Bánh Sữa đã được mọi người cưng chiều hết mực, đặc biệt là ông cụ, cách vài ngày lại đến Niên Hoa Lý thăm con bé, mỗi lần đến là ở cả buổi chiều, luôn mang đủ loại đồ dùng đắt tiền cho em bé.

Vì vậy Thẩm Khinh Bạch và Chung Đình Diệp bàn nhau chuyển về nhà cũ ở một thời gian để mọi người đỡ phải đi lại.

Từ khi có Bánh Sữa nhà cũ vốn nghiêm túc và trầm lặng nay đầy ắp tiếng cười nói vui vẻ ấm áp một cách lạ thường.

Thời gian trôi qua, đúng như bác gái nói, Bánh Sữa càng ngày càng đáng yêu, đôi mắt đen long lanh  to tròn cực kỳ đáng yêu.

Mới sáu tháng nhưng Bánh Sữa đã biết nhìn sắc mặt của người khác, lúc muốn xin ăn chưa từng tìm đến Thẩm Khinh Bạch, biết rõ bố dễ dụ hơn, chỉ cần hơi mím môi một cái là sẽ được bố đưa cho.

Thẩm Khinh Bạch ngồi khoanh chân trên thảm nhìn cảnh tượng ấy lắc đầu chậc lưỡi: “Chồng à, anh thấy không, Bánh Sữa đúng là biết bắt nạt người yếu, lanh lợi quá rồi.”

Chung Đình Diệp ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng nắn đôi chân mũm mĩm của cô bé đầy yêu chiều: “Ừm, con gái thông minh giống anh.”

Bánh Sữa như hiểu được liền vui vẻ đá chân, bi bô định thơm bố.

Thảm Khinh Bạch bị hai bố con chọc cười: “Ý là không thừa hưởng được gen tốt nào từ mẹ chứ gì.”

Chung Đình Diệp ngẩng đầu nhìn cô, giọng mang theo ý cười: “Ngoại hình giống em, xinh đjep.”

Nghe vậy Bánh Sữa lại đá chân, quay đầu nhìn Thẩm Khinh Bạch giơ tay đòi bế.

“Đồ quỷ nhỏ.” Thẩm Khinh Bạch cúi xuống ế con, hôn lên má trắng nõn của cô nhóc rồi nghiêng mặt để nhóc hôn lại.

Chờ mãi không thấy con hôn, mãi dến khi ngực có động tĩnh, cô cúi đầu mới biết hóa ra con bé đến để bú sữa.

“Bánh Sữa, con quá đáng rồi nha, mục đích như vậy không tốt đâu.” Thẩm Khinh Bạch vừa nói vừa mở áo: “Thật sự coi mẹ là bò sữa à, đói mới tới tìm ăn.”

Chung Đình Diệp mỉm cười đứng dậy lấy khăn ướt trên tủ đầu giường, đợi con bú xong thì bế con xuống dưới giao lại cho bảo mẫu.

Thẩm Khinh Bạch lấy đồ ngủ từ phòng thay đồ, vừa chuẩn bị đi tắm thì chạm mặt Chung Đình Diệp vừa quay lại, cô nhướn mày: “Hôm nay vê nhanh vậy?”

Bình thường anh luôn tắm cho Bánh Sữa xong mới về phòng.

“Ừm, còn lại để dành thời gian cho em.” Chung Đình Diệp đóng cửa phòng, khóa lại.

Thẩm Khinh Bạch nhìn khóa cửa lập tức hiểu ý anh, khóe môi cong lên cố tình hỏi: “Anh muốn dành thời gian kiểu gì?”

Chung Đình Diệp bước lên ôm eo cô, cúi đầu hôn nhẹ môi: “Ngủ với em, được không?”

Thẩm Khinh Bạch vòng tay ôm cổ cô, nhón chân hôn lại: “Được thôi, tính phí đó nha.”

Chung Đình Diệp  thở dồn dập bế ngang cô lên.

Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, đôi mắt đen láy của Thẩm Khinh Bạch dưới làn hơi càng thêm long lanh quyén rũ.

Bồn tắm song sánh ánh nước, Chung Đình Diệp đỡ eo cô, mỗi động tác đều bắn tung nước.

“Vợ à, em hài lòng chứ?”

Thẩm Khinh Bạch đầu óc rối loạn ghé sát tai anh thì thầm: “Tính theo tiểu chuẩn tính phí thì. . . còn thiếu chút nữa.”

Chung Đình Diệp vừa buồn cười vừa bất lực cúi đầu hôn cô.

Bánh sữa lên hai tuổi rưỡi, càng lớn càng giống Thẩm Khinh Bạch hồi nhỏ, tất nhiên trí thông minh thì thừa hưởng từ Chung Đình Diệp, học gì cũng chỉ một lần là biết.

Cái gì không cho học cô bé cũng tự học được.

Trước đây Thẩm Khinh Bạch giấu đồ ăn vặt trong ngăn kéo bàn trà, từ khi phát hiện Bánh Sữa ăn vụng không kiểm soát cô phải thay đổi chỗ cất.

Hôm đó Chung Đình Diệp tan làm về nhà, vừa thay dép xong Bánh Sữa búi tóc hai bên đã chạy tới ôm anh: “Bố ơi bế con~”
Anh cong môi một tay ôm cô nhóc vào lòng, tay kia xách áo khoác, vừa đi về phía phòng khách vừa hỏi: “Mẹ chưa về sao?”

Bánh Sữa lắc đầu sau đó hôn lên má anh một cái rõ kêu: “Bố ơi, chúng ta lên tầng đi.”

Chung Đình Diệp híp mắt nhìn cô nhóc: “Lý do?”

Bánh Sữa chu môi, vẻ mặt tội nghiệp giống hệt Thẩm Khinh Bạch: “Con làm hỏng mô hình ô tô của mẹ rồi, bố giúp con sửa đi, nếu không mẹ đánh vào mông con mất.”

Chung Đình Diệp hơi nhíu mày liếc nhìn đồng hồ trên tường, thấy vẫn còn kịp liền bế cô nhóc lên tầng.

“Bố ơi bố lên một mình đi, con giúp bố trông chừng mẹ về cho.” Bánh Sữa vùng vẫy đòi xuống đất.

Chung Đình Diệp đặt cô bé lên sofa xoa đầu: “Không phải muốn thừa cơ làm chuyện xấu đấy chứ?”

Bánh Sữa mím môi lắc đầu nguầy nguậy.

“Được rồi, mẹ về thì gọi bố.” Chung Đình Diệp hôn lên má cô bé, xoay người lên tầng.

Bánh Sữa thấy bóng dáng bố khuất dần ở cầu thang liền trượt xuống sofa lon ton chạy đến gõ cửa phòng, tay che miệng: “Anh Nha Hổ, bố lên tầng rồi, bà Lý vẫn ở trong bếp, bây giờ phòng ăn không có ai.”

Nghe thấy tiếng cô bé Nha Hổ lập tức mở cửa chạy ra, một người một chó lén lút đi về phía phòng ăn.

Bánh Sữa chống mông, cố gắng hết sữa leo lến ghế, Nha Hổ cúi người đỡ, quay đầu thấy cô bé không nhúc nhích liền dùng đầu húc cho cô bé leo lên.

Bánh Sữa trèo lên bàn vỗ tay phúng phính: “Anh Nha Hổ lên đây đi!”

Nha Hổ ngoan ngoãn nhảy lên bàn.

Bánh Sữa ra hiệu cho nó nằm xuống rồi cưỡi lên lưng nó ra lệnh: “Tốt rồi, đứng dậy đi về phía tủ ăn vặt!”

“Anh Nha Hổ, cao chút nữa, em với không tới.”

“Gâu gâu—“

“Chút nữa thôi.”

“Gâu gâu gâu—“

Bánh Sữa sờ được gói khoai tây chiên vui vẻ cười khanh khách, vừa định hỏi Nha Hổ thích vị nào thì phía sau bỗng vang lên tiếng cười lạnh: “Ồ, hai đứa phối hợp ăn ý quá nhỉ, chuyện này chắc làm không ít lần rồi đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.