Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 62: Chương 62




Thường ngày vừa bước vào cửa đã có thể nghe thấy tiếng náo nhiệt của Bánh Sữa đùa giỡn với Nha Hổ, nhưng hôm nay trong phòng khách lại yên tĩnh lạ thường.

Thẩm Khinh Bạch tiện tay đặt túi lên tủ giày ở cửa ra vào, thay dép rồi bước vào phòng khác, ánh mắt nhìn xung quanh: “Chồng, Bánh Sữa.”

Cô đi một vòng phòng khách cũng không thấy ai, tiện rót một cốc nước trong phòng bếp liền hỏi: “Dì Lý, Bánh Sữa và Chung Đình Diệp đâu rồi ạ?”

Dì Lý quay đầu nhìn: “Vừa nãy thấy cậu chủ ở phòng khách chơi với Bánh Sữa, chắc lên tầng rồi.”

“Vậy cháu lên xem thử.” Thẩm Khinh Bạch cầm ly nước đi ngang qua phòn ăn thì bất ngờ nghe thấy tiếng sột soạt giống như tiếng túi bánh kẹo.

Cô dừng bước, bỗng nghĩ đến điều gì đó khẽ nhướn mày, rón rén bước về phía phòng ăn.

Khi nhìn thấy Bánh Sữa đang cưỡi trên lưng Nha Hổ, giơ cái tay mũm mĩm có hết sức với lấy đồ ăn vặt cô không nhịn được bật cười.

Thẩm Khinh Bạch tựa người vào khung cửa, khóe miệng cong lên: “Ồ, hai đứa phối hợp ăn ý quá nhỉ? Xem ra chuyện này không phải lần đầu tiên rồi.”

Bánh Sữa đang vui vẻ nghe thấy giọng mẹ mình liền giật mình, tay run làm rơi hai gói khoai tây chiên xuống đất.

Cô bé quay đầu thấy vẻ mặt nửa cười nửa không của Thẩm Khinh Bạch liền xuống quýt đổ thừa: “. . .Mẹ ơi, là anh Nha Hổ muốn ăn chứ không phải con đâu.”

Nha Hổ lập tức liếc cô bé một cái rồi phối hợp cụp tai xuống.

“Vậy à? Vậy mẹ phải điều tra kỹ mới được.”

Thẩm Khinh Bạch cố nhịn cười, từ từ bước lại gần, vừa định đưa tay bế con bé xuống thì Bánh Sữa tưởng mẹ muốn đánh đòn, theo phản xạ ngả người ra phía sau mất thăng bằng vung vẩy tay, suýt chút nữa ngã ngửa.

“Bánh Sữa, bám chặt vào Nha Hổ!”

Cô lao nhanh đến vươn tay đỡ lấy con gái kịp lúc, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy giọng cô bé: “Mẹ ơi vui quá, con còn muốn nữa!” Nói xong còn cười khanh khách.

“. . . . . .”

Vẻ mặt Thẩm Khinh Bạch thay đổi, cơn giận bị kìm nén lập tức bùng lên, cô vỗ mông con bé một cái: “Suýt nữa ngã rồi mà con còn thấy vui sao? Lỡ bị thương thì sao hả!”

Bánh Sữa lập tức im lặng ấm ức khóc thút thít, thấy mẹ còn định đánh nữa cô bé gào toáng lên: “Bố ơi. . .bố ơi, mau xuống di, con gái bố bị đánh rồi.”

“Ăn vụng còn đổ lỗi cho Nha Hổ giờ còn dám kêu bố con cứu nữa hả!” Thẩm Khinh Bạch đặt cô bé dựa vào tường: “Không được khóc, đứng im đấy.”

Ánh mắt cô liếc qua Nha Hổ còn đang ngây người trên bàn, nó lập tức nhảy xuống ngoan ngoãn đứng cạnh Bánh Sữa chịu phạt.

Dì Lý nghe tiếng liền chạy đến: “Bánh Sữa, sao lại khóc rồi.”

“Nó làm sai bị phạt đứng đấy.”

Thẩm Khinh Bạch kéo ghế ngồi xuống, mặt lạnh lùng: “Dì cứ làm tiếp đi, chỗ này để cháu lo.”

Dì Lý lập tức đứng lại, nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Khinh Bạch liền lặng lẽ quay lại bếp, dù Bánh Sữa vốn nghịch hơn những đứa trẻ khác và hay bị đứng phạt nhưng sắc mặt của cô chủ hôm nay thật sự rất giận.

Cô bé tốt nhất nên ngoan ngoãn chấp hành thôi.

“Bánh Sữa, con biết mình sai ở đâu chưa?” Thẩm Khinh Bạch nghiêm mặt hỏi.

Bánh Sữa mím môi không trả lời, ánh mắt lấm lét nhìn về phía cầu thang mong chờ Chung Đình Diệp đến cứu.

Thẩm Khinh Bạch thấy rõ tâm tư của con, vỗ bàn một cái: “Mẹ đang hỏi con, mắt nhìn đi đâu vậy hả?”

Bánh Sữa và Nha Hổ đồng loạt giật bắn mình, sau một lúc lưỡng lự cô bé lí nhí khóc nói: “Mẹ ơi là con nói dối, là con muốn ăn khoai tây chiên, không phải là anh Nha Hổ.”

Đúng lúc này Chung Đình Diệp nghe thấy tiếng chạy xuống, vừa thấy cảnh tượng trong phòng ăn liền nhíu mày thăm dò: “Vợ à, Bánh Sữa lại gây chuyện à?”

Thẩm Khinh Bạch chưa kịp trả lời Bánh Sữa đã như nhìn thấy cứu tinh liền giơ tay mũm mĩm về phía bố: “Bố ơi bế con.”

Chung Đình Diệp bước tới, cúi người định bế con thì Thẩm Khinh Bạch hờ hững nói: “Nếu anh dám bênh con thì tối nay khỏi vào phòng, dì giúp việc cũng nghỉ, anh ngủ với con luôn đi.”

“. . . . . .”

Chung Đình Diệp từ từ rụt tay lại chuyển sang xoa đầu con: “làm sai thì phải sửa, phải nghe lời mẹ.”

Anh đứng dậy lặng lẽ quay về đứng bên cạnh Thẩm Khinh Bạch.

Bánh Sữa thấy không còn hy vọng liền trề môi quay đi hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng không chịu.

“Được lắm, còn giận dỗi cơ đấy.”

Thẩm Khinh Bạch chống tay đứng dậy, khoác tay chồng đi về phía phòng khách, quay đầu cố tình nói: “Chồng à mình đi ăn cơm thôi, hôm nay dì Lý làm món cánh gà kho thơm lắm.”

Nghe đến món cánh gà Bánh Sữa liền liế.m môi, định chạy theo nhưng lại thôi, nghĩ bụng bố chắc chắn sẽ mang cho mình mà.

Thẩm Khinh Bạch bưng bát canh, thỉnh thoảng nhìn về phía người đang bị đứng phạt khẽ thở dài: “Chồng à anh nói xem gen di truyền đúng là mạnh thật, không nói đến ngoại hình mà tính cách con bé cũng giống em.”

Cô uống một ngụm canh nói tiếp: “Chỉ tiếc còn thừa hưởng trí thông minh của anh, vụng trộm ăn vặt còn biết kiếm đồng phạm, thông minh hơn em hồi nhỏ.”

Chung Đình Diệp gắp thức ăn cho cô, mỉm cười: “Bánh Sữa lanh lợi đáng yêu, giống em mấy điểm này anh rất thích.”

Thẩm Khinh Bạch bật cười: “Anh đừng nịnh nữa, hôm nay con gái anh cưỡi lên lưng Nha Hổ suýt nữa bị ngã xuống, chuyện này rất nghiêm trọgn, nhất định phải dạy dỗ cho nhớ.”

“Ừm, để cô giáo Thẩm dạy dỗ, đời sống để anh phụ trách.” Chung Đình Diệp chiều ý cô trước, để cô nguôi giận rồi mới nghĩ cách giải cứu con gái.

Thẩm Khinh Bạch nhớ lại thái độ cưng chiều con của anh hàng ngày liền gật đầu đồng ý: “Được, phân công rất hợp lý.”

Sau bữa cơm, Thẩm Khinh Bạch lên tầng, Chung Đình Diệp nhanh chóng đi đến chỗ góc tường bế Bánh Sữa lên hôn một cái: “Con yêu, bố xin lỗi, bố đền cho con đồ ăn ngon được không?”

Vừa nãy còn ủ rũ giờ nghe đến đồ ăn miệng Bánh Sữa lập tức cười: “Vậy bố cho con ăn khoai tây chiên được không?”

“Được, ăn xong cơm rồi bố cho.” Anh đặt cô bé lên bàn ăn.

Bánh Sữa vỗ tay mừng: “Yay! Con yêu bố.”

Nghe vậy Nha Hổ cũng chạy tới, mắt long lanh nhìn anh rồi sửa hai tiếng.

Chung Đình Diệp nghiêng đầu nhìn nó, nghiêm giọng: Ăn đồ ăn của con đi, lần sau không được để em trèo cao, càng không được để em cưỡi trên lưng.”

“. . . . . .”

Nha Hổ cụp tai mặt buồn xị, lủi thủi quay về phòng.

Sáng hôm sau, Thẩm Khinh Bạch dậy sớm định sang phòng bên xem Bánh Sữa nhân tiện dỗ dành cô bé.

Cô khẽ đẩy cửa, rón rén đi tới giường, thấy Bánh Sữa rúc hẳn đầu vào chăn không nhịn được cười khẽ.

Thẩm Khinh Bạch cúi người, nhẹ nhàng vén chăn lên, đến khi thấy chỉ còn lại một con heo hồng nhỏ bằng bông thì sững sờ: “Con bé đâu rồi?”

Cô chỉnh lại áo khoác, nhanh chóng chạy xuống tầng đảo mắt tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng Bánh Sữa.

Đang định bước tới phòng Nha Hổ thì dì Lý bước tới: “Cô chủ, cô đang tìm Bánh Sữa sao?”

“Vâng con bé đâu rồi ạ?” Thẩm Khinh Bạch lo lắng.

“À sáng sớm nay con bé cứ đòi đi tìm Nha Hổ chơi, tôi giúp nó mặc quần áo xong xuống nhà rồi.” Dì Lý cười: “Chắc vẫn đang chơi trong nhà đấy.”

“À, miễn là không chạy lung tung là được.” Thẩm Khinh Bạch vừa nói vừa mở cửa phòng Nha Hổ nhìn quanh, trong phòng ngoài chiếc điện thoại nổi bật ra thì chẳng thấy ai.

Cô cúi người nhặt điện thoại lên, màn hình vừa sáng lên thì đúng lúc đang ở giao diện wechat, trong khung trò chuyện còn có một tin nhắn chưa đọc.

Thẩm Khinh Bạch im lặng một lúc rồi bỗng cảm thấy tim đập thình thịch, tay run run nhấn mở tin nhắn thoại.

“Mẹ với bố là đồ ấu, con rất giận, bây giờ con sẽ cùng anh Nha Hổ bỏ nhà đi, con đến tìm cố để mách tội.”

“Chồng ơi! Bánh Sữa cùng Nha Hổ bỏ nhà đi rồi, hơn nữa còn đi vì tức giận.” Cô nắm chặt điện thoại vội chạy ra khỏi phòng, đúng lúc chạm mặt Chung Đình Diệp đang đi xuống cầu thang.

“Lái xe vừa gọi điện cho anh, Bánh Sữa và Nha Hổ đang ở trong xe.” Chung Đình Diệp ôm lấy cô vào lòng, dịu dàng vỗ lưng: “Không sao, anh đã bảo cậu ấy đưa hai đứa đến thẳng công ty rồi.”

“Dọa chết em rồi.” Thẩm Khinh Bạch vỗ ngực, nhận ra điều gì đó quay phắt sang nhìn anh: “Bánh Sữa liên lạc với tài xế kiểu gì?”

Chung Đình Diệp nhìn cô, im lặng một lát rồi thành thật nói: “Hôm qua con bé có nghịch điện thoại của anh một lát.”

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch cạn lời, thở dài chấp nhận số phận: “Chồng à, sau này anh quản Bánh Sữa đi, IQ của em không chơi lại với nó.”

Cô bé Bánh Sữa thông minh theo chú tài xế đến công ty, vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc đã thu hút không ít người.

“Wow! Bé cưng nhà ai mà đáng yêu thế này, má bánh bao đáng yêu quá.”

“Đúng vậy, nhìn cái má kìa, muốn nựng một cái ghế.”

“Muốn bắt về nhà giấu luôn cơ!”

Bánh Sữa ngước mắt nhìn các cô chu môi nói: “Không được giấu đâu, bố mẹ sẽ không tìm thấy con mất.”

Câu nói vừa dứt mọi người đều bật cười.

Thấy ai cũng thích mình, đôi mắt đen láy của Bánh Sữaddaor một vòng, cười tít mắt với các cô: “Chị xinh đẹp ơi, mấy chị có đồ ăn ngon không, em đói bụng rồi.”

“Có có, chị có bánh kem dâu.”

“Chị có sữa nè.”

“Chị có bánh trứng.”

“Chị còn có kẹo mút nữa.”

Bánh Sữa cười không ngậm miệng: “Thích quá thích quá, em đều thích hết!”

Hai mươi phút sau Chung Đình Diệp vừa bước ra khỏi thang máy đã cảm thấy không khí văn phòng khác hẳn mọi ngày, như có tiếng cười nhiều hơn.

Anh bước thêm vài bước nữa liền thấy một đám thư ký đang vây quanh Bánh Sữa nói chuyện còn không ngừng đưa đồ ăn cho cô bé, bàn đầy đồ ăn vặt như một ngọn núi.

Tần Vũ thấy vậy liền ho hai tiếng.

Mọi người nghe tiếng quay lại thấy Chung Đình Diệp liền nhanh chóng tản ra quay lại bàn làm việc.

“Bố ơi!” Bánh Sữa đung đưa đôi châm mũm mĩm, vui vẻ giờ tay lên: “Mấy chị xinh đẹp tặng con nhiều đồ ăn quá, con lấy được không ạ?”

“. . . . . .”

Mọi ngừuoi vừa ngạc nhiên vì Chung Đình Diệp là bố cô bé vừa quay lại nhìn Bánh Sữa bằng ánh mắt kỳ lạ.

Cô bé nhai hai miếng bánh kem, một miếng bánh trứng giờ mới hỏi có được nhận không có phải hơi muộn à?

Chung Đình Diệp xoa đầu cô bé cười, quay sang nhìn Tần Vũ thì lại trở về khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh: “Mang hết vào văn phòng đi.”

Tần Vũ ngớ người hai giây, vội vàng gật đầu: “Được, tổng giám đốc.”

Chung Đình Diệp bế cô bé ngồi xuống ghế sofa cúi đầu hỏi: “Nói bố nghe tại sao con lại bỏ nhà đi?”

Bánh Sữa đang bóc kẹo mút quên luộn chuyện mình bỏ nhà đi, thuận miệng đáp: “Bố xấu lắm, không cho con ăn khoai tây chiên nên con giận.”

“Xin lôi con, bố không tìm được chỗ mẹ giấu khoai tây chiên.” Chung Đình Diệp nghiêng đầu hôn nhẹ lên cái má phúng phính: “Lần này tha thứ cho bố được không?”

Bánh Sữa đứng dậy an ủi vỗ nhẹ bố: “Được rồi, con không giận nữa.”

Chung Đình Diệp cười, dịu dàng dỗ dành: “Tan làm chúng ta về xin lỗi mẹ nhé, con đột nhiên bỏ nhà đi làm mẹ lo lắng, giờ mẹ đang rất buồn.”

Biết mẹ buồn Bánh Sữa liền nhét hết kẹo vào balo màu hồng nhỏ, ngoan ngoãn nhìn anh: “Vậy con mang hết đồ ăn ngon về cho mẹ, mẹ sẽ vui chứ ạ?”

“Ừm, chắc chắn sẽ rát vui.”Lần đầu Bánh Sữa đến công ty ai cũng yêu quý cô bé, giờ biết là con gái tổng giám đốc lại càng yêu thương hơn.

Mặc dù Chung Đình Diệp đang họp trong văn phòng nhưng Bánh Sữa vẫn vui vẻ hòa nhập, lại còn có Nha Hổ chơi cùng nên cực kỳ vui vẻ.

Nhưng giữa cuộc họp bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc vang lên bên ngoài.

Chung Đình Diệp khẽ nhíu mày, vừa định đứng dậy thì thấy Liêu tổng ngồi đối diện vội vàng đứng lên: “Chung tổng, xin lỗi, hôm nay không ai trông con nên tôi phải đưa nó đến công ty, chắc không thấy tôi nên khóc rồi.”

“Không sao, con gái tôi cũng đang ở đây, biết đâu hai đứa lại chơi hợp với nhau.” Chung Đình Diệp cũng đứng lên cùng ông ấy bước ra khỏi văn phòng.

“Bố ơi!” Cậu bé chạy đến ôm chặt chân Liêu tổng khóc nức nở: “Có người đánh con!”

Liêu tổng sinh con muộn nên cực kỳ chiều con trai, ở nhà cái gì cũng chiều nên giờ nghe con nói bị đánh thì đen mặt: “Ai dám đánh con, nói cho bố nghe.”

Cậu bé lau nước mắt quay đầu chỉ về phía Bánh Sữa ở không xa: “Là em ấy, em ấy đánh con, còn giật tóc con nữa.”

Bánh Sữa đang được các cô thư ký bảo vệ chỉ lộ ra cái đầu nhỏ xíu, mọi người liếc nhìn tổng giám đốc rồi lại nhìn Liêu tổng, nhất thời không biết phải nói gì.

Ông Liêu là người lão luyện trên thương trường đương nhiên hiểu được tình hình, thấy mọi người liên tục nhìn về phía Chung Đình Diệp trong lòng cũng hiểu ra.

Ông quay đầu nhìn về phía Chung Đình Diệp, rõ ràng không còn khí thế như ban nãy, cười cười nói: “Chung tổng, cô bé đó là con anh à?”

Chung Đình Diệp điềm nhiên gật đầy giơ tay gọi Bánh Sữa: “Lại đây.”

Bánh Sữa cúi đầu nắm tay mũm mĩm chậm rãi đi tới trước mặt anh, nhỏ giọng gọi: “Bố ơi.”

Chung Đình Diệp ngồi xuống nắm lấy tay cô bé hỏi: “Sao con lại đánh anh?”

Bánh Sữa tức giận ngẩng đầu nhìn cậu bé còn đang sụt sịt, chu môi nói: “Anh ấy chọc con trước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.