Ai mà ngờ mỗi lần gặp phải Kha Chính Nam đều bị Chung Đình Diệp bắt gặp, trước đó thân phận của anh không có gì là không ổn, nhưng bây giờ trên danh nghĩa anh cũng được xem như là bạn trai của cô.
Hình như cô lại vừa chiếm tiện nghi của anh rồi.
Cứ như vậy ân tình nợ anh càng ngày càng khó trả.
Bên trong xe, hai người ngồi ghế sau yên lặng không nói gì, người đàn ông dường như đang chờ cô nói trước.
Thẩm Khinh Bạch quay sang nhìn anh, hắng giọng nói: “Sao anh lại đến trường học của tôi?”
“Tiện đường ghé ngang qua.” Giọng điệu của Chung Đình Diệp bình thản.
Tài xế phía trước nghe thấy câu này của Chung tổng ánh mắt vô tình liếc qua gương chiếu hậu. Vừa mới xuống máy bay đã lập tức chạy đến đây mà lại nói là tiện đường.
“Ồ vậy hả.” Thẩm Khinh Bạch lén quan sát anh, thấy anh vẫn điềm tĩnh như thể chuyện vừa rồi chỉ là một ảo giác, như một cơn gió thôi qua rồi biến mất không để lại dấu vết.
Được thôi, không để ý thì càng tốt.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cũng thoải mái hơn một chút rồi hỏi anh: “Đúng rồi, anh đã ăn chưa?”
Bình thường cô không chủ động nhắn tin nói chuyện với anh nhưng lần này thì anh lại chủ động báo cáo hành trình công tác của mình cho cô. Biết anh vừa về đến Vân Thành cô cũng nên lịch sự mời anh một bữa.
Chung Đình Diệp nhìn cô, không chút do dự trả lời: “Chưa.”
“Ồ, vậy tôi mời anh ăn nhé?”
Thẩm Khinh Bạch quay đầu nhìn ra cửa sổ thấy chỗ này cách quán thịt dê nướng ở đường Minh Hoa không xa liền quay đầu sang hỏi: “Anh ăn được thịt dê không?”
Chung Đình Diệp gật đầu: “Được.”
Tài xế lái xe đến cổng khu phố buôn bán theo địa chỉ cô nói, chờ hai người xuống xe rồi mới lái xe đến bãi đậu xe gần đó.
Đường Minh Hoa là khu phố buôn bán nổi tiếng, ăn uống vui chơi mua sắm cái gì cũng đủ cả. Hầu như tầng 1 và tầng 2 của dãy phố này đều là cửa hàng ăn uống, kinh doanh sầm uất, bảng neon nhấp nháy rực rỡ, dòng người tấp nập vô cùng náo nhiệt.
Đi qua mấy con phố hai người đi vào quán Tân Cương kia, tìm chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống. Thẩm Khinh Bạch rút khăn giấy ra lau mặt bàn một cách nghiêm túc.
Bình thường đi ăn với bạn bè cô chưa từng có thói quen này, nhưng từ khi đi ăn với Chung Đình Diệp cô lại tự giác lau bàn qua một lần.
Nhân viên phục vụ đặt menu và trà lên bàn, cô nhận bút rồi đưa cho anh: “Anh xem muốn ăn gì thì khoanh vào ô rồi ghi số lượng phía sau là được.”
Chung Đình Diệp rũ mắt lướt qua thực đơn dày đặc, hơi cau mày: “Em gọi đi, tôi ăn gì cũng được.”
“À, vậy cũng được.”
Việc gọi món Thẩm Khinh Bạch vô cùng quen thuộc, mỗi lần đi ăn cùng với bọn Hạ Tử Lăng việc này đều giao cho cô.
Sau khi hỏi anh có không ăn được thứ gì không liền gọi luôn 15 xiên thịt dê tẩm sốt, 15 xiên thịt cừu liễu đỏ, 15 xiên thịt cừu đặc biệt, 2 phần sườn cừu nướng, 2 phần bánh bao nướng Tân Cương và 2 chai kvas ướp lạnh. (giống như bia)
Xiên thịt ở đây khá to, Thẩm Khinh Bạch cúi đầu xác nhận số lượng rồi mới đưa cho nhân viên.
Vừa quay đầu lại liền thấy một ly trà nóng được đưa tới trước mặt cô.
“A, cảm ơn.” Cô vội vàng nhận lấy rồi nhấp một ngụm nhỏ, có một chút bất ngờ vì được vị đại gia này chăm sóc.
Đoán chừng mấy chuyện này ở nhà đều có người làm cho anh.
Chung Đình Diệp thấy cô khách sáo câu nệ liền trầm thấp nói: “Ăn với tôi em áp lực lắm sao?”
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch bỗng ngẩng đầu, nghĩ thầm mình biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Cô cúi đầu uống một ngụm nước rồi đặt ly trà xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, thẳng thắn nói: “Cũng có một chút, dù sao thân phận của anh không giống với tôi. Tôi đã quen sống ở môi trường này từ nhỏ, quen với sự thoải mái, bây giờ đột nhiên đi ăn với một nhân vật tầm cỡ như anh tôi thật sự không biết nên cư xử như thế nào.”
Chung Đình Diệp nhìn cô một hồi lâu không lên tiếng.
Thẩm Khinh Bạch uống trà, ánh mắt giống như đang chăm chú nhìn dòng người bên ngoài cửa sổ nhưng thực chất đang chờ xem anh phản ứng như nào. Nhưng hai phút trôi qua vẫn không nghe thấy câu trả lời.
Cô nghĩ có lẽ do mình quá thẳng thắn , đang định chuyển chủ đề liền nghe thấy anh chậm rãi lên tiếng: “Tôi cũng chỉ là con người bình thường, không có gì quá đặc biệt giống như em nghĩ, ăn ngủ đi làm, đây là việc ngày nào tôi cũng phải làm.”
Chung Đình Diệp thản nhiên nhìn cô, giọng nói trầm ấm: “Đừng đặt tôi lên cao quá, đối với tôi, tôi và em không khác gì nhau, thậm chí tôi còn không giỏi bằng em.”
Thẩm Khinh Bạch ngẩn người, chớp mắt: “. . . Anh còn có điểm gì không bằng tôi sao?”
Chung Đình Diệp thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô khóe môi khẽ nhếch lên, chỉ vào tờ thực đơn trên bàn: “Nếu không có em thì tôi chẳng biết gọi món gì. Không có em tôi cũng không hình dung ra được khu phố ẩm thực sẽ có cảnh tượng như này. Không có em tôi lại càng không có hội biết Vân Thành có nhiều món ngon đến vậy.”
Dọc theo khu phố anh thấy trước cửa có không ít nhà hàng treo ảnh các món ăn đặc trưng, hầu hết là những món anh chưa nhìn thấy hoặc chưa từng nghe qua tên.
Nếu không có cô, cuộc sống nhộn nhịp như vậy có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được.
Thẩm Khinh Bạch nghe xong anh nói khóe môi hơi giật giật, đây chẳng phải là bản năng của một tín đồ ăn uống sao? Sao có thể coi là ưu điểm được chứ?
Nhưng nghĩ lại cô bỗng cảm thấy anh đã bỏ lỡ quá nhiều món ăn ngon, vậy chẳng phải cuộc sống sẽ bớt đi nhiều niềm vui sao?
Cuộc sống mà thiếu đồ ăn ngon thì quả thật là thiếu sót lớn.
Cho nên lúc xiên thịt nướng được mang lên Thẩm Khinh Bạch liên nhiệt tình giới thiệu cho anh, còn giải thích một cách tỉ mỉ: “Anh nhất dịnh phải ăn thử thịt cừu nướng ở đây, thịt ở đây đều lấy từ những con cừu non nuôi ở thảo nguyên Tân Cương, thịt mềm lại không có mùi hôi.”
Cô cầm một xiên thịt cừu liễu đỏ đặt vào đĩa của anh, nuốt nước bọt nói: “Thịt nướng ăn tại chỗ là ngon nhất, bên trong thấm hương vị của liễu đỏ, bên ngoài vàng giòn bên trong mềm không hề bị khô.”
Thẩm Khinh Bạch giới thiệu hết món ăn trên bàn mới hài lòng cắn một miếng thịt.
Chung Đình Diệp nhìn cô ăn ngon như một chú mèo, mỗi lần ăn cơm cùng cô đều như vậy, nhìn cô ăn ngon như vậy anh cũng thấy hơi đói.
Bóng đèn sáng rực, từng con phố biến thành dải ngân hà lấp lánh. Một ngày bận rộn lại bắt đầu với những con người sống về đêm, dòng người tấp nập qua lại trên những con đường sầm uất và náo nhiệt.
Không biết bởi vì do lời nói của Chung Đình Diệp hay vì không cảm nhận được sự xa cách của anh nữa mà sự gượng gạo ban đầu của Thẩm Khinh Bạch dần dần tan biến. Bây giờ trạng thái trò chuyện của hai người giống như một đôi đang tìm hiểu nhau.
“Đúng rồi, anh bao nhiêu tuổi rồi? Có đôi khi mẹ tôi sẽ hỏi một vài thông tin của anh, tôi nói không biết thì có hơi qua loa thật.” Thẩm Khinh Bạch uống một ngụm Kvas mát lạnh lan ra toàn cơ thể.
Chung Đình Diệp: “Năm nay 29.”
“Anh chỉ hơn tôi ba tuổi thôi sao?” Thẩm Khinh Bạch kinh ngạc.
Chung Đình Diệp khẽ nhướn mày.
Thấy anh lộ ra vẻ nghi hoặc Thẩm Khinh Bạch vội vàng giải thích: “Nhưng mà cũng tốt, nam hơn ba dựa núi vàng, câu này đặt lên người anh cũng rất phù hợp.”
Mẹ ơi! Mặc dù bề ngoài không đoán được tuổi nhưng khí chất nghiêm vị như một cán bộ già của anh lại khiến cô cứ tưởng anh đã ngoài ba mươi!
Chung Đình Diệp nghiêm túc đáp: “Ừm, nghiên cứu khoa học cũng chứng minh đàn ông lớn tuổi hơn phụ nữ thì có thể khiến cuộc sống vợ chồng hạnh phúc hơn.”
Thẩm Khinh Bạch vừa uống một ngụm Kvas nghe thấy câu này liền sặc ngay lập tức.
Cuộc sống vợ chồng. . . . . .
Rất khiến người khác suy nghĩ xa xôi.
Chung Đình Diệp vội vàng cầm lấy cốc trà trên bàn đưa cho cô: “Đừng uống đồ lạnh mãi như thế, không tốt cho dạ dày.”
“Không sao, uống cái này có thể giải ngấy.” Thẩm Khinh Bạch điều chỉnh lại hô hấp, ánh mắt lướt qua ly Kvas của anh vẫn chưa động tới liền lóe lên một vẻ tinh nghịch: “Thật ra đồ uống có thể mang lại cảm giác thỏa mãn, sau khi uống dopamine trong cơ thể sẽ khiến người ta nghiện đấy. Anh không muốn thử một chút hả?”
Chung Đình Diệp thấy cô gái nhỏ dùng ánh mắt mong chờ nhìn mình, im lặng một lát rồi cầm ly lên nhấp một ngụm. Hương vị thoang thoảng mùi mật ong, hơi chua ngọt, thậm chí còn nhận ra mùi hoa bia. Anh nheo mắt: “Đây là rượu à?”
“Phụt~”
Thẩm Khinh Bạch không nhịn được liền bật cười, dáng vẻ này của anh đúng như trong dự đoán của cô.
“Đối với người Tân Cương thì đây chỉ là một loại đồ uống phổ biến trên đường phố thôi.” Nói xong cô nâng ly Kvas trên bàn uống một ngụm, khẽ mỉm cười: “Thành phần có mật ong, hoa bia, mạch nha, ngô, thật ra hàm lượng cồn khá ít.”
Chung Đình Diệp nghe cô giải thích xong lại cúi đầu nếm thử một lần nữa. Còn chưa kịp ngẩng dầu lên đã nghe thấy tiếng cười của cô lại vang lên lần nữa.
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt vô thứuc trở nên dịu dàng.
Giữa chừng Thẩm Khinh Bạch tranh thủ lúc anh đi vệ sinh liền nhanh chóng chạy ra quầy thanh toán, nhưng vẫn chậm một bước, nhân viên nói Chung Đình Diệp đã thanh toán xong rồi.
“Người này thật là, đã nói là mình mời rồi lại còn.” Cô vừa quay người, ánh mắt vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc của Mộ Dĩnh đi ngang qua cửa.
Từ lúc tốt nghiệp đến nay cô ta vẫn không thay đổi, mặc kệ ở đâu thì vẫn có một nhóm con trai vây quanh, tiếng khen ngợi và tiếng cười nói vang vọng.
Dường như có linh cảm mà cô ta quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Vị trí thu ngân nằm ngay gần ngoài cửa, khoảng cách giữa hai người không xa, Mộ Dĩnh mở miệng nói, Thẩm Khinh Bạch nghe ra được sự đắc ý: “Khinh Bạch, đã lâu không gặp.”
Người đàn ông bên cạnh Mộ Dĩnh cũng dừng bước lại, nghe vậy liền nhìn sang. Thấy là một người đẹp liền cười trêu chọc: “Tiểu Dĩnh, quen được mỹ nữ như này mà không giới thiệu cho anh em à?”
Thẩm Khinh Bạch không lên tiếng bình thản nhìn bọn họ.
Mộ Dĩnh thấy dáng vẻ lạnh lùng này của cô liền cười nhạt: “Đừng nói bừa, cô ấy không thèm để ý mấy anh đâu.”
Người đàn ông cười: “Ồ, tiêu chuẩn cao thật đấy.”
“Chứ sao, nếu không thì năm đó làm sao có thể cưa đổ hot boy trường mình được.” Mục Dĩnh đột nhiên dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Thẩm Khinh Bạch, đáy mắt đầy ý cười: “Tiếc là vừa tốt nghiệp liền chia tay.”
Thẩm Khinh Bạch vẫn im lặng không nói chuyện đột nhiên cong môi lên cười: “Không tiếc, nếu không chia tay thì làm sao tôi có thể gặp được bạn trai ưu tú như bây giờ chứ?”
Mộ Dĩnh khựng lại một chút sau đó gượng cười: “Vậy thì chúc mừng cậu nhé, chắc Học Văn cũng báo tin kết hôn cho cậu rồi nhỉ, đến lúc đấy nhớ dẫn bạn trai đi nhé, để bọn tôi xem người mà cậu khen có ưu tú đúng như lời cậu nói không.”
Hai từ ưu tú cô ta cố ý nhấn mạnh rồi cong môi cười, khoác cánh tay người đàn ông bên cạnh hòa vào dòng người trên phố.
Lúc Chung Đình Diệp quay lại không thấy cô liền đưa mắt tìm kiếm, thấy cô đứng gần cửa quán liền cầm lấy túi xách của cô rồi sải bước đến. Thấy cô cứ nhìn mãi ra ngoài phố liền chần chừ hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Khinh Bạch bỗng dưng hoàn hồn, nhận túi xách trong tay anh rồi cười nói: “Không có gì, giờ chúng ta về thôi.”
–
Sau khi lên xe Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ trầm mặc không nói gì. Nhưng mà qua phản chiếu của cửa kính ánh mắt của cô lại lén lút quan sát người đàn ông bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng mãi không nói được.
Chung Đình Diệp ngả lưng ra sau ghế, nghiêng đầu nhìn cô. Thấy cô muốn nói rồi lại thôi liền cất giọng phá vỡ sự yên tĩnh: “Muốn nói gì hả?”
Thẩm Khinh Bạch do dự một lát rồi hỏi: “Thứ sáu anh có thể đi dự đám cưới bạn học với tôi không?”
Lần trước Hạ Tử Lăng đưa ra ý bảo dẫn anh đi, ban đầu cô cũng hông muốn để anh xuất hiện quá nhiều trong vòng quan hệ của mình, vì sợ nếu sau này chia tay lại phải đi giải thích.
Nhưng hôm nay khi chạm phải Mộ Dĩnh suy nghĩ của cô đã thay đổi.
Có lẽ sâu tận trong lòng cô vẫn động lại nút thắt, cô cần Chung Đình Diệp xóa đi quá khứ mà cô không muốn nhớ lại.
“Hôm đó tôi có một cuộc họp.”
“Ồ, tôi biết rồi, vậy anh cứ bận đi. . .” Thẩm Khinh Bạch còn chưa nói xong liền nghe thấy anh nói tiếp: “Nhưng tôi sẽ cố gắng kết thúc sớm để tới tìm em.”
Nói cách khác là anh không cùng cô tham dự nhưng sau khi kết thúc cuộc họp sẽ lập tức đến.
Thẩm Khinh Bạch thấy hơi ngại, anh chưa từng nhờ cô giúp lần nào mà cô vài ba hôm lại mượn danh nghĩa bạn trai để đối phó với người khác.
“Cảm ơn anh nhé, sau này nếu anh cần tôi giúp gì thì cứ nói với tôi.”
Chung Đình Diệp nhìn cô một lúc, sau đó nhàn nhạt nói: “Sẽ có lúc.”
Chiếc xe hơi màu đen lướt nhanh trong màn đêm, không biết mưa bắt đầu rơi từ khi nào làm mờ ô cửa kính.
Khi đến khu Phúc Tuệ An bên ngoài mưa càng nặng hạt hơn, Chung Đình Diệp bảo tài xế lái xe vào tận trong khu rồi cầm ô đưa cô đi vào tòa nhà.
Gió nhẹ thổi qua, những hạt mưa xiên chéo rơi tí tách lên mặt chiếc ô.
Thẩm Khinh Bạch nghiêng người, lúc này mới phát hiện vai trái anh đã bị ướt một mảng. Cô vội lấy khăn giấy từ trong túi ra hơi áy náy nói: “Chung tiên sinh, ngại quá, đã làm ướt áo anh rồi.”
Chiếc áo này đắt như vậy nếu mà làm hỏng chắc cô không đền nổi mất.
Cô kiễng chân vừa lau vừa nói: “Thật ra anh không cần xuống xe đâu, tôi chạy vài bước chân là đến rồi, đằng nào cũng phải lên nhà tắm, ướt một chút cũng không sao.”
“Không sao.” Chung Đình Diệp rũ mắt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô bỗng nhiên lên tiếng: “Có lẽ chúng ta nên đổi xưng hô một chút.”
Động tác lau của Thẩm Khinh Bạch dừng lại, vừa ngẩng đầu lên nhìn liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh. Dưới cơn mưa đêm, đôi mắt ấy như phủ lên một tầng hơi nước mông lung.
Cô giật mình lùi hai bước, lắp bắp nói: “Đồi thành gì?”
Chung Đình Diệp khẽ mở miệng: “Đình Diệp hoặc là A Diệp.”
Thẩm Khinh Bạch sững sờ, xưng hô này có phải hơi thân mật rồi không.
“Tôi gọi em là. . .” Anh lặng lẽ nhìn cô nói tiếp: “A Bạch được không?”
“. . . . . .”
Anh chắc chắn đây là tên người chứ?