Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 9: Chương 9




Vào ngày cưới của Chu Học Văn, bầu trời u ám suốt gần nửa tháng ở Vân Thành cuối cùng cũng trong xanh trở lại.

Mặt trời mùa thu treo cao mang theo hơi ấm lười biếng lan tỏa trong không khí.

Tối qua Hạ Tử Lăng biết Thẩm Khinh Bạch muốn dẫn Chung Đình Diệp đến dự tiệc cưới liền phấn khích tám chuyện với cô đến nửa đêm. Trong lúc đó còn tận tình kèm 1:1 hướng dẫn cô trang điểm, nhất quyết bắt cô phải nắm rõ các bước dưỡng da cơ bản rồi mới cho đi ngủ.

Thế cho nên sau khi tan tiết học cuối cùng của ngày hôm nay Thẩm Khinh Bạch đã nhận được chiếc váy mà Hạ Tử Lăng gửi từ Đồng Thành.

Đó là một chiếc váy trắng ngà trễ vai, chất vải axeta mềm mượt rũ xuống tận mắt cá chân. Phần tà váy được in họa tiết ẩn bằng mực trắng, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra.

Tưởng Tuấn Vỹ đứng đợi ở trước phòng nghỉ nửa tiếng vẫn chưa thấy cô đi ra anh liền nghiêng người dựa vào khung cửa, lắng nghe nhưng không nghe thấy động tĩnh gì. Do dự một lát liền giơ tay gõ cửa: “Tiểu Bạch, cậu mặc mỗi cái váy thôi mà mất tận nửa tiếng hả?”

Anh lại cúi đầu nhìn đồng hồ: “Nếu cậu không nhanh lên thì sắp qua giờ ăn tối…”

Nói còn chưa xong Tưởng Tuấn Vỹ đã phải sững sờ bởi cảnh tượng trước mắt, anh vội vàng gỡ kính xuống, dùng sức dụi mắt rồi lại đeo lại lần nữa, vẫn không dám tin: “Tiểu Bạch, hóa ra cậu trang điểm lên còn xinh hơn.”

Thẩm Khinh Bạch nghe lời nhận xét từ một trực nam liền lập tức yên tâm, may mà không phụ lòng khóa học trang điểm cực khổ của Hạ Tử Lăng tối qua.

“Cậu bỏ hai chữ ‘hóa ra’ đi.”

Cô ném cho anh một cái nháy mắt quyến rũ, bước trên đôi giày cao gót nhỏ: “Thầy giáo Tưởng, lau nước miếng đi nếu không trông cậu y hệt như một con husky đấy.”

Tưởng Tuấn Vỹ: “. . . . . .”

Đúng là chuyên gia diễn xuất.

Hai người đến cổng khách sạn tổ chức tiệc cưới, Thẩm Khinh Bạch xuống xe trước hội ngộ với Hạ Tử Lăng, người đến sớm vài phút.

Hạ Tử Lăng vừa từ sân bay đến thẳng khách sạn, chưa kịp vào đại sảnh cô ấy đã háo hức muốn tận mắt nhìn thấy người bạn trai hợp tác của Thẩm Khinh Bạch. Lúc này cô mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông ở ghế lái.

Cô còn đang thắc mắc tại sao một đại thiếu gia mà lại lái chiếc xe bình thường như vậy thì chợt nhận ra người bước xuống là Tưởng Tuấn Vỹ. Nụ cười trên mặt cô lập tức đông cứng lại, cô quay sang hỏi người bên cạnh: “Cậu đừng nói với tớ công tử nhà giàu là Tưởng Tuấn Vỹ đấy nhé!”

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạchcuwofi nhẹ: “Sao thế? Thầy giáo Tưởng cũng được tính là công tử giàu có mà.”

Nhà Tưởng Tuấn Vỹ là gia đình có điều kiện tốt nhất trong ba người bọn họ, bố mẹ mở xưởng sản xuất, thu nhập mỗi năm không hề ít.

“Không được, cho dù là ghép cp giả cũng không thể là cậu ấy!” Hạ Tử Lăng bực tức văn vẹo eo nhỏ.

Tưởng Tuấn Vỹ vừa bước đến đã thấy cô trừng mắt nhìn mình đầy tức giận anh liền giơ tay bóp má cô: “Giả Tử Vi, ý gì đây? Gần đây tớ có trêu chọc gì cậu đâu?”

“Aiya, đừng làm trôi lớp phấn nền của tớ.” Hạ Tử Lăng hất tay anh ra, lườm một cái sắc lẹm rồi khoác tay Thẩm Khinh Bạch đi vào sảnh.

Tưởng Tuấn Vỹ cúi đồng nhìn lòng bàn tay bị hất ra, khẽ cong môi cười rồi lặng lẽ đi theo hai người đến phòng tiệc cưới của Chu Học Văn.

Trên đường đi Hạ Tử Lăng nhỏ giọng hỏi: “Bạn trai của cậu sẽ không bùng kèo đó chứ?”

Nghe thấy cô ấy gọi tự nhiên như vậy Thẩm Khinh Bạch có chút không quen, cô vô thức chạm tay vào chóp mũi: “Sẽ không, anh ấy bảo họp xong sẽ đến.”

Không hiểu sao Thẩm Khinh Bạch lại vô cùng tin tưởng lời nói của anh.

“Vậy thì tốt.” Đôi môi đỏ quyến rũ của Hạ Tử Lăng khẽ cong lên: “Tớ rất háo hức muốn được thấy biểu cảm kinh ngạc của mọi người.”

Thẩm Khinh Bạch vỗ nhẹ mu bàn tay cô: “Lát nữa đừng làm loạn, chúng ta cứ ăn uống đàng hoàng là được.”

Hạ Tử Lăng cười: “Biết rồi mà.”

Khách sạn rất lớn, ba người đi qua một hành lang trải thảm đỏ dài mới nhìn thấy bảng chào đón hôn lễ của Chu Học Văn.

Tưởng Tuấn Vỹ bước lên trên hai bước, chỉ tay về phía trước: “Tới rồi.”

Vừa bước vào sảnh tiệc họ đã thấy hai chiếc bàn dài đặt ngay lối vào, trên đó chất đầy kẹo cưới và thuốc lá.

Hai bên đều có người nhà đứng nhận tiền mừng và phát kẹo cưới.

Bên trong khách khứa đang lần lượt chụp ảnh chung cùng cô dâu chú rể.

Nhìn thấy nhóm Thẩm Khinh Bạch đi vào Chu Học Văn vui vẻ gọi to: “Hiiiii, cô giáo Thẩm! Thầy giáo Tưởng! Hạ mỹ nữ, mau qua đây chụp hình nào!”

“Chúc mừng đám cưới nha.”

Ba người đồng thanh chúc mừng, Thẩm Khinh Bạch mỉm cười với cô dâu, Hạ Tử Lăng trêu chọc cậu ta: “Bạn học Chu, cậu kiếm đâu ra được cô vợ xinh thế này hả, phí phạm thật đấy.”

Trong trường sư phạm, nam ít nữ nhiều nên các chàng trai rất được chú ý, thường xuyên bị trêu ghẹo là chuyện bình thường.

Cô dâu bị khen đến đỏ mặt còn Chu Học Văn thì cười đắc ý: “Hết cách rồi, da mặt dày bám riết mới theo đuổi được đấy.”

Mọi người nhìn nhau cười.

Nhiếp ảnh đang muốn chụp hình thì đột nhiên Kha Chính Nam và mấy bạn học chậm rãi đi tới.

“Aiya, Kha đại nam thần đến rồi! Mọi người qua đây chụp chung nào!” Chu Học Văn vừa nói xong mới nhớ ra Thẩm Khinh Bạch đang ở đây, nét cười trên mặt bỗng nhiên cứng đơ.

Kha Chính Nam nhìn thấy Thẩm Khinh Bạch lịch sự giơ tay: “Mọi người cứ chụp trước đi, bọn tôi đợi lượt sau.”

Sau khi chụp ảnh xong Hạ Tử Lăng thấy Kha Chính Nam định đi về chỗ họ liền vội vàng đẩy Tưởng Tuấn Vỹ đi trước, khoác tay Thẩm Khinh Bạch đi vào trong.

Khi đi lướt qua người Kha Chính Nam, Tưởng Tuấn Vỹ khẽ nhếch môi: “Ngại quá, nhường đường chút.”

Kha Chính Nam liếc nhìn anh lùi sang hai bước, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Thẩm Khinh Bạch, thấy không có Chung Đình Diệp ở bên cạnh cô mắt anh ta liền sáng lên.

“Đen thật, tên cặn bã này. . .”

Thẩm Khinh Bạch lập tức giờ tay bịt miệng Hạ Tử Lăng, nhướn mày nói: “Hôn lễ của người ta đấy đừng nói linh tinh.”

Cô nhìn đại sảnh được trang trí hoa tươi ở xung quanh rồi nói tiếp: “Về nhà rồi lại mắng.”

“Đúng đúng đúng, chỗ này không hợp để nói mấy chuyện đó.” Hạ Tử Lăng gật đầu lia lịa.

Giang Tuấn Vỹ nghe được cuộc đối thoại của hai người liền nghiêng đầu mỉm cười.

Dựa theo bảng tên khách mời trên bàn bọn họ liền tìm được chỗ ngồi của mình, nhận ra bàn này toàn là những bạn học chơi chung hồi đại học, mà bàn bên cạnh lại là bạn học của Chu Học Văn, tất cả đều là con trai.

Trong lúc chờ đợi có không ít bạn học cũ đến chào hỏi ba người bọn họ, sau khi nói chuyện vài ba câu liền lần lượt ngồi xuống.

“Này, không nhìn thấy Mộ Dĩnh đâu cả.” Hạ Tử Lăng đảo mắt nhìn quanh đại sảnh một lượt, thấp giọng hỏi: “Cô ta sẽ không đến đó chứ?”

“Yên tâm, chắc là cậu ta muốn xuất hiện nổi bật.”

Thẩm Khinh Bạch vừa nói tay vừa lấy đậu phộng trên bàn, vừa ăn vừa nói: “Cậu biết mấy ngôi sao không, toàn thích ra sân khấu cuối cùng.”

“Hừ, cô ta là cái thá gì chứ, còn đòi làm nhân vật chính.”Hạ Tử Lăng thấy Thẩm Khinh Bạch ăn một cách ngon lành cũng lấy vài viên đậu phộng cho vào miệng nhai rộp rộp: “Chỉ giỏi giả vờ giả vịt.”

Giang Tuấn Vỹ lặng lẽ rót trà cho hai người, không tham gia vào cuộc trò chuyện.

Lúc này, trong đại sảnh càng nhiều người đi vào, không khí vô cùng náo nhiệt. Nhiều bạn học lâu năm không gặp cũng bắt đầu nói chuyện rôm rả.

Mà Kha Chính Nam , người từng được coi là hotboy của trường lại còn tốt nghiệp thạc sĩ, bây giờ đang được một nhóm bạn học vây quanh. Trong những lời nói nói cười cười của họ mang không ít sự nịnh bợ.

“Chính Nam, trong nhóm bạn cùng học có mỗi cậu thành đạt nhất rồi, mới một năm mà đã lên chức trưởng phòng nhân sự, ai cũng biết chức vị đó ngon nhất công ty.”

“Đúng vậy, đãi ngộ còn cao hơn ngành giáo dục của bọn tôi nhiều, bây giờ tôi còn phải dạy thêm cả học sinh cấp hai đây, mệt chết đi được mà công việc vẫn chưa ổn định, nhiều lúc tôi còn phải ra bên ngoài chạy thành tích nữa chứ.”

“Không có biên chế đúng là khổ, đâu như Thẩm Khinh Bạch với Tưởng Tuấn Vỹ, vừa tốt nghiệp là vào ngay trường danh tiếng, số người có biên chế như bọn họ không nhiều đâu.”

Đề tài chuyển đến mình, Thẩm Khinh Bạch đang ăn đậu phộng liền khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên liền thấy hông ít bạn học đang nhìn về phía mình, trong đó có cả Kha Chính Nam.

“Hừ, Bạch Bạch nhà tôi trời sinh đã giỏi giang lại may mắn,các cậu có muốn tỵ cũng chẳng được đâu.” Hạ Tử Lăng ném đậu phộng xuống, rút khăn giấy lau tay rồi cười nhạt liếc nhìn Kha Chính Nam: “Chỉ là ngày xưa mắt nhìn người không tốt, gặp phải tra nam.”

Lời này vừa thốt ra cả bàn đều im bặt, ai nấy đều hiểu rõ Hạ Tử Lăng đang nhắc đến ai.

Một bạn học nữ khác nhìn thấy sắc mặt không vui của Kha Chính Nam liền vội vàng lên tiếng: “Tử Lăng, chuyện này đều là quá khứ rồi nhắc lại làm gì chứ, giờ bạn học Thẩm xuất sắc như thế chắc chắn là cũng có bạn trai rồi.”

“Đúng vậy, hôm qua tôi còn nghe Mộ Dĩnh nói Bạch Bạch có bạn trai vô cùng ưu tú, không biết hôm nay có đến không?”

“Thật à? Ai vậy? Không phải là cậu bạn bên cạnh đó chứ?”

Giữa lúc mọi ngừuoi đang bàn tán xôn xao Thẩm Khinh Bạch vẫn thản nhiên ăn đậu phộng, hoàn toàn phớt lờ mấy lời này.

Hạ Tử Lăng không chịu nổi, vừa định lên tiếng giải thích liền nghe thấy bàn bên cạnh hô lên một tràng thán phục.

Nhìn theo tầm mắt của mọi người, chỉ thấy cửa đại sảnh mở ra, Mộ Dĩnh mặc váy dạ hội cổ khoét chữ V quyến rũ chậm rãi bước vào.

Đôi giày ước chừng khoảng mười phân, khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, mỗi bước đi đều khiến vòng một căng tròn của cô ta rung lên như thể sắp bật ra ngoài.

Hạ Tử Lăng nhìn đám đàn ông trong đại sảnh nhìn không chớp mắt liền quay sang liếc Tưởng Tuấn Vỹ ở bên cạnh, sau đó giơ chân giẫm mạnh xuống: “Nhìn nữa tớ móc mắt cậu đấy!”

“A~”

Tưởng Tuấn Vỹ lập tức nhấc chân lên, vô tội nói: “Bà cô ơi, tớ có nhìn cô ta đâu?”

“Ồ, hóa ra cậu vẫn biết tớ nói về ai hả?” Hạ Tử Lăng vừa định giẫm thêm một cái nữa thì bỗng nghe anh nói: “Cậu không thấy à, cô ta mặc váy giống y hệt Tiểu Bạch.”

Thẩm Khinh Bạch và Hạ Tử Lăng đều quay đầu lại, biểu cảm lập tức cứng đờ.

Chất liệu và màu sắc đều giống nhau, họa tiết in mực trắng trên váy cũng y hệt, chỉ có điều váy của Thẩm Khinh Bạch là váy trễ vai còn váy của cô ta là cổ chữ V khoét sâu hoắm.

Thẩm Khinh Bạch lập tức quay sang nhìn Hạ Tử Lăng, còn chưa kịp mở miệng thì cô bạn đã làm mặt đáng thương, vội vàng thanh minh: “Oan quá đi Bạch Bạch! Đây là mẫu mùa thu mới ra của hãng C, tớ cũng đâu có biết Mộ Dĩnh mua cùng thương hiệu đâu chứ.”

“Cậu nghĩ gì vậy, cậu mua váy cho tớ tớ còn vui không kịp.” Thẩm Khinh Bạch liếc nhìn Tưởng Tuấn Vỹ đang xoa chân rồi ghé sát tai Hạ Tử Lăng, thấp giọng nói: “Có phải cậu thấy ngực tớ không đủ lớn nên mới chọn mẫu này đúng không?”

“. . . . . .” Hạ Tử Lăng theo phản xạ cúi đầu xuống nhìn ngực của cô.

B cũng đâu có nhỏ đâu, của cô A còn chưa kêu gì đây này. . .

Thẩm Khinh Bạch cúi đầu kéo cổ áo cao lên một chút, thở dài: “May là ngực tớ nhỏ, nếu không mặc kiểu kia người ta lại nhìn chằm chằm, thấy có lỗi với bạn trai tương lai quá.”

“. . . . . . .” Hạ Tử Lăng trố mắt nhìn, hoàn toàn cạn lời.

Ăn đậu phậu nhiều nên khát nước.

Thẩm Khinh Bạch uống không ít trà, thấy vẫn còn lâu mới bắt đầu tiệc nên liền gọi Hạ Tử Lăng rồi cầm điện thoại đi về phía nhà vệ sinh.

Vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin cho Chung Đình Diệp: [Anh họp xong chưa?]

Vào nhà vệ sinh vẫn chưa thấy anh trả lời.

Thẩm Khinh Bạch nghĩ anh vẫn còn đang bận nên cũng ngại thúc giục, không nhắn thêm gì nữa.

Vừa rửa tay xong điện thoại kẹp ở khuỷu tay rung lên, cô vội vàng rút giấy lau tay rồi mở wechat lên.

Chung Đình Diệp: [Tôi tới rồi, em ở đâu?]

Tiểu Bạch trong gió: [Anh đi thang máy lên tầng ba, tôi đi đón anh.]

Chung Đình Diệp: [Được.]

Thẩm Khinh Bạch khóa màn hình điện thoại, vừa rẽ ra khỏi nhà vệ sinh được mấy bước thì nhìn thấy Mộ dĩnh đang đi tới.

“Khéo thật đấy.”

Mộ Dĩnh đánh giá cô từ trên xuống dưới, khẽ mỉm cười: “Không ngờ chúng ta cũng có chung sở thích, không riêng gì người, quần áo cũng giống nhau.”

Thẩm Khinh Bạch lười biếng hất cằm: “Ồ, cổ áo khác nhau mà, nhìn size cũng nhỏ hơn, không nhìn thấy à, thịt bị ép chật chội đến mức không thở nổi kìa.”

“Cô__!”

Mộ Dĩnh nghe ra ý tứ châm chọc cũng không giả vờ khách sáo nữa, vênh mặt kiêu ngạo: “Cô có biết năm đó tại sao Kha Chính Nam không đẩy tôi ra không? Là tại vì cô quá cứng nhắc, không biết quyến rũ đàn ông.”

Cô ta chậm rãi tiến gần hơn, cười khẩy: “Cô chắc còn chưa biết sau đấy anh ấy còn lên giường với tôi nữa.”

Thẩm Khinh Bạch đột nhiên quay đầu nhìn cô ta, trong mắt lộ vẻ không thể tin được.

Mộ Dĩnh thấy phản ứng này của cô trong lòng liền thỏa mãn, tiếp tục cười nói: “Vậy nên Thẩm Khinh Bạch cô giả vờ thanh cao để cho ai xem đây.”

Hồi còn đi học, Mộ Dĩnh đã không ưa cô , một người chẳng có gì đặc biệt mà mọi người ai cũng thích, chẳng qua cũng chỉ vì có ông bố là chủ nhiệm giáo dục.

Thẩm Khinh Bạch cũng không hề tức giận, khẽ cười: “Vậy thì chúc mừng cô nhé, rác rải của thiên hạ đều bị cô thu đi hết rồi, không cần phân loại nữa rồi.”

Mộ Dĩnh nghẹn lời, tức đến run người đang định phản bác thì thoáng thấy một người đàn ông sải bước tiến đến, ánh mắt cô ta lập tức sáng lên.

Đèn hành lang chiếu thẳng xuống như đèn sân khấu, làm nổi bật người đàn ông trong bộ tây trang may đo hoàn hảo. Nhìn chất vải và đường cắt may cũng biết là hàng cao cấp, dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng mà lại sang trọng.

Mộ Dĩnh bước lên hai bước, nhẹ nhàng hất tóc sang một bên đổ lộ đường cong quyến rũ ở cổ áo chữ V khoét sâu, cười ngọt ngào khiến gương mặt càng thêm rạng rỡ.

Thẩm Khinh Bạch còn đang thắc mắc tại sao cô ta lại đột nhiên thay đổi thái đổ thì một giọng nói trầm thấp lạnh lùng từ phía sau vang lên: “A Bạch.”

Cô khẽ sững người, hôm qua còn thấy cách gọi này như gọi cún con vậy mà bây giờ lại nghe cực kỳ thuận tai, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Mộ Dĩnh.

Thẩm Khinh Bạch lặng lẽ tặng vô số đóa hoa trong lòng cho Chung Đình Diệp.

Chung tiên sinh thật giỏi nha.

Cô xoay người khoác tay anh một cách tự nhiên, ngọt ngào nói: “A Diệp anh tới rồi, em đang định đi ra ngoài đón anh, không ngờ anh lại lên đây trước rồi.”

“Không sao, chỗ này không lớn, dễ tìm.” Chung Đình Diệp cúi đầu nhìn cô: “Anh có đến muộn không?”

Thời gian không cần phải chính xác như vậy.

Hai người thân mật tự nhiên như không có ai ở xung quanh.

Mộ Dĩnh siết chặt đến mức ngón tay đâm vào thịt nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười giả tạo: “Khinh Bạch, vị này là ai vậy?”

Cô ta nói như thể đang hỏi Thẩm Khinh Bạch nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người Chung Đình Diệp. Khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai tim không khỏi run lên.

Thẩm Khinh Bạch không thèm trả lời, chỉ thản nhiên nhìn Chung Đình Diệp: “Anh đói chưa? Mình đi vào trong thôi.”

Chung Đình Diệp thu lại ánh mắt lạnh lùng, khẽ gật đầu.

Cô khoác tay anh, vừa định quay đi thì giả vờ giật mình: “Ơ, cô vẫn còn ở đây hả?”

Mộ Dĩnh biết rõ cô cố ý nhưng bản thân không thể mất mặt trước đàn ông nên đành gượng cười: “Ừ, tớ chưa đi.”

“Thế mà bảo mắt cô kém lại không chịu thừa nhận.” Thẩm Khinh Bạch chớp chớp mắt.

Mộ Dĩnh: “. . . . . .”

Cô nghiêng người, giả vờ làm nũng tựa vào người Chung Đình Diệp, giọng mềm mại: “Không biết trong lúc người ta đang thân mật với người yêu thì người ngoài phải tránh đi hả?”

—————

Lời tác giả:

Ha ha ha, cô giáo thẩm quyền thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.