Tô Kiến Thanh nghiêng người sang một bên, chiếc ghế gỗ đập vào bắp chân, cô nhíu mày đau đớn. Nếu người ta đã có ý muốn đuổi thì cô cũng chẳng cần nán lại, dù gì nơi này cũng không thuộc về mình.
Khi thấy Tô Kiến Thanh định rời đi, Lục Bồi Văn bước tới ngăn cô, ôn tồn khuyên bảo: “Không sao đâu, em cứ về chỗ ngồi đi, cậu ấy sắp quay lại rồi.” Người anh nhắc đến là Kỳ Chính Hàn.
Tô Kiến Thanh vẫn giữ vững vẻ điềm đạm: “Em không muốn làm mọi người mất vui. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, anh Lục.” Cô gửi lời chúc, trên gương mặt là nét cười nhã nhặn.
Lục Bồi Văn hơi khó xử: “Em đi thế này, anh biết ăn nói thế nào với cậu ấy đây?”
Tô Kiến Thanh đáp lại tự nhiên: “Chuyện này đâu phải do anh gây ra. Hôm nay là sinh nhật anh, người nên thấy áy náy nên là em, Chính Hàn không phải người không hiểu lý lẽ.”
Dứt lời, cô không đợi anh nói thêm, lách người qua rồi rời đi.
Tô Kiến Thanh không thể chịu được những lời mỉa mai liên tiếp từ Vương Doanh Kiều và Chu Già Nam, đặc biệt là khi chúng có phần đúng, mà càng đúng thì lại càng chói tai.
Chu Già Nam nói không sai, cô chẳng có tư cách để tỏ ra cứng rắn, vậy nên hai cái tát ấy xem như cô thay Vương Doanh Kiều trả lại.
Vương Doanh Kiều cũng nói không sai, cô không chỉ vì tiền, ngay từ đầu đã không phải. Dù có bao lần tự nhắc nhở mình, cô vẫn không thể phủ nhận tham vọng đang dần lớn lên trong lòng, cô không biết lượng sức, cô muốn có Kỳ Chính Hàn.
Lúc này, cuối cùng cô cũng thoát ra được, nhưng lại cảm thấy vô cùng gian nan. Đây là một đêm cô chỉ muốn lẩn tránh, nhưng chẳng thể tìm được chỗ trốn.
Về phía bên kia, Kỳ Chính Hàn đã quay lại. Anh dẫn người vào phòng, lập tức nhận ra bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi. Chiếc bánh kem lớn đặt ở vị trí cũ chưa được ai cắt, mọi người đều cúi đầu nghịch điện thoại, Chu Già Nam gác chân lên bàn, rít thuốc đầy bực dọc, không ai nói chuyện cũng chẳng ai ca hát, không khí kỳ lạ đến cực điểm.
Kỳ Chính Hàn nhíu mày, buông một câu: “Kiến Thanh đâu?”
Chu Già Nam ngẩng mắt nhìn anh, ánh nhìn âm u, toàn thân phủ một tầng sát khí.
Một cô gái bên cạnh khẽ hất cằm về phía hắn, ra hiệu. Kỳ Chính Hàn lờ mờ đoán được chuyện đã xảy ra, không nói hai lời, nhấc một ly rượu còn đầy trên bàn, dùng hai ngón tay kẹp chặt, rồi thẳng tay ném về phía Chu Già Nam.
Chu Già Nam giật mình, nhanh tay giật lấy chiếc gối che chắn, ly rượu va vào cạnh bàn, vỡ tan thành từng mảnh, rượu văng tung tóe. Hắn nhìn những mảnh thủy tinh mà tim còn đập thình thịch.
Kỳ Chính Hàn quét mắt nhìn hắn, không lạnh không nóng, chẳng cần trợn mắt hay cau mày, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến người khác lạnh sống lưng.
Anh chộp lấy áo khoác, còn chưa kịp mặc đã vội lao ra ngoài.
Lúc này, Tô Kiến Thanh đã đi ra đến con phố lớn. Cô không nghĩ về Kỳ Chính Hàn, nhưng anh lại đuổi theo như lẽ tất nhiên.
Cánh tay bị kéo lại, cô va vào lòng anh. Một tay Kỳ Chính Hàn khẽ ôm lấy eo cô, hai cơ thể áp sát, như một cái ôm, lại như không phải ôm. Anh nâng cằm cô lên, đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì vậy?”
“Sao không đi hỏi người anh em tốt của anh đi?” Gương mặt cô có phần nhợt nhạt, nhưng vốn dĩ cô luôn trắng nhợt như vậy, thoạt nhìn không có vẻ gì là nghiêm trọng.
“Anh muốn nghe em nói.” Giọng điệu và ánh mắt anh đều thể hiện sự kiên quyết.
Vậy nên cô thẳng thắn: “Gã khinh khi em, vậy là em tát gã.”
Kỳ Chính Hàn ngạc nhiên: “Em đánh cậu ta?”
Tô Kiến Thanh gật đầu.
Anh không tin nổi, hỏi lại lần nữa: “Em đánh Chu Già Nam?”
Cô thản nhiên: “Phải, em cho gã ta hai bạt tai.”
Kỳ Chính Hàn buông tay khỏi eo cô, vẫn chưa hết ngỡ ngàng. Một lúc sau, anh bật cười, nụ cười vừa chua xót vừa bất đắc dĩ: “Cô nhóc này… sau này không có anh bên cạnh, em tính sao đây?” Anh bỗng dưng ra vẻ ông cụ non.
“Tại sao anh lại không ở bên em?” Cô làm như vô tình hỏi, nhưng trong lòng lại thăm dò.
“Anh chỉ giả thiết vậy thôi.”
“Đừng giả thiết chuyện đó, em không đồng ý.” Tô Kiến Thanh quay người, tiếp tục bước đi.
Kỳ Chính Hàn theo sát, bóng anh đổ dài phủ lên bóng cô.
Trong mắt người qua đường, bọn họ trông giống gì nhỉ? Một cặp tình nhân đang cãi vã ư? Nhưng thực tế lại không phải.
Cô đút tay vào túi áo khoác, cúi đầu nhìn bóng hai người chồng lên nhau, dưới ánh đèn đường lúc thu nhỏ, lúc kéo dài. Tô Kiến Thanh khẽ mím môi, mái tóc buộc lỏng phía sau, chỉ có hai lọn tóc mai bị gió bắc thổi nghiêng sang một bên.
Hai người lặng lẽ bước đi một đoạn.
Kỳ Chính Hàn lên tiếng: “Lái xe đến đây đi.”
Tưởng anh nói với mình, Tô Kiến Thanh quay đầu nhìn, hóa ra anh đang gọi điện. Đúng lúc đó, anh cất điện thoại vào túi.
“Đừng đi nữa, đứng đây chờ.” Lời này là ra lệnh cho cô.
Tô Kiến Thanh không tranh cãi với anh, ngoan ngoãn đứng yên. Hai người cùng đứng trên vỉa hè. Cô hỏi Kỳ Chính Hàn: “Việc mà em đã làm hôm nay, cái tên đó có tìm cách trả đũa lại em không?”
Cách dùng từ của cô làm anh buồn cười: “Chỉ cần em không đánh chết cậu ta, mọi chuyện cứ để anh lo.”
Cô hiểu ý gật đầu, tiếp đó lại hỏi: “Chu Già Nam có sợ anh không?”
“Không hẳn là sợ.” Kỳ Chính Hàn ra chiều nghĩ ngợi, lời nói châm chước rất kỹ. “Tính tình cậu ta vốn nóng nảy, suốt ngày gây chuyện bên ngoài, lại chẳng biết nhìn sắc mặt người khác. Gặp phải kẻ không nên động vào, cuối cùng phải có người đứng ra gánh hậu quả. Nói trắng ra, đến lúc nguy cấp, cậu ta vẫn phải trông chờ vào anh giúp một tay. Cho nên, không cần thiết phải dồn cậu ta vào đường cùng.”
Đều là người lớn rồi, không thể cứ hành xử theo cảm tính, mà phải biết cân nhắc giữa lợi và hại.
“Anh ghê gớm đến thế luôn?” Tô Kiến Thanh kinh ngạc.
Anh nói: “Không đến mức đó, được một cái là anh không gây thù chuốc oán với người khác.”
“Hiểu rồi, anh vốn khôn lỏi mà.”
Kỳ Chính Hàn hừ một tiếng, nhỏ giọng châm chọc lại: “Nghe cứ như đang chửi anh vậy.”
Gió cuốn theo mùi thuốc lá trên người anh, thoáng chạm đến chóp mũi cô. Nghiện nặng đến mức mới rời đi có chốc lát cũng phải làm một điếu. Tô Kiến Thanh bĩu môi.
Kỳ Chính Hàn đứng hơi chếch về phía sau cô, nhìn nửa gương mặt Tô Kiến Thanh nghiêng dưới ánh đèn, chợt nói một câu: “Phải nhìn sắc mặt người khác cũng đâu dễ dàng gì.”
Câu nói ấy có phần đường đột, cô ngoảnh đầu nhìn anh. Ánh mắt anh khiến cô cảm thấy vừa dịu dàng, lại vừa sắc bén. Anh nhẹ nhàng nói: “Sau này không dẫn em đến đây nữa, nhưng cái tính này của em cũng nên sửa đi.”
“Em không biết sửa.”
Kỳ Chính Hàn uể oải cười: “Không sửa cũng được, sau này anh chịu khổ chung với em. Ai bảo anh rước phải một cụ tổ về nhà, ngoài việc cung phụng cho tốt thì còn làm được gì khác nữa?”
Tô Kiến Thanh nhếch môi, lầm bầm trong miệng: “Nói móc nói mỉa đúng là thói xấu của anh mà.”
Kỳ Chính Hàn chưa kịp nghe thấy câu này thì xe đã đến.
Trên xe, hai người im lặng suốt quãng đường. Vì uống rượu, Tô Kiến Thanh hơi buồn ngủ, cô nhìn ra ngoài, cây cối và ánh đèn vụt qua trước mắt, vừa mơ hồ vừa tĩnh lặng.
Cô quay sang nhìn Kỳ Chính Hàn, anh tựa vào ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần.
Có lẽ chưa ngủ, anh vốn không có thói quen ngủ trên xe. Nhưng tâm sự nặng nề, cần có thời gian riêng để suy nghĩ.
Tô Kiến Thanh nghiêng người lại gần, cắn lên yết hầu anh.
Kỳ Chính Hàn khẽ hé mắt, hờ hững nhìn cô.
Cô đưa tay vào trong áo anh, đầu ngón tay luồn qua khe giữa những chiếc cúc áo, chậm rãi lần xuống dưới, gỡ bỏ hai cúc. Ngón tay dọc theo đường nét cơ bắp, chầm chậm trượt xuống.
Kỳ Chính Hàn nắm lấy cổ tay cô, ra hiệu không làm bậy trên xe.
Tô Kiến Thanh làm như không nghe thấy, tiếp tục trượt xuống, đầu ngón tay móc vào thắt lưng anh, khẽ kéo lỏng.
Chiếc khóa kéo dần bị đẩy xuống tận cùng.
Kỳ Chính Hàn mở miệng: “Chú Hà, chạy nhanh lên.”
“Rõ rồi ạ.” Chú Hà tận tụy vâng lời.
…
Yến Thành quá lớn, anh không chờ nổi để về nhà, bèn tìm một khách sạn gần đó nghỉ lại. Sau khi tắm xong, Tô Kiến Thanh sấy tóc bước ra, Kỳ Chính Hàn ngồi trên sô pha lật xem tạp chí. Anh cũng chẳng tập trung lắm, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, thấy cô đang lục lọi trong túi xách. Anh bước đến nhìn.
Cô lấy ra một chiếc bao cao su, đặt vào lòng bàn tay anh. Kỳ Chính Hàn nhìn qua kích cỡ, bật cười: “Em nghĩ loại này đủ dùng với anh sao?”
Lúc mua, Tô Kiến Thanh không để ý có phân loại kích cỡ, nhìn xuống dòng chữ “size M” trên vỏ hộp theo ánh mắt anh, cô nghĩ chắc không chênh lệch nhiều lắm, bèn tò mò hỏi: “Không thể dùng tạm à?”
Kỳ Chính Hàn cười nhạt: “Không được, chật lắm.”
Tô Kiến Thanh cứng họng, ngượng ngùng nói: “Vậy làm sao giờ?”
Anh đi ra ngoài phòng khách, lát sau quay lại đã cầm theo hộp khác, giơ lên trước mặt cô: “Khách sạn có sẵn, cần gì em phải chuẩn bị.”
Tô Kiến Thanh nói: “Em chỉ sợ…”
“Sợ gì?” Anh nằm xuống giường, kéo cô vào lòng. “Sợ anh không biết điều, làm em mang thai?”
Tô Kiến Thanh thành thật gật đầu, “dạ” một tiếng.
Anh đặt hộp vào tay cô, dắt tay cô cẩn thận xé bao, chậm rãi dạy cô cách dùng, khóe môi mang theo ý cười: “Anh ngoan thế này, làm sao có chuyện đó được?”
Tô Kiến Thanh nhỏ giọng lầm bầm: “Ngoan cái đầu anh ấy.” Ánh mắt bất giác lướt xuống eo anh, không thể không thừa nhận, cô vẫn luôn để ý đến hình xăm đó.
Kỳ Chính Hàn đột nhiên lật người đè lên cô, cắt đứt mạch suy nghĩ vẩn vơ.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định trò chuyện: “Nếu em có thai thật thì sao?”
Kỳ Chính Hàn đáp: “Không có khả năng đó.”
Tô Kiến Thanh nói: “Em chỉ giả sử thôi.”
Anh lại nói: “Vậy thì sinh ra.”
Nụ hôn lập tức rơi xuống, không để cô có cơ hội nói thêm. Nhưng Tô Kiến Thanh rất cố chấp, cô đẩy anh ra, tiếp tục chủ đề này: “Vậy anh sẽ có một đứa con ngoài giá thú.”
Kỳ Chính Hàn kiên nhẫn nhìn cô, nụ cười dịu dàng như đang dỗ dành: “Em sinh mười đứa anh cũng nuôi nổi.”
“Gì cơ? Vậy thì đáng sợ quá, đến lợn nái cũng không đẻ khỏe bằng em mất.”
Anh vùi mặt vào cổ cô, cười không ngừng. Tô Kiến Thanh cũng bật cười theo.
Chờ anh cười đủ, cô nghiêm túc nói: “Chính Hàn, mình tắt đèn đi.”
Anh hỏi: “Em ngại à?”
Cô đáp: “Cứ coi là vậy đi.”
Tách một tiếng, căn phòng chìm vào bóng tối.
Giữa màn đêm, anh lại hỏi: “Em ngại thật, hay là có ý kiến gì với anh?”
Cả hai vốn không phải kiểu người nhiều lời, vậy mà ở bên nhau lại cứ câu được câu không, nói mãi không dứt.
“Em có thể có ý kiến gì với anh được chứ.” Cô nói rồi thúc giục. “Nhanh lên, hôn em đi.”
Thế là cô như ý nguyện, nụ hôn nóng bỏng phủ xuống cổ Tô Kiến Thanh.
Thực ra, xung quanh cũng không tối hoàn toàn, đèn ngoài hành lang hắt vào chút ánh sáng mờ nhạt, không quá rõ ràng, nhưng vẫn đủ để cô nhìn thấy.
Cô thấy những cánh bướm sắc màu trên giấy dán tường như đang tung bay.
Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, trong tầm mắt, chụp đèn màu xám rung lắc dữ dội, ngày càng nhanh, như thể có động đất, mang theo cảm giác sợ hãi tột cùng. Nhưng chẳng có trận động đất nào cả, bướm không bay, đèn không rung. Chỉ có thế giới của cô là đang chao đảo, còn lý trí thì sụp đổ hoàn toàn.
Tô Kiến Thanh nhắm mắt, tận hưởng khoái cảm tột độ, nhưng lòng lại dâng lên một nỗi bi ai khó hiểu.
Nếu đã vui sướng đến thế này, liệu có khả năng nào… anh sẽ yêu em không?
Cô không dám nghĩ tiếp, chỉ thấy đau đớn vô cùng.
…
Sáng sớm, Tô Kiến Thanh ngồi bên bàn ăn điểm tâm. Tóc còn chưa buộc, rối bù trên đỉnh đầu. Vì hôm nay có cảnh quay nên cô dậy rất sớm, mắt vẫn chưa mở nổi, đành vừa nhai vừa nhắm nghiền.
Mở mắt ra, phát hiện Kỳ Chính Hàn đang vắt chân ngồi trên sô pha nhìn cô. Anh chống cằm, nét mặt rất nhạt, ánh mắt cũng nhạt nốt.
“Em có giống đồ ngốc không?” Cô bỗng hỏi.
“Hả?”
“Ánh mắt anh như đang nhìn một đứa ngốc vậy.”
Anh hời hợt cười một tiếng, nhắc đến chuyện tối qua: “Khi nào có thời gian? Anh bảo Chu Già Nam đến xin lỗi em.”
“Anh nghĩ em cần ư?” Tô Kiến Thanh thầm cảm kích sự chu đáo của anh, nhưng cô nói. “Một hình thức sáo rỗng thôi. Gã sẽ không thật lòng hòa thuận với em, làm thế chỉ khiến cả hai bên khó xử.”
Anh nhíu mày: “Vậy chuyện này cứ bỏ qua thế à?”
Cô phủi vụn bánh trên tay, không trả lời.
“Em đến đoàn phim hả? Để anh bảo người đưa em đi.” Kỳ Chính Hàn đứng dậy vào phòng thay đồ.
“Anh đưa em đi.” Cô nói sau lưng anh.
Anh chẳng ngoảnh lại, bật cười thành tiếng, giọng nói hơi lớn: “Được, anh đưa em đi.”
Năm phút sau, Kỳ Chính Hàn bước ra trong bộ đồ đen. Tô Kiến Thanh cầm áo khoác bên cạnh đưa cho anh, giúp anh mặc vào, còn chỉnh lại cổ áo, thoáng có chút dáng vẻ của một người vợ đảm đương.
Cô xách túi ra cửa đổi giày, vừa làm vừa nói: “Hay là anh đánh cái tên đó giúp em đi, ít nhiều em sẽ thấy hả giận.”
“Được, anh đánh giúp em.” Anh cười đáp.
“Vậy anh nhớ chú ý nhé, đừng đánh người ta đến mất mạng, như vậy không tốt cho anh đâu.” Cô vừa đi về phía trước, vừa nghiêng người nhìn anh, nghiêm túc dặn dò.
Kỳ Chính Hàn đi phía sau, lắc đầu cười khẽ.
Tô Kiến Thanh giơ tay lên, anh liền đưa tay cho cô. Cô nắm lấy tay anh, cùng nhau bước ra ngoài, còn đung đưa cánh tay như một đứa trẻ.
“Hôm nay em tan làm sớm, muốn đi xem triển lãm không?” Tô Kiến Thanh hẹn trước với anh.
Kỳ Chính Hàn “hử” một tiếng: “Triển lãm gì?”
Cô vừa định giải thích, anh lại nghiêm túc nói: “Hôm nay anh có chút việc.”
“Việc gì thế?” Cô vô thức hỏi, nghe có vẻ không giống công việc.
Kỳ Chính Hàn đáp: “Đón chị dâu anh xuất viện.”
Tô Kiến Thanh hơi nhướng mày, buông tay anh ra, theo anh vào thang máy: “Chị dâu anh? Vậy còn anh trai anh?”
Anh nói: “Anh ấy đang ở nước ngoài.”
“Chị ấy bị bệnh à? Nặng lắm không?”
“Trước đó có phẫu thuật, giờ đỡ hơn rồi.”
Tô Kiến Thanh “à” một tiếng, khoanh tay trước ngực không nói thêm nữa. Vết thương bị Chu Già Nam ném trúng vào hôm qua bắt đầu âm ỉ trở đau.