Tô Kiến Thanh chợt nhớ ra một việc, bèn hỏi Kỳ Chính Hàn xem Lục Bồi Văn có vì cô mà mất vui trong bữa tiệc không. Anh trả lời đã nói chuyện thỏa đáng, còn bảo sau này có dịp sẽ dẫn cô đi ăn riêng với Lục Bồi Văn.
Tô Kiến Thanh tò mò, hỏi anh định làm gì nữa, Kỳ Chính Hàn mới nói Lục Bồi Văn đang làm giám chế phim.
Tô Kiến Thanh suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Sau khi tạm biệt, Tô Kiến Thanh tập trung vào việc quay phim. Cận Tết, điện thoại từ hai vị phụ huynh tới dồn dập hơn. Ban đầu cô cũng tính về nhà, nhưng lúc nhớ ra thì vé tàu đã bán hết. Cô biết Kỳ Chính Hàn chắc chắn có cách, nhưng không muốn phiền anh.
Thế là lần đầu tiên, cô đón Tết xa nhà.
Tô Kiến Thanh đến tìm Vương Doanh Kiều mấy lần mà không gặp. Mãi đến đêm giao thừa, thấy ánh đèn trong phòng khách cô ấy bật sáng, cô mới ghé siêu thị mua ít thức ăn rồi qua gõ cửa.
Bên trong vọng ra tiếng bước chân, Vương Doanh Kiều mở cửa, lúc nhìn thấy cô thì dứt khoát đóng sập cánh cửa lại.
Tô Kiến Thanh vẫn tiếp tục gõ.
Không mạnh, cũng chẳng dồn dập, cứ mười giây lại gõ một lần, nhưng cũng đủ làm Vương Doanh Kiều phát cáu.
Cuối cùng cô giật mạnh cửa ra, trừng mắt lườm Tô Kiến Thanh rồi quay người vào phòng ngủ, rầm một tiếng khóa trái lại.
Tô Kiến Thanh thấy trên bàn ăn có một ít bánh quy và đồ ăn vặt, bèn bước tới dọn dẹp giúp.
Khu bếp trong nhà Vương Doanh Kiều gần như không được dùng đến, Tô Kiến Thanh tỉ mỉ lau dọn rồi vào trong nấu cơm. Mùi thức ăn nóng hổi lan tỏa, hương thơm len lỏi vào phòng ngủ. Cuối cùng, Vương Doanh Kiều không chịu nổi nữa, lẳng lặng đi ra.
Ngồi xuống bàn, cô vẫn không quên mỉa mai: “Sao không đi ăn Tết với ông anh tốt của cậu?”
Tô Kiến Thanh không để bụng, kiên nhẫn đặt bát đũa xuống: “Cậu cũng thế thôi.”
Vương Doanh Kiều nói: “Chu Già Nam có rủ tớ mà, chẳng qua là tớ không chịu thôi.”
Tô Kiến Thanh hơi dừng tay, mất ba đến năm giây mới đặt đôi đũa vào bát Vương Doanh Kiều: “Sao không đi?”
“Nhà anh ấy lắm chuyện, đến chỉ tổ thêm bực.”
Tô Kiến Thanh hỏi: “Cậu gặp họ rồi?”
Vương Doanh Kiều vừa nhai cơm vừa kể: “Năm ngoái, Chu Già Nam có đưa tớ về, trong nhà định sắp xếp hôn sự cho anh ấy, cơ mà thằng chả chẳng muốn thế là lôi tớ ra làm bia đỡ. Tớ chịu đủ cái kiểu hào môn ấy rồi, mẹ ảnh thì chẳng buồn nhìn tớ, ông nội ảnh thì như Diêm Vương vậy.”
Nói một tràng xong, Vương Doanh Kiều mới nhớ ra hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, thế này chẳng phải mất mặt lắm sao?
Thế là lập tức im bặt, cúi đầu vớ lấy một miếng sườn chua ngọt, nhai rào rạo.
Tô Kiến Thanh vẫn đang suy nghĩ về lời nói của cô, Lúc này, Vương Doanh Kiều chợt kêu lên: “Mặn quá, lại cho thừa đường rồi.”
Cô hoàn hồn, thấy Vương Doanh Kiều nhét đầy một miệng cơm, bỗng nhớ tới lần mình nấu ăn cho Kỳ Chính Hàn, vậy mà anh chưa từng chê lấy một câu.
Tô Kiến Thanh lại hỏi: “Gã có định cưới cậu không?”
“Cậu hỏi gì mà ngốc thế.” Vương Doanh Kiều có vẻ rất muốn trút hết tâm sự nhưng vẫn cố kiềm chế. Gương mặt cô hiện rõ sự giằng co, nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tô Kiến Thanh, cô cuối cùng cũng nhịn không nổi. “Ờ thì, tớ nói thật nhé. Cái thai lần trước… thực ra anh ấy rất muốn tớ giữ lại. Vì nếu làm vậy anh ấy sẽ có cớ để thoát khỏi gia đình mình. Nhưng cậu nghĩ tớ có thể sinh đứa bé đó sao? Dĩ nhiên là không rồi. Anh ấy bảo nếu tớ sinh con thì sẽ cưới tớ. Tớ tin chắc cái lời dối trá ấy à!”
Tô Kiến Thanh không lên tiếng ngay, mãi một lúc sau mới khẽ hỏi: “Sao không thử xem?”
Vương Doanh Kiều lại nói: “Thử cái gì mà thử! Cậu đúng là đứng ngoài cuộc nên mới có thể nói nhẹ nhàng như vậy. Cậu nên biết lời hứa của bọn đàn ông đều là chó má cả! Nếu tớ không thể đảm bảo con mình có một cuộc sống đầy đủ hạnh phúc, tớ tuyệt đối sẽ không sinh nó ra.”
Vương Doanh Kiều có thể làm quân cờ, có thể trở thành món hàng trao đổi, nhưng con cô thì không được.
Tô Kiến Thanh gật đầu.
Buổi tối, Vương Doanh Kiều xem chương trình Giao thừa, những tiết mục nhạt nhẽo trên tivi khiến Tô Kiến Thanh đau cả đầu, vậy mà Vương Doanh Kiều vẫn cười không ngớt. Đến khuya, hai người cùng chui vào một chiếc giường, trò chuyện thêm một lát, giọng điệu của Vương Doanh Kiều cũng bớt sắc bén hơn.
Tô Kiến Thanh hỏi: “Cậu đọc nhật ký của tớ từ khi nào thế?”
Vương Doanh Kiều đáp: “Mấy ngày sau khi cậu đăng.”
Cô nằm yên trong bóng tối, quay lưng về phía Tô Kiến Thanh. Tô Kiến Thanh cũng nghiêng người, vòng tay ôm lấy Vương Doanh Kiều từ phía sau.
Từ góc độ này, Tô Kiến Thanh có thể thấy một nửa vầng trăng bị khung cửa chắn lại. Cô bắt đầu kể câu chuyện của mình.
“Hồi cấp ba, tớ từng quen một người, cậu ta có chút giống anh ấy. Lúc đó, hình ảnh về anh ấy trong trí nhớ tớ đã dần mờ nhạt, thế mà vừa khéo cậu ta lại xuất hiện, một nhân vật nổi bật trong trường, có thể xem là một hot boy. Nhưng so với Kỳ Chính Hàn, cậu ta vẫn thua xa nhiều lắm.”
“Cậu ta theo đuổi tớ rất lâu, ngày nào cũng xuất hiện xung quanh. Tớ không muốn yêu sớm nhưng cậu ta cứ kiên trì bám lấy. Có lần tớ ở lại lớp dọn vệ sinh, ra về sau cùng, cậu ta đứng đợi ngoài cửa nói muốn đưa tớ về nhà.”
“Hôm ấy, bài kiểm tra của tớ bị điểm kém, tâm trạng rất tệ. Tớ định quát cậu ta vài câu cho hả giận. Vậy mà lúc bước ra hành lang, vừa nghe tiếng cửa mở, cậu ta đã lập tức quay lại vui vẻ chạy về phía tớ. Khi ấy, cậu ta cười rất tươi, đôi mắt trông thật đẹp. Giây phút đó, tớ bỗng nhớ đến Kỳ Chính Hàn.”
“Tớ cứ ngỡ anh ấy đã quay lại bên mình. Dù tớ biết rõ trong lòng, cậu ta không phải anh ấy. Cũng vì một khoảnh khắc ngắn ngủi đó mà tớ đã hấp tấp đồng ý lời tỏ tình.”
“Tớ đã nghĩ con trai lên cấp ba thì sẽ trưởng thành hơn, hóa ra tớ sai rồi. Họ vẫn thích tô vẽ mọi thứ, chỉ hận không thể cầm loa thông báo với cả thế giới về việc hai đứa đang hẹn hò.”
“Cậu ta thích phô trương song không phải người xấu, chỉ là cách thể hiện tình cảm không hợp với tớ. Sinh nhật tớ, cậu ta rủ đám bạn viết mấy lời chúc mừng, làm như đang cổ động phong trào gì đó, tớ thực sự không hiểu cậu ta đang nghĩ gì.”
Kể đến đây, Vương Doanh Kiều bật cười.
Tô Kiến Thanh nói tiếp: “Mãi đến khi chia tay, tớ vẫn không chắc mình có từng thích cậu ta hay không. Tớ thậm chí còn làm một chuyện rất quá đáng… Tớ lấy đồng phục của Kỳ Chính Hàn ra, bảo cậu ta mặc thử cho tớ xem. Thế rồi sau khi cậu ta mặc vào, tớ lại thấy thất vọng. Dù cậu ta có giống anh ấy đến đâu cũng chỉ là một cái bóng. Hư ảo, nông cạn, không thể nào thay thế một con người bằng xương bằng thịt.”
“Cậu ta là một người có cá tính, có cái tên riêng, có cuộc đời riêng. Sau cùng, tớ nói thật với cậu ta. Cậu ta không chấp nhận nổi nhưng vẫn chúc tớ hạnh phúc, rồi chúng tớ chia tay.”
Vương Doanh Kiều quay sang nhìn cô, tò mò hỏi: “Tự nhiên kể chuyện này với tớ làm gì?”
Tô Kiến Thanh im lặng một lúc rồi chậm rãi đáp: “Bởi vì bây giờ, tớ phát hiện ra… cái bóng của một người khác đang phủ lên tớ. Và tớ cũng chẳng khác gì cậu trai năm đó.”
Vương Doanh Kiều có hơi bất ngờ, nói với cô: “Cậu biết rồi à. Hình xăm đó là tên Liêu Vũ Mân.”
Tô Kiến Thanh nói: “Đoán được. Tớ từng thấy cái tên này trong danh bạ của anh ấy.”
“Thế cậu có biết cô ấy là ai không?”
“Là chị dâu anh ấy.”
“Cậu biết cũng nhiều đấy.”
“Tớ đoán thôi.”
Vương Doanh Kiều hừ một tiếng: “Mấy chuyện liên quan tới gã đó, cậu toàn đoán thôi hả? Gã không kể chuyện trong nhà cho cậu nghe sao?”
Tô Kiến Thanh lắc đầu: “Tớ chưa từng hỏi.”
Cô cũng không biết nếu cô chủ động hỏi, liệu Kỳ Chính Hàn có chịu nói với cô hay không.
Ngược lại, Vương Doanh Kiều còn biết nhiều hơn cô: “Chu Già Nam kể với tớ, năm đó Liêu Vũ Mân sinh non, Kỳ Chính Hàn còn tự mình dẫn cảnh sát đi mở đường cho cô ấy giữa đêm. Chuyện này từng gây xôn xao lắm. Kỳ Chính Hàn rất quan tâm đến cô ấy, nghe nói họ biết nhau từ lúc còn bé lận.”
Tô Kiến Thanh không nói gì.
Trong lòng cô, hai cảm xúc đối lập cứ quấn lấy nhau. Một nửa là vui sướng, một nửa là tuyệt vọng.
Vui sướng vì điều gì? Vì anh sẽ chẳng bao giờ có được cô gái ấy. Tuyệt vọng vì điều gì? Vì cô gái ấy vĩnh viễn không thể rời khỏi thế giới của anh.
Cô hỏi: “Lúc cô ấy sinh không có chồng bên cạnh sao?”
“Bởi vì Kỳ Giang Lĩnh vô dụng lắm, suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm thôi. Hắn ta còn nghiện cờ bạc, cậu biết không? Đánh bạc nhiều năm rồi, quanh năm ở Mỹ, rất hiếm khi về nhà. Liêu Vũ Mân đúng là kiểu người biết nhẫn nhịn chịu đựng.”
Một lúc sau, Tô Kiến Thanh chỉ khẽ “ừ” một tiếng. Có thể thấy, Chu Già Nam đúng là loại người lắm chuyện. So với hắn, Kỳ Chính Hàn quả thực kín tiếng vô cùng.
Vương Doanh Kiều biết nói thêm cũng chẳng ích lợi gì, làm vậy chỉ càng khiến Tô Kiến Thanh khó chịu hơn mà thôi, cho nên cô không nhắc đến chuyện đó nữa.
Tô Kiến Thanh nhắm mắt, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Vương Doanh Kiều, thều thào như đang mơ: “Nếu có một ngày tớ không thể yêu anh ấy một cách lý trí nữa, tớ nhất định sẽ rời đi.”
Cô mở mắt, nhìn Vương Doanh Kiều, giọng nói dịu dàng: “Kiều Kiều.” Cô thích gọi tên cô ấy như vậy, thân mật và gần gũi. “Đừng lạnh nhạt với tớ, tớ cần cậu.”
Vương Doanh Kiều bất lực thở dài: “Tớ đâu phải bọn Sở Khanh mà nỡ bỏ mặc cậu chứ.”
Tô Kiến Thanh cười khổ.
Vương Doanh Kiều chuyển đề tài: “Để tớ kể cậu nghe về mối tình đầu của tớ nhé?”
Tô Kiến Thanh gật đầu: “Được đó.”
Cô bị kéo ngồi dậy, trong phòng ngột ngạt, cửa sổ được hé ra một khoảng, cả hai ôm đầu gối ngồi trước luồng gió đan xen giữa hơi lạnh ban đêm và chút ấm áp còn sót lại. Họ kể nhau nghe về tuổi trẻ, về những ngày thơ bé.
Đêm dài trò chuyện, không cần ngôn từ hoa mỹ, không cần che giấu hay lấy lòng, cũng chẳng cần dè dặt dò xét.
Chỉ muốn có một người ghi nhớ con người chân thật nhất của mình.
Ba giờ sáng, Tô Kiến Thanh bắt đầu buồn ngủ, cô lơ mơ nói: “Tuần sau tớ đi quay phim ở xa, chờ tớ đóng máy, chúng mình đi dạo phố nhé?”
Vương Doanh Kiều nói: “Nhưng tớ cũng sắp vào đoàn rồi.”
“Vai gì?”
“Vai nữ chính một bộ phim cổ trang, do công ty tớ tự sản xuất.”
Tô Kiến Thanh suy nghĩ một chút rồi bảo: “Vậy chờ lúc nào cậu rảnh thì mình đi.”
Cô ấy gật đầu: “Được.”
Tô Kiến Thanh: “Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Vương Doanh Kiều: “Nhất ngôn cửu đỉnh.”
…
Trên phim trường Phong Nguyệt, người có nhiều cảnh quay chung với Tô Kiến Thanh nhất là Thịnh Yến, bởi câu chuyện của cô và Giang Liễm vốn không diễn ra cùng một dòng thời gian, từ đầu đến cuối rất hiếm khi có cảnh chung. Đầu xuân, bộ phim bước vào giai đoạn quay cuối. Theo đoàn phim, Tô Kiến Thanh đến Hong Kong, ở đây cô gặp lại Giang Liễm.
Giang Liễm được Lộ Trình An khoác lên vẻ ngoài của một phu nhân quyền quý. Cô ấy mặc sườn xám đen, trên nền vải thêu những đóa hồng rực rỡ, môi ngậm một điếu thuốc, từ bậc thang dài của biệt thự chậm rãi bước xuống.
Giữa đám đông, Tô Kiến Thanh nhìn về phía cô ấy. Hình ảnh đó khiến cô có chút hoang mang, ai có thể ngờ được, người phụ nữ phong tình vạn chủng này lại từng là bạn học cũ của cô.
Giữa lúc nghỉ quay, hai cô gái cùng ra vườn ngồi.
Tô Kiến Thanh đùa: “Nhìn cậu quý phái thế này, tớ chẳng dám đến gần.”
Giang Liễm cười rạng rỡ, cô ấy đang ăn hoa quả, trong miệng ngậm đầy mít, lúng búng nói: “Tớ chẳng biết cậu nói thật hay đang châm chọc nữa.”
Tô Kiến Thanh nhìn đĩa mít trên bàn, thấy dính tay, liền xin một đôi găng tay dùng một lần. Miếng mít đưa vào miệng, cô cúi đầu nhai chậm rãi, cẩn thận như đang dùng cơm.
Giang Liễm lặng lẽ quan sát Tô Kiến Thanh, không thể phủ nhận, mỗi lần gặp Tô Kiến Thanh, trong lòng cô ấy đều dâng lên cảm giác chua chát khó tả.
Có lúc cô ấy nghĩ, Tô Kiến Thanh chẳng có gì đặc biệt, nhưng có lúc lại thấy cô thực sự rất đặc biệt. Cuối cùng, cô ấy dần hiểu ra, khi lòng đã rung động, tất cả đều do chính bản thân mình tự huyễn hoặc mà thôi.
Tô Kiến Thanh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt dò xét của Giang Liễm.
Giang Liễm vội dời mắt đi.
Hai người đồng thời nhìn về phía Kỳ Chính Hàn và Lộ Trình An đang đi tới.
Hôm nay trời rất đẹp, miền Nam đã vào xuân, ánh nắng ban trưa rực rỡ, chiếu xuống khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Kỳ Chính Hàn đeo kính râm, tay áo sơ mi trắng xắn lửng, hai tay đút túi quần. Chiếc thắt lưng ôm gọn vòng eo, dáng người cao ráo, vai rộng eo hẹp, đường nét gọn gàng. Cổ áo để mở, khiến vẻ nghiêm nghị giảm đi vài phần, thay vào đó là sự tùy ý, lười nhác mà phong lưu.
Anh nói với Lộ Trình An vài câu, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hai nữ diễn viên như đang bàn luận điều gì.
Sau cuộc trò chuyện, Kỳ Chính Hàn sải bước thẳng về phía chiếc bàn đá tròn cẩm thạch nơi họ đang ngồi. Bước chân có phần vội vã, như thể chẳng buồn che giấu dáng vẻ một kẻ hái hoa tìm mật.
Tô Kiến Thanh ngồi dưới gốc sơn trà, những nụ hoa màu hồng phấn bung nở trên đỉnh đầu cô, ánh lên khuôn mặt xinh đẹp dưới tán cây.
“Đúng là có duyên, đến đây cũng gặp được anh.” Đợi anh bước lại gần, Tô Kiến Thanh khẽ gật đầu nhìn anh.
“Có duyên?” Kỳ Chính Hàn nghiêng người tựa vào mép bàn, cười một tiếng, vươn tay nắm lấy bàn tay cô đặt trên bàn. “Ừ, thì có duyên.”
Cô nghiêng đầu, khẽ cười: “Chứ không phải anh đến thăm em hả?”
Anh lắc đầu, dáng vẻ uể oải: “Không, anh quá rảnh rỗi, đi khắp nơi tìm người có duyên với mình.”
Tô Kiến Thanh cúi đầu cười, hỏi anh: “Lại than phiền với đạo diễn về em à?”
Kỳ Chính Hàn nhướng mày, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận: “Than phiền về em á? Anh nào dám?”
Cô nói: “Nghe giọng điệu này, oán khí cũng nặng ghê. Em bắt nạt anh hồi nào thế?”
Kỳ Chính Hàn vừa cười vừa nói: “Lẽ ra anh không nên mở miệng.”
Anh thoáng dùng sức kéo cô, Tô Kiến Thanh thuận thế đứng dậy, cùng anh bước đến bờ hồ phía trước, ngắm từng đôi uyên ương rẽ nước bơi lội.
Dưới tán cây xanh rì, Giang Liễm buồn bực ngồi nhìn hai người trò chuyện vui vẻ. Cô không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy trên gương mặt lạnh lùng của Kỳ Chính Hàn mang theo nét cười.
Kỳ Chính Hàn nghiêng người tựa vào lan can bên hồ, hình dáng hoàn hảo. Đôi mắt sau lớp kính râm khẽ cong lên, dịu dàng nhìn về phía Tô Kiến Thanh, ánh mắt đầy cưng chiều.
Mỗi lần nhìn thấy anh, trong đầu Giang Liễm luôn hiện lên hai chữ: Báu vật.
Dù là dung mạo, dáng người, hay phong thái ung dung sau nhiều năm lăn lộn trong chốn danh lợi, sự phong lưu giữa rừng hoa nhưng luôn có thể rút lui toàn vẹn, tất cả đều khiến anh trở nên hoàn hảo. Anh khéo léo trong cách đối nhân xử thế, không ai bắt lỗi được.
Có thể nói, anh hội tụ mọi hình mẫu lý tưởng về đàn ông trong trí tưởng tượng của cô.
Cô vô cùng tò mò, những người phụ nữ từng ở bên anh, thực sự có thể không yêu anh sao?
Trước đây, Giang Liễm nghĩ rằng anh là kiểu người đạm bạc hời hợt, nhưng khi đứng cạnh Tô Kiến Thanh, ánh mắt anh lại chẳng hề che giấu sự yêu thích.
Tô Kiến Thanh từng nói cô ấy không bận tâm việc mình là người thay thế trong lòng anh. Đổi lại là Giang Liễm, có lẽ cô cũng sẽ như vậy. Được tận hưởng những xa hoa phù phiếm trong chốc lát, dù là tình cờ hay may mắn, cũng đáng để trân trọng.
Nhưng một người đàn ông quá dịu dàng, mối quan hệ đôi bên cùng có lợi này rất dễ bị cảm xúc len lỏi. Không rõ ràng được là may mắn hay bất hạnh của Tô Kiến Thanh.
Giang Liễm cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa rơi trên sườn xám, trên lớp vải là những đóa hồng thêu tinh xảo. Hôm nay cô khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy nhất trong phim, vậy mà từ đầu đến cuối, anh chưa từng nhìn cô lấy một lần.
Cô buồn bã ăn hoa quả.
…
Kỳ Chính Hàn đưa Tô Kiến Thanh lên du thuyền, tận hưởng một bữa tối dưới ánh nến, không có bất kỳ ai xen vào. Hôm nay, anh mang đến cho cô một thỏi son, nói màu này hợp với cô, bảo cô thử xem.
Tô Kiến Thanh không có gương, tùy tiện quẹt hai đường. Kỳ Chính Hàn kéo cô lên đùi ngồi, áo vest của anh phủ lên chân cô. Vì tối nay cô phải quay cảnh mùa hè nên chỉ mặc một chiếc váy hoa mỏng, lộ ra đôi chân trắng muốt như tuyết khiến lòng người xao động.
Dưới lớp vải, bàn tay anh không an phận. Tô Kiến Thanh giữ chặt cổ tay anh, không cho anh lấn sâu hơn.
Bàn tay còn lại của anh nhẹ nhàng tán đều màu son trên môi cô.
Màu sắc tiệp lại, Kỳ Chính Hàn cong lên khóe môi, hài lòng nói: “Anh có mắt nhìn mà.”
“Có đẹp thật không?” Cô nghi ngờ liệu anh có đang tự tâng bốc mình.
“Đẹp mà.” Anh nhét thỏi son vào túi áo khoác của cô. “Phim sau đóng vai tiên nữ nhé?”
“Tiên nữ gì mới được?”
“Một nàng tiên bay tới bay lui trên trời.”
Tô Kiến Thanh rất là mê mang: “Vậy em chỉ cần diễn cảnh bay qua bay lại thôi à?”
Kỳ Chính Hàn bật cười: “Đúng vậy, em chỉ cần bay, còn lại để đạo diễn lo.”
“Không được.” Cô lắc đầu. “Anh nói thế làm em mất hết động lực đóng phim đấy.”
Anh suy nghĩ một lúc, nhẫn nại hỏi: “Vậy em muốn đóng vai gì?”
Tô Kiến Thanh nghiêm túc trả lời: “Còn phải xem em nhận được kịch bản nào đã chứ.”
“Còn cần lo chuyện đó à?” Kỳ Chính Hàn cười nhạo. “Nhớ kỹ, sau này chỉ có em chọn người khác, không ai được chọn em.”
Tô Kiến Thanh ngại ngùng không dám nhận, vội nói: “Anh đừng tâng bốc em quá. Nhỡ ngày nào đó em ngã từ trên cao xuống mà anh lại không đỡ… em sợ lắm.”
Đôi mắt Kỳ Chính Hàn như phủ nét cười, rung nhẹ chân, nói: “Sao lại thế được.”
Cô sờ vào thỏi son anh tặng, lấy ra hỏi: “Đúng rồi, son này bao nhiêu tiền thế? Lần sau em tặng anh lại.”
Anh nhướng mày: “Em tặng gì cơ?”
“Anh tặng em bao nhiêu, em đáp lại bấy nhiêu, giao dịch như vậy mới công bằng.” Cô nói với vẻ đường hoàng ngay thẳng.
“Giao dịch? Em tính giao dịch với anh à?” Anh giả vờ không vui, bóp cằm cô, đè giọng. “Không thích anh sao?”
Tô Kiến Thanh không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Thế anh thích em à?”
Kỳ Chính Hàn bị cô chọc cười: “Nếu không thích, anh cần gì vượt ngàn dặm xa xôi đến tìm em? Em nghĩ anh nhàn lắm à?”
“Anh thích em ở điểm nào?”
Anh cân nhắc một lúc rồi ghé sát tai cô, ngả ngớn nói ra bốn chữ: “Tiếng rên êm tai.”
Tô Kiến Thanh bàng hoàng: “Trời ạ, đừng có nói mấy lời này ngoài giường được không? Nghe kỳ quặc lắm.”
Kỳ Chính Hàn nở nụ cười thâm sâu.
Dùng bữa tối qua loa, đêm đó cô theo anh về khách sạn. Trước khi bắt đầu, Tô Kiến Thanh yêu cầu anh mặc áo vào. Đối diện với những yêu cầu kỳ lạ của cô, Kỳ Chính Hàn cảm thấy nghi vấn, lời giải thích của cô chỉ thế này: “Em không muốn nhìn thấy hình xăm của anh, được chứ?”
Anh dừng lại một giây rồi lạnh giọng: “Sao em cứ để ý tới hình xăm này vậy?”
Tô Kiến Thanh nói thẳng: “Vì nó xấu.”
“Xấu?” Kỳ Chính Hàn ném cô lên giường, ngón tay kẹp chặt sau gáy, ép Tô Kiến Thanh phải ngẩng đầu nhìn mình, âm thanh không nặng không nhẹ. “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Đôi mắt điềm tỉnh của anh tràn đầy sự bất mãn khi bị chống đối.
Cô nhíu mày: “Anh giật mạnh quá, làm đau em.”
Kỳ Chính Hàn thả tay ra, quả nhiên thấy một sợi tóc màu nâu trà vương trên ngón tay mình. Anh tùy ý rút nó ra, ném xuống tấm thảm dày, chẳng còn dấu vết.
Tô Kiến Thanh rốt cuộc cũng nhượng bộ, nhưng đổi lại, cô đề nghị thay đổi tư thế.
Cô chủ động quỳ xuống mép giường. Anh ấn nhẹ lưng cô, nâng cổ tay cô lên. Đường cong thướt tha của eo lưng như vầng trăng in trên mặt nước, rung động không ngừng.
Cuối cùng, Tô Kiến Thanh mềm nhũn ngã vào tấm chăn bông.
Cô nằm sấp giữa giường, làn da trắng mịn như tuyết, mái tóc đen huyền xõa bên vai, yên tĩnh mà mềm mại, tựa tiên nữ rơi xuống trần gian vẫn vẹn nguyên nét thoát tục.
Tô Kiến Thanh còn chưa kịp thở, anh đã lần nữa phủ xuống. Những ngón tay thon dài và mạnh mẽ siết chặt tay cô, giam chặt từng ngón tay nhỏ nhắn trong lòng bàn tay mình.
Cảnh đêm ở Hương Cảng, nam nữ hòa làm một, cùng đắm chìm vào cõi mê say. Đến thì dễ đi lại khó, hồng trần mịt mù dây dưa chẳng dứt.